Chuyện Đỗ Cửu muốn làm tiếp không thể thành, vì ngay khi y nhào lên định ôm lấy kỵ sĩ trưởng thì hắn bỗng quay người chắn trước mặt y, kiếm trong tay chém tới, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm với nhau.
Tiếp theo là một loạt tiếng leng ca leng keng dồn dập, Đỗ Cửu bị kỵ sĩ trưởng dùng một tay ôm ngay hông, chốc bay chốc dừng khiến y choáng váng cả người, chỉ thấy được nửa gương mặt vững chãi cương nghị của kỵ sĩ trưởng giữa bầu trời nở đầy pháo hoa.
Tất cả tựa như màn ảnh tua chậm trong phim, giây phút này vạn vật im lìm, chỉ có kỵ sĩ trưởng trước mặt y là chân thật, là lóa mắt nhất.
Mãi tới khi tất cả đã chấm dứt cậu Tiểu Cửu cũng không thể dời mắt nổi.
Giờ phút này trong đầu y bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ.
Nếu có nhạc nền chắc chắn sẽ phát một câu: "Chính là yêu..."
Tóm lại sau khi được hưởng thụ cái liếc mắt tình sâu của kỵ sĩ trưởng, tiếp theo đó là màn dũng sĩ cứu người đẹp mạo hiểm kích thích cũng lãng mạn cực kỳ, cả trái tim cậu Tiểu Cửu đều nhộn nhạo hết cả lên.
Đúng vậy, chính xác, cảm giác đẹp đẽ diệu kỳ như vậy không phải là yêu thì là gì?!
Cậu Tiểu Cửu hiểu ra, hóa ra vòng tới vòng lui kỵ sĩ trưởng mới là tình yêu đích thực của y!
Đúng rồi, nếu không yêu thì vì sao y lại chịu đựng nhường nhịn kỵ sĩ trưởng hết thảy được chứ, nếu không yêu thì làm sao y lại đi làm mấy chuyện trước đây mình coi thường được chứ.
Giữa bộn bề chuyện đời, biển người mênh mang cuối cùng cũng tìm được người, cũng may là đã không bỏ cuộc!
Cho dù kỵ sĩ trưởng có xuất thân bình dân thì sao, y chính là thích dáng vẻ thẳng thắng không bày vẽ khác với đám quý tộc diêm dúa màu mè đó đấy!
Có y ở đây thì lấy một chức quý tộc chỉ là chuyện nhỏ! Người của y xem ai dám xen vào!
Cậu Tiểu Cửu cảm thấy bản thân sắp khóc rồi, cảm động ghê.
Hóa ra tình yêu sẽ có mùi vị như thế này à, hóa ra đây là yêu!
May là y sáng suốt nói rõ với kỵ sĩ trưởng, mà kỵ sĩ trưởng cũng đồng ý, từ nay về sau kỵ sĩ trưởng chính là người của y, là bạn đời của y, là tình nhân của y!
Y muốn lập tức báo tin cho ông nội và cậu, bảo họ sắp xếp cho kỵ sĩ trưởng một tước vị, nên chọn bá tước hay hầu tước đây nhỉ? Nếu từ đầu đã cao tới vậy có khi nào kỵ sĩ trưởng không quen không nhỉ? Hay là cứ làm tử tước trước rồi tính tiếp? Lỡ như có kẻ nào nói ra nói vào thái độ với kỵ sĩ trưởng thì sao bây giờ? Nhưng mà kỵ sĩ trưởng còn trẻ như vậy đã là kỵ sĩ hoàng kim rồi, tương lai sau này không thể đong đếm được đâu, mai kia đừng nói là hầu tước mà dám chừng tới lên công tước cũng không đùa, món quà này hình như quá mọn rồi.
Ây da, quả nhiên là người mà cậu đây nhìn trúng, thiệt sự là ưu tú như vậy đấy, hì hì.
Cậu Tiểu Cửu tự mình chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả ồn ào xung quanh chấm dứt lúc nào cũng không hay biết, cứ ngơ ngác nhìn kỵ sĩ trưởng tới ngẩn người.
Kỵ sĩ trưởng không ngờ cậu chủ nhà mình trong tình huống này mà còn có thể ngẩn người, không biết nên nói rằng y gan to hay là ngốc đây nữa, nhưng mà dáng vẻ ngốc nghếch ngơ ngẩn này thật ra rất đáng yêu khiến hắn không nhịn nổi đưa tay véo mặt y: "Cậu chủ."
Đỗ Cửu hoàn hồn lại, nhìn kỵ sĩ trưởng kề sát bên cạnh bỗng dưng lại đỏ mặt, mau chóng liếc mắt nhìn đi nơi khác, cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
"Những kẻ này rõ ràng đang nhắm vào cậu chủ, e là người của Ngũ thiếu gia phái tới." Kỵ sĩ trưởng nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất.
Lúc này Đỗ Cửu mới nhận ra pháo hoa vào ảo ảnh đã tắt tự bao giờ, kỵ sĩ trưởng và hai cấp dưới đã giải quyết xong hậu quả, còn khống chế được hai người sống, mà Reid và Claymont đang vừa giải tán mấy học sinh tới vây xem vừa giải thích mọi chuyện với giáo viên cùng hộ vệ trong trường, suy cho cùng thì chuyện xấu trong nhà cũng không tiện phơi ra ngoài, nếu thật sự để giáo viên xen vào mọi chuyện sẽ to lên, mặt mũi của nhà Hollins tất nhiên không còn nữa.
"Victor đâu?" Đỗ Cửu đánh giá xong đám đánh lén nhưng không thấy bóng dáng Victor đâu.
"Quả là đồ nhát gan!" Y bĩu môi, làm ra vẻ mặt khinh thường, "Ta còn tưởng hắn rất kiên quyết muốn tới gây sự với ta mà, cuối cùng thì vẫn giấu đầu hở đuôi như trước kia, ngay cả mặt cũng chả dám thò ra, đúng là yếu nhớt!"
Kỵ sĩ trưởng đã điều tra qua một lần, xác định là không thấy được dấu vết của ai khác, xem ra Victor thật sự không tự mình tới đây, hoặc là đã rời khỏi từ trước rồi.
"Cậu chủ định xử lý ra sao?" Hắn hỏi.
Đỗ Cửu nhìn hai người còn sống sót một cái, không chút nghĩ ngợi đáp: "Giết." Đã tới để ám sát y thì không giết chẳng lẽ giữ lại ăn tết à? Còn về điểm yếu hay chứng cứ gì gì đó, vô dụng thôi, nếu Victor đã có thể phái người tới ám sát y chắc chắn đã lo liệu xong hết thảy, có điều tra tiếp cũng không dính tới gã, mấy con tốt thí này có giữ lấy cũng vô ích.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù xuyên ngày xuyên đêm, Đỗ Cửu không phải quân tử nên lập tức nói: "Nếu anh họ khó khăn lắm mới về tới kinh đô về tình về lý nhìn sao ta cũng nên thăm hỏi anh ta, đi gửi thư mời anh ta tới trường học đi dạo, nói sao thì cũng là trường cũ anh ta từng học mà."
Kỵ sĩ trưởng cau mày, nhưng nghĩ lại có bản thân ở đây, có hắn che chở thì dù có ra sao Alsace cũng sẽ không bị thương, bèn gật đầu đồng ý: "Được."
Nói thêm mấy câu kết thúc chuyện này, Đỗ Cửu vui sướng kéo tay kỵ sĩ trưởng nói tiếp chuyện dang dở trước đó: "Nếu kỵ sĩ trưởng đã đồng ý với lời tỏ tình của ta rồi thì từ nay ngươi chính là người yêu của ta!"
Tình yêu ấy mà, chuyện hay ho tới ngần này, y có người yêu rồi, y cũng muốn cùng người mình yêu ngắm trăng ngắm sao ngâm thơ ca múa nghiền ngẫm triết lý đời người, cùng tới nhà ăn ăn cơm cùng hẹn hò bên hồ Kính cùng về ký túc xá ngủ.
Đúng rồi, nói tới ngủ y mới nhớ Arthur từng nói, chỉ có hai người hiểu rõ lòng nhau mới có thể cảm nhận được "tình cảm mãnh liệt" đẹp nhất, những "tình cảm mãnh liệt" kia lúc bình thường đã sướng tới vậy rồi thì không biết lúc cùng người mình tỏ lòng sẽ sướng tới đâu nữa!
Y gấp gáp không chịu nổi muốn đi cảm nhận thử!
Kỵ sĩ trưởng cũng không từ chối y nhưng cũng không lập tức đồng ý, hắn đánh giá Đỗ Cửu, hắn thích y sao? Nhớ tới một thoáng rung động vừa nãy thật sự là động lòng sao? Hay đó chỉ đơn giản là cảm động nhất thời mà thôi? Hắn có hơi không phân biệt được.
Hắn ghét Alsace à? Không, không ghét, thật ra ban đầu từng có nhưng hiện giờ chắc chắn là không hề ghét, ngược lại còn cảm thấy y thật đáng yêu, thật thú vị, thật...
Nghĩ tới đây bỗng dưng hắn bật cười, đây là hắn thông minh quá hóa thông minh hại à, đây không phải là thích thì còn là gì nữa, đây rõ ràng là thích rồi!
Dù cho hiện tại thích bao nhiêu đi nữa nào thì vẫn là thích.
Đúng vậy, hắn thích Alsace, thích cậu chủ nhỏ cao ngạo trong ngoài không giống nhau nhà mình.
"Đúng, là người yêu." Hắn đưa tay nắm lại tay Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu lập tức cười tít mắt, trong lòng ngọt ngào sung sướng mà quăng cho kỵ sĩ trưởng một ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy chúng ta về thôi!"
Sau đó hay người dắt tay nhau về nhà làm chuyện sung sướng.
Từ lúc vừa bước vào cửa biết rằng những người khác không ở nhà nên đè thẳng nhau làm một phát ở huyền quan, sau đó kỵ sĩ trưởng một tay xách quần áo tay kia ôm y lên lầu, từ tầng trệt tới lầu 4, lần đầu tiên Đỗ Cửu được nếm thử cảm giác ở không gian mở như vậy, vừa kích thích vừa sướng tới không chịu nổi, tới cuối cùng ngay cả anh trai chú ơi y cũng gọi hết cả ra, khiến kỵ sĩ trưởng bị kích thích tới đỏ mắt, lần lượt thay đổi hết cách này tới cách khác bắt nạt y.
Trận này của hai người kéo dài tới chiều hôm sau mới kết thúc, Đỗ Cửu vừa mới cảm nhận được cái gì gọi là vẻ đẹp của tình cảm mãnh liệt khi hiểu rõ lòng nhau nên có hơi chưa đã ghiền, còn định kéo kỵ sĩ trưởng làm tiếp nhưng lại bị hắn từ chối.
"Muốn à?" Kỵ sĩ trưởng vịn eo lại tránh cho y trượt xuống.
"Muốn!" Hai mắt Đỗ Cửu phát sáng, không hề nhìn ra được chút mệt mỏi nào sau một ngày cực khổ, liếm môi nhìn kỵ sĩ trưởng như đang nhìn một miếng bánh kem thơm ngon, ước gì có thể nhào lên nuốt chửng lấy.
Dần đà kỵ sĩ trưởng đối với chuyện tình dục của Đỗ Cửu đã lờ mờ nhận ra chỗ không đúng, thế giới này không có tên gọi cho bệnh tâm lý nên hắn không biết đây là tâm lý có vấn đề, chỉ có thể đổ cho y thiếu sự dạy dỗ khiến tính cách có vấn đề, định bụng tự mình cố chút sức giúp y sửa đổi.
"Đã đủ rồi." Hắn cản lại cái tay đang làm bậy của Đỗ Cửu, nhích cơ thể đang trượt xuống của y trở lên, lại khiến y ngoan ngoãn dựa vào người mình, "Chuyện gì cũng nên biết chừng mực, cẩn thận sức khỏe của mình."
"Được thôi!" Cậu Tiểu Cửu đang đắm chìm trong tình yêu không sao tả xiết, ngập tràng trong lòng đều là sự cảm động khi kỵ sĩ trưởng quan tâm tới sức khỏe mình, vì vậy vui sướng đồng ý.
Nhưng mà lại tới phiên kỵ sĩ trưởng ngạc nhiên.
"Vậy ngày mai có được không?" Đỗ Cửu nghiêm túc hỏi ý hắn, "Sáng mai? Trưa mai? Tối mai? Cả ngày cũng được luôn, dù sao ta cũng rảnh."
Kỵ sĩ trưởng đáp: "Trừ chuyện này ra thì cậu không thể nghĩ tới chuyện gì khác sao? Ví dụ như chuyện tôi nói với cậu trước kia ấy, sau này cậu định làm gì? Muốn trở thành người ra sao?"
"Ta đã nói rồi mà, sau này muốn ở cạnh ngươi, cùng nhau làm tình mỗi ngày!" Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt hiển nhiên như thật.
Kỵ sĩ trưởng lại sâu sắc cảm nhận được sự bất lực: "Tôi không nói tới chuyện này..."
"Ta biết ngươi muốn nói gì." Đỗ Cửu tựa vào ngực hắn ngước nhìn lên, cười tủm tỉm, "Chính là ta thật sự không muốn làm gì cả, ta chỉ nghĩ tới mỗi ngày đều được ăn nhậu chơi bời thôi. Huống hồ gì ngươi mong ta sẽ làm gì đây?"
Kỵ sĩ trưởng ngẩn ra, đúng thật là vậy, Alsace có thể làm được gì chứ? Y là cậu ấm quý tộc quanh năm không động móng tay, từ khi sinh ra đã cao quý được người khác hầu hạ, trừ chuyện không có thiên phú không thể tu luyện ma võ ra thì trong cuộc đời y chả có gì cần y phải tự làm khổ mình cả, nếu y muốn thì hoàn toàn có thể được người khác hầu hạ mọi lúc mọi nơi.
Chẳng lẽ bởi vì vậy mới khiến y đắm chìm trong sắc dục sao? Nhớ tới mấy tin đồn lung tung về Alsace hắn nghe được trước kia, lòng hắn bỗng dưng dâng lên một chút không yên.
Hắn nhắm mắt gạt đi mấy thứ miên mang không rõ trong đầu, cũng đè mạnh những điên cuồng sôi trào ở góc nào đó lại, nhẹ vuốt ve mái tóc trắng bạc của Đỗ Cửu, đôi mắt màu lục tối tăm: "Đúng vậy, không sao cả, cậu không cần làm gì hết, cứ như vậy đi là được, là tốt rồi."
Đỗ Cửu bỗng dưng sửng sốt bởi giọng điệu kỳ lạ kia của hắn, dường như có hơi là lạ ở đâu đó, nhưng khi nhìn lại vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của kỵ sĩ trưởng khiến lòng y ngọt ngất, chớp mắt dẹp chút là lạ kia sang một bên rồi cúi đầu mút mạnh lên môi hắn.
Hai bên đã xác định tình cảm, Đỗ Cửu bắt đầu chính thức yêu đương với kỵ sĩ trưởng, ngày hôm sau y lập tức tìm ông nội và cậu, khoe khoang với ông nhân tiện còn mách tội, dựa vào thủ đoạn của Viêm Thần thì chắc chắn có thể biết được Victor đứng sau lưng đám sát thủ kia.
Còn về phía quốc vương đương nhiên là xin tước vị cho kỵ sĩ trưởng, y nghĩ đi nghĩ lại quyết định nên cho kỵ sĩ trưởng một chức tử tước, không cao cũng không thấp, đủ dùng.
Viêm Thần hiểu rõ mấy chuyện tình ái lung tung kia của Alsace, chỉ là vẫn lo cho sức khỏe y nên mặc kệ y vui vẻ, lần này nghe được y nghiêm túc yêu đương, hơn nữa cũng hiểu chuyện hơn một chút nên rất vui mừng, còn khen ngợi kỵ sĩ trưởng một phen.
Về phần Victor thì bị đưa thẳng về Onekri, thậm chí ngay cả mặt quốc vương còn chưa thấy được, miễn bàn tới chuyện ban thưởng gì nữa.
Đỗ Cửu có qua có lại nên giữa đường cho người dạy dỗ gã một trận ra trò, bảo đảm đời này không quên được.
Mà quốc vương bên kia cũng không khác mấy, thậm chí còn chọn ngày gọi bọn họ vào cung một lần để gặp mặt kỵ sĩ trưởng, về tước vị thì đương nhiên là đồng ý rồi, một chức tử tước mọn thôi mà, hơn nữa bản thân kỵ sĩ trưởng thật sự xuất sắc, sau lưng còn có một vị sư phụ thần kỵ sĩ, tương lai không thể nào đong đếm được nên đầu tư trước cũng không thiệt thòi, suy cho cùng thì bước lên được hàng Đại Ma Đạo Sư hay thần kỵ sĩ đã được coi như vượt qua khỏi ràng buộc quốc tịch, đi tới quốc gia nào cũng đều được chào mừng bằng cả hai tay hai chân.
Kỵ sĩ trưởng cũng giới thiệu Đỗ Cửu với người nhà và sư phụ mình.
Hai bên công khai với nhau mà người ngoài cũng nhanh chóng hay tin, cả đám người đều ngạc nhiên tới rớt cả cằm.
Đỗ Cửu và kỵ sĩ trưởng đều rất nổi tiếng, chỉ khác nhau một người là tiếng xấu còn người kia là tiếng tốt, hai người này ở bên nhau nói sao đều không thể tin nổi.
Nhưng mà mặc kệ người ngoài nghĩ gì thì cả hai thật sự yêu đương tới ngọt ngào, yêu một lần qua nửa năm trời.
Lúc này Đỗ Cửu lại rơi vào do dự sâu sắc, thay lòng hay hết yêu đây, đúng là một câu hỏi khó.
Tiếp theo là một loạt tiếng leng ca leng keng dồn dập, Đỗ Cửu bị kỵ sĩ trưởng dùng một tay ôm ngay hông, chốc bay chốc dừng khiến y choáng váng cả người, chỉ thấy được nửa gương mặt vững chãi cương nghị của kỵ sĩ trưởng giữa bầu trời nở đầy pháo hoa.
Tất cả tựa như màn ảnh tua chậm trong phim, giây phút này vạn vật im lìm, chỉ có kỵ sĩ trưởng trước mặt y là chân thật, là lóa mắt nhất.
Mãi tới khi tất cả đã chấm dứt cậu Tiểu Cửu cũng không thể dời mắt nổi.
Giờ phút này trong đầu y bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ.
Nếu có nhạc nền chắc chắn sẽ phát một câu: "Chính là yêu..."
Tóm lại sau khi được hưởng thụ cái liếc mắt tình sâu của kỵ sĩ trưởng, tiếp theo đó là màn dũng sĩ cứu người đẹp mạo hiểm kích thích cũng lãng mạn cực kỳ, cả trái tim cậu Tiểu Cửu đều nhộn nhạo hết cả lên.
Đúng vậy, chính xác, cảm giác đẹp đẽ diệu kỳ như vậy không phải là yêu thì là gì?!
Cậu Tiểu Cửu hiểu ra, hóa ra vòng tới vòng lui kỵ sĩ trưởng mới là tình yêu đích thực của y!
Đúng rồi, nếu không yêu thì vì sao y lại chịu đựng nhường nhịn kỵ sĩ trưởng hết thảy được chứ, nếu không yêu thì làm sao y lại đi làm mấy chuyện trước đây mình coi thường được chứ.
Giữa bộn bề chuyện đời, biển người mênh mang cuối cùng cũng tìm được người, cũng may là đã không bỏ cuộc!
Cho dù kỵ sĩ trưởng có xuất thân bình dân thì sao, y chính là thích dáng vẻ thẳng thắng không bày vẽ khác với đám quý tộc diêm dúa màu mè đó đấy!
Có y ở đây thì lấy một chức quý tộc chỉ là chuyện nhỏ! Người của y xem ai dám xen vào!
Cậu Tiểu Cửu cảm thấy bản thân sắp khóc rồi, cảm động ghê.
Hóa ra tình yêu sẽ có mùi vị như thế này à, hóa ra đây là yêu!
May là y sáng suốt nói rõ với kỵ sĩ trưởng, mà kỵ sĩ trưởng cũng đồng ý, từ nay về sau kỵ sĩ trưởng chính là người của y, là bạn đời của y, là tình nhân của y!
Y muốn lập tức báo tin cho ông nội và cậu, bảo họ sắp xếp cho kỵ sĩ trưởng một tước vị, nên chọn bá tước hay hầu tước đây nhỉ? Nếu từ đầu đã cao tới vậy có khi nào kỵ sĩ trưởng không quen không nhỉ? Hay là cứ làm tử tước trước rồi tính tiếp? Lỡ như có kẻ nào nói ra nói vào thái độ với kỵ sĩ trưởng thì sao bây giờ? Nhưng mà kỵ sĩ trưởng còn trẻ như vậy đã là kỵ sĩ hoàng kim rồi, tương lai sau này không thể đong đếm được đâu, mai kia đừng nói là hầu tước mà dám chừng tới lên công tước cũng không đùa, món quà này hình như quá mọn rồi.
Ây da, quả nhiên là người mà cậu đây nhìn trúng, thiệt sự là ưu tú như vậy đấy, hì hì.
Cậu Tiểu Cửu tự mình chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngay cả ồn ào xung quanh chấm dứt lúc nào cũng không hay biết, cứ ngơ ngác nhìn kỵ sĩ trưởng tới ngẩn người.
Kỵ sĩ trưởng không ngờ cậu chủ nhà mình trong tình huống này mà còn có thể ngẩn người, không biết nên nói rằng y gan to hay là ngốc đây nữa, nhưng mà dáng vẻ ngốc nghếch ngơ ngẩn này thật ra rất đáng yêu khiến hắn không nhịn nổi đưa tay véo mặt y: "Cậu chủ."
Đỗ Cửu hoàn hồn lại, nhìn kỵ sĩ trưởng kề sát bên cạnh bỗng dưng lại đỏ mặt, mau chóng liếc mắt nhìn đi nơi khác, cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
"Những kẻ này rõ ràng đang nhắm vào cậu chủ, e là người của Ngũ thiếu gia phái tới." Kỵ sĩ trưởng nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất.
Lúc này Đỗ Cửu mới nhận ra pháo hoa vào ảo ảnh đã tắt tự bao giờ, kỵ sĩ trưởng và hai cấp dưới đã giải quyết xong hậu quả, còn khống chế được hai người sống, mà Reid và Claymont đang vừa giải tán mấy học sinh tới vây xem vừa giải thích mọi chuyện với giáo viên cùng hộ vệ trong trường, suy cho cùng thì chuyện xấu trong nhà cũng không tiện phơi ra ngoài, nếu thật sự để giáo viên xen vào mọi chuyện sẽ to lên, mặt mũi của nhà Hollins tất nhiên không còn nữa.
"Victor đâu?" Đỗ Cửu đánh giá xong đám đánh lén nhưng không thấy bóng dáng Victor đâu.
"Quả là đồ nhát gan!" Y bĩu môi, làm ra vẻ mặt khinh thường, "Ta còn tưởng hắn rất kiên quyết muốn tới gây sự với ta mà, cuối cùng thì vẫn giấu đầu hở đuôi như trước kia, ngay cả mặt cũng chả dám thò ra, đúng là yếu nhớt!"
Kỵ sĩ trưởng đã điều tra qua một lần, xác định là không thấy được dấu vết của ai khác, xem ra Victor thật sự không tự mình tới đây, hoặc là đã rời khỏi từ trước rồi.
"Cậu chủ định xử lý ra sao?" Hắn hỏi.
Đỗ Cửu nhìn hai người còn sống sót một cái, không chút nghĩ ngợi đáp: "Giết." Đã tới để ám sát y thì không giết chẳng lẽ giữ lại ăn tết à? Còn về điểm yếu hay chứng cứ gì gì đó, vô dụng thôi, nếu Victor đã có thể phái người tới ám sát y chắc chắn đã lo liệu xong hết thảy, có điều tra tiếp cũng không dính tới gã, mấy con tốt thí này có giữ lấy cũng vô ích.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù xuyên ngày xuyên đêm, Đỗ Cửu không phải quân tử nên lập tức nói: "Nếu anh họ khó khăn lắm mới về tới kinh đô về tình về lý nhìn sao ta cũng nên thăm hỏi anh ta, đi gửi thư mời anh ta tới trường học đi dạo, nói sao thì cũng là trường cũ anh ta từng học mà."
Kỵ sĩ trưởng cau mày, nhưng nghĩ lại có bản thân ở đây, có hắn che chở thì dù có ra sao Alsace cũng sẽ không bị thương, bèn gật đầu đồng ý: "Được."
Nói thêm mấy câu kết thúc chuyện này, Đỗ Cửu vui sướng kéo tay kỵ sĩ trưởng nói tiếp chuyện dang dở trước đó: "Nếu kỵ sĩ trưởng đã đồng ý với lời tỏ tình của ta rồi thì từ nay ngươi chính là người yêu của ta!"
Tình yêu ấy mà, chuyện hay ho tới ngần này, y có người yêu rồi, y cũng muốn cùng người mình yêu ngắm trăng ngắm sao ngâm thơ ca múa nghiền ngẫm triết lý đời người, cùng tới nhà ăn ăn cơm cùng hẹn hò bên hồ Kính cùng về ký túc xá ngủ.
Đúng rồi, nói tới ngủ y mới nhớ Arthur từng nói, chỉ có hai người hiểu rõ lòng nhau mới có thể cảm nhận được "tình cảm mãnh liệt" đẹp nhất, những "tình cảm mãnh liệt" kia lúc bình thường đã sướng tới vậy rồi thì không biết lúc cùng người mình tỏ lòng sẽ sướng tới đâu nữa!
Y gấp gáp không chịu nổi muốn đi cảm nhận thử!
Kỵ sĩ trưởng cũng không từ chối y nhưng cũng không lập tức đồng ý, hắn đánh giá Đỗ Cửu, hắn thích y sao? Nhớ tới một thoáng rung động vừa nãy thật sự là động lòng sao? Hay đó chỉ đơn giản là cảm động nhất thời mà thôi? Hắn có hơi không phân biệt được.
Hắn ghét Alsace à? Không, không ghét, thật ra ban đầu từng có nhưng hiện giờ chắc chắn là không hề ghét, ngược lại còn cảm thấy y thật đáng yêu, thật thú vị, thật...
Nghĩ tới đây bỗng dưng hắn bật cười, đây là hắn thông minh quá hóa thông minh hại à, đây không phải là thích thì còn là gì nữa, đây rõ ràng là thích rồi!
Dù cho hiện tại thích bao nhiêu đi nữa nào thì vẫn là thích.
Đúng vậy, hắn thích Alsace, thích cậu chủ nhỏ cao ngạo trong ngoài không giống nhau nhà mình.
"Đúng, là người yêu." Hắn đưa tay nắm lại tay Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu lập tức cười tít mắt, trong lòng ngọt ngào sung sướng mà quăng cho kỵ sĩ trưởng một ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy chúng ta về thôi!"
Sau đó hay người dắt tay nhau về nhà làm chuyện sung sướng.
Từ lúc vừa bước vào cửa biết rằng những người khác không ở nhà nên đè thẳng nhau làm một phát ở huyền quan, sau đó kỵ sĩ trưởng một tay xách quần áo tay kia ôm y lên lầu, từ tầng trệt tới lầu 4, lần đầu tiên Đỗ Cửu được nếm thử cảm giác ở không gian mở như vậy, vừa kích thích vừa sướng tới không chịu nổi, tới cuối cùng ngay cả anh trai chú ơi y cũng gọi hết cả ra, khiến kỵ sĩ trưởng bị kích thích tới đỏ mắt, lần lượt thay đổi hết cách này tới cách khác bắt nạt y.
Trận này của hai người kéo dài tới chiều hôm sau mới kết thúc, Đỗ Cửu vừa mới cảm nhận được cái gì gọi là vẻ đẹp của tình cảm mãnh liệt khi hiểu rõ lòng nhau nên có hơi chưa đã ghiền, còn định kéo kỵ sĩ trưởng làm tiếp nhưng lại bị hắn từ chối.
"Muốn à?" Kỵ sĩ trưởng vịn eo lại tránh cho y trượt xuống.
"Muốn!" Hai mắt Đỗ Cửu phát sáng, không hề nhìn ra được chút mệt mỏi nào sau một ngày cực khổ, liếm môi nhìn kỵ sĩ trưởng như đang nhìn một miếng bánh kem thơm ngon, ước gì có thể nhào lên nuốt chửng lấy.
Dần đà kỵ sĩ trưởng đối với chuyện tình dục của Đỗ Cửu đã lờ mờ nhận ra chỗ không đúng, thế giới này không có tên gọi cho bệnh tâm lý nên hắn không biết đây là tâm lý có vấn đề, chỉ có thể đổ cho y thiếu sự dạy dỗ khiến tính cách có vấn đề, định bụng tự mình cố chút sức giúp y sửa đổi.
"Đã đủ rồi." Hắn cản lại cái tay đang làm bậy của Đỗ Cửu, nhích cơ thể đang trượt xuống của y trở lên, lại khiến y ngoan ngoãn dựa vào người mình, "Chuyện gì cũng nên biết chừng mực, cẩn thận sức khỏe của mình."
"Được thôi!" Cậu Tiểu Cửu đang đắm chìm trong tình yêu không sao tả xiết, ngập tràng trong lòng đều là sự cảm động khi kỵ sĩ trưởng quan tâm tới sức khỏe mình, vì vậy vui sướng đồng ý.
Nhưng mà lại tới phiên kỵ sĩ trưởng ngạc nhiên.
"Vậy ngày mai có được không?" Đỗ Cửu nghiêm túc hỏi ý hắn, "Sáng mai? Trưa mai? Tối mai? Cả ngày cũng được luôn, dù sao ta cũng rảnh."
Kỵ sĩ trưởng đáp: "Trừ chuyện này ra thì cậu không thể nghĩ tới chuyện gì khác sao? Ví dụ như chuyện tôi nói với cậu trước kia ấy, sau này cậu định làm gì? Muốn trở thành người ra sao?"
"Ta đã nói rồi mà, sau này muốn ở cạnh ngươi, cùng nhau làm tình mỗi ngày!" Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt hiển nhiên như thật.
Kỵ sĩ trưởng lại sâu sắc cảm nhận được sự bất lực: "Tôi không nói tới chuyện này..."
"Ta biết ngươi muốn nói gì." Đỗ Cửu tựa vào ngực hắn ngước nhìn lên, cười tủm tỉm, "Chính là ta thật sự không muốn làm gì cả, ta chỉ nghĩ tới mỗi ngày đều được ăn nhậu chơi bời thôi. Huống hồ gì ngươi mong ta sẽ làm gì đây?"
Kỵ sĩ trưởng ngẩn ra, đúng thật là vậy, Alsace có thể làm được gì chứ? Y là cậu ấm quý tộc quanh năm không động móng tay, từ khi sinh ra đã cao quý được người khác hầu hạ, trừ chuyện không có thiên phú không thể tu luyện ma võ ra thì trong cuộc đời y chả có gì cần y phải tự làm khổ mình cả, nếu y muốn thì hoàn toàn có thể được người khác hầu hạ mọi lúc mọi nơi.
Chẳng lẽ bởi vì vậy mới khiến y đắm chìm trong sắc dục sao? Nhớ tới mấy tin đồn lung tung về Alsace hắn nghe được trước kia, lòng hắn bỗng dưng dâng lên một chút không yên.
Hắn nhắm mắt gạt đi mấy thứ miên mang không rõ trong đầu, cũng đè mạnh những điên cuồng sôi trào ở góc nào đó lại, nhẹ vuốt ve mái tóc trắng bạc của Đỗ Cửu, đôi mắt màu lục tối tăm: "Đúng vậy, không sao cả, cậu không cần làm gì hết, cứ như vậy đi là được, là tốt rồi."
Đỗ Cửu bỗng dưng sửng sốt bởi giọng điệu kỳ lạ kia của hắn, dường như có hơi là lạ ở đâu đó, nhưng khi nhìn lại vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của kỵ sĩ trưởng khiến lòng y ngọt ngất, chớp mắt dẹp chút là lạ kia sang một bên rồi cúi đầu mút mạnh lên môi hắn.
Hai bên đã xác định tình cảm, Đỗ Cửu bắt đầu chính thức yêu đương với kỵ sĩ trưởng, ngày hôm sau y lập tức tìm ông nội và cậu, khoe khoang với ông nhân tiện còn mách tội, dựa vào thủ đoạn của Viêm Thần thì chắc chắn có thể biết được Victor đứng sau lưng đám sát thủ kia.
Còn về phía quốc vương đương nhiên là xin tước vị cho kỵ sĩ trưởng, y nghĩ đi nghĩ lại quyết định nên cho kỵ sĩ trưởng một chức tử tước, không cao cũng không thấp, đủ dùng.
Viêm Thần hiểu rõ mấy chuyện tình ái lung tung kia của Alsace, chỉ là vẫn lo cho sức khỏe y nên mặc kệ y vui vẻ, lần này nghe được y nghiêm túc yêu đương, hơn nữa cũng hiểu chuyện hơn một chút nên rất vui mừng, còn khen ngợi kỵ sĩ trưởng một phen.
Về phần Victor thì bị đưa thẳng về Onekri, thậm chí ngay cả mặt quốc vương còn chưa thấy được, miễn bàn tới chuyện ban thưởng gì nữa.
Đỗ Cửu có qua có lại nên giữa đường cho người dạy dỗ gã một trận ra trò, bảo đảm đời này không quên được.
Mà quốc vương bên kia cũng không khác mấy, thậm chí còn chọn ngày gọi bọn họ vào cung một lần để gặp mặt kỵ sĩ trưởng, về tước vị thì đương nhiên là đồng ý rồi, một chức tử tước mọn thôi mà, hơn nữa bản thân kỵ sĩ trưởng thật sự xuất sắc, sau lưng còn có một vị sư phụ thần kỵ sĩ, tương lai không thể nào đong đếm được nên đầu tư trước cũng không thiệt thòi, suy cho cùng thì bước lên được hàng Đại Ma Đạo Sư hay thần kỵ sĩ đã được coi như vượt qua khỏi ràng buộc quốc tịch, đi tới quốc gia nào cũng đều được chào mừng bằng cả hai tay hai chân.
Kỵ sĩ trưởng cũng giới thiệu Đỗ Cửu với người nhà và sư phụ mình.
Hai bên công khai với nhau mà người ngoài cũng nhanh chóng hay tin, cả đám người đều ngạc nhiên tới rớt cả cằm.
Đỗ Cửu và kỵ sĩ trưởng đều rất nổi tiếng, chỉ khác nhau một người là tiếng xấu còn người kia là tiếng tốt, hai người này ở bên nhau nói sao đều không thể tin nổi.
Nhưng mà mặc kệ người ngoài nghĩ gì thì cả hai thật sự yêu đương tới ngọt ngào, yêu một lần qua nửa năm trời.
Lúc này Đỗ Cửu lại rơi vào do dự sâu sắc, thay lòng hay hết yêu đây, đúng là một câu hỏi khó.
Danh sách chương