Kỵ sĩ trưởng nhìn Đỗ Cửu hai mắt tỏa sáng dường như có thể nhào lên bất cứ lúc nào trước mặt hắn, có cảm giác rất bất lực khi công sức dạy dỗ của mình đều là đàn gảy tai trâu.
"Cậu nghĩ cả đêm mà chỉ nghĩ ra cái này?"
"Đúng vậy." Đỗ Cửu gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc bày tỏ bản thân không hề nói đùa, "Dù sao ta cũng không thể học được ma pháp, lại càng không thể luyện võ, chi bằng mỗi ngày đều vui vẻ hưởng thụ cuộc sống cho rồi, mà hiện giờ thì sao nào, mỗi khi nhìn thấy ngươi ta sẽ lập tức thấy rất vui vẻ, nếu ngươi đồng ý lên giường với ta ta lại càng vui vẻ hơn, chuyện vui như vậy thì dĩ nhiên là muốn làm mỗi ngày rồi."
Y thật lòng nghĩ thế, y không thể tu luyện nên đã định sẵn rằng tuổi thọ chỉ như người thường, thậm chí có khi còn không bằng được, nếu cuộc đời ngắn ngủi thì cớ gì không tranh thủ tìm vui.
Y không hiểu thế nào là thích thế nào là yêu, chưa ai từng dạy y cả, hoặc nói đúng hơn là chưa ai có thể khiến y cảm nhận được hai điều trên, nếu nói mê luyến cơ bắp cường tráng cũng được tính thì đúng là y đã nếm qua không ít.
Nhưng y vẫn cảm thấy mình đối với kỵ sĩ trưởng khác hẳn, quan tâm đặc biệt mê muội khác thường, những kẻ trước kia dù có cường tráng hàng to xài tốt thế nào đi nữa cũng không khiến y mê mẩn như vậy, tới nỗi mọi lúc mọi nơi đều muốn cưỡi hắn, chỉ ước gì có thể thâu đêm suốt sáng dính chặt lấy hắn.
Còn cảm giác này có thể kéo dài được bao lâu, một tháng, ba tháng thì y chưa nghĩ tới, có câu cứ tận hưởng niềm vui của hiện tại đi, cần chi phải nghĩ tới chuyện xa xôi sau này.
Y muốn kỵ sĩ trưởng phục tùng đi vào khuôn phép thì tiếc gì mấy câu lời ngon tiếng ngọt, huống hồ gì lời y nói cũng phải hoàn toàn là giả dối.
Kỵ sĩ trưởng nghe vậy thở dài một hơi, không nhịn được đỡ trán, là lỗi của hắn, hắn không nên dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn cậu chủ nhà hắn, là hắn quá nôn nóng, lẽ ra nên chậm rãi bước từng bước một.
Vì vậy kỵ sĩ trưởng đút canh gà cho tâm hồn thất bại, không thể không bị Đỗ Cửu quấn lấy đe dọa đổi thành đút cái khác.
Xong chuyện Đỗ Cửu mặt mày thỏa mãn nằm sấp trên người kỵ sĩ trưởng không cho hắn rút ra, khó chịu gần cả tuần cuối cùng cũng được ăn, lỗ chân lông nở ra cả người thoải mái, ngứa ngáy trong xương biến mất, cho dù là sinh lý hay tâm lý đều cảm thấy no nê căng tràn.
Cũng may đây là thế giới huyền huyễn, bằng không sớm muộn gì cũng bị bệnh thận, y thầm thở dài trong lòng.
Kỵ sĩ trưởng đưa tay che mắt mình, tuy rằng thân thể thoải mái nhưng trong lòng lại có hơi hoảng hốt, đúng vậy, là hoảng hốt, còn có thêm một chút mê mang.
Rõ ràng hắn có thể phản kháng, lấy sức mạnh của hắn muốn đẩy Alsace ra thì dễ như trở bàn tay, nhưng khi Alsace trần truồng chui vào chăn ôm lấy hắn, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại không đẩy ra mà ỡm ờ xuôi theo.
Chuyện này nghĩa là gì.
Tuy kỵ sĩ trưởng chưa từng yêu đương nhưng không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà, nếu trước đó có thể viện có là do dục vọng chiếm hữu của đàn ông thì hiện giờ lại không thể nào thốt ra được.
Hắn thích Alsace sao? Không, không đúng, hắn thầm lắc đầu trong lòng, không tới nỗi thích, với điểm này hắn vẫn có thể nhận ra, nhưng kì lạ là hắn càng ngày càng dễ mềm lòng với Alsace.
Lần đầu tiên kỵ sĩ trưởng gặp chuyện như vậy, dù cho hắn có trưởng thành trầm ổn đến đâu đi nữa vẫn không khỏi rơi vào mờ mịt mơ hồ.
Đỗ Cửu không thèm quan tâm hắn nghĩ gì, bản thân được thỏa mãn lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là một chiến binh bừng bừng sức sống, kỵ sĩ trưởng vẫn luôn trưng ra khuôn mặt đơ cứng, hắn không nói ra thì không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, tuy rằng hiện giờ Đỗ Cửu thích hắn nhưng cũng không tới nỗi thiếu hắn thì không chịu nổi, hơn nữa kiểu thích này còn có thứ khác lẫn vào, còn thêm thân phận bản thân nên cơ bản sẽ không đời nào đi tỉ mỉ chú ý tới cảm xúc của hắn.
Một tuần chớp mắt trôi nhanh, hai ngày sau chính là tiết Uyển Úc Hương, dựa theo tình báo Arthur nhận được thì hôm đó cũng là ngày Victor về tới kinh đô.
Ngoài miệng Đỗ Cửu nói không quan tâm nhưng trong lòng thật ra vẫn hơi sợ, suy cho cùng cảnh Victor suýt chút nữa bóp chết mình trước kia vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt, chuyện có liên quan tới tính mạng y không thể nào không đề phòng được, vì vậy y càng bám chặt kỵ sĩ trưởng hơn, ngay cả đi WC cũng bắt hắn phải ở cạnh.
Còn tại sao y lại không nói cho Viêm Thần hay chuyện này thì đầu tiên trong mắt người lớn bọn họ chỉ là đám trẻ nghịch ngợm với nhau, cho dù lần trước xém chút đã nghịch ra mạng người nhưng thật sự cũng đâu ai mất mạng, mà cả hai cũng từng bị phạt nên đều cảm thấy bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thứ hai bọn họ là anh em họ hàng, cho dù âm thầm đấu đá tóe lửa nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hòa thuận vui vẻ, Victor chưa từng làm gì nên y không thể tùy tiện đổ tội cho hắn ta, lỡ đâu tới khi ấy bị lật ngược thì biết tính sao, huống hồ Viêm Thần đã tìm người đứng đầu kỵ sĩ hoàng kim tới làm kỵ sĩ trưởng bảo vệ y rồi, hỏi sao y có thể tố cáo được nữa.
Dĩ nhiên còn do lòng tự trọng của thiếu niên xen ngang, bạn học với nhau xích mích một chút đều sẽ về mách người lớn à? Nếu vậy thì bạo lực học đường đã không tồn tại rồi.
Cậu Tiểu Cửu không hề che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ gì thì đều viết hết lên mặt.
"Cậu chủ yên tâm đi." Kỵ sĩ trưởng nhìn thấy dáng vẻ lo sợ không yên bèn an ủi y, "Nếu tôi đã đồng ý với Viêm Thần rằng trước khi cậu thành niên sẽ bảo vệ cậu an toàn thì chắc chắn sẽ không nuốt lời."
Có lẽ là do kỵ sĩ trưởng luôn luôn tỏ ra thật sự vững vàng đáng tin cậy, Đỗ Cửu được hắn an ủi lập tức yên lòng, nghĩ kỹ lại thì thật ra y không cần sợ Victor tới vậy, cho dù hắn đã lên tới đỉnh pháp sư sơ cấp thì sao chứ, kỵ sĩ trưởng của y chính là kỵ sĩ hoàng kim tương đương với pháp sư cao cấp đấy, dư sức chống lại một tên pháp sư sơ cấp quèn như kia.
Cũng do ám ảnh khi trước lưu lại quá sâu trong lòng y nên mới tự mình hù mình thôi.
Xua tan đi mây mù Victor mang tới, Đỗ Cửu nhanh chóng chìm vào mong chờ với tiết Uyển Úc Hương.
Xưa kia vào tiết Uyển Úc Hương y chỉ lướt ngang qua mà thôi nên không có cảm giác gì nhiều, cùng lắm chính là dụ dỗ vào tay được thêm một tình nhân, nhưng mà vẫn luôn trao đổi bằng nửa dưới chứ không phải bằng nửa trên nên chỉ coi là chơi chơi qua đường.
Nhưng đám Arthur và Theodore, còn có Elsa và Jasmine lại hứng thú bừng bừng, hàng năm đều cùng nhóm tình nhân của mình náo động oanh liệt một trận.
Nào là mưa hoa, núi quà, khinh khí cầu bay trên trời các thứ, năm sau còn chấn động hơn cả năm trước.
Đỗ Cửu đang nghĩ có nên làm gì đó cho kỵ sĩ trưởng hay không.
Động lòng chi bằng động tay, vừa nghĩ ra xong y lập tức gọi Arthur và Elsa đến, Theodore vốn cũng muốn tới cùng nhưng lại bận chuyện khác, đúng lúc Elsa nghe thấy chuyện y định làm nên mới tò mò đi theo.
Elsa là đứa con thứ 3 của nữ vương tinh linh, không biết lúc ở trên cây sự sống xảy ra chuyện gì mà bẩm sinh không có cánh, khi ấy còn khiến cả tộc tinh tinh sôi nổi bàn luận một hồi.
Tất cả tinh túy của tộc tinh linh đều tập trung trên cánh, không có cánh đồng nghĩa với không có thiên phú, còn không bằng cả một tinh linh nhỏ nhoi bình thường nhất.
Không giống với con người, sinh mệnh của tộc tinh linh rất dài, nghe nói nữ vương tinh linh hiện giờ đã 3000 tuổi, mà Elsa cũng hơn 305 tuổi rồi, tinh linh vốn 150 tuổi thành niên, nhưng có lẽ vì không có cánh nên Elsa tới năm 300 tuổi khó khăn lắm mới có thể thành niên, sau khi thành niên cô chọn rời đi thăm thú lại tình cờ vào được học viện Ma Võ Hoàng Gia này, tới nay đã qua 5 năm.
Tuy Elsa không có cánh nhưng dáng vẻ lại không hề khác với những tinh linh còn lại, tóc dài màu bạc như ánh trăng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, tai nhọn cùng dáng người mảnh mai uyển chuyển, 5 năm liền đều đứng đầu bảng xếp hạng người đẹp của trường.
Đỗ Cửu nhìn thấy cô không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng nhưng trên mặt lại không làm ra vẻ gì, dù gì thì Alsace chính là kẻ thích cơ bắp cuồn cuộn chứ không phải em gái thơm tho mềm mại, hơn nữa qua 5 năm sống cùng cho dù có chấn động cỡ nào thì nhìn dần cũng quen rồi, còn chưa nói tới tính tình mạnh bạo ngang ngược kia của Elsa.
Rõ ràng là tinh linh yêu thiên nhiên và hòa bình lại rất hơn thua háo thắng, đam mê mạo hiểm đánh đá, các trường đấu thú của kinh đô đều có dấu chân cô, còn giống thú nhân hơn cả Barra, Barra là cháu ngoại cuồng chiến vương vương quốc thú nhân, dáng người cao lớn nhưng lại là một cô bé mít ướt không hề ăn khớp với vẻ ngoài.
"Ôi, nghe nói A bé bỏng của chúng ta động lòng rồi?" Elsa khoác vai Đỗ Cửu như thể anh em tốt, nở nụ cười bỉ ổi, "Nào nào, nói chị nghe xem, chuyện là như nào? Dù gì chị đây cũng có kinh nghiệm phong phú, để chị tư vấn cho em nhé?"
Đỗ Cửu không hề khách sáo phủi bay tay cô: "Kinh nghiệm gì phong phú? Kinh nghiệm bị đá à?"
Tuy rằng Elsa có gương mặt nữ thần nhưng tính tình cô thật sự khiến người khác không chịu được, số đào hoa của cô có thể so với Arthur, mỗi năm đều có vô số người nối đuôi nhau theo đuổi cô nhưng mà lâu lắm thì nửa năm sẽ nói lời chia tay, hai năm gần đây còn không mống nào có thể chịu đựng qua ba tháng hết.
Elsa nghiến răng túm lấy cổ áo y lắc mạnh mấy cái: "Quỷ con đáng ghét, mồm vẫn độc như xưa! Nói lời ngon tiếng ngọt một tí sẽ chết à?!"
Đỗ Cửu giãy giụa thoát khỏi ngực cô: "Bà điên!"
Elsa nắm tay lại định đánh y nhưng lại bị y tránh được, lập tức vòng xuống dưới eo, Đỗ Cửu không nhịn nổi phì cười sau đó bị Elsa đè lên.
"Nè nè, hai người đủ rồi đó!" Arthur trưng ra vẻ mặt cạn lời.
Nháo nhào một lúc Đỗ Cửu mới ho khan trốn ra sau lưng Arthur: "Ngừng! Ngừng chiến..."
Elsa cũng có chừng mực, cười ha ha rút tay về.
Đỗ Cửu nhìn gương mặt tươi cười của Elsa và Arthur bỗng có hơi cảm khái, rõ ràng hiện giờ thân thiết đùa giỡn thoải mái thế này, ai ngờ sau này lại biến thành kết cục thể kia, chỉ có thể nói rằng chuyện đời chóng đổi mà thôi.
"Bàn chuyện chính đi." Y bình tĩnh lại, nói, "Cho ta một gợi ý đi, không phải mỗi năm mấy người đều làm sao, mau nghĩ cho ta một cái với, ta muốn đặc biệt, có một không hai!"
Arthur lại không đáp lại chuyện kia mà nhíu mày, nghiền ngẫm vẻ mặt y rồi nói: "Lần này là thật sao?"
"Thật gì chứ?" Trong phút chốc Đỗ Cửu không hiểu được ý anh.
Arthur đáp: "Đừng nói ngươi thật sự động lòng với kỵ sĩ trưởng kia đấy? Ở đây không có người ngoài nên ngươi cứ nói ra đi."
Y động lòng sao?
Đỗ Cửu muốn phủ nhận, vừa định lắc đầu nhưng một từ kẹt mãi trong miệng không tài nào thốt ra được khiến y khẽ hốt hoảng.
Đấy, là kẻ có kinh nghiệm lão làng chốn tình trường Arthur sao có thể không rõ được, vẻ mặt này thì chắc chắn là động lòng rồi, trong lòng tức thì có chút vui mừng lại khẽ lo lắng.
Vui là vì đứa nhỏ Alsace này rốt cuộc cũng nghĩ thông không đắm chìm trong sắc dục muôn kiểu nữa, làm anh đương nhiên anh hi vọng Alsace có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, lo lắng là vì chỉ một mình y đơn phương hơn nữa có khi sẽ vì vậy mà bị tổn thương.
Ngẫm lại anh quyết định chưa nói ra vội, đợi tới khi thăm đò được suy nghĩ của kỵ sĩ trưởng rồi tính tiếp, lỡ như kỵ sĩ trưởng cơ bản không có ý gì chẳng phải khéo quá hóa vụng hay sao.
Anh bèn mau chóng đổi đề tài: "Được rồi, để chuyện này sang một bên đã, nói thử xem ngươi muốn riêng tư hay công khai náo động một tí?"
Elsa nhìn thấy anh ra hiệu cũng vỗ đùi: "Theo chị thì chơi lớn tí đi, dù gì cũng là tiết Uyển Úc Hương kia mà, có chơi lớn cỡ nào cũng không hề gì, huống hồ chuyện liên quan tới lớp E chúng ta thì cứ phải là lớn nhất!"
Sự chú ý của Đỗ Cửu bị dời đi, tính tình thiếu niên mới lớn dĩ nhiên là muốn chơi thật lớn, càng khiến người khác chú ý thì càng hay, như vậy mới nở mày nở mặt chứ.
Tỉ như cưỡi xe bay xa hoa đi ngắm cảnh nè, còn có ngồi trên khinh khí cầu cách mặt đất ba mươi nghìn bộ hôn nhau, ở dưới cánh đồng trải đầy hoa hồng ân ái các thứ.
Vì vậy ba người chụm lại với nhau tính toán, mau chóng nghĩ ra kế hoạch đầy đủ.
Kỵ sĩ trưởng đang tuần tra trong sân bỗng dưng không hiểu nổi rùng mình một cái, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
- --------
"Cậu nghĩ cả đêm mà chỉ nghĩ ra cái này?"
"Đúng vậy." Đỗ Cửu gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc bày tỏ bản thân không hề nói đùa, "Dù sao ta cũng không thể học được ma pháp, lại càng không thể luyện võ, chi bằng mỗi ngày đều vui vẻ hưởng thụ cuộc sống cho rồi, mà hiện giờ thì sao nào, mỗi khi nhìn thấy ngươi ta sẽ lập tức thấy rất vui vẻ, nếu ngươi đồng ý lên giường với ta ta lại càng vui vẻ hơn, chuyện vui như vậy thì dĩ nhiên là muốn làm mỗi ngày rồi."
Y thật lòng nghĩ thế, y không thể tu luyện nên đã định sẵn rằng tuổi thọ chỉ như người thường, thậm chí có khi còn không bằng được, nếu cuộc đời ngắn ngủi thì cớ gì không tranh thủ tìm vui.
Y không hiểu thế nào là thích thế nào là yêu, chưa ai từng dạy y cả, hoặc nói đúng hơn là chưa ai có thể khiến y cảm nhận được hai điều trên, nếu nói mê luyến cơ bắp cường tráng cũng được tính thì đúng là y đã nếm qua không ít.
Nhưng y vẫn cảm thấy mình đối với kỵ sĩ trưởng khác hẳn, quan tâm đặc biệt mê muội khác thường, những kẻ trước kia dù có cường tráng hàng to xài tốt thế nào đi nữa cũng không khiến y mê mẩn như vậy, tới nỗi mọi lúc mọi nơi đều muốn cưỡi hắn, chỉ ước gì có thể thâu đêm suốt sáng dính chặt lấy hắn.
Còn cảm giác này có thể kéo dài được bao lâu, một tháng, ba tháng thì y chưa nghĩ tới, có câu cứ tận hưởng niềm vui của hiện tại đi, cần chi phải nghĩ tới chuyện xa xôi sau này.
Y muốn kỵ sĩ trưởng phục tùng đi vào khuôn phép thì tiếc gì mấy câu lời ngon tiếng ngọt, huống hồ gì lời y nói cũng phải hoàn toàn là giả dối.
Kỵ sĩ trưởng nghe vậy thở dài một hơi, không nhịn được đỡ trán, là lỗi của hắn, hắn không nên dùng ánh mắt nhìn người bình thường để nhìn cậu chủ nhà hắn, là hắn quá nôn nóng, lẽ ra nên chậm rãi bước từng bước một.
Vì vậy kỵ sĩ trưởng đút canh gà cho tâm hồn thất bại, không thể không bị Đỗ Cửu quấn lấy đe dọa đổi thành đút cái khác.
Xong chuyện Đỗ Cửu mặt mày thỏa mãn nằm sấp trên người kỵ sĩ trưởng không cho hắn rút ra, khó chịu gần cả tuần cuối cùng cũng được ăn, lỗ chân lông nở ra cả người thoải mái, ngứa ngáy trong xương biến mất, cho dù là sinh lý hay tâm lý đều cảm thấy no nê căng tràn.
Cũng may đây là thế giới huyền huyễn, bằng không sớm muộn gì cũng bị bệnh thận, y thầm thở dài trong lòng.
Kỵ sĩ trưởng đưa tay che mắt mình, tuy rằng thân thể thoải mái nhưng trong lòng lại có hơi hoảng hốt, đúng vậy, là hoảng hốt, còn có thêm một chút mê mang.
Rõ ràng hắn có thể phản kháng, lấy sức mạnh của hắn muốn đẩy Alsace ra thì dễ như trở bàn tay, nhưng khi Alsace trần truồng chui vào chăn ôm lấy hắn, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại không đẩy ra mà ỡm ờ xuôi theo.
Chuyện này nghĩa là gì.
Tuy kỵ sĩ trưởng chưa từng yêu đương nhưng không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà, nếu trước đó có thể viện có là do dục vọng chiếm hữu của đàn ông thì hiện giờ lại không thể nào thốt ra được.
Hắn thích Alsace sao? Không, không đúng, hắn thầm lắc đầu trong lòng, không tới nỗi thích, với điểm này hắn vẫn có thể nhận ra, nhưng kì lạ là hắn càng ngày càng dễ mềm lòng với Alsace.
Lần đầu tiên kỵ sĩ trưởng gặp chuyện như vậy, dù cho hắn có trưởng thành trầm ổn đến đâu đi nữa vẫn không khỏi rơi vào mờ mịt mơ hồ.
Đỗ Cửu không thèm quan tâm hắn nghĩ gì, bản thân được thỏa mãn lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là một chiến binh bừng bừng sức sống, kỵ sĩ trưởng vẫn luôn trưng ra khuôn mặt đơ cứng, hắn không nói ra thì không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, tuy rằng hiện giờ Đỗ Cửu thích hắn nhưng cũng không tới nỗi thiếu hắn thì không chịu nổi, hơn nữa kiểu thích này còn có thứ khác lẫn vào, còn thêm thân phận bản thân nên cơ bản sẽ không đời nào đi tỉ mỉ chú ý tới cảm xúc của hắn.
Một tuần chớp mắt trôi nhanh, hai ngày sau chính là tiết Uyển Úc Hương, dựa theo tình báo Arthur nhận được thì hôm đó cũng là ngày Victor về tới kinh đô.
Ngoài miệng Đỗ Cửu nói không quan tâm nhưng trong lòng thật ra vẫn hơi sợ, suy cho cùng cảnh Victor suýt chút nữa bóp chết mình trước kia vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt, chuyện có liên quan tới tính mạng y không thể nào không đề phòng được, vì vậy y càng bám chặt kỵ sĩ trưởng hơn, ngay cả đi WC cũng bắt hắn phải ở cạnh.
Còn tại sao y lại không nói cho Viêm Thần hay chuyện này thì đầu tiên trong mắt người lớn bọn họ chỉ là đám trẻ nghịch ngợm với nhau, cho dù lần trước xém chút đã nghịch ra mạng người nhưng thật sự cũng đâu ai mất mạng, mà cả hai cũng từng bị phạt nên đều cảm thấy bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thứ hai bọn họ là anh em họ hàng, cho dù âm thầm đấu đá tóe lửa nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hòa thuận vui vẻ, Victor chưa từng làm gì nên y không thể tùy tiện đổ tội cho hắn ta, lỡ đâu tới khi ấy bị lật ngược thì biết tính sao, huống hồ Viêm Thần đã tìm người đứng đầu kỵ sĩ hoàng kim tới làm kỵ sĩ trưởng bảo vệ y rồi, hỏi sao y có thể tố cáo được nữa.
Dĩ nhiên còn do lòng tự trọng của thiếu niên xen ngang, bạn học với nhau xích mích một chút đều sẽ về mách người lớn à? Nếu vậy thì bạo lực học đường đã không tồn tại rồi.
Cậu Tiểu Cửu không hề che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ gì thì đều viết hết lên mặt.
"Cậu chủ yên tâm đi." Kỵ sĩ trưởng nhìn thấy dáng vẻ lo sợ không yên bèn an ủi y, "Nếu tôi đã đồng ý với Viêm Thần rằng trước khi cậu thành niên sẽ bảo vệ cậu an toàn thì chắc chắn sẽ không nuốt lời."
Có lẽ là do kỵ sĩ trưởng luôn luôn tỏ ra thật sự vững vàng đáng tin cậy, Đỗ Cửu được hắn an ủi lập tức yên lòng, nghĩ kỹ lại thì thật ra y không cần sợ Victor tới vậy, cho dù hắn đã lên tới đỉnh pháp sư sơ cấp thì sao chứ, kỵ sĩ trưởng của y chính là kỵ sĩ hoàng kim tương đương với pháp sư cao cấp đấy, dư sức chống lại một tên pháp sư sơ cấp quèn như kia.
Cũng do ám ảnh khi trước lưu lại quá sâu trong lòng y nên mới tự mình hù mình thôi.
Xua tan đi mây mù Victor mang tới, Đỗ Cửu nhanh chóng chìm vào mong chờ với tiết Uyển Úc Hương.
Xưa kia vào tiết Uyển Úc Hương y chỉ lướt ngang qua mà thôi nên không có cảm giác gì nhiều, cùng lắm chính là dụ dỗ vào tay được thêm một tình nhân, nhưng mà vẫn luôn trao đổi bằng nửa dưới chứ không phải bằng nửa trên nên chỉ coi là chơi chơi qua đường.
Nhưng đám Arthur và Theodore, còn có Elsa và Jasmine lại hứng thú bừng bừng, hàng năm đều cùng nhóm tình nhân của mình náo động oanh liệt một trận.
Nào là mưa hoa, núi quà, khinh khí cầu bay trên trời các thứ, năm sau còn chấn động hơn cả năm trước.
Đỗ Cửu đang nghĩ có nên làm gì đó cho kỵ sĩ trưởng hay không.
Động lòng chi bằng động tay, vừa nghĩ ra xong y lập tức gọi Arthur và Elsa đến, Theodore vốn cũng muốn tới cùng nhưng lại bận chuyện khác, đúng lúc Elsa nghe thấy chuyện y định làm nên mới tò mò đi theo.
Elsa là đứa con thứ 3 của nữ vương tinh linh, không biết lúc ở trên cây sự sống xảy ra chuyện gì mà bẩm sinh không có cánh, khi ấy còn khiến cả tộc tinh tinh sôi nổi bàn luận một hồi.
Tất cả tinh túy của tộc tinh linh đều tập trung trên cánh, không có cánh đồng nghĩa với không có thiên phú, còn không bằng cả một tinh linh nhỏ nhoi bình thường nhất.
Không giống với con người, sinh mệnh của tộc tinh linh rất dài, nghe nói nữ vương tinh linh hiện giờ đã 3000 tuổi, mà Elsa cũng hơn 305 tuổi rồi, tinh linh vốn 150 tuổi thành niên, nhưng có lẽ vì không có cánh nên Elsa tới năm 300 tuổi khó khăn lắm mới có thể thành niên, sau khi thành niên cô chọn rời đi thăm thú lại tình cờ vào được học viện Ma Võ Hoàng Gia này, tới nay đã qua 5 năm.
Tuy Elsa không có cánh nhưng dáng vẻ lại không hề khác với những tinh linh còn lại, tóc dài màu bạc như ánh trăng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, tai nhọn cùng dáng người mảnh mai uyển chuyển, 5 năm liền đều đứng đầu bảng xếp hạng người đẹp của trường.
Đỗ Cửu nhìn thấy cô không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng nhưng trên mặt lại không làm ra vẻ gì, dù gì thì Alsace chính là kẻ thích cơ bắp cuồn cuộn chứ không phải em gái thơm tho mềm mại, hơn nữa qua 5 năm sống cùng cho dù có chấn động cỡ nào thì nhìn dần cũng quen rồi, còn chưa nói tới tính tình mạnh bạo ngang ngược kia của Elsa.
Rõ ràng là tinh linh yêu thiên nhiên và hòa bình lại rất hơn thua háo thắng, đam mê mạo hiểm đánh đá, các trường đấu thú của kinh đô đều có dấu chân cô, còn giống thú nhân hơn cả Barra, Barra là cháu ngoại cuồng chiến vương vương quốc thú nhân, dáng người cao lớn nhưng lại là một cô bé mít ướt không hề ăn khớp với vẻ ngoài.
"Ôi, nghe nói A bé bỏng của chúng ta động lòng rồi?" Elsa khoác vai Đỗ Cửu như thể anh em tốt, nở nụ cười bỉ ổi, "Nào nào, nói chị nghe xem, chuyện là như nào? Dù gì chị đây cũng có kinh nghiệm phong phú, để chị tư vấn cho em nhé?"
Đỗ Cửu không hề khách sáo phủi bay tay cô: "Kinh nghiệm gì phong phú? Kinh nghiệm bị đá à?"
Tuy rằng Elsa có gương mặt nữ thần nhưng tính tình cô thật sự khiến người khác không chịu được, số đào hoa của cô có thể so với Arthur, mỗi năm đều có vô số người nối đuôi nhau theo đuổi cô nhưng mà lâu lắm thì nửa năm sẽ nói lời chia tay, hai năm gần đây còn không mống nào có thể chịu đựng qua ba tháng hết.
Elsa nghiến răng túm lấy cổ áo y lắc mạnh mấy cái: "Quỷ con đáng ghét, mồm vẫn độc như xưa! Nói lời ngon tiếng ngọt một tí sẽ chết à?!"
Đỗ Cửu giãy giụa thoát khỏi ngực cô: "Bà điên!"
Elsa nắm tay lại định đánh y nhưng lại bị y tránh được, lập tức vòng xuống dưới eo, Đỗ Cửu không nhịn nổi phì cười sau đó bị Elsa đè lên.
"Nè nè, hai người đủ rồi đó!" Arthur trưng ra vẻ mặt cạn lời.
Nháo nhào một lúc Đỗ Cửu mới ho khan trốn ra sau lưng Arthur: "Ngừng! Ngừng chiến..."
Elsa cũng có chừng mực, cười ha ha rút tay về.
Đỗ Cửu nhìn gương mặt tươi cười của Elsa và Arthur bỗng có hơi cảm khái, rõ ràng hiện giờ thân thiết đùa giỡn thoải mái thế này, ai ngờ sau này lại biến thành kết cục thể kia, chỉ có thể nói rằng chuyện đời chóng đổi mà thôi.
"Bàn chuyện chính đi." Y bình tĩnh lại, nói, "Cho ta một gợi ý đi, không phải mỗi năm mấy người đều làm sao, mau nghĩ cho ta một cái với, ta muốn đặc biệt, có một không hai!"
Arthur lại không đáp lại chuyện kia mà nhíu mày, nghiền ngẫm vẻ mặt y rồi nói: "Lần này là thật sao?"
"Thật gì chứ?" Trong phút chốc Đỗ Cửu không hiểu được ý anh.
Arthur đáp: "Đừng nói ngươi thật sự động lòng với kỵ sĩ trưởng kia đấy? Ở đây không có người ngoài nên ngươi cứ nói ra đi."
Y động lòng sao?
Đỗ Cửu muốn phủ nhận, vừa định lắc đầu nhưng một từ kẹt mãi trong miệng không tài nào thốt ra được khiến y khẽ hốt hoảng.
Đấy, là kẻ có kinh nghiệm lão làng chốn tình trường Arthur sao có thể không rõ được, vẻ mặt này thì chắc chắn là động lòng rồi, trong lòng tức thì có chút vui mừng lại khẽ lo lắng.
Vui là vì đứa nhỏ Alsace này rốt cuộc cũng nghĩ thông không đắm chìm trong sắc dục muôn kiểu nữa, làm anh đương nhiên anh hi vọng Alsace có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, lo lắng là vì chỉ một mình y đơn phương hơn nữa có khi sẽ vì vậy mà bị tổn thương.
Ngẫm lại anh quyết định chưa nói ra vội, đợi tới khi thăm đò được suy nghĩ của kỵ sĩ trưởng rồi tính tiếp, lỡ như kỵ sĩ trưởng cơ bản không có ý gì chẳng phải khéo quá hóa vụng hay sao.
Anh bèn mau chóng đổi đề tài: "Được rồi, để chuyện này sang một bên đã, nói thử xem ngươi muốn riêng tư hay công khai náo động một tí?"
Elsa nhìn thấy anh ra hiệu cũng vỗ đùi: "Theo chị thì chơi lớn tí đi, dù gì cũng là tiết Uyển Úc Hương kia mà, có chơi lớn cỡ nào cũng không hề gì, huống hồ chuyện liên quan tới lớp E chúng ta thì cứ phải là lớn nhất!"
Sự chú ý của Đỗ Cửu bị dời đi, tính tình thiếu niên mới lớn dĩ nhiên là muốn chơi thật lớn, càng khiến người khác chú ý thì càng hay, như vậy mới nở mày nở mặt chứ.
Tỉ như cưỡi xe bay xa hoa đi ngắm cảnh nè, còn có ngồi trên khinh khí cầu cách mặt đất ba mươi nghìn bộ hôn nhau, ở dưới cánh đồng trải đầy hoa hồng ân ái các thứ.
Vì vậy ba người chụm lại với nhau tính toán, mau chóng nghĩ ra kế hoạch đầy đủ.
Kỵ sĩ trưởng đang tuần tra trong sân bỗng dưng không hiểu nổi rùng mình một cái, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
- --------
Danh sách chương