Hoa Hạ với Tuyết Lang ở sân thi đấu Quảng Châu bị cạo trọc đầu, tin tức này nhanh chóng trở thành bản tin đầu đề ngày hôm nay của các trang web chuyên đưa tin về eSports.

Hôm nay là sinh nhật Tô Thế Luân, Tiếu Tư Kính đã đặt sẵn nhà hàng cùng bánh kem mừng sinh nhật từ trước, cộng thêm đánh thắng trận đấu đoạt được 9 điểm, Thất Tinh Thảo hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, thành viên cả đội ai nấy đều mang nét mặt tràn đầy vui sướng hưng phấn.

Còn bên chiến đội Tuyết Lang, tuy thua trận nhưng đội trưởng Phương Chi Diên vẫn mỉm cười đầy phong độ, chỉ có mỗi người em trong cặp song sinh Lữ Minh Kiệt, tâm tình như thế nào đều viết hẳn ở trên mặt, cả gương mặt nhăn sắp thành cái bánh bao, người anh đứng bên cạnh vỗ vai an ủi. Hiện giờ mọi người đã có thể dễ dàng phân biệt cặp song sinh này, bởi vì biểu tình của người em biến hoá rất đa dạng, vẻ mặt luôn lúc này lúc khác, còn người anh lại chững chạc hơn, nét mặt cũng bình tĩnh ít khi xuất hiện cảm xúc dao động.

Trận đấu chấm dứt là đến thời gian phỏng vấn, vài phóng viên tranh thủ cơ hội đưa ra các vấn đề khó dễ Hoa Hạ với Tuyết Lang vì tỷ số trọc lóc ngày hôm nay.

Phương Chi Diên mỉm cười nói "Thua trận là chuyện bình thường, chúng tôi là một đội ngũ mới, vẫn còn cần học tập nhiều hơn. Hôm nay chúng tôi được Tiếu đội dạy cho một bài học đắt giá, cùng một bản đồ, chúng tôi thua tâm phục khẩu phục."

Lương Tân Hải vẫn như trước cười đến ngại ngùng "Hôm nay Hoa Hạ quả thực phát huy không tốt, nhưng đây chỉ là bắt đầu, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Đối lập với hình ảnh một Dương Kiếm nổi giận đùng đùng trực tiếp rời đi sau khi trận đấu kết thúc lần trước thì hành động ngày hôm nay của hai vị đội trưởng sau khi thua trận này mới thực sự là một đội trưởng đủ tư cách.

Lưu Xuyên nhìn biểu hiện của Lương Tân Hải trong buổi phỏng vấn ngắn, nhịn không được bật cười.

—— Làm tốt lắm Tiểu Lương, có thể nhìn thẳng vào thất bại của mình, bình thản đối mặt với mọi chướng ngại, như vậy mới ra dáng một đội trưởng chứ! Con đường phía trước của cậu còn rất dài, tôi không thể cùng cậu đi tiếp được, nhưng tôi tin cậu, tin chắc cậu sẽ gánh vững Hoa Hạ, không để cho những người ủng hộ Hoa Hạ thất vọng!

***

Vừa rời khỏi hội trường thì trời đột nhiên đổ mưa to tầm tã.

Cơn mưa đến bất thình lình khiến cho rất nhiều khán giả vừa bước ra không kịp đề phòng ướt hết cả người, nhiều người quên mang theo ô chen chúc nhau tránh mưa ở cổng sân thi đấu, lúc này rất khó gọi được taxi.

Lý Tưởng đề nghị cả bọn đi xe điện ngầm trở về, nhưng trạm điện ngầm cách nơi này có hơi xa, chạy đến đó chắc chắn là ướt nhẹp hết cả người rồi... Nhưng ở lại đây dứng chờ xe cũng không phải cách hay, xung quanh ai nấy cũng đều ngóng đón xe, nhiều người như vậy thì đến ngày tháng năm nào mới tới phiên bọn họ.

Cân nhắc lợi hại một phen, Lưu Xuyên quyết định đi xe điện ngầm, ba nam sinh liền đội mưa cùng nhau chạy về phía trạm điện ngầm.

Chạy hồi lâu rốt cuộc đến trạm điện ngầm, lúc này cả ba người đều ướt như chuột lột, từ đầu tới chân đều chèm nhẹp.

Đáng thương nhất là Ngô Trạch Văn, mắt kính bị dính nước mưa, thở ra khiến tròng kính bám một tầng sương mù trắng xoá che mất chẳng thấy đường mà đi, lúc xuống cầu thang suýt chút nữa là té nhào, mắt kính trên mũi cũng theo quán tính văng xuống đất, bị một ông chú đi đường vội vã bước ngang đạp cái rắc một phát —— nát bét...

Ngô Trạch Văn "..."

Thực sự là xui muốn chết...

Cận thị khó chịu nhất chính là những lúc như vậy, rớt mắt kính cái liền chẳng thấy đường mà đi, Ngô Trạch Văn nheo hai mắt thật chặt muốn nhìn cho rõ đường đi thì... trên tay đột nhiên ấm lên.

"Cẩn thận chút."

Bên tai cũng vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân.

Ngô Trạch Văn ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt rất mơ hồ nhìn không rõ vẻ mặt của nam nhân, nhưng nhiệt độ ấm áp trên cổ tay lại rõ ràng nóng lên trong nháy mắt ấy.

—— Anh ấy đang nắm tay mình.

Nhận ra được điều này khiến cho trái tim Ngô Trạch Văn nhất thời tăng nhịp đập, độ ấm trên người Lưu Xuyên thông qua vùng da tiếp xúc nhanh chóng lan truyền đến trái tim, cổ tay bị nam nhân cầm cũng chợt nóng rực hẳn lên.

Lưu Xuyên nắm chặt tay dẫn nhóc học bá cận thị nặng nhà mình để tránh cậu ấy bị đám người nhốn nháo xung quanh va phải.

"Lý Tưởng đi mua vé rồi, để tôi dắt cậu đi, cẩn thận dưới chân đó." Lưu Xuyên khom người nhặt chiếc kính trên mặt đất, nhìn thấu kính bị vỡ nát có chút bất đắc dĩ "Coi bộ mắt kính của cậu đến lúc an nghỉ rồi."

Ngô Trạch Văn hoàn toàn không để ý tới mắt kính của mình, Lưu Xuyên nắm tay khiến trái tim cậu trong nhất thời không cách nào bình tĩnh được.

Từ nhỏ Ngô Trạch Văn đã bị cận thị rất nặng, nghe bảo là di truyền từ ba của mình, lúc rất bé đã phải đeo mắt kính. Có lần đang đi trên đường đột nhiên bất cẩn làm rớt mắt kính xuống đất, bé Trạch Văn nho nhỏ sốt ruột ngồi xổm trên mặt đất loay hoay tìm mắt kính, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy đâu, quýnh đến mức đầu đầy mồ hôi... Rồi sau đó, mẹ cậu đau lòng ôm lấy con trai nhỏ của mình, Trạch Văn cũng lập tức choàng tay ôm lấy cổ mẹ... Bởi vì, ngay khoảnh khắc được mẹ ôm lấy, cậu bé Trạch Văn đang mờ mịt vì bất lực mới cảm giác được ấm áp cùng kiên định.

Chuyện này xảy ra hồi cậu còn rất bé, hình như là lúc còn ở nhà trẻ, nhưng cảnh tượng ngày hôm ấy lại được cậu khắc sâu trong lòng.

Tới lúc lớn lên, cậu luôn để tâm hết sức cẩn thận bảo vệ mắt kính của mình, đối với một người bị cận nặng mà nói mắt kính giống như đôi mắt thứ hai của mình vậy, không có mắt kính, cả thế giới liền trở nên mơ hồ nhoè nhoẹt, cái cảm giác không thể nhìn thấy rõ những vật trước mắt mình thực sự rất khó chịu.

Hôm nay lại được trải qua tình cảnh ấy lần nữa, Ngô Trạch Văn mất đi mắt kính, nhưng lại cảm giác được ấm áp cùng kiên định.

—— Cảm giác này đến từ Lưu Xuyên.

Khác với cái ôm năm ấy của mẹ cậu, Lưu Xuyên chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Trạch Văn, dẫn cậu len lỏi trong đám người đông đúc, cũng bày ra tư thế bảo hộ phòng ngừa vì Trạch Văn không thấy rõ mà bị người khác đụng phải.

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, lại khiến Ngô Trạch Văn cảm động vô cùng.

—— Cậu quả nhiên không nhìn lầm Lưu Xuyên.

Trong những thời khắc quan trọng, nam nhân này luôn là người đáng tin cậy, Lưu Xuyên sẽ bằng hành động thực tế để giúp đỡ người bên cạnh một cách hữu hiệu nhất.

Được Lưu Xuyên che chở, khiến cho cả trái tim cậu ấm áp vô cùng.

Cậu thực sự rất muốn dùng tay mình nắm lấy tay Lưu Xuyên, tốt nhất là mười ngón xen vào nhau vân vân... Nhưng động tác như vậy có lẽ rất đường đột, sẽ khiến Lưu Xuyên bị hoảng sợ, thế nên... Để cho anh ấy nắm tay cậu đi, vờ như mình không ngại là được rồi.

Vì thế Ngô Trạch Văn vờ như vô tình "quên mất" để Lưu Xuyên nắm tay mình, im lặng đứng bên cạnh nam nhân chờ Lý Tưởng trở lại.

Lý Tưởng mua vé xe rất nhanh liền trở lại, vừa dùng tay lau mặt vừa lấy vé xe điện ngầm đưa cho hai người, cậu chàng ngó Trạch Văn một lát, có chút nghi hoặc hỏi "Ủa mắt kính của ông đâu Trạch Văn?"

Ngô Trạch Văn nói "Lúc nãy sơ ý làm rớt xuống đất, bị người ta đạp bể rồi."

Những nơi như trạm đường sắt vốn lúc nào cũng tấp nập người qua lại, làm rớt mắt kính bị người ta đi ngang đạp bể như vậy chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, Lý Tưởng bất đắc dĩ nói "Vậy cậu đi cẩn thận xíu ha, nhớ dòm dưới chân, ở gần cổng trường mình nhớ có một tiệm mắt kính thì phải, trở về đi đo cặp mới."

Ngô Trạch Văn gật đầu, ngước nhìn Lưu Xuyên hỏi "Anh dẫn tôi đi?"

Nhóc học bá không có mắt kính, mỗi lần nhìn ai đều phải nheo nheo hai mắt lại, bộ dạng ngơ ngác thật sự là đáng yêu đến lạ na...

Lưu Xuyên cười nói "Ok thám tử Ngô, tôi đây tạm thời làm gậy chỉ đường cho cậu vậy."

Nói xong liền nắm chặt tay Ngô Trạch Văn, xoay người đi về phía cửa xe điện ngầm.

"Coi chừng bậc thang..."

Dọc đường đi, Lưu Xuyên hết sức tẫn trách nhiệm làm "gậy chỉ đường", mỗi lần thấy trước mặt có bậc thang lên xuống đều ra tiếng nhắc nhở.

Ngô Trạch Văn hưởng thụ người nào đó săn sóc, cảm giác không chỉ có cổ tay bị cầm chặt nóng ran từng đợt, gò má cũng bắt đầu toát ra ửng hồng, mà hai vành tai lúc này đã đỏ như ớt.

Cảm giác được nắm tay thật tốt, bàn tay Lưu Xuyên rất to lại mạnh mẽ, ngón tay thon dài khô ráo ấm áp, Ngô Trạch Văn nhịn không được thầm nghĩ, hoá ra đây là cảm giác thích sao? Lần đầu tiên thích một ai đó, chỉ là hơi tiếp xúc thân mật với người ta thôi mà đã khiến trái tim đập như nổi trống...

Trở lại trường, Lưu Xuyên với Lý Tưởng lại cùng Trạch Văn đi đến tiệm mắt kính đặt một bộ kính phù hợp, sau đó mới trở lại ký túc xá.

Mắt kính mới tới ngày mai mới giao hàng, Lưu Xuyên thấy nam sinh nheo mắt chậm chậm bước lên từng bậc cầu thang liền buộc miệng hỏi "Trạch Văn, có bộ kính cũ nào dùng tạm không?"

Ngô Trạch Văn nói "Có một bộ, là kính cũ lâu lắm rồi, vì số độ thấp nên mới cất không dùng, mang tạm một hai hôm cũng được."

"Vậy là tốt rồi." Lưu Xuyên an tâm "Nếu đeo kính cũ thấy không rõ vậy tối nay không cần onl tham gia hoạt động cố định, dù sao cũng có người luyện thay."

Lưu Xuyên thị lực rất tốt, nhưng anh cũng biết nếu đeo mắt kính lệch độ muốn xem gì đó hay tập trung nhìn quá lâu sẽ rất đau mắt, đánh phụ bản rất hao tâm lại hao lực, không tất yếu miễn cưỡng Trạch Văn đeo mắt kính sai độ chỉ để đánh phụ bản với mọi người.

***

Sau khi trở về phòng, Lưu Xuyên bảo Lý Tưởng đi tắm trước, Lý Tưởng lại nhường anh tắm trước, Lưu Xuyên liền không khách sáo chiếm phòng tắm, mắc mưa ướt sũng như vậy rất dễ cảm mạo, tắm một hồi nước ấm khiến cả người đều sảng khoái.

Tắm xong đi ra nhìn di động trên bàn, phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc.

Giang Thiếu Khuynh "Xin lỗi ha Xuyên đội, tối nay tôi xin phép vắng hoạt động cố định một hôm, mới nãy Jojo quậy cắn đứt dây cable mạng nhà tôi rồi, tôi phải tìm người lại sửa..."

Một cái là của Cá "Đội trưởng, lớp tui hôm nay có buổi diễn hợp xướng, tui phải đi làm cu li cho bọn họ, xin nghỉ phép một bữa được hông?"

Chậc, hôm nay đúng là đủ loại tình huống thay phiên trồi lên na, mạng nhà đạo trưởng bị chó cắn, Cá thì đi giúp đỡ lớp mình, kính của Trạch Văn lại bể...

Lưu Xuyên nghĩ lát, mở QQ ra nhắn tin lên nhóm "Tối nay huỷ hoạt động ha, mọi người ai bận làm gì thì làm đi!"

Ngô Trạch Văn nhìn thấy tin nhắn liền gửi tin riêng cho Lưu Xuyên nói "Tôi mới dùng kính cũ, thấy cũng rõ, lên mạng cũng không có gì."

Lưu Xuyên "Thôi đi, đêm nay đạo trưởng với Cá đều bận, nghỉ một bữa chả sao đâu. Cậu không cần miễn cưỡng, tối nay ngủ sớm một bữa."

Ngô Trạch Văn im lặng một lát, lại gửi thêm tin nhắn khác "Phải rồi, tôi có tin tốt muốn nói với anh."

Lưu Xuyên cười nói "Tin tốt gì đấy? Thám tử Ngô đừng chơi trò úp mở na, tôi đoán không ra đâu."

Ngô Trạch Văn thành thật trả lời "Tôi quyết định gia nhập chiến đội."

"!!!" Lưu Xuyên nhất thời kích động nắm chặt di động, nhanh chóng gõ chữ nói "Thật sao? Mẹ cậu đồng ý rồi!?"

Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói "Ừ, cái này có thể xem như tin tốt không?"

Nhóc này!! Lưu Xuyên thật chỉ muốn xông qua phòng 401 hung hăng vò đầu tên nhóc này một trận, đương nhiên là tin tốt rồi, lại còn dám chơi trò úp úp mở mở với tôi!

Lưu Xuyên cười nói "Tất nhiên là tin tốt rồi. Xác định cậu sẽ gia nhập thật sự là quá tốt!"

Ngô Trạch Văn chính là vị cộng tác hoàn mỹ trong lòng Lưu Xuyên, là một tuyển thủ lôi đài cực kỳ tiềm năng, Trạch Văn chịu đồng ý gia nhập làm cho Lưu Xuyên nháy mắt cảm thấy tự tin tràn đầy!

Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh, Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn, bốn vị đội hữu đều xác định gia nhập, làm cho thân là đội trưởng Lưu Xuyên rốt cuộc có thể an tâm được một nửa, những đội hữu còn lại từ từ tìm kiếm cũng không sao, hiện tại chủ lực gần như đầy đủ, có thể định hình đội ngũ được rồi.

Lưu Xuyên đang cao hứng suy nghĩ, đột nhiên lại thấy Ngô Trạch Văn nói tiếp "Mẹ của tôi không biết chuyện thi đấu eSports, đồng ý với tôi cũng chỉ là miễn cưỡng chứ cũng không an tâm hoàn toàn. Mẹ bảo muốn gặp "đội trưởng" của đội, vậy nên tới nghỉ đông anh bớt chút thời gian đến nhà tôi một chuyến được không?"

Lưu Xuyên sửng sốt một chút, mới trả lời "Được, chỉ cần cậu chịu gia nhập thì sao cũng được. Tới chừng đó tôi mang lễ vật tới cửa bái phỏng!"

Ngô Trạch Văn đang ngồi ở bàn học gửi tin nhắn, thấy mấy lời này của Lưu Xuyên liền sáng ngời hai mắt.

Có lẽ quyết định này của cậu có phần như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng hiện tại cậu muốn gia nhập chiến đội không còn chỉ vì Lưu Xuyên nữa, cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu thích lĩnh vực thi đấu eSports này. Nhất là hôm nay sau khi xem Tô Thế Luân một giết ba cực kỳ xinh đẹp, cậu thậm chí nhịn không được thầm nghĩ—— Mình cũng chơi cổ sư Ngũ Độc, nếu như đổi lại là mình lên sân thi đấu liệu có thể đánh một trận phấn khích như Luân thần không? Càng nghĩ lại càng chờ mong.

Khoảnh khắc lúc Lưu Xuyên cầm lấy tay cậu, trong đầu Ngô Trạch Văn lúc ấy thực sự có loại xúc động muốn nắm tay nam nhân này tiếp tục đi mãi... Nơi có thể tiếp xúc gần nhất với Lưu Xuyên chính là chiến đội của anh ấy, chỉ có gia nhập chiến đội mới có thể cùng Lưu Xuyên sóng vai chiến đấu, có thể tiếp tục ở lại bên cạnh nam nhân, làm cho nam nhân thích chính mình...

Dù cho khả năng này cực kỳ xa vời nhỏ bé, nhưng Ngô Trạch Văn vẫn muốn dùng hết sức mình để thử một lần...

Bởi vậy sau khi trở lại ký túc xá, cậu không màng đến tắm rửa liền vội vã gọi điện thoại cho mẹ mình.

"Mẹ, nếu con nói sau khi tốt nghiệp con không muốn ở lại Bắc Kinh làm việc cho đơn vị kia thì mẹ có trách con không?"

Cô Phùng Đan nghe thấy con mình nói như vậy qua điện thoại liền kinh ngạc hết sức, cậu con trai của bà từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng hiểu chuyện, lại luôn có chủ kiến cá nhân. Đây là lần đầu tiên Phùng Đan nghe thấy con mình nghiêm túc thương lượng với mình như vậy, giống như nó đang muốn quyết định chuyện gì đó rất trọng đại trong đời vậy...

Phùng Đang lập tức nghiêm túc hẳn lên, bà nhẹ giọng hỏi "Vậy con muốn làm việc gì?"

Ngô Trạch Văn nói "Con muốn tham gia thi đấu thể thao điện tử."

Phùng Đan kinh ngạc "... Thể thao điện tử?"

Ngô Trạch Văn nghiêm túc giải thích cho mẹ mình "Dạ, hiện tại giới thi đấu thể thao điện tử trong nước đã dần dần thành hình, tuyển thủ thi đấu cũng sẽ có tiền lương cùng giải thưởng, có thể xem như một công tác chính thức. Mẹ có thể lên mạng tìm kiếm thông tin về "Liên minh thi đấu chuyên nghiệp Võ Lâm", quy mô của nó rất lớn, cũng có không ít tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi khi diễn ra trận đấu còn được chiếu trực tiếp trên tivi, các loại chế độ quy củ cũng rất chính quy. Con ở trường có mấy người bạn thân, con muốn cùng bọn họ đi thi đấu, trong số đó bao gồm cả cậu bạn lớp trưởng Lý Tưởng mà lúc trước mẹ từng gặp đó."

Cùng vài người bạn thân trong trường, lại thêm cậu chàng lớp trưởng nhiệt tâm kia, thi đấu trực tiếp lên tivi... nghe cũng rất đáng tin.

Nhưng mà Phùng Đan vẫn có chút do dự, dù sao đột nhiên con trai lại đề cập tới những thứ mà bà chưa từng nghe qua bao giờ, trong chốc lát thực sự khó mà làm ra phán đoán chính xác được. Trước giờ chỉ nghe thi đấu bóng rổ bóng đá vân vân thôi, bây giờ có cả thi đấu trò chơi nữa sao, lại còn thành chính quy... Kia trắng ra mà nói không phải chỉ là chơi game sao? Chơi game mà cũng thành chức nghiệp được nữa?

Ngô Trạch Văn lại nói tiếp "Mẹ, từ nhỏ tới lớn con chưa từng xin mẹ điều gì, đây là chuyện con đã suy nghĩ thật lâu mới dám đưa ra quyết định, mẹ có thể đồng ý được không?"

"..." Phùng Đan nghe lời này lập tức mềm lòng, Trạch Văn từ bé đã không có ba bên cạnh, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng khiến bà phải bận tâm lần nào. Cậu con trai luôn tỏ ra trưởng thành sớm hơn bạn đồng lứa này luôn khiến Phùng Đan cảm thấy đau lòng, từ bé nó đã chăm chỉ cố gắng, làm chuyện gì cũng muốn cố hết sức làm thật tốt... Bà biết, con trai mình ra sức chịu khó như vậy chỉ là để mẹ mình không cần lo lắng...

Con trai ở trường đại học vẫn luôn làm thêm ngoài giờ kiếm tiền sinh hoạt, mọi năm kiên trì đoạt học bổng... những chuyện này bà đều biết.

Hiện tại con trai mình bảo muốn đi làm chuyện nó thích, kẻ làm mẹ như mình cũng không có cách nào phản đối.

Hơn nữa, bà tin con trai của mình sẽ không làm xằng làm bậy, Trạch Văn trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, nếu đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định, vậy hẳn là nó đã cân nhắc các vấn đề lợi và hại.

Phùng Đan do dự một chút mới nói "Con nói cái gì thể thao điện tử đấy mẹ không rõ lắm, để mẹ tìm hiểu một chút rồi gọi cho con sau đi vậy."

Ngô Trạch Văn biết đây là dấu hiệu cho thấy mẹ đã mềm lòng, lập tức nói "Cảm ơn mẹ."

Phùng Đan "..."

Cảm ơn sớm vậy, mẹ còn chưa đồng ý nữa mà!

Nhưng mà học bá Trạch Văn thực sự rất hiểu biết mẹ mình, Phùng Đan quả thực không khiến con trai phải thất vọng.

Có điều người trẻ tuổi rất dễ dàng xúc động nhất thời làm theo cảm tính, là người lớn phải thay nó đề phòng một chút.

Phùng Đan trầm mặc một lát, mới nói "Con muốn tham gia thi đấu gì đó cũng được, nhưng mà mẹ phải gặp đội hữu của con đã. Cậu Lý Tưởng kia mẹ thấy tin được, còn mấy người khác là ai? Mẹ phải biết con sẽ hợp tác với những ai, nếu đội hữu không đáng tin vậy cũng đừng phí thời gian làm gì."

Làm cha mẹ lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường, sợ con mình bị kẻ xấu lôi kéo làm chuyện vô bổ.

Ngô Trạch Văn nói "Con biết rồi mẹ, đội trưởng của con cũng là người Bắc Kinh, đợi tới nghỉ đông con mang anh ấy đến nhà mình một chuyến, để anh ấy nói chi tiết rõ ràng cho mẹ nghe, được không?"

Phùng Đan nghe vậy mới gật đầu "Vậy được rồi."

Lưu Xuyên hoàn toàn không hề hay biết, Ngô Trạch Văn cứ như vậy lôi mình ra ánh sáng.

Biết một mình không cách nào ứng phó được mẹ mình, Ngô Trạch Văn rất là cơ trí lôi đội trưởng nhà mình ra làm tấm bình phong, cậu tin với tài ăn nói của đội trưởng nhà mình chắc chắn sẽ thuyết phục được mẹ.

Vì thế, Lưu Xuyên chỉ có thể lo chuẩn bị tốt đợi tới nghỉ đông đi diện kiến... phụ huynh ~



Tiểu kịch trường

Mẹ Phùng: Là tên đội trưởng nào dám lừa gạt vác con ta đi mất, ra đây xem đao của ta!

Lưu Xuyên: Dì ơi thủ hạ lưu tình dưới đao lưu nhân!! Thể thao điện tử vốn là #%@#%..## (vừa chạy vừa giải thích)

Mẹ Phùng: Ta mặc kệ, bắt cóc con trai của ta chính là tội chết!

Lời vừa dứt, dao bay tới.

Lưu Xuyên:... Chiếu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện