Nhưng đến mấy ngày sau đó, Ngu Hành Chu không gặp được tiểu thiếu gia của anh.
Cho dù là học bá thì tiểu thiếu gia cũng phải ôn tập, hơn nưã đây là kì thi quan trong, cậu đã hứa với Ngu Hành Chu không thể tụt hạng.
Nhưng mà mỗi buổi tối thì hai người vẫn gọi điện, tiểu thiếu gia líu ríu báo cáo chuyện trong ngày, Hàn Dữ Tiếu lại giúp Thẩm Văn Hiên học bài, trong cuộc thi này cậu phải liều mạng phân cao thấp với Hàn Dữ Tiếu.
Có khi nói mãi, tiểu thiếu gia ngủ quên mất, tiếng hô hấp nhè nhẹ từ trong di động truyền tới, như móng mèo con cào vào trái tim người nhẹ nhàng.
Ngu Hành Chu phát hiện anh có hơi nhớ cậu, khi một mình lái xe về nhà sẽ bất giác nhìn sang vị trí phó lái.
Giống như dần thành quen, có một tiểu thiếu gia nho nhỏ mềm mềm ngồi ở vị trí ấy, mềm nhũn gọi tên anh “Ngu Hành Chu”.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Anh đã chuẩn bị sống cô độc hết phần đời còn lại, anh không cần tình yêu. Cái thứ như tình yêu đối với anh mà nói là xa xỉ phẩm, anh là kẻ không thích hợp xây dựng quan hệ thân mật với bất cứ ai.
Anh đã đủ giàu có, tiền bạc đã đến mức có thể cho anh được cuộc sống tình dục thoải mái nhất rồi.
Nhưng hôm qua tham gia một tiệc rượu, một bạn giường cũng đến.
Người ấy vẫn là dáng vẻ quyến rũ mê người, vẫn xinh đẹp, lúc xích đến gần anh còn thể hiện một ánh mắt câu nhân.
Nhưng anh nhìn gương mặt trẻ tuổi kiều diễm này lại nhớ đến tiểu thiếu gia có ánh mắt sạch sẽ trong veo.
Tiểu thiếu gia còn nhỏ quá, chưa từng lăn lộn chốn gió trăng, cũng chẳng thể nào tu luyện ra được một thân mê hoặc quyến rũ.
Cậu chỉ biết ngốc ngếch vụng về theo đuôi Ngu Hành Chu, chờ Ngu Hành Chu quay đầu lại nhìn cậu.
“Xin lỗi, trong nhà có người” Ngu Hành Chu không hề nghĩ ngợi gì đã thốt ra câu ấy.
Người kia cũng khéo léo, không dây dưa, chỉ uống cạn rượu trong chén rồi lại chạy đến mục tiêu tiếp theo.
Nhưng trước khi đi lại nhìn Ngu Hành Chu chế nhạo “Trong nhà có người cái gì chứ, là trong lòng có người mới phải”
Trong lòng Ngu Hành Chu lạnh xuống.
—
Tối hôm đó tiểu thiếu gia lại gọi, Ngu Hành Chu bấm nút từ chối.
Tiểu thiếu gia lại gọi đến, Ngu Hành Chu nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, hút hết nửa điếu thuốc tiếng chuông mới dừng lại.
Tiểu thiếu gia không gọi tới nữa, mãi cho đến hơn mười giờ mới gửi tin nhắn cho anh.
“Ngủ ngon, Ngu Hành Chu ~ ”
Ngủ ngon nghĩa là em yêu anh, yêu anh.
Tiểu thiếu gia từng nói vậy với Ngu Hành Chu.
Đều là những câu chuyện cổ tích chỉ có lứa thiếu niên mới ghi nhớ trong lòng, đối với tuổi của Ngu Hành Chu mà nói thì có chút ngây thơ đến buồn cười.
Nhưng anh cầm di động lên, trả lời tin nhắn “Ngủ ngon, Chung Ninh”
Người bạn kia nói chẳng sai, trong lòng anh đã có một người.
Còn là một người không nên có.
—
Ba ngày sau, tiểu thiếu gia kết thúc kì thi cuối kì.
Vừa ra khỏi phòng thi, tiểu thiếu gia đã nôn nóng gọi điện cho Ngu Hành Chu.
“Ngu Hành Chu” Tiếng của cậu vẫn non nớt thế “Chúng ta hẹn hò đi”
Ngu Hành Chu im lặng một chốc, ngẩng lên nhìn lịch làm việc của mình, lặng lẽ gạch bỏ tới tận hai lịch trình.
“Được”
Cho dù là học bá thì tiểu thiếu gia cũng phải ôn tập, hơn nưã đây là kì thi quan trong, cậu đã hứa với Ngu Hành Chu không thể tụt hạng.
Nhưng mà mỗi buổi tối thì hai người vẫn gọi điện, tiểu thiếu gia líu ríu báo cáo chuyện trong ngày, Hàn Dữ Tiếu lại giúp Thẩm Văn Hiên học bài, trong cuộc thi này cậu phải liều mạng phân cao thấp với Hàn Dữ Tiếu.
Có khi nói mãi, tiểu thiếu gia ngủ quên mất, tiếng hô hấp nhè nhẹ từ trong di động truyền tới, như móng mèo con cào vào trái tim người nhẹ nhàng.
Ngu Hành Chu phát hiện anh có hơi nhớ cậu, khi một mình lái xe về nhà sẽ bất giác nhìn sang vị trí phó lái.
Giống như dần thành quen, có một tiểu thiếu gia nho nhỏ mềm mềm ngồi ở vị trí ấy, mềm nhũn gọi tên anh “Ngu Hành Chu”.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Anh đã chuẩn bị sống cô độc hết phần đời còn lại, anh không cần tình yêu. Cái thứ như tình yêu đối với anh mà nói là xa xỉ phẩm, anh là kẻ không thích hợp xây dựng quan hệ thân mật với bất cứ ai.
Anh đã đủ giàu có, tiền bạc đã đến mức có thể cho anh được cuộc sống tình dục thoải mái nhất rồi.
Nhưng hôm qua tham gia một tiệc rượu, một bạn giường cũng đến.
Người ấy vẫn là dáng vẻ quyến rũ mê người, vẫn xinh đẹp, lúc xích đến gần anh còn thể hiện một ánh mắt câu nhân.
Nhưng anh nhìn gương mặt trẻ tuổi kiều diễm này lại nhớ đến tiểu thiếu gia có ánh mắt sạch sẽ trong veo.
Tiểu thiếu gia còn nhỏ quá, chưa từng lăn lộn chốn gió trăng, cũng chẳng thể nào tu luyện ra được một thân mê hoặc quyến rũ.
Cậu chỉ biết ngốc ngếch vụng về theo đuôi Ngu Hành Chu, chờ Ngu Hành Chu quay đầu lại nhìn cậu.
“Xin lỗi, trong nhà có người” Ngu Hành Chu không hề nghĩ ngợi gì đã thốt ra câu ấy.
Người kia cũng khéo léo, không dây dưa, chỉ uống cạn rượu trong chén rồi lại chạy đến mục tiêu tiếp theo.
Nhưng trước khi đi lại nhìn Ngu Hành Chu chế nhạo “Trong nhà có người cái gì chứ, là trong lòng có người mới phải”
Trong lòng Ngu Hành Chu lạnh xuống.
—
Tối hôm đó tiểu thiếu gia lại gọi, Ngu Hành Chu bấm nút từ chối.
Tiểu thiếu gia lại gọi đến, Ngu Hành Chu nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, hút hết nửa điếu thuốc tiếng chuông mới dừng lại.
Tiểu thiếu gia không gọi tới nữa, mãi cho đến hơn mười giờ mới gửi tin nhắn cho anh.
“Ngủ ngon, Ngu Hành Chu ~ ”
Ngủ ngon nghĩa là em yêu anh, yêu anh.
Tiểu thiếu gia từng nói vậy với Ngu Hành Chu.
Đều là những câu chuyện cổ tích chỉ có lứa thiếu niên mới ghi nhớ trong lòng, đối với tuổi của Ngu Hành Chu mà nói thì có chút ngây thơ đến buồn cười.
Nhưng anh cầm di động lên, trả lời tin nhắn “Ngủ ngon, Chung Ninh”
Người bạn kia nói chẳng sai, trong lòng anh đã có một người.
Còn là một người không nên có.
—
Ba ngày sau, tiểu thiếu gia kết thúc kì thi cuối kì.
Vừa ra khỏi phòng thi, tiểu thiếu gia đã nôn nóng gọi điện cho Ngu Hành Chu.
“Ngu Hành Chu” Tiếng của cậu vẫn non nớt thế “Chúng ta hẹn hò đi”
Ngu Hành Chu im lặng một chốc, ngẩng lên nhìn lịch làm việc của mình, lặng lẽ gạch bỏ tới tận hai lịch trình.
“Được”
Danh sách chương