Khi Vesper xử lý xong bản báo cáo của văn phòng thương mại chính phủ liên bang Anh, cung điện Westminster tráng lệ lâu đời bên sông Thames đã chìm vào bóng tối.
Mặc dù công việc bận rộn, nhưng tâm trạng của cô không tệ lắm.
Bởi vì lúc chuyển đống tài liệu mà đáng lẽ ra phải được gửi thẳng cho thủ tướng chính phủ đến văn phòng của Mycroft Sherlock Holmes, cô đặc biệt ngửi thấy mùi thuốc lá còn vương lại, loại ít hắc ín.
Rõ ràng không phải điếu thuốc Nga của cô.
Vậy người đứng đầu MI6 đã vứt điếu thuốc cô tặng vào sọt rác, hay cất ở đâu đó đây?
Nhưng tạm thời cô chẳng có thời gian để nghĩ về chủ đề thú vị này, bởi vì Napoléon giới tội phạm vừa gửi một tin nhắn văn bản tới chiếc BlackBerry của cô – "Cưng à, tôi đưa em số điện thoại rồi mà, cứ tưởng em sẽ gọi cho tôi chứ."
Vesper nhíu mày.
Có vẻ như đêm nay ông trùm tội phạm nguy hiểm này đang chuẩn bị gây rối.
Mà cô là đứa xui xẻo được chọn.
Đúng vậy, lại là cô.
Vesper gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ chắn ngang văn phòng sang trọng rồi lễ phép đẩy theo tiếng "Mời vào" trầm thấp.
Cô tựa người lên khung cửa, lắc lắc chiếc điện thoại di động với Mycroft Sherlock Holmes, "Tôi phải vội đi làm gián điệp hai mang đây, thưa ngài Sherlock Holmes."
Chính phủ Anh trong bộ đồ ba lớp ca rô xám nhướng mày, "Trông cô hơi phấn khích quá rồi đấy, cô Lynd."
Vesper nhún vai, "Chẳng phải đó là thử thách thú vị sao?"
Thủ lĩnh đặc công có tầm ảnh hưởng nhất Châu Âu đương định nói gì đó thì một cơn đau răng thần kinh làm anh ta đụng phải má trái, sau đó anh ta thoáng im lặng, "Lúc gặp nguy hiểm, cá vàng thường sợ hãi lẩn trốn mới giữ được mạng tốt hơn.
Hiếu kỳ quá sẽ chỉ đẩy cô vào tình huống nguy hiểm mà thôi."
Vesper vòng tay ôm ngực, nhìn ngài Sherlock Holmes toàn năng trong liên bang Anh đầy giễu cợt, "Ngài đang lo tôi bỏ mạng, hay không thích tôi tiếp xúc với Moriarty –"
Mycroft chậm rãi nhếch mép cười hoàn hảo không tì vết, "Cô Vesper Lynd, khuyết điểm lớn nhất ở cô là thích nghĩ những điều kỳ quái."
Vesper không hề bị chọc tức chút nào.
Trước khi quay lưng rời khỏi văn phòng, cô để lại một câu, " – Hèn nhát thì chẳng bao giờ thắng được."
Về phần Sherlock Holmes, người đang ngồi sau làm việc chất đống tài liệu, thứ cảm xúc trào dâng trong lòng không nằm trong sự cân nhắc của Vespa lúc này.
Ông vua tội phạm thế giới ngầm Moriarty mời cô đến một sân bắn bí ẩn.
Hi vọng rằng Moriarty sẽ không coi cô như tấm bia và nã thành cái sàng,
Trường bắn ở trung tâm London lại bất ngờ bị đóng cửa.
Vesper nghi ngờ đây là cứ điểm phạm tội của Moriarty, không mở cho người ngoài.
Trường bắn được trang bị đầy đủ.
Vesper bước vào địa điểm đóng cửa theo hướng dẫn của Moriarty.
Lúc đi ngang qua chỗ bắn súng khác, cô nhìn thấy rõ những đồ án bắn đĩa bay, pitbo và súng trường.
Thậm chí các tấm bia còn được dựng cố định ở vành đai 50m và 100m.
Cô bước vào nơi kín.
Căn phòng mờ ảo chỉ bật vài chiếc đèn trần đủ sáng phản chiếu trên bức tường xi măng màu xám đậm, như thể lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Vesper cảm thấy ông vua tội phạm hẳn sẽ không nhàm chán đến nỗi bắn cô cho vui, nên cô thoải mái đi về phía trước, chẳng hề lo lắng hay hoảng sợ.
"Em lại gây ra sóng gió rồi, bé yêu." Một giọng nói bỗng vang vọng phía sau cô.
Vesper nghe vậy thì xoay người, bắt gặp Moriarty đang đứng sau lưng mình.
Ánh đèn mờ ảo chiếu đằng sau.
Mái tóc nâu làm nổi bật gương mặt tái nhợt của hắn.
"Chúng ta cùng chơi trò chơi thú vị nhé..." Moriarty đến gần cô, nở nụ cười ngây thơ mà rồ dại, "Nếu em là một đồng xu thì hãy cho chúng ta xem mặt khác và giải phóng những suy nghĩ xấu xa không thể hiện ra khi em đối mặt với phe Sherlock Holmes chính nghĩa."
Moriarty vòng tay ôm eo cô.
Cái chạm nguy hiểm này tựa như loài động vật máu lạnh nào đó.
Vesper nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nở nụ cười, "Giống anh sao? Nhưng lập trường của anh trái ngược với ngài Sherlock Holmes.
Một thiên tài mang khả năng khác à?"
Moriarty nhìn cô chằm chằm, "Cưng ạ, em thích loại nào hơn?"
"Có gì khác nhau?" Vesper mỉm cười hỏi lại, "Anh thích thao túng lòng người, bày trò ác ôn đùa bỡn nhân tính.
Còn ngài Sherlock Holmes thì muốn cân bằng liên bang Anh, kiểm soát chính phủ Anh bằng mọi cách."
Dường như Moriarty không quá phản đối trước kết luận này, "Nhưng anh ta đứng về phe chính nghĩa, cực kì nhàm chán."
Vesper nhíu mày, nhìn hắn tò mò, "Lẽ nào đầu năm nay nhân vật phản diện phạm tội đều vì nhàm chán, vì tìm thú vui?"
Dù sao gã đầu đảng ác ôn, bạn trai cũ của cô cũng như thế.
Vị vua tội phạm quyền lực nhất Châu Âu đây trông cũng vậy.
Moriarty hời hợt nhún vai, xích gần cô nói nhỏ, "Tôi có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, đến mức sáng nào dậy cũng muốn ngồi lì trên giường ngủ, vùi đầu vào tay, chỉ để sắp xếp lại những ý nghĩ."
Khí chất thiên tài và thần kinh ở hắn bổ trợ nhau, không thể tách rời.
Vesper khẽ thụt lùi.
Cô chạm mắt hắn, "Nghe nói ngài Issac Newton cũng gặp phải rắc rối này."
Vị thạc sĩ khoa học nổi tiếng người Anh thuộc kiểu bách khoa toàn thư "toàn tập".
Moriarty cau mày, "Tôi không thích lảng vảng dưới gốc cây táo đâu."
Hắn đẩy Vesper về phía trước rồi chợt nhận ra vòng eo cô nàng nước Pháp này mềm mại vô cùng.
Cô muốn làm gì đây, uốn mềm xương đàn ông sao?
Vesper nhìn tấm bia phía đối diện.
Còn Moriarty thì đứng áp sát sau lưng cô.
Ngón tay hắn khẽ vuốt ve cổ tay cô nàng tóc đen, "Bé cưng, em sẽ thích cảm giác hồi hộp khi bắn súng cho mà xem."
Vesper nghiêng đầu nhìn hắn.
Moriarty đang nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt toát lên một cảm giác phấn khích lẫn vui vẻ, có lẽ thêm cả cái khác nữa.
"Anh định dạy em bắn súng?" Vesper tỏ vẻ hứng thú, "Thật là thú vị, đúng không? Nhưng hi vọng anh đừng đổi tấm bia bắn kia thành một người còn thở."
Moriarty nhíu mày, kèm theo cái tính trẻ con rất đặc biệt, "Ban đầu tôi đã sắp xếp một vài tên khủng bố người Algeria cho em đấy.
Em phải biết, bắt sống chúng tới London không dễ đâu.
Thật cụt hứng."
Vesper bất đắc dĩ nhìn hắn, "...Đây thực sự là buổi hẹn hò lãng mạn."
"Dĩ nhiên rồi, cục cưng.
Tôi cực kỳ thích dành thời gian hưởng thụ cùng em." Moriarty móc khẩu Beretta 92F thường dùng của Ý ra khỏi túi quần, "Trong chiến tranh vùng Vịnh, khẩu súng này đã giắt bên hông tổng tư lệnh Mỹ.
Độ chính xác rất thích hợp cho người mới tập luyện."
Vesper cầm lấy Beretta hắn đưa, nắm chặt khẩu súng kim loại màu đen.
Moriarty cười khẽ, "Trông em quyến rũ hơn rồi, em yêu ạ."
"Giữ vững nhịp thở..." Moriarty hướng dẫn cô, "Nhịp thở sẽ làm run súng, ảnh hưởng đến tầm bắn."
Vesper tuân theo yêu cầu của hắn.
Moriarty phát hiện, mặc dù nhìn cô giống một cô gái lười vận động, nhưng khả năng cân bằng cơ thể rất tốt.
Vesper cầm súng.
Ngón tay bóp cò đều đều.
Ông vua tội phạm đằng sau đặt hai tay lên eo cô.
Vesper phàn nàn với hắn, "Anh cứ thế em không tập trung tinh thần được đâu, giáo sư Moriarty."
Hắn từ tốn đáp, "Em phải học cách tập trung tinh thần, cưng ạ.
Còn nữa –"
Moriarty điều chỉnh tư thế cho cô, "Tự dưng tôi không thích em gọi giáo sư Moriarty."
Tay cầm súng của Vesper khựng lại, " – James? Jim?"
Moriarty dán mắt vào gò má cô, "Cái sau."
Hắn che bàn tay tái nhợt lên ngón tay cầm súng của cô, "Nhắm chuẩn hồng tâm, nhìn rõ vật ở chính giữa từ ba đến bảy giây.
Giờ --"
"Bắn." Giọng hắn trầm ổn, phả hơi thở vào lỗ tai Vesper.
"Đoàng –" Vesper bóp cò bắn đúng thời cơ tốt nhất.
Trúng hồng tâm.
Moriarty nhíu mày nhìn cô, "Cưng này, em chưa từng học bắn súng thật à?"
"Chắc tôi sở hữu tài năng tuyệt đỉnh..." Vesper nhún vai, "Biết đâu kiếp trước tôi là nữ chiến thần trong thần thoại Bắc Âu thì sao."
Cô thậm chí còn đánh thắng thủ lĩnh Hắc Tiên.
Moriarty vùi đầu vào cổ cô, bật cười, "Nếu chiến thần Bắc Âu mà là cô gái lười biếng như em thì chẳng trách bọn họ sẽ tới Ragnarok."
Vesper ngoảnh đầu cáu bẳn nhìn hắn, "Mặc dù không giỏi cận chiến, nhưng có lẽ em tinh thông ma thuật, còn cứu được Thần Vực nữa."
Vesper bắt đầu hối hận sau khi nói vậy.
Cô bây giờ trông rất giống đứa mắc chứng dậy thì, hệt như bạn trai cũ của cô, vị thần mắc chứng dậy thì kia.
Nhưng tâm trạng Moriarty tựa hồ rất tốt.
Hắn phả hơi thở vào mặt cô, ngắm nhìn sắc lục tuyệt đẹp trong mắt cô.
Vesper nín thở.
Cô cảm thấy bầu không khí đang dần trở nên tù đọng và căng thẳng.
Cô định nói gì đó, nhưng rồi lại bị nụ hôn của hắn cắt ngang.
Sức lực ấy không quá mạnh mẽ nhưng có tính hung hãn nhất định khó mà tránh được.
Hắn ôm ghì lấy Vesper.
Cô cảm giác lòng bàn tay hắn càng ngày càng nóng.
Khi môi Moriarty cuối cùng cũng rời đi, hắn thì thầm vào tai Vesper, "Em yêu, hôm nay tôi chưa cắt luồng theo dõi của MI6 đâu.
Nói cách khác – "
Giọng hắn vui vẻ, "Lúc nãy Sherlock Holmes cùng đám chó săn của anh ta vừa thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt kia rồi đấy."
Vesper: "...".