Be happy; you shall have your red rose.

I will build it out of music by moonlight, and stain it with my ows blood.

All that I ask of you iurn is that you will be a true lover.
Hãy hạnh phúc, rồi em sẽ nhận được bông hồng đỏ.

Tôi sẽ nuôi dưỡng nó bằng tiếng hát dưới ánh trăng, vấy bẩn nó bằng máu nơi đầu quả tim mình.

Tất cả những điều tôi đòi hỏi ở em chỉ là một tình yêu đích thực.
Trong căn biệt thự nằm tại khu dân cư cao cấp phía Bắc Baltimore, ráng chiều rọi qua ô cửa sổ, hắt lên người cô bé tóc vàng đang trùm chăn sau khi vừa tắm nước nóng xong.
Cách đây không lâu, dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều giáo viên và sinh viên trường y John Hopkins, giáo sư Hannibal Lecter đã ôm bé gái được bọc trong chiếc chăn mềm bước thong thả đến bãi đậu xe rồi quay về nhà nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên hôm nay cô nhóc siêu hung dữ và nóng nảy, dường như vẫn chưa nguôi cơn giận.
Mặc dù Hannibal đã giải thích với cô rằng chuyện trường nội trú chỉ là sự cố khó giãi bày mà thôi, nhưng bé Vesper vẫn ôm cái bụng đau âm ỉ không nói một lời, mặt mũi tái nhợt khiến hắn vô cùng xót xa.
Hannibal, người một mình nuôi lớn cô bé, giờ phút này đang cảm thấy bối rối trước sự thay đổi về thể chất của cô.

Chí ít thì vài phút trước hắn vừa cảm nhận được sự xấu hổ mà nhiều năm chưa từng có lúc mua băng vệ sinh cho Vesper.

Thật quá khó tin.
Là một nhà tâm lí học nổi tiếng, dĩ nhiên hắn đã quen với những biểu hiện chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội ở mình – tính hiếu chiến cao, thiếu quan niệm đạo đức và không biết thẹn.

Hannibal ngồi bên giường xoa đầu cô gái nhỏ.

Giọng nói trầm khàn mang chút nuông chiều bất đắc dĩ, "Nhóc xấu tính, sao em lại tin anh sẽ đưa em vào trường nội trú chứ."
Cô bé bướng bỉnh vẫn chưa chịu nguôi giận, sưng mặt né tránh tay hắn rồi nhích ra giữa giường nới rộng khoảng cách với hắn.
Song còn mở miệng cố tình gây sự, "Dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ rơi em thôi.

Đi mà gặp cô Brown đó ấy."
Hannibal dở khóc dở cười.

Vết sẹo nhỏ trên má lại biến thành lúm đồng tiền quyến rũ, "Tiểu thư Vesper Amber Lynd ơi, làm ơn nói lý lẽ tí được không.

Anh thậm chí còn chẳng biết tên đệm của cô ta."
Bụng dưới trướng đau cùng cảm giác khó chịu khiến tính Vesper hôm nay bướng, "Thì ra anh còn muốn biết tên đệm cô ta!"
Hannibal nhìn cặp mắt lục lưng tròng kia.

Khuôn mặt phờ phạc yếu ớt gắng tỏ vẻ kiên cường hằn học với hắn làm người ta hoàn toàn chẳng nỡ giận cô.


Vesper nằm ngửa trên giường, bấy giờ cố tình buồn bực định trở mình không thèm nhìn Hannibal nữa nhưng bị hắn níu lại, khiến cô bé mười một tuổi khó có thể nhúc nhích dẫu không mạnh tay.
Vesper bất mãn nhìn vào mắt hắn, chống hai tay lên ngực hắn rồi bắt đầu tố cáo trước, "Anh lại tính dùng bạo lực với tôi hả?"
"Dùng bạo lực ư?" Hannibal nhìn chằm chằm cặp ngươi lục lấp lánh đầy tức tối kia, "Thế rốt cục ai đã ném gối vào người anh?"
Hôm nay là cột mốc quan trọng để cô nhóc bước sang tuổi dậy thì, nhưng cơn đau ở vùng bụng dưới thực sự không thể chịu nổi thậm chí còn khiến Vesper cảm thấy râm ran khắp người, vừa cáu kỉnh vô cớ lại vừa muốn khóc.
"Rõ ràng vì anh muốn đưa em đi trường nội trú..." Nhóc ta uất ức nghẹn ngào, mặt mũi tái nhợt đáng thương vô cùng, nói xong đương ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Hannibal nhẹ nhàng giữ lấy mặt cô nhóc bằng bàn tay to mảnh khảnh buộc cô phải nhìn hắn chăm chú.

Giọng hắn trầm ấm kèm theo nỗi thất vọng, "Lẽ nào một kẻ tầm thường lại đáng tin hơn anh sao?"
"Anh còn chẳng phản bác cô ta nữa kìa!" Mặt Vesper nóng phừng phừng.

Giọng điệu bất an đến nghẹn ngào, "Tầm thường gì chứ? Chỉ sợ ít lâu nữa em sẽ trở thành cái người tầm thường đó ấy."
Cô nhóc nguẩy đầu nhưng không thể tránh khỏi sự kìm chế của hắn, đành gắt ầm lên, "Có gì to tát đâu.

Cùng lắm thì em về Pháp."
"Vesper –"
Hannibal sẵng giọng, mang sự nguy hiểm sắc sảo.

Hắn thở khẽ, nhìn chằm chằm cô nhóc của hắn bằng ánh mắt sắc lẹm, "Cáu kỉnh nổi giận sao cũng được, nhưng cấm tiệt nhắc lại bất cứ điều gì liên quan đến việc quay về Pháp."
Vesper nhìn gương mặt chàng thanh niên điển trai phía trên mình, bỗng tủi thân khóc hu hu, "Anh dám uy hiếp em.

Em biết tỏng anh không thích em mà."
Rõ ràng hôm nay Vesper muốn gây ấn tượng với ngài giáo sư để hắn nhớ rõ – tuyệt đối không thể đắc tội giống cái đang trong kỳ kinh nguyệt.
Thấy cô bé nức nở, Hannibal vừa đau lòng vừa tức giận.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nóng phừng phừng vì khóc kia, "Đã chiếm giữ vị trí tình cảm duy nhất của anh rồi mà lại còn thốt ra những lời nóng nảy ngốc nghếch vậy nữa."
"Anh mới xấu tính.

Tất cả mọi người ở trường Quaker đều cho rằng em là cô bé thân thiện nhất." Mắt Vesper lưng tròng.

Khuôn mặt nhỏ phẫn uất bác bỏ hắn.
Hannibal dở khóc dở cười trước vẻ hung dữ đáng yêu ấy, "Được được được, anh xấu tính.

Tiểu thư Vesper của anh là cô bé thân thiện nhất thế giới."
Mắt Vesper đỏ hoe như con thỏ.

Sau khi cơn tức được xoa dịu, cô lại bắt đầu giả vờ nũng nịu đáng thương.

Cô nhóc ngồi dậy, duỗi tay ôm ghì lấy cổ anh chàng đẹp trai, vùi mặt vào hõm vai hắn rồi lẩm bẩm đầy tội nghiệp, "Anh, đừng rời xa em."
Tất nhiên Hannibal biết cô đang làm nũng cầu xin tha thứ sau cơn tức giận.
Nhìn điệu bộ lừa lọc thành thói đó, lẽ ra Hannibal phải khiển trách cô thật nghiêm, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể mềm lòng.

Hắn cố tình tỏ vẻ lạnh lùng, giọng nói hơi bất đắc dĩ, "Tiểu thư Vesper Lynd, coi cái kiểu vui buồn thất thường của em kìa."
Cô nhóc lại uất ức dụi dụi hõm vai hắn, "Anh, em đau bụng."
Mọi sự bình tĩnh của Hannibal đều bay biến khi cô nũng nịu kêu đau bụng.

Hắn mím chặt môi và ôm nhóc ta vào lòng.
Vesper nghe lời ôm thật chặt.

Dù sao bây giờ cô cũng đã là bé gái mười một tuổi, không tận dụng thì phí.
Cô quàng cánh tay mềm mại quanh cổ Hannibal, thỏ thẻ bên tai hắn hết lần này đến lần khác, vừa dính người lại vừa đáng yêu.
Hannibal dịu dàng vỗ lưng cô, như hắn vẫn luôn làm lúc cô còn nhỏ.
Hắn lấy chăn bọc cô bé, thoáng do dự rồi nằm xuống bên cạnh cô để an ủi.
Nhưng Vesper chợt lăn qua vùi vào lòng đối phương.

Khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ áp lên ngực hắn.

Giọng nói ngọt ngào vang vọng bên tai, "Anh, ôm em đi."
Hannibal thở dài, "Chịu thôi, ai từ chốt được em đây?"
Hắn ôm chầm lấy cô nhóc, nhẹ nhàng vòng tay qua lưng cô.

Nhưng Vesper bỗng nắm tay hắn.

Cảm giác ấm áp làm cô vô tình áp lòng bàn tay Hannibal lên bụng dưới.
Cô bé nằm trong lòng hắn nói nhỏ, "Xoa bụng giúp em."
Hannibal đặt lòng bàn tay ấm áp lên bụng cô rồi trêu, "Lúc trước khứa nào kêu không được tuỳ tiện sờ bụng phụ nữ ấy nhỉ."
Vesper bất mãn cau mày ngẩng đầu nhìn hắn.

Cô nom lại sắp nổi cáu, như muốn hất tay hắn ra.
Nào ngờ bị Hannibal Lecter ung dung ghìm chặt.
Hắn thở dài, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, một tay dịu dàng giúp cô xoa bụng.
Hannibal nhìn con nhỏ ngang ngược tính tình thất thường trong lòng.

Bấy giờ cô co rúm lại, như tì nửa người lên hắn.

Vesper mơ màng ngủ thiếp đi giữa vòng tay ấm áp kia.

Trước lúc chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên nói, tủi thân mà ngoan ngoãn, "Anh, anh đã từng hứa sẽ ở bên em mãi mãi đấy."
Hannibal cúi đầu nhìn bé gái xinh đẹp hút hồn trong lòng rồi khẽ than, "Em sẽ luôn nghĩ vậy sao?"

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Vesper trải qua kỳ kinh nguyệt đầu giữa cơn đau quặn thắt ở vùng bụng dưới và sự chăm sóc tận tình chu đáo của ngài giáo sư.
Sau vài ngày hồi phục, cô nhớ đến cuộc hẹn đua ngựa.
Hannibal cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn cô bé tràn trề sức sống.

Mặc dù là một giáo sư y khoa xuất sắc, nhưng hắn biết rõ kỳ kinh nguyệt sẽ chỉ làm giảm sức đề kháng khiến cô mệt mỏi và đau âm ỉ ở vùng bụng dưới.

Tuy nhiên rõ ràng hắn khá quan tâm và có phần hoang mang.

Mấy ngày nay hắn luôn thấy lo lắng cho cô gái nhỏ đang trong tình trạng đặc biệt uể oải.
Hãy xem hắn trở nên nhu nhược trước nhóc quỷ này kìa.

Một chút bản lĩnh đàn ông cũng không có.
Trường đua ngựa Baltimore nằm tại phía bắc thành phố, cách biệt thự của Hannibal không xa, lái xe đến đó chỉ mất mười phút.
Trùng hợp hôm nay là chủ nhật.

Trường đua ngựa đang tổ chức một số cuộc thi sôi nổi.

Rất nhiều người Baltimore đam mê cá độ thể thao sẽ tới đặt cược cho mọi cuộc đua.

Dù may hay rủi thì bỏ ra chút tiền và tận hưởng cảm giác may mắn như gần như xa ở chuồng ngựa cũng là một thú vui không tồi.
Đường đua thoáng đãng và được bao phủ bởi cỏ.

Dưới ánh nắng, thảm thực vật vô tận trông rộng lớn rực rỡ.
Những năm gần đây, cả đường đua lẫn ngành công nghiệp cờ bạc đều đang ở thời kỳ huy hoàng.

Văn hóa đua ngựa khá phát triển.

Môn thể thao cuồng nhiệt này đã thu hút người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp xã hội tham gia.
Vesper hứng thú nhìn trận đấu sắp diễn ra.

Cô ngồi trong lòng Hannibal, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh giúp em cược số 7 à?"
Khuôn mặt Hannibal tuấn tú, kiên nghị mà lạnh lùng như tượng đá cẩm thạch thời Victoria, nhưng bấy giờ biểu cảm của hắn lại dung túng và yêu chiều, "Cược mười cái theo lệnh em rồi, tiểu thư ham cờ bạc ạ."
Vesper khó chịu nhăn mũi với hắn, "Vốn dĩ em muốn dùng phần thưởng thắng được mua cho anh một chiếc áo sơ mi.

Hừ, giờ thì nghỉ đi."
Bác sĩ tâm lý học đẹp trai nhướng mày, "Em tự tin nhỉ.

Còn nữa – Dù số 7 có thắng thật cũng là tiền vốn anh bỏ ra."
Khi tiếng súng hiệu lệnh vang lên trên sân, khán đài ngập tiếng hò hét.

Vesper ngồi trong lòng Hannibal, nhìn những con ngựa đang phi nước đại trước mặt mình.

Khoảnh khắc số 7 hiên ngang lao về đích đầu tiên, người người lập tức reo hò cổ vũ.
Vesper cũng không khỏi hò reo theo đám đông.

Cả quá trình chỉ mất hai phút, nhưng lại đầy cảm xúc.
Tiếng hò vẫn vang vọng.

Còn Vesper thì chuẩn bị đi về phía chuồng ngựa.
Năm Vesper sáu tuổi, Hannibal đã tặng cô một chú ngựa con làm quà sinh nhật.
Đó là ngựa cái thuần chủng đến từ nước Anh.

Vesper đặt tên cho nó là Darcy.
Darcy xinh xắn, ngoan ngoãn và có bờm màu hạt rẻ vô cùng đẹp.

Thậm chí nó còn là hậu duệ của một tay cưỡi ngựa cừ khôi từng giữ kỉ lục thế giới.
Ngài Hannibal thuộc mẫu người giám hộ tận tụy điển hình.
Vesper đứng ngoài hàng rào nhìn đồng cỏ xa xa.

Từng đàn ngựa tốp năm tốp ba đang chạy tán loạn trên đồng cỏ xanh mướt.

Khung cảnh trước mắt đẹp như một bức tranh phong cảnh.
Cô bé kéo tay áo Hannibal rời khỏi nơi tổ chức cuộc thi, đi ngang qua dãy chuồng ngựa và định dẫn Darcy ra ngoài.

Nhưng ở góc đường, Hannibal bất ngờ bế cô lên rồi bước về hướng khác.
Vesper trợn mắt kinh ngạc, chỉ phía đối diện, "Darcy ở đằng kia cơ mà –"
Hannibal thong thả cước bộ, hơi nhướng mày nhìn cô, "Nhưng Albert ở bên chuồng này."
"—Albert?" Cô bé chần chừ.
Đến nơi, quý ông đẹp trai ngừng bước, đặt Vesper đứng trước mặt mình rồi để tay lên vai cô bé, "Bạn mới của em đấy – Nó là con đực vừa đẹp lại vừa cường tráng."
Vesper nhìn con ngựa thuần chủng màu đen cao lớn khỏe khoắn trong chuồng.

Cơ nó nở nang.

Tứ chi dài mà mạnh mẽ.

Lúc này nó duỗi thẳng cổ, bờm đen bóng, mang nét điển hình của giống ngựa chạy nhanh.

Chỉ cần liếc thoáng qua bạn đã có thể chắc chắn đây là giống ngựa thuần chủng Anh rất tốt.
Vesper ngạc nhiên ngoảnh đầu lại rồi nhảy tót vào lòng Hannibal và nói giọng đầy ngọt ngào vui sướng, "Anh, nó là ngựa trưởng thành!"
Cô nhóc của hắn đang trải qua quá trình chuyển đổi đầu tiên từ một bé gái sang một thiếu nữ.

Hẳn chú ngựa thuần chủng là món quà kỉ niệm không tồi.
Hannibal hài lòng nhìn nụ cười trên mặt Vesper, dễ dàng nhấc cô nhóc bằng cả hai tay.
Hannibal càng đẹp trai hơn khi đối diện với cô.

Hắn trêu, "Cuối cùng cũng chiếm được lòng yêu mến của em rồi.

Đừng cáu anh nữa nhé."
Vesper chống tay lên ngực hắn, khẽ hừ một tiếng, nói giọng dịu dàng, đằm thắm mà mê hoặc, "Không thèm.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện