Rạp chiếu phim ở Mahattan, New York vào những năm 1960 dường như mang nét quyến rũ và phong cách độc nhất, xen lẫn cùng sự thanh lịch cổ điển của thời đại này, nhưng đồng thời cũng sở hữu một nét đẹp tinh tế.
Vesper đi dọc hành lang vào phòng chiếu gắn đèn treo tường.
Còn hai người đàn ông bên cạnh cô, một trái một phải, thì đang thong thả bước theo cô.

Vesper chợt cảm thấy bầu không khí có phần tù đọng.
Hiện tại cô đang trong tình trạng khá suy sụp.
Khi biết số phận của mình chẳng liên quan gì đến những gã đàn ông kia, cô không buồn dành thời gian chiều lòng họ nữa.

- - Đúng vậy, tại tên cặn bã đó.
Rạp chiếu phim này thuộc gia sản nhà Xavier.

Nó vốn là nhà hát opera được xây dựng vào thế kỉ trước.
Các cột La Mã rực rỡ khá cổ điển.

Nhưng theo thời gian, ba mươi năm trước chúng đã chuyển thành rạp chiếu phim.
Vesper nhìn khán phòng vắng tanh rồi quay sang Charles, "Tôi không biết việc kinh doanh của rạp chiếu lại tệ vậy."
Charles Xavier ăn mặc bảnh bao, một tay đút túi quần, nhìn hơi bất cần đời, lúc này trông rất giống những quý tộc tầng lớp thượng lưu có thể dễ dàng giải quyết mọi rắc rối.
Anh nhếch mép.

Đôi mắt xanh thẳm hút hồn hơn biển sâu, "Thực ra, do doanh thu phòng vé Cleopatra thấp và bị giới phê bình đánh giá không tốt nên khán giả New York cũng chẳng mặn mà mấy."
- - Nhưng chưa đến nỗi tệ như thế.
Phòng chiếu này thuộc sở hữu tư nhân của Charles nên sẽ không có khán giả xem phim nào khác xuất hiện.
Erik thì lại khá hài lòng trước sự chuẩn bị này.

Hắn ôm eo Vesper, nói thầm bên tai cô, "Nếu em không ngoan ngoãn ngồi vào chỗ thì ra khỏi đây với tôi nhé..."
Vesper cười trừ và đẩy Erik ra, đi thẳng đến chỗ rồi ngồi xuống.
Erik, Charles liếc nhau – sao họ cảm giác cô bé này lạnh nhạt hơn vậy nhỉ?
Hai người nhìn sang.


Cô mặc bộ váy đỏ đơn giản.

Mái tóc đen dài mềm mại quyến rũ xõa từ vai xuống eo.
Khuôn mặt Vesper trắng trẻo thanh tú, có phần mơ hồ dưới ánh đèn mờ ảo của rạp nhưng lại vô cùng cuốn hút như le lói tia sáng dịu nhẹ.
Erik bỗng muốn ôm cô thật chặt.

Hắn sẽ siết vòng tay mình cho tới khi cô không thể lẩn trốn được nữa.
Về phần Charles, anh cảm thấy tất cả những điều này thật dày vò, sao cô có thể đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.
Hai người ngồi xuống cạnh Vesper, vẫn một trái một phải.
Vesper cau mày.

Chẳng hiểu sao cô lại thấy mình đang ở tình thế khá nguy hiểm.
Hi vọng đây đều là ảo giác của cô.
Đèn đột ngột tắt.

Mọi thứ chìm vào bóng tối.
Bóng tối làm người ta bất an.

Vesper nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều lẫn cùng sự nóng bỏng khó tả.
Rồi khi màn hình sáng lên, Vesper mới cảm giác nhịp tim đập bình thường trở lại.
Chúa ơi, nằng nặc đòi đi xem phim, đúng điên mà!
Lúc bắt đầu chiếu phim "Cleopatra", cô đã hối hận vì chọn bộ này.

"Cleopatra" là một sản phẩm của xu hướng phim sử thi Hollywood với vốn đầu tư lên tới 44 triệu đô la Mỹ.

Nếu tính đến lạm phát và các vấn đề khác thì nó tương đương 400 triệu đô la Mỹ ở thế kỉ 21.
Nhưng hiệu ứng phim hoàn thiện không tốt.

Ít nhất cho đến bây giờ, Vesper đã xem hai cảnh quay ngớ ngẩn.
Không gian tối tăm luôn nảy sinh sự mờ ám.

Erik ngửi thấy mùi hương quyến rũ của cô gái, rất bí ẩn và lôi cuốn.

Hương hoa hồng làm hắn có phần lơ đễnh.
Ngay sau đó, Vesper cảm giác có một bàn tay sờ đùi mình.

Cô ấn mạnh xuống, ngăn không cho hắn tiến thêm bước nữa và gắng dán mắt lên màn hình lớn –
Hai tình cũ của Cleopatra là chính khách La Mã cổ đại và nhà chiến lược quân sự Julius Caesar, người lớn bà rất nhiều tuổi.

Sau khi Caesar qua đời, lãnh sự mới trẻ hơn Mark Antony trở thành tình nhân của bà.
...Cô thực sự không cố tình chọn kịch bản này đâu.
Nét mặt Erik càng trở nên thâm sâu và nguy hiểm theo mạch phim.
Còn Charles thì mỉm cười.

Cặp mắt xanh nhìn Vesper đắm đuối, "Elizabeth Taylor, diễn viên đóng Cleopatra, hình như đã có tình ý với với Richard Bolton, diễn viên đóng Antony trong quá trình quay phim.

Rồi một câu chuyện tình yêu dài kì được viết lên."
Vesper lẳng lặng nhìn anh một lát – anh im mồm ngay! Erik nhếch mép cười khẩy, "Đừng vội, Mark Antony chẳng mấy chốc sẽ thua và nhận kết cục tự sát bi thảm mà thôi."
Ngay giây sau, Vesper đột nhiên cảm thấy ai đó đang mập mờ vuốt ve eo mình.
Charles nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt xanh.

Tay anh như thò hẳn vào áo cô.
Trời đất, hai gã đàn ông chết tiệt này!
Vesper bỗng đứng dậy, "Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một lát."
Cả hai nhíu mày, định đi theo cô, "Em không thể đi một mình được đâu.

Lẽ nào em đã quên vụ việc đáng sợ lần trước rồi sao?"
Ban đầu Vesper chỉ muốn tránh bị hai người này đụng chạm.

Cô đành bất lực ngồi về chỗ, "Giờ tôi chỉ muốn để rắn hổ mang cắn chết mình thôi."
Cô dựa vào ghế và tình cờ nhìn thấy trên màn chiếu cảnh Cleopatra gọi Octavius là "Octavius Gaius Julius Caesar Augustus".
Cô thấy mình không xem tiếp nổi nữa.

"Augustus" rõ ràng là tước hiệu mà Octavian giành được sau khi ông ta xưng đế vào năm 27 trước Công nguyên, lúc đó, Cleopatra đã chết được ba năm.
Vesper thở dài, "Đi thôi, đại mỹ nhân Elizabeth Taylor cũng chẳng thể lôi kéo tôi xem tiếp rồi.

Sao 20th Century Fox lại mắc lỗi sơ đẳng như vậy chứ."
Dĩ nhiên Erik và Charles sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Thú thật bộ phim sử thi này khiến người ta khá thất vọng.
Ra khỏi rạp, Erik nhìn Charles, "Tôi dẫn Vesper ăn tối đây.

Tôi nghĩ giờ cậu đi được rồi đấy."
"Thêm một người tham gia chẳng phải thú vị hơn sao?" Charles cười nhã nhặn.
Vesper đứng ở giữa, lạnh lùng nói, "Tôi nghĩ tuổi hai người là 34 24, chứ không phải bốn."
Cô còn chưa nói xong đã xoay lưng rời đi.
Erik quay về vẻ lạnh lùng, giọng điệu nguy hiểm, "Charles Xavier, hãy nói thật cho tôi biết cậu đã làm gì?"
Charles cứng ngắc, "Tôi đã làm chuyện hèn hạ nhất, nhưng dẫu vậy, tôi cũng không thể từ bỏ cô ấy."
Khuôn mặt kiên nghị của Magneto vừa thiện vừa ác.

Bầu không khí xung quanh họ trở nên quái dị và đáng sợ, như thể một cơn cuồng phong sắp nổi lên.
"Buồn thay, hình như Vesper còn chẳng thèm để ý đến cậu." Ánh mắt Erik đầy giễu cợt.


Hắn cười khẩy quay lưng bỏ đi.
Charles rũ mi, không ai biết anh đang nghĩ gì.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- - -- -- -- -- --
Trong nhà hàng ở Mahattan, Vesper đang cầm một ly tequila, lờ luôn yêu cầu ngừng uống rượu của Erik.
Bầu không khí bữa tối không mấy dễ chịu, Erik giật lấy cái ly từ tay cô, "Con nhóc vô kỷ luật."
Vesper bực dọc liếc xéo, "Ai không biết còn tưởng thầy là bố tôi đấy."
"Vậy tôi nên trói em lại đánh mấy cái vào tay." Erik ghé sát cô thì thầm, đồng thời liếc thoáng qua Charles bằng ánh mắt trào phúng.
Vesper đẩy hắn ra, "Thầy à, thầy nghĩ quá xa rồi."
"Hẳn là do em." Erik phản bác, vẻ mặt kiểm soát từ trong xương.
Vesper khó chịu lẩm bẩm, "Rõ ràng em giỏi nhất việc trốn tránh trách nhiệm."
Bấy giờ, Vesper bỗng cảm giác có bàn tay sờ đầu gối bên trái, thậm chí còn mon men lên phần đùi cô.
- - Charles Xavier ngồi phía tay trái.
Người Vesper cứng đờ.

Chúa ơi, anh ta điên thật rồi.
Vesper lặng lẽ rụt chân về, nhưng lại bị Charles giữ chặt.
Vesper quay sang anh, cố nén tiếng thở dốc, "Thầy Xavier, thầy có thể lấy giúp tôi ly tequila cạnh đó không?"
Charles còn chưa kịp mở lời thì Vesper đã ngả người về phía trước cầm lấy ly rượu.
Nhờ vậy mà cuối cùng cô tránh được tay Xavier.
Vesper nuốt ngụm rượu hoàng kim, thấy nhịp tim đập ổn hơn chút, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng.
Bên cạnh cô, Erik và Charles đang nhìn nhau đăm đăm, hết sức nguy hiểm.
Vesper thầm thở dài.

Lúc này cả thể xác lẫn tinh thần cô đều kiệt quệ.

Rốt cục thế giới sau phải tính sao đây?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện