Ngu Hành Chu nói là trèo tường vào chỉ là nói đùa, anh lén tìm Chung Uẩn, chỉ tay lên trời thề nghe theo cái hiệp ước không bình đẳng, cảm đoan trước khi tiểu thiếu gia vào đại học một ngón tay cậu anh cũng sẽ không dám động đến, vậy mới có được sự cho phép của gia trưởng.
Anh quang minh chính đại bước vào từ cổng chính, chú bảo vệ còn chạy đến chào hỏi “Đến gặp con trai hả, đừng ra muộn quá nhé”
Ngu Hành Chu một mặt ê răng một mặt chào hỏi lại “Đúng, đến gặp bảo bối”
Ngu Hành Chu lo lắng cũng chẳng khác gì những vị phụ huynh khác, sợ tiểu thiếu gia ở trường học ăn uống không ngon miệng nên mỗi ngày đổi món khuya cho cậu, hôm nay là canh hầm ở cửa hiệu gia truyền nổi tiếng, ngay mai là điểm tâm từ một cửa hàng tư nhân, hôm sau lại là canh cá đặc biệt.
Đến cả bạn học ở phòng kế bên cũng được hưởng ké, được chia cho không ít hoa quả điểm tâm. Thế nên mấy học sinh cứ nhìn thấy Ngu Hành Chu đến đã thi nhau chào “Chào chú Ngu” — chắc chắn hôm nay chú Ngu lại mang đồ ăn ngon đến.
Chú Ngu “…” Sau này một cái vỏ cam cũng không cho đám nhóc các cậu nữa.
Chẳng qua đợi đến khi tốt nghiệp thì biện pháp tẩy não trường kì cùng với viên đạn bọc đường của Ngu Hành Chu cuối cùng cũng phát huy hiệu quả, đám nhóc con đã biết sửa miệng gọi Ngu đại ca.
—
Quản gia nhà họ Chung rất là bất mãn với Ngu Hành Chu, thổi râu trừng mắt mãi. Ông vốn cho rằng tiểu thiếu gia ở trường học thì làm sao có thể ăn ngon như lúc ở nhà, thế là sẽ đến lúc ông thể hiện năng lực bồi bổ cho thiếu gia.
Kết quả tiểu thiếu gia sờ một đống thịt trên bụng được Ngu Hành Chu nuôi dưỡng nên thì thở dài buồn bực bảo với quản gia “Ông ơi, làm món gì đó thanh đạm cho cháu đi.”
Một tấm lòng yêu thương không có chỗ thể hiện, lão quản gia rất là ghét Ngu Hành Chu.
32.
Ngày tiểu thiếu gia tốt nghiệp trung học, Ngu Hành Chu tới tham dự lễ tốt nghiệp, giữa các vị phụ huynh đứng đầy trong sân, Ngu Hành Chu một mình ôm một đóa hồng.
Tiểu thiếu gia thích Ngu Hành Chu tặng hoa hồng cho cậu, vì hoa hồng nhìn qua là biết tặng cho người yêu.
“Em là người yêu của anh đó” Cậu ôm cổ Ngu Hành Chu làm nũng “Em chính là bạn đời của anh”
Ngu Hành Chu cúi xuống hôn cậu “Không phải, em không chỉ là người yêu của anh, em là người mà anh yêu thương thân cận nhất đời này.”
Cho nên anh muốn mang hoa hồng đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của tiểu thiếu gia.
Lúc anh tìm được tiểu thiếu gia thì thấy cậu đang đứng dưới một tán cây đầy hoa, đứng đối diện cậu là một nữ sinh cũng mặc trang phục tốt nghiệp, nhìn từ xa cũng thấy là một cô gái mảnh mai, tóc dài đến eo, mặc một chiếc váy màu bạc hà vừa tươi mới lại dịu dàng.
Cô ấy đang tỏ tình với tiểu thiếu gia.
Ngu Hành Chu cũng đã qua cái tuổi chơi trò giành tình nhân trẻ con, anh chẳng hề lo lắng bạn trai nhỏ sẽ bị người ta ôm đi mất, chỉ ôm đóa hồng trong tay đứng lặng lẽ cách đó không xa.
Tiểu thiếu gia đối mặt với lời tỏ tình lại lắc đầu như trống bỏi.
“Tớ có bạn trai rồi” Cậu nói với nữ sinh kia với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cậu đã trông thấy Ngu Hành Chu, chạy tới nắm tay Ngu Hành Chu kéo đến trước mặt nữ sinh kia, tay trong tay.
“Tớ rất thích anh ấy” Giọng nói của tiểu thiếu gia mềm nhẹ vô cùng, cậu không muốn làm khó bạn nữ này, nhưng là một người đang có tình yêu rồi, khóe mắt đuôi mày nhuộm cả ngọt ngào.
Ngu Hành Chu đứng bên cạnh nghe được câu này, trái tim hóa thành mềm mại.
Cậu rút một bông hoa từ đóa hoa của Ngu Hành Chu tặng cậu, đưa cho bạn nữ nọ “Chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ. Mau chóng gặp được chàng trai tốt hơn tớ”
Cô gái kia mắt hơi đỏ lên, cũng chẳng giả vờ dịu dàng nữa, giận dữ cầm hoa hồng “Sao đàn ông tốt đều là gay huhu huhu!”
Cô bé cầm cành hoa hồng chỉ vào Ngu Hành Chu “Phải đối xử tốt với cậu ấy đó!”
Nói xong thì quay đầu bỏ chạy, tiểu thiếu gia thấy mắt cô bé hơi đỏ lên, nhưng cô chạy ra xa rồi quay lại vẫy tay với họ.
“Ngu Hành Chu” Tiểu thiếu gia kéo áo Ngu Hành Chu.
“Em nhận ra mình hơi keo kiệt”
“Em lấy một bông hoa ra tặng cô ấy, thật ra rất khó chịu. Rõ ràng em có cả bó to vậy rồi, nhưng cho cô ấy một bông hoa cũng thấy tiếc.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngu Hành Chu, nắm chặt tay anh “Tất cả những thứ anh tặng, dù nhỏ đến đâu, em cũng muốn chúng chỉ thuộc về em.”
“Bao gồm cả anh nữa”
Ngu Hành Chu nhìn trái chanh nhỏ của anh đã trưởng thành, mặc lễ phục tốt nghiệp màu đen, ánh mắt sáng ngời, hai má trắng xinh, môi hồng như cánh anh đào mùa xuân. Cậu đã có dáng vẻ thanh niên nhưng lại vẫn quyến luyến anh như đứa nhỏ.
Anh đưa bó hoa đến ngực trái chanh nhỏ.
“Đến chiếm lấy anh đi” Ngu Hành Chu nói.
Chiếm lấy toàn bộ anh đi, chiếm lấy cả quãng đời còn lại của anh.
Về cái chuyện nhỏ lên thuyền này.
Dựa theo hiệp ước bất bình đẳng mà Ngu Hành Chu đồng ý với Chung Uẩn, trước khi tiểu thiếu gia hai mươi tuổi, Ngu Hành Chu không được vượt Lôi Trì.
Ngu Hành Chu vì muốn có được quyền vào trường thăm tiểu thiếu gia, cắn răng ký, đóng dấu của Chung Uẩn.
Thế nhưng cả hai đều bỏ qua một chuyện—
Trái chanh ngoan ngoãn, ngây thơ thuần khiết trong lòng họ
đã lén theo Thẩm Văn Hiên đọc hết hệ liệt vườn trường, hệ liệt hắc đạo, còn nghiêm túc làm một quyển bút kí, dốc lòng nghiên cứu cùng với tên học kém nổi danh Thẩm Văn Hiên.
Nhưng mà thực tiễn của Thẩm Văn hiên đến sớm hơn cậu rất nhiều, mông cũng đau sớm hơn.
—
Tiểu thiếu gia ôm nỗi tò mò đến thăm Thâm Văn Hiên “ốm đau liệt giường”, Hàn Dữ Tiếu đang ở tầng dưới nấu cháo cho cậu ta.
Thẩm Văn Hiên ủ rũ, nhìn thấy tiểu thiếu gia đến thì hai mắt đẫm lệ.
“Đau chết mất” Thẩm Văn Hiên khóc hu hu “Trong video toàn là lừa gạt thôi”
Tiểu thiếu gia không nhịn được đưa tay ấn ấn lên mông Thẩm Văn Hiên.
“Cậu làm gì đấy!!??” Thẩm Văn Hiên suýt nữa nhảy dựng lên.
“Tớ thấy trong video rất thoải mái cơ mà, chúng ta đã lên mạng tìm nhiều video xem rồi, ai cũng bảo tìm được đúng tư thế là rất thoải mái còn gì?” Tiểu thiếu gia nghiêng đầu, chớp đôi mắt tò mò, rõ ràng trong phòng chỉ có hai đứa mà vẫn cúi xuống ghé tai Thẩm Văn Hiên nói nhỏ.
Thẩm Văn Hiên ngẫm nghĩ hai giây “Thật ra cũng không phải hoàn toàn không thoải mái” Cậu ta ngượng ngùng, âm thanh trong cổ họng lại không dám nói thành lời tiếp “Sau đó thì…”
Cậu ta kéo tiểu thiếu gia lại gần, ghé tai cậu “Nếu không cậu thử làm với Ngu Hành Chu đi? Lớn đến từng ấy tuổi thì chắc chắn hiểu mấy chuyện này mà.”
Tiểu thiếu gia nhìn cậu ta, rất có tinh thần thực hành, nghiêm túc gật đầu.
“Hai người bắt đầu như thế nào?” Tiểu thiếu gia khiêm tốn học hỏi Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên cười hì hì nghiêng đầu sang “Cậu chuẩn bị một bình rượu…”
—
Hôm nay Ngu Hành Chu phát hiện trái chanh nhỏ nhà mình trộm một chai rượu từ hầm rượu của Chung Uẩn cho anh.
Cậu dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh đầy mong chờ, gần như là viết rõ mấy chữ em đang có âm mưu lên trán.
Nhưng mà Ngu Hành Chu cứ chạm đến trái chanh nhỏ thì chỉ số thông minh giảm xuống, chẳng hề cảm thấy bất thường chỗ nào cả.
Cho đến tận khi tiểu thiếu gia ngồi lên đùi anh, đỏ mặt tự cởi cúc áo.
Đại não Ngu Hành Chu mới kịp online.
Dưới ánh đèn, làn da trắng của tiểu thiếu gia như bơ mịn, còn hơi có sắc hồng phấn của cánh đào, đôi môi hồng mềm mại, ánh mắt ướt át.
Tuy cậu đã nghiên cứu rất nhiều video còn ghi chép lại tỉ mỉ thế nhưng lúc này vẫn hốt hoảng như một chú nai con.
Mà người yêu của cậu, lại là một tay thợ săn.
Cậu kéo tay Ngu Hành Chu lại gần đặt lên da thịt ấm áp của mình, cắn môi nhìn Ngu Hành Chu.
“Ninh Ninh…” Ngu Hành Chu khàn khàn gọi tên cậu.
Anh biết Chung Ninh đã trưởng thành, đã là một người trưởng thành có chính kiến riêng rồi. Nhưng anh quá mức thương tiếc Chung Ninh, cho nên vẫn cứ coi cậu là một đứa trẻ ngây thơ.
Anh sợ tổn thương đến Chung Ninh, gần như là khiếp đảm.
Tiểu thiếu gia ngồi trên đùi Ngu Hành Chu, mặt càng lúc càng đỏ, đã chuyển từ màu hồng nhạt thành sắc hoa hồng.
“Anh ôm em đi” Cậu cầu xin, tiếng nói mềm mại cầu xin Ngu Hành Chu.
—
Màn đêm buông xuống, Ngu Hành Chu một bên chửi mình súc sinh, một bên ăn sạch trái chanh nhỏ.
Chanh nhỏ ngọt lịm, mỗi một giọt đều ngọt, bị bắt nạt cũng chỉ biết rung rung lá xanh trên đầu, nức nở không nói nên lời.
Ngu Hành Chu vẫn cứ chạm đến nơi trung tâm của trái chanh nhỏ, mà trái chanh nhỏ dù thẹn thùng vẫn chấp nhận anh.
—
Ngày hôm sau, Ngu Hành Chu thành người hầu theo chân phục vụ tiểu thiếu gia, sợ tiểu thiếu gia sau lần đầu tiên sẽ bị khó chịu.
Tiểu thiếu gia lại meo meo gọi điện cho Thẩm Văn Hiên “Không đau lắm, chỉ lúc bắt đầu hơi đau thôi.”
“…Phía sau không đau lắm, mà rất… thoải mái”
Tiểu thiếu gia ngại ngùng nói xong cúp điện thoại, chạy đi tìm Ngu Hành Chu làm nũng tiếp.
Thẩm Văn Hiên ôm điện thoại tức đến không thở được, bực bội chạy đi tìm Hàn Dữ Tiếu mắng cậu kỹ thuật không ra gì, hại cậu ta đau mông, rồi lại bị Hàn Dữ Tiếu làm một lần.
—
Chung Uẩn còn đang nghĩ rằng trái chanh nhỏ nhà mình vẫn ngoan ngoãn trên cây, vậy mà đã nhận được vài vụ làm ăn được tập đoàn Ngu thị nhường cho.
Chị suy nghĩ thấy không đúng lắm, gọi điện cho Ngu Hành Chu “Có phải anh làm việc gì có lỗi với em trai tôi rồi không?”
Ngu Hành Chu cố gắng nói thật dễ nghe.
Chung Uẩn chợt hiểu ra.
“Ngu Hành Chu, lão súc sinh nhà anh!!!”
Ngu Hành Chu vội cúp điện thoại, Chung Ninh nằm trong ngực quay đầu nhìn anh đầy khó hiểu.
“Không sao, anh bàn chuyện làm ăn với chị gái em ấy mà.”
31 – Gặp người lớn và đồng hành cùng Ngu Hành Chu
34.
Đến kì nghỉ hè, Ngu Hành Chu đưa tiểu thiếu gia về quê nhà anh.
Quê anh là một thành phố nhỏ nơi phương nam, vùng sông nước.
Anh dẫn tiểu thiếu gia qua từng cái hẻm nhỏ chằng chịt, đi ăn một bát mì gia truyền, thịt chỉ có một ít nhưng sợi mì rất ngon thả trong nước canh gà, thêm vài sợi hành thái xanh biếc.
Chủ quán là một ông già tóc hoa râm, rõ ràng là người quen của Ngu Hành Chu, thấy Ngu Hành Chu đến thì ngừng tay “Ồ Tiểu Chu về rồi.”
Ông nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đi theo anh thì sợ hãi “Lừa trẻ con nhà nào đến đây đấy?”
Ngu Hành Chu đen mặt “Nói linh tinh gì đấy, là vợ con, thật.”
Ông chủ quán mì nhìn kĩ tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn chào một tiếng “Ông”
Ông chủ quán mì đáp lời, lấy cho tiểu thiếu gia một đĩa bánh bao hấp trong xửng tre “Cậu bé ngoan, mắt lại không tốt. Nào lại đây, ăn nhiều vào, Tiểu Chu mà bắt nạt cháu thì nói với ông, ông đánh gãy chân nó.”
Ngu Hành Chu cảm giác sâu sắc bản thân bị ruồng bỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống pha nước chấm cho vợ.
“Hồi đó anh bỏ học thì hay đến đây ăn mì. Sau khi không đi học nữa thì chú La cho anh làm công, sau đấy nữa thì cũng coi như ra trải đời, anh nhận chú làm cha nuôi” Ngu Hành Chu cười cười nói với tiểu thiếu gia “Anh không còn người nhà, hôm nay đưa em đến gặp thế này, coi như là ra mắt người lớn.”
Tiểu thiếu gia vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải, Ngu Hành Chu không nói với cậu là gặp người lớn nên cậu chẳng mang quà gì cả, đột nhiên thấy ngại ngùng.
“Em đến đây thế này chú La đã rất vui rồi” Ngu Hành Chu gắp một cái bánh bao hấp xửng tre cho cậu “Chú La mới gặp đã rất thích em. Chú vẫn cứ lo lắng, mắng anh làm chú không yên tâm. Giờ gặp em, chú yên tâm rồi.”
Dưới bàn, Ngu Hành Chu nắm lấy tay trái chanh nhỏ, mềm mại trắng trắng chẳng có lấy một vết chai, nhìn là biết trẻ con trong nhà phú quý lớn lên.
Nhưng có đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại này, nửa đời còn lại của anh đã đủ yên ổn.
“Chú La nhìn em thì đã thấy được, anh có nhà rồi.”
—
Lúc hai người đi, Ngu Hành Chu nhân lúc chú La không để ý đặt thêm tiền vào hòm tiền của chú, bên dưới còn có thêm một tấm chi phiếu.
Có lẽ đến khi chú La phát hiện ra sẽ gọi điện mắng anh thằng nhóc này nhiều tiền quá rồi phải không!
Chú La có hơi tiếc tiểu thiếu gia, càng nhìn càng cảm thấy giống cháu trai mình, chú tặng cho tiểu thiếu gia một cái vòng tay, kiểu dáng quê mùa, nhưng rất có trọng lượng.
“Ông vẫn mong Tiểu Chu dẫn vợ về, nhưng ai mà ngờ tiểu tử thối không thích con gái chứ, đã lỡ mua vòng tay rồi, cháu đừng ghét bỏ nó.”
Ngu Hành Chu thấy tiểu thiếu gia khó xử liền nhận thay cậu. Anh cúi đầu chào chú La “Cha nuôi, cha yên tâm đi. Sau này con không gây chuyện nữa, có người quản con rồi.”
Chú La đỏ mắt “Được rồi, cút đi đi, đừng cản trở việc buôn bán nữa”
Nhưng mãi đến khi Ngu Hành Chu dẫn tiểu thiếu gia đi đến đầu đường, chú vẫn đứng yên nhìn theo.
Chú nghĩ, thật may, cũng chẳng lo là nam hay là nữ, tuổi tác thế nào, Tiểu Chu lang bạt kì hồ của chú, cuối cùng đã về nhà, cuối cùng cũng có người đợi nó.
Chuyện tốt nha, Tiểu Chu thật có phúc.
35.
Ngu Hành Chu dẫn tiểu thiếu gia đi dạo khắp thành phố nhỏ, đến trường học của anh năm xưa, đến sân chơi anh đến lần đầu tiên trốn học.
“Hồi ấy anh đánh bạc với người trong công viên, một ngày có thể thắng được tiền ăn cả nửa tháng” Ngu Hành Chu cười nói “Sau đấy thì bị cảnh sát phát hiện, hết chỗ đánh bạc, anh lại đi bán trang sức ở chợ đêm để kiếm tiền, chồng em đẹp trai thế này, buôn bán rất đắt hàng đó.”
Tiểu thiếu gia buồn rầu im lặng nghe, trong mũi hơi cay cay, ruột gan khó chịu.
Đây là Ngu Hành Chu cậu chưa từng biết, thiếu niên tài giỏi đấy nhưng cũng là người nghèo túng không chỗ nương tựa.
Cậu nắm chặt tay Ngu Hành Chu, dưới bóng đêm, Ngu Hành Chu đã không còn vẻ thiếu niên ngây ngô, trở thành người đàn ông trưởng thành đứng ở nơi cao.
Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy ánh mắt của Ngu Hành Chu, vẫn là dáng vẻ tuổi mười bảy mười tám.
Cậu nghĩ thầm, sau này phải đối xử tốt với Ngu Hành Chu, tốt thêm chút nào hay chút ây.
Cậu là nhà của Ngu Hành Chu, người nhà của cậu, cũng là người nhà của Ngu Hành Chu.
“Tới rồi, đây là căn nhà trước kia của anh” Ngu Hành Chu dừng bước, nắm tay cậu đứng trước cửa một khu nhà nhỏ.
“Trước kia nơi này là một cái xóm nghèo vừa bẩn vừa hỗn loạn, giờ giải tỏa rồi” Ngu Hành Chu ngẩng đầu nhìn tòa nhà ba tầng sát đường, căn phòng nhỏ vừa cũ vừa bức bối, đã từng là toàn bộ của anh.
“Ninh Ninh, em xem, tất cả đều đã qua rồi.”
Anh cười với tiểu thiếu gia.
“Anh rất vui, lúc gặp em, anh đã là một người tốt hơn anh lúc trước”
Lúc tiểu thiếu gia vào đại học thì dọn ra ngoài ở cùng Ngu Hành Chu.
Vì quyền lợi không phải sống trong ký túc xá, cậu làm một bản thuyết trình, trình bày bất lợi của ký túc xá đối với sự phát triển khỏe mạnh của thân thể và tâm lý sinh viên, muốn kiến nghị mạnh mẽ với trường học, cậu dọn ra ngoài ở.
Đồng thời ba trăm sáu mươi độ khen ngợi căn nhà trọ cậu tìm được, viết ra đầy đủ tên nhà trọ, ưu điểm về vị trí, phương tiện giao thông, giá trị kinh tế sau này, quả quyết không mua chỗ ấy không phải người! Đưa cho chị gái.
“Ngu Hành Chu mua!” Chung Uẩn liếc cậu, dùng một câu nói làm em trai tức nghẹn họng.
“(??? ︿???).” Tiểu thiếu gia không nói tiếng nào.
“Cả kì nghỉ hè đã đi cùng Ngu Hành Chu em còn chưa biết đủ hả?” Chung Uẩn nhìn em trai vẫn là cái vẻ mặt ngây ngô, cảm giác sâu sắc được việc em trai coi thường đạo lý.
Tiểu thiếu gia không hiểu cho tâm tình bi thương của chị gái, vui vẻ bảo “Không đủ, em muốn bên anh ấy cả đời ~ chị, hai năm nữa em sẽ đi đăng ký với anh ấy!”
Một ngụm máu già nghẹn trong ngực Chung Uẩn, không nói thành lời.
Chị bất lực xua tay “Bảo ít nhất một tháng tới Ngu Hành Chu đừng đến, chị sợ chị sẽ đánh anh ta”
—
Tiểu thiếu gia thành công chiếm được quyền lợi của người thành niên, ví dụ như sống chung với người yêu.
Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, Ngu Hành Chu nấu cơm, tiểu thiếu gia rung chân ngồi trong phòng khách chờ ăn, dưới ánh đèn ấm áp, cậu vẫn nhìn Ngu Hành Chu mãi.
Ngu Hành Chu vừa cắt thái vừa nghĩ đến người mẹ chẳng đáng tin năm xưa, bà ngồi hút thuốc trên ghế salon, quần ngắn lộ đùi, say khướt rồi còn nói với anh.
“Mẹ chẳng lẽ chưa từng yêu ba con sao? Nếu mẹ không yêu ông ấy sao có thể nấu cơm cho ông ấy ăn? Mẹ không lấy tiền không phải là yêu ông ấy, nhưng mẹ chẳng nấu cơm cho mình, thế mà lại nấu cơm cho ông ấy…”
“Mẹ còn chưa đủ thương ông ấy sao? Thế mà ông ta súc sinh!” Mẹ anh say khướt rồi, cao giọng hỏi, khóe mắt chảy nước mắt.
Tuy rằng mẹ anh chẳng đáng tin, là một đôi trời sinh với người ba chưa từng gặp mặt của anh.
Nhưng Ngu Hành Chu lại nhớ kĩ những món tiểu thiếu gia thích ăn, cẩn thận cho vào nồi.
Anh nghĩ mẹ tuy rằng khi còn sống nói dối rất nhiều, nhưng những lời này của bà là thật.
Thuở niên thiếu anh làm cơm là do cuộc sống ép buộc. Đến giờ anh đã có địa vị cao, gọi một cuộc điện thoại là người đưa cơm đến cửa.
Anh lại tự nguyên mặc tạp dề hoa, loay hoay trong bếp rửa rau nấu canh.
Đây không phải tình yêu thì là gì? Trên đời này, ngoài Chung Ninh ra, chẳng còn ai có thể khiến anh để ý như thế này.
37.
Lúc trời bắt đầu trở lạnh, cuối cùng Ngu Hành Chu gặp được ba mẹ Chung nghỉ phép trở về từ nước ngoài.
Trước khi gặp mặt ba ngày liền anh không ngon giấc, vụ làm ăn đầu tiên trong đời anh không mất ngủ, vậy mà trong đêm trước ngày gặp mặt người lớn nhà tiểu thiếu gia, anh lại phát hiện mình run tay.
Anh tự đặt mình vào vị trí người khác suy nghĩ, nếu anh là cha của tiểu thiếu gia, có muốn để đứa con trai ngây thơ ngoan ngoãn của mình, giao cho một…lão lưu manh hơn con trai những mười bốn tuổi hay không?
Ngu Hành Chu thống khổ nhắm mắt lại: giết tôi đi.
Lúc Tiểu Lưu đến văn phòng làm việc thì thấy ông chủ nhà mình nhìn chằm chăm vào máy tính vẻ mặt khổ sở.
Cậu đặt tài liệu xuống rồi liếc một cái, hóa ra trên màn hình máy tính là trang kết quả tìm kiếm “Làm thế nào để bố mẹ vợ vui lòng?”
“Lần đầu ra mắt phải làm sao để bố mẹ bạn trai đồng ý”
“Học bí quyết này, mẹ chồng sẽ khen không dứt miệng!”
Tiêu rồi, ông chủ bị điên rồi, Tiểu Lưu yên lặng đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của tập đoàn.
Nhưng cha mẹ Chung Ninh rất thoải mái. Ngu Hành Chu vốn tưởng sẽ là bản thăng cấp của Chung Uẩn, kết quả lúc cha mẹ Chung đến bên ngồi xuống bên Chung Uẩn anh mới thấy, là hai người mặt mũi hiền lành. Ngu Hành Chu thầm kinh ngạc, cảm thấy hình như Chung Uẩn mới là kẻ đột biến gen?
Mẹ Chung cho Ngu Hành Chu một miếng ngọc bội, Chung Ninh lớn lên rất giống bà, gương mặt dịu dàng, quá năm mươi rồi vẫn rất tao nhã.
“Con cháu trong nhà đều có ngọc bội cầu phúc, Ninh Ninh và Uẩn Uẩn cũng có” Bà tươi cười “Sau này con cũng là con cháu nhà ta”
Ngu Hành Chu lần đầu tiên cảm thấy bản thân không nói được thành lời.
Chung Uẩn hiếm khi không cười nhạo anh, trao đổi ánh mắt với chồng mình, nói “Em dâu, mời trà đi~”
Em dâu căm thẳng đến mức cùng tay cùng chân, suýt nữa đổ chén trà lên tay mình, nhưng không ai cười anh, còn cho tiền lì xì.
Lúc ăn cơm, bàn tay Chung Ninh để dưới bàn lặng lẽ nắm tay Ngu Hành Chu.
38.
Tiểu thiếu gia vừa tròn hai mươi tuổi, Ngu Hành Chu liền đưa cậu ra nước ngoài đăng ký.
Ngu Hành Chu tám trăm năm không đăng tin, đăng lên cái ảnh bàn tay hai người đeo nhẫn nắm chặt lấy nhau, còn có một đoạn
Có vẻ rất là khiêm tốn nhưng cũng vô cùng màu mè “Không cẩn thận kết hôn mất rồi, nhưng mà vợ tôi xuất sắc quá nên cũng chẳng còn cách nào khác, không kết hôn mau thì lòng không yên.”
“Mọi người đừng ghen tỵ, tuy rằng chẳng ai có được người vợ thông minh lại xinh đẹp như tôi, nhưng cuộc đời vẫn còn hi vọng mà.”
Chung Uẩn bấm like “Ninh Ninh nhớ về nhà ăn cơm, người bên cạnh em thì không dắt về cũng được.”
Thư Nhiễm bấm like “Chúc mừng chúc mừng, nhớ về nhà đấy nhé”
Thẩm Văn Hiên tag Hàn Dữ Tiếu “Nhìn người ta đi. Chung Ninh đăng ký rồi vui không?”
Hàn Dữ Tiếu “Chúc mừng. Cậu lầu trên tớ mang đi trước đã”
Quản gia: a a a a a a (vì xúc động quá nên không viết được thành chữ gì cả)
Chú La: Tiểu Chu có tiền đồ! Ninh Ninh có thời gian đến ăn mì nhé, ông phần con hạch đào.
—-
Cùng ngày hôm đó, tài khoản chính thức tập đoàn Chu Thị mở thưởng, chúc mừng ông chủ tuổi già cuối cũng đã có người cần.
Ngu Hành Chu tự mình bỏ ra một trăm vạn, anh em vào sinh ra tử của anh lại thêm một trăm vạn, chia đều cho một trăm người. Điều kiện duy nhất là chúc phúc cho ông chủ tập đoàn Ngu Thị và vợ, trăm năm hòa hợp.
Chung Ninh không để lộ tài khoản nên thoát, Ngu Hành Chu thì sập luôn tài khoản.
Nhưng Ngu Hành Chu nhìn lời chúc may mắn đầy ắp, vẫn cảm thấy rất tốt.
“Sau này mọi người đều biết chúng ta là một đôi” Anh hôn trái chanh nhỏ, ngọt.
Tiểu thiếu gia nghiêm túc từ chối, cậu đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn giống một học sinh ngoan, đôi mắt sạch sẽ dịu dàng, dịu dàng giáo dục Ngu Hành Chu “Như thế không hay, chị em hồi xưa thực tập ở nơi khổ cực, anh rể cũng không vì đau lòng mà ngăn cản. Anh hãy học tập anh rể đi.”
Ngu Hành Chu nghĩ thầm, hồi đó anh rể em còn lăn lóc trong đoàn phim, căn bản không biết chị gái em.
“Anh rể trước kia vào đoàn phim rất gian khổ, chị cũng không ngăn cản” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nêu ví dụ.
Càng nói, Ngu Hành Chu càng nghiêm mặt nghĩ, em cho rằng anh không biết chị gái em đầu tư thêm tiền cho cái đoàn phim kia rồi lại lái xe đến thăm đoàn lúc nửa đêm hay sao?
Nhưng tiểu thiếu gia đã bảo không đến tập đoàn của chồng thực tập thì không đi thật, đổi lại vì suy nghĩ cho sức khỏe tâm lý của chồng, cậu đưa ra một biện pháp thỏa hiệp.
Đến thực tập ở cao ốc Hoàn Thịnh, chỉ cách tập đoàn Ngu Thị vài con phố thôi mà cũng có hạng mục đầu tư của Ngu Thị.
Tiểu thiếu gia đi làm ngày đầu tiên, Ngu Hành Chu một lần được trải nghiệm tâm trạng đưa con đi học, nhìn trái chanh nhỏ mềm mềm nhà mình nghiêm túc tự hỏi cậu như thế liệu có bị người ta bắt nạt không, lỡ như bị lãnh đạo làm khó thì sao, ngẫm lại lại muốn đóng gói mang về nhà cất.
Kết quả trái chanh nhỏ lãnh khốc vô tình đóng cửa xe “Tan tầm đừng đến đón em, cách có một con phố thì đón cái gì. Tối em muốn ăn gà dừa.”
Ngu Hành Chu bị lãnh khốc vô tình của trái chanh nhỏ xuyên thẳng vào tim, trái tim tan nát, nhìn tiểu thiếu gia mặc tây trang đi giày da cầm tài liệu bước vào tòa nhà lớn, mở điện thoại gọi trợ lý Tiểu Lưu đi mua gà dừa.
“Đi mua nguyên liệu đi, chị dâu chú đi làm ngày đầu tiên đã làm nũng với anh đòi ăn đồ anh nấu” Ngu Hành Chu tận dụng mọi lúc để khoe khoang “Rất là bám người, anh cũng không biết làm sao. Chị dâu chú…”
Tiểu Lưu cúp điện thoại, nhìn qua chỗ tiền lương vừa nhận mới tạm gác suy nghĩ muốn từ chức.
—
Nhưng tiểu thiếu gia không những không bị bắt nạt mà còn vô cùng được yêu quý, lúc tan làm hôm sau đã có đồng nghiệp mời đi xem phim.
Tiểu thiếu gia vui vẻ ăn gà dừa, vừa ăn vừa kể cho Ngu Hành Chu nghe hôm nay có những chuyện gì.
“Người trong nhóm em tốt lắm, chị Lý còn lấy cơm trưa giúp em, nhóm trưởng còn muốn đưa em về, nhưng mà em bảo không cần vì em ở gần lắm.”
Ngu Hành Chu cảm thấy gà dừa hôm nay hơi chua, toàn là mùi dấm.
Nhưng nhìn tiểu thiếu gia vui vẻ thế, lòng anh cũng mềm xuống.
“Mai em muốn ăn gì, anh mang đến cho em” Thuận tiện đi tuyên bố chủ quyền.
“Không cần đâu, em hẹn với đồng nghiệp rồi” Tiểu thiếu gia cắn thìa “Anh bận rộn thế cứ làm việc cho tốt đi, không cần quan tâm đến em”
Ngu Hành Chu cảm thấy vị dấm trong gà dừa càng đậm, trong lòng nhỏ lệ “Được, em tan làm sớm một chút, đừng tăng ca, đừng làm việc mệt quá.”
—
Tiểu thiếu gia đi làm một tháng, Ngu Hành Chu rồi cũng quen dần, ngẫu nhiên sẽ đến đón tiểu thiếu gia, hai người đi hẹn hò.
Nhưng anh và cả xe anh đều rất chói mắt, dần dà ánh mắt nhìn tiểu thiếu gia của vài người trở nên phức tạp hơn.
Tiểu thiếu gia phát hiện nhóm trưởng trẻ tuổi của cậu gần đây có điều khó nói, cứ ngập ngừng vòng vo hỏi cậu có vui vẻ không? Hỏi cậu chi tiêu trong sinh hoạt nhiều không, có khó khăn gì thì phải nói ra.
Tiểu thiếu gia im lặng nhìn nhóm trưởng, thật là một con người lương thiện nhiệt tình. Sau đó cậu từ chối anh ta.
“Em sống rất tốt” Tiểu thiếu gia cười thật tươi, ánh nắng ngoài cửa sổ còn chẳng rạng rỡ bằng.
Ánh mắt nhóm trưởng càng phức tạp, trộn lẫn giữa đau lòng và khó xử.
Hôm nay Ngu Hành Chu cũng đến đón tiểu thiếu gia tan làm, anh đỗ xe trong tầng hầm, đợi lát nữa hai người hẹn đi xem phim. Anh vừa trông thấy tiểu thiếu gia lại gần, Ngu Hành Chu không gặp vợ một ngày đã nhìn không được ôm vợ hôn hai cái.
Tiểu thiếu gia có chút ngượng ngùng, đẩy tay anh, hai người nhìn như đang đùa giỡn.
“Buông cậu ấy ra!” Một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện, hung hăng muốn đánh Ngu Hành Chu.
Người đó bị Ngu Hành Chu dùng một chiêu tóm được, khóa hai tay bắt chéo sau lưng, áp lên mui xe, nghe tiếng kêu có vẻ đau đớn.
“Gà con chui đâu ra thế này?” Ngu Hành Chu xuống tay, đau đến mức người kia suýt khóc “Ông chủ nào thuê? Yếu thế này mà cũng dám nhận việc ám sát?”
Tiểu thiếu gia nhìn trái nhìn phải, chọc chọc Ngu Hành Chu “Đây là nhóm trưởng của em, hình như hiểu lầm rồi”
Ngu Hành Chu nhướn mày, buông lỏng tay. Anh bảo mà, làm gì có sát thủ nào thể trạng rác rưởi như vậy.
“Sao anh dám làm thế với Chung Ninh!” Nhóm trưởng vừa được thả ra đã kéo tay Chung Ninh, chỉ mặt Ngu Hành Chu mà mắng “Anh, anh, anh, Chung Ninh mới bao nhiêu tuổi? Cứ cho là có nguyên nhân nên cậu ấy mới chịu thiệt thòi mà ở bên anh, thì anh cũng không thể làm như thế…”
“Ninh Ninh…” Nhóm trưởng lại nhìn về phía Chung Ninh “Cậu có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra, anh chắc chắn sẽ giúp cậu. Cậu không cần phải hi sinh bản thân, cùng người như thế, người như thế…”
Anh ta đau lòng đến mức nghẹn ngào.
Ngu Hành Chu và tiểu thiếu gia đều cảm thấy khó xử.
Ngu Hành Chu chợt lộ vẻ phấn khích, trước anh bị nhận nhầm là chú của Chung Ninh, bây giờ đã bị nhận nhầm thành ông lớn bao dưỡng cậu… à thì cái đám người suy nghĩ linh tinh gì thế này.
Tiểu thiếu gia ngại ngùng.
Ngu Hành Chu đang định giải thích vài câu, tiểu thiếu gia lại hành động trước, nắm tay anh giơ lên, trên tay cậu vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kết hôn với Ngu Hành Chu, chẳng qua tuổi cậu còn trẻ nên ít ai nghĩ rằng đó là nhẫn kết hôn.
“Đây là chồng của em” Tiểu thiếu gia cười rạng rỡ như nắng mai “Nhóm trưởng anh hiểu lầm rồi, em đã kết hôn được hai năm. Em rất yêu anh ấy.”
Cậu cũng chỉ giải thích đơn giản vài câu.
Mặt nhóm trưởng trắng bệch.
Cho đến tận khi Ngu Hành Chu và tiểu thiếu gia đi rồi, cậu ta vẫn hoảng hốt. Chung Ninh nhìn như trẻ con này, thế mà đã kết hôn được hai năm.
—–
Ngày hôm sau tiểu thiếu gia lại giải thích thêm với nhóm trưởng, mà để đề phòng mọi người hiểu lầm thì cậu nói luôn với mọi người trong nhóm.
Người trong nhóm cũng giật mình nhưng rồi lại bắt đầu trêu chọc Chung Ninh, tiểu thiếu gia vừa ngại ngùng cười vừa mời mọi người điểm tâm người trong nhà làm.
Đến giữa buổi, các đồng nghiệp có trải nghiệm khiếp sợ tột đỉnh.
Vì Ngu Hành Chu đích thân đến bàn hợp đồng, được tổng giám đốc dẫn đường đến văn phòng, lúc đi qua phòng làm việc của họ, Ngu Hành Chu dừng bước gọi tên ở nhà của Chung Ninh “Tối nay chị gái em gọi chúng mình về ăn cơm đấy, đừng quên”
Tổng giám đốc biết quan hệ của hai người nên giới thiệu “Đây là tiểu thiếu gia nhà họ Chung, cũng là bạn đời của Ngu tiên sinh”
Nhóm trưởng đứng sau mọi người, sắc mặt trắng bệch, thân hình lung lay như sắp đổ.
—
Tiểu thiếu gia thực tập hết ba tháng thì nghỉ.
Hôm cậu đi đồng sự tổ chức tiệc chúc mừng cậu, nhóm trưởng uống rất nhiều, hơi say, hàm hồ hỏi Chung Ninh.
“Anh muốn hỏi, nếu anh cũng ưu tú giỏi giang, cũng giàu có như chồng của em, có phải anh cũng sẽ có cơ hội theo đuổi em không?”
Thật ra tiểu thiếu gia đã biết nhóm trưởng thích mình, nhưng cậu lại thấy không hiểu lắm “Em thích Ngu Hành Chu không phải vì anh ấy giàu có hay tài giỏi.”
“Em chỉ thích anh ấy thôi, chính là anh ấy” Tiểu thiếu gia nghĩ “Nếu có thể, em mong được gặp anh ấy lúc anh ấy chưa tài giỏi như thế hơn.”
“Em sẽ dẫn anh ấy về nhà, không để anh ấy chịu khổ”
Nhóm trưởng cười khổ “Anh hiểu rồi.”
Còn lời từ chối nào rõ ràng hơn không?
Người trên đời này, dù có tài giỏi giàu có ưu tú đến thế nào, chỉ cần không phải Ngu Hành Chu thì đều không được.
—
Tan tiệc, Ngu Hành Chu vẫn đến đón tiểu thiếu gia về nhà, tiểu thiếu gia vừa lên xe đã hôn anh hai cái.
“Lúc nãy ở tiệc em chưa ăn gì nhiều, đói rồi” Cậu làm nũng với Ngu Hành Chu.
“Ở nhà anh nấu cháo cho em, về rồi ăn”
Ngu Hành Chu khởi động xe, giống như mọi buổi tối khác, đưa tiểu thiếu gia nhà anh về nhà.
– End –
Anh quang minh chính đại bước vào từ cổng chính, chú bảo vệ còn chạy đến chào hỏi “Đến gặp con trai hả, đừng ra muộn quá nhé”
Ngu Hành Chu một mặt ê răng một mặt chào hỏi lại “Đúng, đến gặp bảo bối”
Ngu Hành Chu lo lắng cũng chẳng khác gì những vị phụ huynh khác, sợ tiểu thiếu gia ở trường học ăn uống không ngon miệng nên mỗi ngày đổi món khuya cho cậu, hôm nay là canh hầm ở cửa hiệu gia truyền nổi tiếng, ngay mai là điểm tâm từ một cửa hàng tư nhân, hôm sau lại là canh cá đặc biệt.
Đến cả bạn học ở phòng kế bên cũng được hưởng ké, được chia cho không ít hoa quả điểm tâm. Thế nên mấy học sinh cứ nhìn thấy Ngu Hành Chu đến đã thi nhau chào “Chào chú Ngu” — chắc chắn hôm nay chú Ngu lại mang đồ ăn ngon đến.
Chú Ngu “…” Sau này một cái vỏ cam cũng không cho đám nhóc các cậu nữa.
Chẳng qua đợi đến khi tốt nghiệp thì biện pháp tẩy não trường kì cùng với viên đạn bọc đường của Ngu Hành Chu cuối cùng cũng phát huy hiệu quả, đám nhóc con đã biết sửa miệng gọi Ngu đại ca.
—
Quản gia nhà họ Chung rất là bất mãn với Ngu Hành Chu, thổi râu trừng mắt mãi. Ông vốn cho rằng tiểu thiếu gia ở trường học thì làm sao có thể ăn ngon như lúc ở nhà, thế là sẽ đến lúc ông thể hiện năng lực bồi bổ cho thiếu gia.
Kết quả tiểu thiếu gia sờ một đống thịt trên bụng được Ngu Hành Chu nuôi dưỡng nên thì thở dài buồn bực bảo với quản gia “Ông ơi, làm món gì đó thanh đạm cho cháu đi.”
Một tấm lòng yêu thương không có chỗ thể hiện, lão quản gia rất là ghét Ngu Hành Chu.
32.
Ngày tiểu thiếu gia tốt nghiệp trung học, Ngu Hành Chu tới tham dự lễ tốt nghiệp, giữa các vị phụ huynh đứng đầy trong sân, Ngu Hành Chu một mình ôm một đóa hồng.
Tiểu thiếu gia thích Ngu Hành Chu tặng hoa hồng cho cậu, vì hoa hồng nhìn qua là biết tặng cho người yêu.
“Em là người yêu của anh đó” Cậu ôm cổ Ngu Hành Chu làm nũng “Em chính là bạn đời của anh”
Ngu Hành Chu cúi xuống hôn cậu “Không phải, em không chỉ là người yêu của anh, em là người mà anh yêu thương thân cận nhất đời này.”
Cho nên anh muốn mang hoa hồng đến chúc mừng lễ tốt nghiệp của tiểu thiếu gia.
Lúc anh tìm được tiểu thiếu gia thì thấy cậu đang đứng dưới một tán cây đầy hoa, đứng đối diện cậu là một nữ sinh cũng mặc trang phục tốt nghiệp, nhìn từ xa cũng thấy là một cô gái mảnh mai, tóc dài đến eo, mặc một chiếc váy màu bạc hà vừa tươi mới lại dịu dàng.
Cô ấy đang tỏ tình với tiểu thiếu gia.
Ngu Hành Chu cũng đã qua cái tuổi chơi trò giành tình nhân trẻ con, anh chẳng hề lo lắng bạn trai nhỏ sẽ bị người ta ôm đi mất, chỉ ôm đóa hồng trong tay đứng lặng lẽ cách đó không xa.
Tiểu thiếu gia đối mặt với lời tỏ tình lại lắc đầu như trống bỏi.
“Tớ có bạn trai rồi” Cậu nói với nữ sinh kia với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cậu đã trông thấy Ngu Hành Chu, chạy tới nắm tay Ngu Hành Chu kéo đến trước mặt nữ sinh kia, tay trong tay.
“Tớ rất thích anh ấy” Giọng nói của tiểu thiếu gia mềm nhẹ vô cùng, cậu không muốn làm khó bạn nữ này, nhưng là một người đang có tình yêu rồi, khóe mắt đuôi mày nhuộm cả ngọt ngào.
Ngu Hành Chu đứng bên cạnh nghe được câu này, trái tim hóa thành mềm mại.
Cậu rút một bông hoa từ đóa hoa của Ngu Hành Chu tặng cậu, đưa cho bạn nữ nọ “Chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ. Mau chóng gặp được chàng trai tốt hơn tớ”
Cô gái kia mắt hơi đỏ lên, cũng chẳng giả vờ dịu dàng nữa, giận dữ cầm hoa hồng “Sao đàn ông tốt đều là gay huhu huhu!”
Cô bé cầm cành hoa hồng chỉ vào Ngu Hành Chu “Phải đối xử tốt với cậu ấy đó!”
Nói xong thì quay đầu bỏ chạy, tiểu thiếu gia thấy mắt cô bé hơi đỏ lên, nhưng cô chạy ra xa rồi quay lại vẫy tay với họ.
“Ngu Hành Chu” Tiểu thiếu gia kéo áo Ngu Hành Chu.
“Em nhận ra mình hơi keo kiệt”
“Em lấy một bông hoa ra tặng cô ấy, thật ra rất khó chịu. Rõ ràng em có cả bó to vậy rồi, nhưng cho cô ấy một bông hoa cũng thấy tiếc.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngu Hành Chu, nắm chặt tay anh “Tất cả những thứ anh tặng, dù nhỏ đến đâu, em cũng muốn chúng chỉ thuộc về em.”
“Bao gồm cả anh nữa”
Ngu Hành Chu nhìn trái chanh nhỏ của anh đã trưởng thành, mặc lễ phục tốt nghiệp màu đen, ánh mắt sáng ngời, hai má trắng xinh, môi hồng như cánh anh đào mùa xuân. Cậu đã có dáng vẻ thanh niên nhưng lại vẫn quyến luyến anh như đứa nhỏ.
Anh đưa bó hoa đến ngực trái chanh nhỏ.
“Đến chiếm lấy anh đi” Ngu Hành Chu nói.
Chiếm lấy toàn bộ anh đi, chiếm lấy cả quãng đời còn lại của anh.
- Câu chuyện nhỏ lên thuyền
Về cái chuyện nhỏ lên thuyền này.
Dựa theo hiệp ước bất bình đẳng mà Ngu Hành Chu đồng ý với Chung Uẩn, trước khi tiểu thiếu gia hai mươi tuổi, Ngu Hành Chu không được vượt Lôi Trì.
Ngu Hành Chu vì muốn có được quyền vào trường thăm tiểu thiếu gia, cắn răng ký, đóng dấu của Chung Uẩn.
Thế nhưng cả hai đều bỏ qua một chuyện—
Trái chanh ngoan ngoãn, ngây thơ thuần khiết trong lòng họ
đã lén theo Thẩm Văn Hiên đọc hết hệ liệt vườn trường, hệ liệt hắc đạo, còn nghiêm túc làm một quyển bút kí, dốc lòng nghiên cứu cùng với tên học kém nổi danh Thẩm Văn Hiên.
Nhưng mà thực tiễn của Thẩm Văn hiên đến sớm hơn cậu rất nhiều, mông cũng đau sớm hơn.
—
Tiểu thiếu gia ôm nỗi tò mò đến thăm Thâm Văn Hiên “ốm đau liệt giường”, Hàn Dữ Tiếu đang ở tầng dưới nấu cháo cho cậu ta.
Thẩm Văn Hiên ủ rũ, nhìn thấy tiểu thiếu gia đến thì hai mắt đẫm lệ.
“Đau chết mất” Thẩm Văn Hiên khóc hu hu “Trong video toàn là lừa gạt thôi”
Tiểu thiếu gia không nhịn được đưa tay ấn ấn lên mông Thẩm Văn Hiên.
“Cậu làm gì đấy!!??” Thẩm Văn Hiên suýt nữa nhảy dựng lên.
“Tớ thấy trong video rất thoải mái cơ mà, chúng ta đã lên mạng tìm nhiều video xem rồi, ai cũng bảo tìm được đúng tư thế là rất thoải mái còn gì?” Tiểu thiếu gia nghiêng đầu, chớp đôi mắt tò mò, rõ ràng trong phòng chỉ có hai đứa mà vẫn cúi xuống ghé tai Thẩm Văn Hiên nói nhỏ.
Thẩm Văn Hiên ngẫm nghĩ hai giây “Thật ra cũng không phải hoàn toàn không thoải mái” Cậu ta ngượng ngùng, âm thanh trong cổ họng lại không dám nói thành lời tiếp “Sau đó thì…”
Cậu ta kéo tiểu thiếu gia lại gần, ghé tai cậu “Nếu không cậu thử làm với Ngu Hành Chu đi? Lớn đến từng ấy tuổi thì chắc chắn hiểu mấy chuyện này mà.”
Tiểu thiếu gia nhìn cậu ta, rất có tinh thần thực hành, nghiêm túc gật đầu.
“Hai người bắt đầu như thế nào?” Tiểu thiếu gia khiêm tốn học hỏi Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên cười hì hì nghiêng đầu sang “Cậu chuẩn bị một bình rượu…”
—
Hôm nay Ngu Hành Chu phát hiện trái chanh nhỏ nhà mình trộm một chai rượu từ hầm rượu của Chung Uẩn cho anh.
Cậu dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh đầy mong chờ, gần như là viết rõ mấy chữ em đang có âm mưu lên trán.
Nhưng mà Ngu Hành Chu cứ chạm đến trái chanh nhỏ thì chỉ số thông minh giảm xuống, chẳng hề cảm thấy bất thường chỗ nào cả.
Cho đến tận khi tiểu thiếu gia ngồi lên đùi anh, đỏ mặt tự cởi cúc áo.
Đại não Ngu Hành Chu mới kịp online.
Dưới ánh đèn, làn da trắng của tiểu thiếu gia như bơ mịn, còn hơi có sắc hồng phấn của cánh đào, đôi môi hồng mềm mại, ánh mắt ướt át.
Tuy cậu đã nghiên cứu rất nhiều video còn ghi chép lại tỉ mỉ thế nhưng lúc này vẫn hốt hoảng như một chú nai con.
Mà người yêu của cậu, lại là một tay thợ săn.
Cậu kéo tay Ngu Hành Chu lại gần đặt lên da thịt ấm áp của mình, cắn môi nhìn Ngu Hành Chu.
“Ninh Ninh…” Ngu Hành Chu khàn khàn gọi tên cậu.
Anh biết Chung Ninh đã trưởng thành, đã là một người trưởng thành có chính kiến riêng rồi. Nhưng anh quá mức thương tiếc Chung Ninh, cho nên vẫn cứ coi cậu là một đứa trẻ ngây thơ.
Anh sợ tổn thương đến Chung Ninh, gần như là khiếp đảm.
Tiểu thiếu gia ngồi trên đùi Ngu Hành Chu, mặt càng lúc càng đỏ, đã chuyển từ màu hồng nhạt thành sắc hoa hồng.
“Anh ôm em đi” Cậu cầu xin, tiếng nói mềm mại cầu xin Ngu Hành Chu.
—
Màn đêm buông xuống, Ngu Hành Chu một bên chửi mình súc sinh, một bên ăn sạch trái chanh nhỏ.
Chanh nhỏ ngọt lịm, mỗi một giọt đều ngọt, bị bắt nạt cũng chỉ biết rung rung lá xanh trên đầu, nức nở không nói nên lời.
Ngu Hành Chu vẫn cứ chạm đến nơi trung tâm của trái chanh nhỏ, mà trái chanh nhỏ dù thẹn thùng vẫn chấp nhận anh.
—
Ngày hôm sau, Ngu Hành Chu thành người hầu theo chân phục vụ tiểu thiếu gia, sợ tiểu thiếu gia sau lần đầu tiên sẽ bị khó chịu.
Tiểu thiếu gia lại meo meo gọi điện cho Thẩm Văn Hiên “Không đau lắm, chỉ lúc bắt đầu hơi đau thôi.”
“…Phía sau không đau lắm, mà rất… thoải mái”
Tiểu thiếu gia ngại ngùng nói xong cúp điện thoại, chạy đi tìm Ngu Hành Chu làm nũng tiếp.
Thẩm Văn Hiên ôm điện thoại tức đến không thở được, bực bội chạy đi tìm Hàn Dữ Tiếu mắng cậu kỹ thuật không ra gì, hại cậu ta đau mông, rồi lại bị Hàn Dữ Tiếu làm một lần.
—
Chung Uẩn còn đang nghĩ rằng trái chanh nhỏ nhà mình vẫn ngoan ngoãn trên cây, vậy mà đã nhận được vài vụ làm ăn được tập đoàn Ngu thị nhường cho.
Chị suy nghĩ thấy không đúng lắm, gọi điện cho Ngu Hành Chu “Có phải anh làm việc gì có lỗi với em trai tôi rồi không?”
Ngu Hành Chu cố gắng nói thật dễ nghe.
Chung Uẩn chợt hiểu ra.
“Ngu Hành Chu, lão súc sinh nhà anh!!!”
Ngu Hành Chu vội cúp điện thoại, Chung Ninh nằm trong ngực quay đầu nhìn anh đầy khó hiểu.
“Không sao, anh bàn chuyện làm ăn với chị gái em ấy mà.”
31 – Gặp người lớn và đồng hành cùng Ngu Hành Chu
34.
Đến kì nghỉ hè, Ngu Hành Chu đưa tiểu thiếu gia về quê nhà anh.
Quê anh là một thành phố nhỏ nơi phương nam, vùng sông nước.
Anh dẫn tiểu thiếu gia qua từng cái hẻm nhỏ chằng chịt, đi ăn một bát mì gia truyền, thịt chỉ có một ít nhưng sợi mì rất ngon thả trong nước canh gà, thêm vài sợi hành thái xanh biếc.
Chủ quán là một ông già tóc hoa râm, rõ ràng là người quen của Ngu Hành Chu, thấy Ngu Hành Chu đến thì ngừng tay “Ồ Tiểu Chu về rồi.”
Ông nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đi theo anh thì sợ hãi “Lừa trẻ con nhà nào đến đây đấy?”
Ngu Hành Chu đen mặt “Nói linh tinh gì đấy, là vợ con, thật.”
Ông chủ quán mì nhìn kĩ tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn chào một tiếng “Ông”
Ông chủ quán mì đáp lời, lấy cho tiểu thiếu gia một đĩa bánh bao hấp trong xửng tre “Cậu bé ngoan, mắt lại không tốt. Nào lại đây, ăn nhiều vào, Tiểu Chu mà bắt nạt cháu thì nói với ông, ông đánh gãy chân nó.”
Ngu Hành Chu cảm giác sâu sắc bản thân bị ruồng bỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống pha nước chấm cho vợ.
“Hồi đó anh bỏ học thì hay đến đây ăn mì. Sau khi không đi học nữa thì chú La cho anh làm công, sau đấy nữa thì cũng coi như ra trải đời, anh nhận chú làm cha nuôi” Ngu Hành Chu cười cười nói với tiểu thiếu gia “Anh không còn người nhà, hôm nay đưa em đến gặp thế này, coi như là ra mắt người lớn.”
Tiểu thiếu gia vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải, Ngu Hành Chu không nói với cậu là gặp người lớn nên cậu chẳng mang quà gì cả, đột nhiên thấy ngại ngùng.
“Em đến đây thế này chú La đã rất vui rồi” Ngu Hành Chu gắp một cái bánh bao hấp xửng tre cho cậu “Chú La mới gặp đã rất thích em. Chú vẫn cứ lo lắng, mắng anh làm chú không yên tâm. Giờ gặp em, chú yên tâm rồi.”
Dưới bàn, Ngu Hành Chu nắm lấy tay trái chanh nhỏ, mềm mại trắng trắng chẳng có lấy một vết chai, nhìn là biết trẻ con trong nhà phú quý lớn lên.
Nhưng có đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại này, nửa đời còn lại của anh đã đủ yên ổn.
“Chú La nhìn em thì đã thấy được, anh có nhà rồi.”
—
Lúc hai người đi, Ngu Hành Chu nhân lúc chú La không để ý đặt thêm tiền vào hòm tiền của chú, bên dưới còn có thêm một tấm chi phiếu.
Có lẽ đến khi chú La phát hiện ra sẽ gọi điện mắng anh thằng nhóc này nhiều tiền quá rồi phải không!
Chú La có hơi tiếc tiểu thiếu gia, càng nhìn càng cảm thấy giống cháu trai mình, chú tặng cho tiểu thiếu gia một cái vòng tay, kiểu dáng quê mùa, nhưng rất có trọng lượng.
“Ông vẫn mong Tiểu Chu dẫn vợ về, nhưng ai mà ngờ tiểu tử thối không thích con gái chứ, đã lỡ mua vòng tay rồi, cháu đừng ghét bỏ nó.”
Ngu Hành Chu thấy tiểu thiếu gia khó xử liền nhận thay cậu. Anh cúi đầu chào chú La “Cha nuôi, cha yên tâm đi. Sau này con không gây chuyện nữa, có người quản con rồi.”
Chú La đỏ mắt “Được rồi, cút đi đi, đừng cản trở việc buôn bán nữa”
Nhưng mãi đến khi Ngu Hành Chu dẫn tiểu thiếu gia đi đến đầu đường, chú vẫn đứng yên nhìn theo.
Chú nghĩ, thật may, cũng chẳng lo là nam hay là nữ, tuổi tác thế nào, Tiểu Chu lang bạt kì hồ của chú, cuối cùng đã về nhà, cuối cùng cũng có người đợi nó.
Chuyện tốt nha, Tiểu Chu thật có phúc.
35.
Ngu Hành Chu dẫn tiểu thiếu gia đi dạo khắp thành phố nhỏ, đến trường học của anh năm xưa, đến sân chơi anh đến lần đầu tiên trốn học.
“Hồi ấy anh đánh bạc với người trong công viên, một ngày có thể thắng được tiền ăn cả nửa tháng” Ngu Hành Chu cười nói “Sau đấy thì bị cảnh sát phát hiện, hết chỗ đánh bạc, anh lại đi bán trang sức ở chợ đêm để kiếm tiền, chồng em đẹp trai thế này, buôn bán rất đắt hàng đó.”
Tiểu thiếu gia buồn rầu im lặng nghe, trong mũi hơi cay cay, ruột gan khó chịu.
Đây là Ngu Hành Chu cậu chưa từng biết, thiếu niên tài giỏi đấy nhưng cũng là người nghèo túng không chỗ nương tựa.
Cậu nắm chặt tay Ngu Hành Chu, dưới bóng đêm, Ngu Hành Chu đã không còn vẻ thiếu niên ngây ngô, trở thành người đàn ông trưởng thành đứng ở nơi cao.
Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy ánh mắt của Ngu Hành Chu, vẫn là dáng vẻ tuổi mười bảy mười tám.
Cậu nghĩ thầm, sau này phải đối xử tốt với Ngu Hành Chu, tốt thêm chút nào hay chút ây.
Cậu là nhà của Ngu Hành Chu, người nhà của cậu, cũng là người nhà của Ngu Hành Chu.
“Tới rồi, đây là căn nhà trước kia của anh” Ngu Hành Chu dừng bước, nắm tay cậu đứng trước cửa một khu nhà nhỏ.
“Trước kia nơi này là một cái xóm nghèo vừa bẩn vừa hỗn loạn, giờ giải tỏa rồi” Ngu Hành Chu ngẩng đầu nhìn tòa nhà ba tầng sát đường, căn phòng nhỏ vừa cũ vừa bức bối, đã từng là toàn bộ của anh.
“Ninh Ninh, em xem, tất cả đều đã qua rồi.”
Anh cười với tiểu thiếu gia.
“Anh rất vui, lúc gặp em, anh đã là một người tốt hơn anh lúc trước”
- Sống chung, đăng ký
Lúc tiểu thiếu gia vào đại học thì dọn ra ngoài ở cùng Ngu Hành Chu.
Vì quyền lợi không phải sống trong ký túc xá, cậu làm một bản thuyết trình, trình bày bất lợi của ký túc xá đối với sự phát triển khỏe mạnh của thân thể và tâm lý sinh viên, muốn kiến nghị mạnh mẽ với trường học, cậu dọn ra ngoài ở.
Đồng thời ba trăm sáu mươi độ khen ngợi căn nhà trọ cậu tìm được, viết ra đầy đủ tên nhà trọ, ưu điểm về vị trí, phương tiện giao thông, giá trị kinh tế sau này, quả quyết không mua chỗ ấy không phải người! Đưa cho chị gái.
“Ngu Hành Chu mua!” Chung Uẩn liếc cậu, dùng một câu nói làm em trai tức nghẹn họng.
“(??? ︿???).” Tiểu thiếu gia không nói tiếng nào.
“Cả kì nghỉ hè đã đi cùng Ngu Hành Chu em còn chưa biết đủ hả?” Chung Uẩn nhìn em trai vẫn là cái vẻ mặt ngây ngô, cảm giác sâu sắc được việc em trai coi thường đạo lý.
Tiểu thiếu gia không hiểu cho tâm tình bi thương của chị gái, vui vẻ bảo “Không đủ, em muốn bên anh ấy cả đời ~ chị, hai năm nữa em sẽ đi đăng ký với anh ấy!”
Một ngụm máu già nghẹn trong ngực Chung Uẩn, không nói thành lời.
Chị bất lực xua tay “Bảo ít nhất một tháng tới Ngu Hành Chu đừng đến, chị sợ chị sẽ đánh anh ta”
—
Tiểu thiếu gia thành công chiếm được quyền lợi của người thành niên, ví dụ như sống chung với người yêu.
Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, Ngu Hành Chu nấu cơm, tiểu thiếu gia rung chân ngồi trong phòng khách chờ ăn, dưới ánh đèn ấm áp, cậu vẫn nhìn Ngu Hành Chu mãi.
Ngu Hành Chu vừa cắt thái vừa nghĩ đến người mẹ chẳng đáng tin năm xưa, bà ngồi hút thuốc trên ghế salon, quần ngắn lộ đùi, say khướt rồi còn nói với anh.
“Mẹ chẳng lẽ chưa từng yêu ba con sao? Nếu mẹ không yêu ông ấy sao có thể nấu cơm cho ông ấy ăn? Mẹ không lấy tiền không phải là yêu ông ấy, nhưng mẹ chẳng nấu cơm cho mình, thế mà lại nấu cơm cho ông ấy…”
“Mẹ còn chưa đủ thương ông ấy sao? Thế mà ông ta súc sinh!” Mẹ anh say khướt rồi, cao giọng hỏi, khóe mắt chảy nước mắt.
Tuy rằng mẹ anh chẳng đáng tin, là một đôi trời sinh với người ba chưa từng gặp mặt của anh.
Nhưng Ngu Hành Chu lại nhớ kĩ những món tiểu thiếu gia thích ăn, cẩn thận cho vào nồi.
Anh nghĩ mẹ tuy rằng khi còn sống nói dối rất nhiều, nhưng những lời này của bà là thật.
Thuở niên thiếu anh làm cơm là do cuộc sống ép buộc. Đến giờ anh đã có địa vị cao, gọi một cuộc điện thoại là người đưa cơm đến cửa.
Anh lại tự nguyên mặc tạp dề hoa, loay hoay trong bếp rửa rau nấu canh.
Đây không phải tình yêu thì là gì? Trên đời này, ngoài Chung Ninh ra, chẳng còn ai có thể khiến anh để ý như thế này.
37.
Lúc trời bắt đầu trở lạnh, cuối cùng Ngu Hành Chu gặp được ba mẹ Chung nghỉ phép trở về từ nước ngoài.
Trước khi gặp mặt ba ngày liền anh không ngon giấc, vụ làm ăn đầu tiên trong đời anh không mất ngủ, vậy mà trong đêm trước ngày gặp mặt người lớn nhà tiểu thiếu gia, anh lại phát hiện mình run tay.
Anh tự đặt mình vào vị trí người khác suy nghĩ, nếu anh là cha của tiểu thiếu gia, có muốn để đứa con trai ngây thơ ngoan ngoãn của mình, giao cho một…lão lưu manh hơn con trai những mười bốn tuổi hay không?
Ngu Hành Chu thống khổ nhắm mắt lại: giết tôi đi.
Lúc Tiểu Lưu đến văn phòng làm việc thì thấy ông chủ nhà mình nhìn chằm chăm vào máy tính vẻ mặt khổ sở.
Cậu đặt tài liệu xuống rồi liếc một cái, hóa ra trên màn hình máy tính là trang kết quả tìm kiếm “Làm thế nào để bố mẹ vợ vui lòng?”
“Lần đầu ra mắt phải làm sao để bố mẹ bạn trai đồng ý”
“Học bí quyết này, mẹ chồng sẽ khen không dứt miệng!”
Tiêu rồi, ông chủ bị điên rồi, Tiểu Lưu yên lặng đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của tập đoàn.
Nhưng cha mẹ Chung Ninh rất thoải mái. Ngu Hành Chu vốn tưởng sẽ là bản thăng cấp của Chung Uẩn, kết quả lúc cha mẹ Chung đến bên ngồi xuống bên Chung Uẩn anh mới thấy, là hai người mặt mũi hiền lành. Ngu Hành Chu thầm kinh ngạc, cảm thấy hình như Chung Uẩn mới là kẻ đột biến gen?
Mẹ Chung cho Ngu Hành Chu một miếng ngọc bội, Chung Ninh lớn lên rất giống bà, gương mặt dịu dàng, quá năm mươi rồi vẫn rất tao nhã.
“Con cháu trong nhà đều có ngọc bội cầu phúc, Ninh Ninh và Uẩn Uẩn cũng có” Bà tươi cười “Sau này con cũng là con cháu nhà ta”
Ngu Hành Chu lần đầu tiên cảm thấy bản thân không nói được thành lời.
Chung Uẩn hiếm khi không cười nhạo anh, trao đổi ánh mắt với chồng mình, nói “Em dâu, mời trà đi~”
Em dâu căm thẳng đến mức cùng tay cùng chân, suýt nữa đổ chén trà lên tay mình, nhưng không ai cười anh, còn cho tiền lì xì.
Lúc ăn cơm, bàn tay Chung Ninh để dưới bàn lặng lẽ nắm tay Ngu Hành Chu.
38.
Tiểu thiếu gia vừa tròn hai mươi tuổi, Ngu Hành Chu liền đưa cậu ra nước ngoài đăng ký.
Ngu Hành Chu tám trăm năm không đăng tin, đăng lên cái ảnh bàn tay hai người đeo nhẫn nắm chặt lấy nhau, còn có một đoạn
Có vẻ rất là khiêm tốn nhưng cũng vô cùng màu mè “Không cẩn thận kết hôn mất rồi, nhưng mà vợ tôi xuất sắc quá nên cũng chẳng còn cách nào khác, không kết hôn mau thì lòng không yên.”
“Mọi người đừng ghen tỵ, tuy rằng chẳng ai có được người vợ thông minh lại xinh đẹp như tôi, nhưng cuộc đời vẫn còn hi vọng mà.”
Chung Uẩn bấm like “Ninh Ninh nhớ về nhà ăn cơm, người bên cạnh em thì không dắt về cũng được.”
Thư Nhiễm bấm like “Chúc mừng chúc mừng, nhớ về nhà đấy nhé”
Thẩm Văn Hiên tag Hàn Dữ Tiếu “Nhìn người ta đi. Chung Ninh đăng ký rồi vui không?”
Hàn Dữ Tiếu “Chúc mừng. Cậu lầu trên tớ mang đi trước đã”
Quản gia: a a a a a a (vì xúc động quá nên không viết được thành chữ gì cả)
Chú La: Tiểu Chu có tiền đồ! Ninh Ninh có thời gian đến ăn mì nhé, ông phần con hạch đào.
—-
Cùng ngày hôm đó, tài khoản chính thức tập đoàn Chu Thị mở thưởng, chúc mừng ông chủ tuổi già cuối cũng đã có người cần.
Ngu Hành Chu tự mình bỏ ra một trăm vạn, anh em vào sinh ra tử của anh lại thêm một trăm vạn, chia đều cho một trăm người. Điều kiện duy nhất là chúc phúc cho ông chủ tập đoàn Ngu Thị và vợ, trăm năm hòa hợp.
Chung Ninh không để lộ tài khoản nên thoát, Ngu Hành Chu thì sập luôn tài khoản.
Nhưng Ngu Hành Chu nhìn lời chúc may mắn đầy ắp, vẫn cảm thấy rất tốt.
“Sau này mọi người đều biết chúng ta là một đôi” Anh hôn trái chanh nhỏ, ngọt.
- Thực tập
Tiểu thiếu gia nghiêm túc từ chối, cậu đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn giống một học sinh ngoan, đôi mắt sạch sẽ dịu dàng, dịu dàng giáo dục Ngu Hành Chu “Như thế không hay, chị em hồi xưa thực tập ở nơi khổ cực, anh rể cũng không vì đau lòng mà ngăn cản. Anh hãy học tập anh rể đi.”
Ngu Hành Chu nghĩ thầm, hồi đó anh rể em còn lăn lóc trong đoàn phim, căn bản không biết chị gái em.
“Anh rể trước kia vào đoàn phim rất gian khổ, chị cũng không ngăn cản” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nêu ví dụ.
Càng nói, Ngu Hành Chu càng nghiêm mặt nghĩ, em cho rằng anh không biết chị gái em đầu tư thêm tiền cho cái đoàn phim kia rồi lại lái xe đến thăm đoàn lúc nửa đêm hay sao?
Nhưng tiểu thiếu gia đã bảo không đến tập đoàn của chồng thực tập thì không đi thật, đổi lại vì suy nghĩ cho sức khỏe tâm lý của chồng, cậu đưa ra một biện pháp thỏa hiệp.
Đến thực tập ở cao ốc Hoàn Thịnh, chỉ cách tập đoàn Ngu Thị vài con phố thôi mà cũng có hạng mục đầu tư của Ngu Thị.
Tiểu thiếu gia đi làm ngày đầu tiên, Ngu Hành Chu một lần được trải nghiệm tâm trạng đưa con đi học, nhìn trái chanh nhỏ mềm mềm nhà mình nghiêm túc tự hỏi cậu như thế liệu có bị người ta bắt nạt không, lỡ như bị lãnh đạo làm khó thì sao, ngẫm lại lại muốn đóng gói mang về nhà cất.
Kết quả trái chanh nhỏ lãnh khốc vô tình đóng cửa xe “Tan tầm đừng đến đón em, cách có một con phố thì đón cái gì. Tối em muốn ăn gà dừa.”
Ngu Hành Chu bị lãnh khốc vô tình của trái chanh nhỏ xuyên thẳng vào tim, trái tim tan nát, nhìn tiểu thiếu gia mặc tây trang đi giày da cầm tài liệu bước vào tòa nhà lớn, mở điện thoại gọi trợ lý Tiểu Lưu đi mua gà dừa.
“Đi mua nguyên liệu đi, chị dâu chú đi làm ngày đầu tiên đã làm nũng với anh đòi ăn đồ anh nấu” Ngu Hành Chu tận dụng mọi lúc để khoe khoang “Rất là bám người, anh cũng không biết làm sao. Chị dâu chú…”
Tiểu Lưu cúp điện thoại, nhìn qua chỗ tiền lương vừa nhận mới tạm gác suy nghĩ muốn từ chức.
—
Nhưng tiểu thiếu gia không những không bị bắt nạt mà còn vô cùng được yêu quý, lúc tan làm hôm sau đã có đồng nghiệp mời đi xem phim.
Tiểu thiếu gia vui vẻ ăn gà dừa, vừa ăn vừa kể cho Ngu Hành Chu nghe hôm nay có những chuyện gì.
“Người trong nhóm em tốt lắm, chị Lý còn lấy cơm trưa giúp em, nhóm trưởng còn muốn đưa em về, nhưng mà em bảo không cần vì em ở gần lắm.”
Ngu Hành Chu cảm thấy gà dừa hôm nay hơi chua, toàn là mùi dấm.
Nhưng nhìn tiểu thiếu gia vui vẻ thế, lòng anh cũng mềm xuống.
“Mai em muốn ăn gì, anh mang đến cho em” Thuận tiện đi tuyên bố chủ quyền.
“Không cần đâu, em hẹn với đồng nghiệp rồi” Tiểu thiếu gia cắn thìa “Anh bận rộn thế cứ làm việc cho tốt đi, không cần quan tâm đến em”
Ngu Hành Chu cảm thấy vị dấm trong gà dừa càng đậm, trong lòng nhỏ lệ “Được, em tan làm sớm một chút, đừng tăng ca, đừng làm việc mệt quá.”
—
Tiểu thiếu gia đi làm một tháng, Ngu Hành Chu rồi cũng quen dần, ngẫu nhiên sẽ đến đón tiểu thiếu gia, hai người đi hẹn hò.
Nhưng anh và cả xe anh đều rất chói mắt, dần dà ánh mắt nhìn tiểu thiếu gia của vài người trở nên phức tạp hơn.
Tiểu thiếu gia phát hiện nhóm trưởng trẻ tuổi của cậu gần đây có điều khó nói, cứ ngập ngừng vòng vo hỏi cậu có vui vẻ không? Hỏi cậu chi tiêu trong sinh hoạt nhiều không, có khó khăn gì thì phải nói ra.
Tiểu thiếu gia im lặng nhìn nhóm trưởng, thật là một con người lương thiện nhiệt tình. Sau đó cậu từ chối anh ta.
“Em sống rất tốt” Tiểu thiếu gia cười thật tươi, ánh nắng ngoài cửa sổ còn chẳng rạng rỡ bằng.
Ánh mắt nhóm trưởng càng phức tạp, trộn lẫn giữa đau lòng và khó xử.
Hôm nay Ngu Hành Chu cũng đến đón tiểu thiếu gia tan làm, anh đỗ xe trong tầng hầm, đợi lát nữa hai người hẹn đi xem phim. Anh vừa trông thấy tiểu thiếu gia lại gần, Ngu Hành Chu không gặp vợ một ngày đã nhìn không được ôm vợ hôn hai cái.
Tiểu thiếu gia có chút ngượng ngùng, đẩy tay anh, hai người nhìn như đang đùa giỡn.
“Buông cậu ấy ra!” Một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện, hung hăng muốn đánh Ngu Hành Chu.
Người đó bị Ngu Hành Chu dùng một chiêu tóm được, khóa hai tay bắt chéo sau lưng, áp lên mui xe, nghe tiếng kêu có vẻ đau đớn.
“Gà con chui đâu ra thế này?” Ngu Hành Chu xuống tay, đau đến mức người kia suýt khóc “Ông chủ nào thuê? Yếu thế này mà cũng dám nhận việc ám sát?”
Tiểu thiếu gia nhìn trái nhìn phải, chọc chọc Ngu Hành Chu “Đây là nhóm trưởng của em, hình như hiểu lầm rồi”
Ngu Hành Chu nhướn mày, buông lỏng tay. Anh bảo mà, làm gì có sát thủ nào thể trạng rác rưởi như vậy.
“Sao anh dám làm thế với Chung Ninh!” Nhóm trưởng vừa được thả ra đã kéo tay Chung Ninh, chỉ mặt Ngu Hành Chu mà mắng “Anh, anh, anh, Chung Ninh mới bao nhiêu tuổi? Cứ cho là có nguyên nhân nên cậu ấy mới chịu thiệt thòi mà ở bên anh, thì anh cũng không thể làm như thế…”
“Ninh Ninh…” Nhóm trưởng lại nhìn về phía Chung Ninh “Cậu có chuyện gì khó xử thì cứ nói ra, anh chắc chắn sẽ giúp cậu. Cậu không cần phải hi sinh bản thân, cùng người như thế, người như thế…”
Anh ta đau lòng đến mức nghẹn ngào.
Ngu Hành Chu và tiểu thiếu gia đều cảm thấy khó xử.
Ngu Hành Chu chợt lộ vẻ phấn khích, trước anh bị nhận nhầm là chú của Chung Ninh, bây giờ đã bị nhận nhầm thành ông lớn bao dưỡng cậu… à thì cái đám người suy nghĩ linh tinh gì thế này.
Tiểu thiếu gia ngại ngùng.
Ngu Hành Chu đang định giải thích vài câu, tiểu thiếu gia lại hành động trước, nắm tay anh giơ lên, trên tay cậu vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kết hôn với Ngu Hành Chu, chẳng qua tuổi cậu còn trẻ nên ít ai nghĩ rằng đó là nhẫn kết hôn.
“Đây là chồng của em” Tiểu thiếu gia cười rạng rỡ như nắng mai “Nhóm trưởng anh hiểu lầm rồi, em đã kết hôn được hai năm. Em rất yêu anh ấy.”
Cậu cũng chỉ giải thích đơn giản vài câu.
Mặt nhóm trưởng trắng bệch.
Cho đến tận khi Ngu Hành Chu và tiểu thiếu gia đi rồi, cậu ta vẫn hoảng hốt. Chung Ninh nhìn như trẻ con này, thế mà đã kết hôn được hai năm.
—–
Ngày hôm sau tiểu thiếu gia lại giải thích thêm với nhóm trưởng, mà để đề phòng mọi người hiểu lầm thì cậu nói luôn với mọi người trong nhóm.
Người trong nhóm cũng giật mình nhưng rồi lại bắt đầu trêu chọc Chung Ninh, tiểu thiếu gia vừa ngại ngùng cười vừa mời mọi người điểm tâm người trong nhà làm.
Đến giữa buổi, các đồng nghiệp có trải nghiệm khiếp sợ tột đỉnh.
Vì Ngu Hành Chu đích thân đến bàn hợp đồng, được tổng giám đốc dẫn đường đến văn phòng, lúc đi qua phòng làm việc của họ, Ngu Hành Chu dừng bước gọi tên ở nhà của Chung Ninh “Tối nay chị gái em gọi chúng mình về ăn cơm đấy, đừng quên”
Tổng giám đốc biết quan hệ của hai người nên giới thiệu “Đây là tiểu thiếu gia nhà họ Chung, cũng là bạn đời của Ngu tiên sinh”
Nhóm trưởng đứng sau mọi người, sắc mặt trắng bệch, thân hình lung lay như sắp đổ.
—
Tiểu thiếu gia thực tập hết ba tháng thì nghỉ.
Hôm cậu đi đồng sự tổ chức tiệc chúc mừng cậu, nhóm trưởng uống rất nhiều, hơi say, hàm hồ hỏi Chung Ninh.
“Anh muốn hỏi, nếu anh cũng ưu tú giỏi giang, cũng giàu có như chồng của em, có phải anh cũng sẽ có cơ hội theo đuổi em không?”
Thật ra tiểu thiếu gia đã biết nhóm trưởng thích mình, nhưng cậu lại thấy không hiểu lắm “Em thích Ngu Hành Chu không phải vì anh ấy giàu có hay tài giỏi.”
“Em chỉ thích anh ấy thôi, chính là anh ấy” Tiểu thiếu gia nghĩ “Nếu có thể, em mong được gặp anh ấy lúc anh ấy chưa tài giỏi như thế hơn.”
“Em sẽ dẫn anh ấy về nhà, không để anh ấy chịu khổ”
Nhóm trưởng cười khổ “Anh hiểu rồi.”
Còn lời từ chối nào rõ ràng hơn không?
Người trên đời này, dù có tài giỏi giàu có ưu tú đến thế nào, chỉ cần không phải Ngu Hành Chu thì đều không được.
—
Tan tiệc, Ngu Hành Chu vẫn đến đón tiểu thiếu gia về nhà, tiểu thiếu gia vừa lên xe đã hôn anh hai cái.
“Lúc nãy ở tiệc em chưa ăn gì nhiều, đói rồi” Cậu làm nũng với Ngu Hành Chu.
“Ở nhà anh nấu cháo cho em, về rồi ăn”
Ngu Hành Chu khởi động xe, giống như mọi buổi tối khác, đưa tiểu thiếu gia nhà anh về nhà.
– End –
Danh sách chương