Đốn ngộ là cảnh giới huyền diệu, mỗi người cũng có thể tiến vào, thậm chí những người chưa từng học qua võ đạo cũng có thể tiến vào.
Một chiêu đốn ngộ, bạch nhật phi thăng, mặc dù nó khuếch đại quá lớn nhưng đốn ngộ đối với bản thân mà nói là một chuyện có lợi, có thể đột nhiên tiến bộ rất lớn.
Người bình thường đốn ngộ có lẽ là bởi vì suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó nhưng võ giả đốn ngộ lại là cảm ngộ võ đạo.
Bất kể là lực lượng gì, chỉ cần đi vào cảnh giới đốn ngộ, bản thân lý giải võ đạo cực kỳ rõ ràng, có thể gia tăng thực lực cực lớn.
Hơn nữa đốn ngộ có chỗ tốt rất lớn khi tu hành võ đạo sau này, ví dụ như học tập công pháp và vũ kỹ tiến bộ nhanh hơn người khác.
Đây là một ít chỗ tốt nhìn thấy được, mặt khác nó còn tăng tiềm lực của võ giả lên, những thứ này không nhìn thấy bằng mắt.
Dù sao một khi môn phái nào phát hiện có đệ tử tiến vào đốn ngộ thì người đệ tử kia lúc trước có ngu dốt cũng sẽ được tấn thăng thành đệ tử tinh anh, được bồi dưỡng tỉ mỉ.
Phương Đông Đình đã từng vô cùng khát vọng tiến vào trang thái đốn ngộ nhưng thứ này chú ý cơ duyên, ngươi càng khao khát thì cầu không được.
Nhưng trước mắt đồ nhà quê xuất thân Nam Man chi địa lại có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ? Hơn nữa còn tiến vào đốn ngộ khi đang chiến đấu với mình, việc này làm cho Phương Đông Đình cảm giác nhục nhã rất sâu.
“Đi chết đi!”
Phương Đông Đình tức giận quát một tiếng, chân khí cường đại bộc phát, trường kiếm trong tay không còn thủy hỏa bao phủ, nó biến thành lôi đình chi lực mông lung, tốc độ xuất kiếm của hắn như bôn lôi, một kiếm nhanh hơn một kiếm.
“Đạo kiếm Bôn Lôi!”
Giống như chín tiếng sét đánh vào trạng thái đốn ngộ của Tô Tín, hắn bừng tỉnh khỏi trạng thái này và tức giận không thôi.
Nếu mình vẫn ở trạng thái đốn ngộ thêm một chút, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra nhiều thứ hơn nữa.
Nhìn thấy Tô Tín thoát ra khỏi trạng thái đốn ngộ, Phương Đông Đình cười đắc ý: “Trong lúc đối địch mà dám đốn ngộ? Quả thực chính là không biết sống chết!”
Đúng thế, trạng thái đốn ngộ thật sự làm người ta mê ly, động tác thân thể là vô thức, thời khắc đốt địch tiến vào đốn ngộ hoặc là đại phát thần uy tiêu diệt đối phương, hoặc là bản thân bị đối phương nhân cơ hội tiêu diệt..
May mà Tô Tín tiến vào đốn ngộ ở loại đầu tiên, cho dù nội tâm đốn ngộ nhưng không dừng tay.
Trạng thái đốn ngộ không thể bị quấy rầy, Phương Đông Đình toàn lực thi triển bôn lôi đạo kiếm làm đấu pháp của Tô Tín lộn xộn, lập tức bức hắn ra khỏi trạng thái đốn ngộ.
“Ta thấy ngươi không biết sống chết mới đúng, nếu ngươi không biết sống chết như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ánh mắt Tô Tín nhìn Phương Đông Đình giống như nhìn người chết.
Cùng là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, thực lực của Phương Đông Đình không thể so sánh với Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong, căn bản là đom đóm tranh sáng với trăng.
Khó trách có người thường xuyên nói, thực lực võ giả không phải dùng đẳng cấp mà cân nhắc.
Ngay cả bài danh Nhân Bảng cũng dựa theo chiến tích mà bài danh, cũng không phải dựa vào cái gọi là thực lực cùng cảnh giới.
Trước khi đốn ngộ Tô Tín không sợ Phương Đông Đình, chớ nói chi hiện tại hắn đã đốn ngộ, hơn nữa hắn còn có đòn sát thủ không thi triển.
Đạo kiếm chi pháp của Thanh Thành kiếm chính là vạn vật tự nhiên, Phương Đông Đình bình thường dùng thuần thục nhất chính là thủy hỏa đạo kiếm, hiện tại bôn lôi đạo kiếm uy lực mạnh hơn nữa nhưng hắn vẫn không có nắm giữ toàn bộ.
Hắn bị Tô Tín ép bức hung ác nên mới cắn răng thi triển chiêu này.
Chiêu này trong mắt Tô Tín chẳng khác gì cái sàng đầy lỗ thủng.
Cái gọi là nhanh như bôn lôi trong mắt Tô Tín chính là chê cười.
Du long tung bay trên kiém, hắn dễ dàng ngăn cản bôn lôi đạo kiếm, lực phản chấn bị tiểu cầu che tay triệt tiêu không ít, thứ làm cho Tô Tín cảm thấy phiền phức chính là lôi điện chi lực, nó làm Tô Tín tê dại.
Đạo kiếm chi pháp có thể diễn biến ra lực lượng kèm theo chân khí, mặc dù Phương Đông Đình không có chính thức lĩnh ngộ bôn lôi đạo kiếm nhưng bản thân hắn là Khí Hải Cảnh, chân khí mô phỏng lôi điện chi lực cũng có vài phần uy lực.
Nhưng chỉ là vài phần mà thôi, Tử Hà Thần Công trong cơ thể Tô Tín tu luyện ra chân khí lập tức hóa giải lôi điện chi lực trong vô hình.
Trường kiếm tay trái Tô Tín đón đỡ, tay phải hắn điểm ra một chỉ.
Trong nháy mắt chỉ phong mật như kính vũ, tóa sáng như bôn lôi.
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, Kinh Trập!
Kinh Trập như nghe sấm sét, trong Nhị Thập Tứ Tiết, Kinh Trập đại biểu là lôi!
Phương Đông Đình kinh hãi vội vàng hoành kiếm đón đỡ nhưng uy lực của Kinh Thần chỉ vô cùng khủng bố, chỉ phong bắn vào thân kiếm lại phát ra tiếng nổi như lôi đình.
Phốc!
Phương Đông Đình phun ra một ngụm máu tươi, Kinh Thần chỉ công kích như gió táp mưa sa, đan điền khí hải và huyệt Đàn Trung bị chỉ lực oanh kích, chỉ lực như như lôi đình nổ vang trong thân thể, lúc này làm kinh mạch Phương Đông Đình bị thương.
Ông!
Một chiêu đốn ngộ, bạch nhật phi thăng, mặc dù nó khuếch đại quá lớn nhưng đốn ngộ đối với bản thân mà nói là một chuyện có lợi, có thể đột nhiên tiến bộ rất lớn.
Người bình thường đốn ngộ có lẽ là bởi vì suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó nhưng võ giả đốn ngộ lại là cảm ngộ võ đạo.
Bất kể là lực lượng gì, chỉ cần đi vào cảnh giới đốn ngộ, bản thân lý giải võ đạo cực kỳ rõ ràng, có thể gia tăng thực lực cực lớn.
Hơn nữa đốn ngộ có chỗ tốt rất lớn khi tu hành võ đạo sau này, ví dụ như học tập công pháp và vũ kỹ tiến bộ nhanh hơn người khác.
Đây là một ít chỗ tốt nhìn thấy được, mặt khác nó còn tăng tiềm lực của võ giả lên, những thứ này không nhìn thấy bằng mắt.
Dù sao một khi môn phái nào phát hiện có đệ tử tiến vào đốn ngộ thì người đệ tử kia lúc trước có ngu dốt cũng sẽ được tấn thăng thành đệ tử tinh anh, được bồi dưỡng tỉ mỉ.
Phương Đông Đình đã từng vô cùng khát vọng tiến vào trang thái đốn ngộ nhưng thứ này chú ý cơ duyên, ngươi càng khao khát thì cầu không được.
Nhưng trước mắt đồ nhà quê xuất thân Nam Man chi địa lại có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ? Hơn nữa còn tiến vào đốn ngộ khi đang chiến đấu với mình, việc này làm cho Phương Đông Đình cảm giác nhục nhã rất sâu.
“Đi chết đi!”
Phương Đông Đình tức giận quát một tiếng, chân khí cường đại bộc phát, trường kiếm trong tay không còn thủy hỏa bao phủ, nó biến thành lôi đình chi lực mông lung, tốc độ xuất kiếm của hắn như bôn lôi, một kiếm nhanh hơn một kiếm.
“Đạo kiếm Bôn Lôi!”
Giống như chín tiếng sét đánh vào trạng thái đốn ngộ của Tô Tín, hắn bừng tỉnh khỏi trạng thái này và tức giận không thôi.
Nếu mình vẫn ở trạng thái đốn ngộ thêm một chút, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra nhiều thứ hơn nữa.
Nhìn thấy Tô Tín thoát ra khỏi trạng thái đốn ngộ, Phương Đông Đình cười đắc ý: “Trong lúc đối địch mà dám đốn ngộ? Quả thực chính là không biết sống chết!”
Đúng thế, trạng thái đốn ngộ thật sự làm người ta mê ly, động tác thân thể là vô thức, thời khắc đốt địch tiến vào đốn ngộ hoặc là đại phát thần uy tiêu diệt đối phương, hoặc là bản thân bị đối phương nhân cơ hội tiêu diệt..
May mà Tô Tín tiến vào đốn ngộ ở loại đầu tiên, cho dù nội tâm đốn ngộ nhưng không dừng tay.
Trạng thái đốn ngộ không thể bị quấy rầy, Phương Đông Đình toàn lực thi triển bôn lôi đạo kiếm làm đấu pháp của Tô Tín lộn xộn, lập tức bức hắn ra khỏi trạng thái đốn ngộ.
“Ta thấy ngươi không biết sống chết mới đúng, nếu ngươi không biết sống chết như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ánh mắt Tô Tín nhìn Phương Đông Đình giống như nhìn người chết.
Cùng là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, thực lực của Phương Đông Đình không thể so sánh với Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong, căn bản là đom đóm tranh sáng với trăng.
Khó trách có người thường xuyên nói, thực lực võ giả không phải dùng đẳng cấp mà cân nhắc.
Ngay cả bài danh Nhân Bảng cũng dựa theo chiến tích mà bài danh, cũng không phải dựa vào cái gọi là thực lực cùng cảnh giới.
Trước khi đốn ngộ Tô Tín không sợ Phương Đông Đình, chớ nói chi hiện tại hắn đã đốn ngộ, hơn nữa hắn còn có đòn sát thủ không thi triển.
Đạo kiếm chi pháp của Thanh Thành kiếm chính là vạn vật tự nhiên, Phương Đông Đình bình thường dùng thuần thục nhất chính là thủy hỏa đạo kiếm, hiện tại bôn lôi đạo kiếm uy lực mạnh hơn nữa nhưng hắn vẫn không có nắm giữ toàn bộ.
Hắn bị Tô Tín ép bức hung ác nên mới cắn răng thi triển chiêu này.
Chiêu này trong mắt Tô Tín chẳng khác gì cái sàng đầy lỗ thủng.
Cái gọi là nhanh như bôn lôi trong mắt Tô Tín chính là chê cười.
Du long tung bay trên kiém, hắn dễ dàng ngăn cản bôn lôi đạo kiếm, lực phản chấn bị tiểu cầu che tay triệt tiêu không ít, thứ làm cho Tô Tín cảm thấy phiền phức chính là lôi điện chi lực, nó làm Tô Tín tê dại.
Đạo kiếm chi pháp có thể diễn biến ra lực lượng kèm theo chân khí, mặc dù Phương Đông Đình không có chính thức lĩnh ngộ bôn lôi đạo kiếm nhưng bản thân hắn là Khí Hải Cảnh, chân khí mô phỏng lôi điện chi lực cũng có vài phần uy lực.
Nhưng chỉ là vài phần mà thôi, Tử Hà Thần Công trong cơ thể Tô Tín tu luyện ra chân khí lập tức hóa giải lôi điện chi lực trong vô hình.
Trường kiếm tay trái Tô Tín đón đỡ, tay phải hắn điểm ra một chỉ.
Trong nháy mắt chỉ phong mật như kính vũ, tóa sáng như bôn lôi.
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, Kinh Trập!
Kinh Trập như nghe sấm sét, trong Nhị Thập Tứ Tiết, Kinh Trập đại biểu là lôi!
Phương Đông Đình kinh hãi vội vàng hoành kiếm đón đỡ nhưng uy lực của Kinh Thần chỉ vô cùng khủng bố, chỉ phong bắn vào thân kiếm lại phát ra tiếng nổi như lôi đình.
Phốc!
Phương Đông Đình phun ra một ngụm máu tươi, Kinh Thần chỉ công kích như gió táp mưa sa, đan điền khí hải và huyệt Đàn Trung bị chỉ lực oanh kích, chỉ lực như như lôi đình nổ vang trong thân thể, lúc này làm kinh mạch Phương Đông Đình bị thương.
Ông!
Danh sách chương