Đương nhiên Tạ Chỉ Yến xem như rất thích Hinh Nhi cũng không dạy Hinh Nhi kiếm pháp của Dịch Kiếm Môn, nàng muốn dạy chỉ là trụ cột kiếm đạo.

Có một ít thứ Tô Tín không thể dạy cho Hinh Nhi, hắn xuất thân dã lộ, tuy học bất cứ thứ gì cũng kèm theo 5% độ thuần thục nhưng Hinh Nhi không có thứ này.

Thân là đệ tử Dịch Kiếm Môn trong cầm kiếm ngũ phái, Tạ Chỉ Yến muốn dạy Hinh Nhi kiếm pháp Tô Tín vô cùng hoan nghênh, hắn lập tức gọi đệ tử dẫn Tạ Chỉ Yến đi qua.

Kỳ thật nếu không phải Tô Tín cần mặt mũi thì hắn cũng muốn đi nghe.

Từ khi Tô Tín tập võ đến nay, hắn nhìn thấy rất nhiều công pháp nhưng vũ kỹ tinh diệu lại ít tới đáng thương.

Hôm nay Phương Đông Đình và Tạ Chỉ Yến giao thủ đã làm Tô Tín mở rộng tầm mắt, hắn mới biết được vũ kỹ thế giới này là thế nào.

Chỉ Yến Dịch sử dụng Kiếm Vọng Khí Thuật phi thường cùng loại với Dịch Kiếm Thuật của Cao Ly Phó Thải Lâm trong Đại Đường Song Long, đều là liệu địch tiên cơ, dung hợp tinh túy của đánh cờ vào trong kiếm đạo.

Chỉ có điều Tạ Chỉ Yến sử dụng Dịch Kiếm Thuật không phải kiếm đạo chân chính, chỉ có thể nói là phương thức sử dụng kiếm mà thôi.

Bảo người dẫn Tạ Chỉ Yến đi rồi, lúc này một tên bang chúng lại nhỏ giọng nói với hắn: “Bang chủ, đông thập nhị phường Thiết Vô Tình Thiết đại nhân muốn gặp ngài.”

Tô Tín gật gật đầu, hỏi: “Thiết đại nhân ở đâu?”

“Đang chờ ngài tại cửa sau.”

Tô Tín bảo tên bang chúng rời đi, trực tiếp đi đến cửa sau, quả nhiên Thiết Vô Tình đang chờ hắn ở nơi này.

Nhìn thấy Tô Tín tới, Thiết Vô Tình cười nói: “Thế nào, cảm giác kẹp giữa đám đệ tử đại phái không dễ chịu chứ?”

Tô Tín cười khổ nói: “Người là dao thớt ta là thịt cá, thực lực thế lực không bằng người, như vậy chỉ có thể cúi đầu.”

Thiết Vô Tình lựa chọn lông mi: “Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, tại Thường Ninh phủ này, phong cách hành sự của ngươi rất kịch liệt.”

Tô Tín thản nhiên nói: “Ta không phải vĩnh viễn sẽ không cúi đầu, mà là không có cúi đầu mà thôi.”

Thiết Vô Tình vỗ tay nói: “Tuy ngươi không phải đối thủ của Phương Đông Đình, chỉ có thể dựa vào nữ nhân tới cứu nhưng tương lai nam tử phế vật kia khẳng định không bằng ngươi.”

“Tốt xấu gì người ta cũng là trẻ tuổi tuấn kiệt trong Nhân Bảng, ngươi cũng không cần vì ta mà làm thấp người ta như vậy.”

Tô Tín bật cười nói.

Thiết Vô Tình nói: “Ta không có làm thấp hắn, mà là ăn ngay nói thật thôi.”

“Đừng nhìn Phương Đông Đình đứng hàng Nhân Bảng, nhưng kỳ thật hắn chỉ là một tên phế vật, nếu như không phải xem mặt mũi Thanh Thành kiếm phái sau lưng hắn, hắn không có tư cách tiến vào Nhân Bảng đâu.”

Tô Tín kinh ngạc nói: “Nhân Bảng không phải chỉ dùng chiến tích nói chuyện sao?”

Thiết Vô Tình tùy ý khoát khoát tay nói: “Ta không dám cam đoan top ba mươi trên Nhân Bảng có phóng nước hay không, nhưng đằng sau thì không nhắc định.”

“Các đại môn phái cũng cần sĩ diện, nhìn người trẻ tuổi của người ta náo động trên Nhân Bảng, đệ tử nhà mình không có thực lực này, đương nhiên bọn họ không cam lòng.”

“Cho nên có rất nhiều người nhờ quan hệ đi hối lộ người Lục Phiến Môn, khi đó tăng thêm tên đệ tử của mình vào trong danh sách.”

“Nói như vậy, chỉ cần đệ tử các đại môn phái đạt tới mức nhất định, cho dù không có được chiến tích tương ứng cũng có thể tiến vào danh sách Nhân Bảng.”

“Kẻ giống như Phương Đông Đình, cho dù thực lực của hắn kém nhưng là vì xuất thân Thanh Thành kiếm phái, người mang vô số kiếm kỹ cường đại cũng dễ dàng thắng được những tán tu xuất thân dã lộ và người của tiểu môn phái.”

“Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, tuyệt đại bộ phận tuấn kiệt trên Nhân Bảng là dựa vào thực lực của mình giết ra giống như Dịch Kiếm Môn Tạ Chỉ Yến.”

“Vừa mới bước chân vào giang hồ đã có được danh hiệu ‘ thiên nữ ’, cuối cùng đứng thứ bảy mươi tám trong Nhân Bảng cũng nói rõ thanh danh của nàng dựa vào đánh giết mới có.”

Tô Tín gật gật đầu, thực lực của Tạ Chỉ Yến dúng là rất mạnh, chỉ Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật cũng đã đầy đủ cường đại, mà Giang Lăng lại nói không phải thực lực chân chính của Tạ Chỉ Yến.

“Đi, không cần nói nhảm nhiều lời, ta tới đây là muốn hỏi chìa khóa của, Dịch Kiếm Môn có được từ lúc nào, thái độ của bọn họ với bảo tàng ra sao?”

Mặc dù Tô Tín không biết vì sao Thiết Vô Tình hỏi vấn đề kỳ quái này nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, lúc này vẻ mặt Thiết Vô Tình lâm vào suy nghĩ và rời đi.

Tô Tín không có hỏi nhiều, hắn vẫn bảo bang chúng đi tìm hiểu manh mối chìa khóa thứ năm nhưng vẫn hi vọng xa vời như cũ.

Nhưng lúc này Tô Tín không biết thời điểm hắn rời khỏi đường khẩu, trong một góc đường có mấy người đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó có Tam Anh hội Mạnh Trường Hà, còn có ba gã nam tử trẻ tuổi.

Không cần nói ba tên trẻ tuổi này là ai, bọn họ chíh là ba đại thế gia Tương Nam, Nguyễn, Trương, Tưởng ba nhà.

Ba người bọn họ là thế hệ trẻ kiệt xuất của ba nhà nhưng cũng không có đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Tương Nam võ lâm kém Trung Nguyên võ lâm một trời một vực, điểm ấy có thể nhìn ra từ trên người đám đệ tử.

Ba người bọn họ xem như trẻ tuổi kiệt xuất trong gia tộc nhưng so sánh với tốc độ tu luyện của Tạ Chỉ Yến và Phương Đông Đình thì chẳng khác gì chậm như ốc sên bò.

Kỳ thật ba người sớm biết tin tức Phương Đông Đình đến Phi Ưng Bang, bọn họ còn tưởng rằng Phương Đông Đình tìm ra manh mối gì, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy trò hay chưa thành vừa rồi.

Ba người lại biết thực lực của mình còn kém rất nhiều nên đương nhiên không dám giống như Giang Lăng đứng ra đi hấp dẫn thù hận, bọn họ ước gìđaám người đánh nhau, đến lúc đó bọn họ mới có thể đục nước béo cò.

Nếu không dùng thực lực Hậu Thiên đại viên mãn của ba người, cho dù liên thủ cũng không có thực lực so đấu với bất cứ đệ tử đại phái nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện