“Sở sư thúc ngươi cuối cùng đã đến, nếu không ta không trấn được mấy vị sư huynh và sư thúc Thanh Thành kiếm phái rồi.”

Trong tích tắc nhìn thấy nam tử trung niên, sắc mặt Ngô Đạo Viễn biến thành cực kỳ khó coi.

“‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng’ Sở Bất Phàm! Tại sao ngươi ở nơi này?”

Ngô Đạo Viễn âm trầm hỏi một câu.

Đối mặt Tạ Chỉ Yến, hắn có thể không đặt nàng vào trong mắt nhưng đối mặt Sở Bất Phàm, cho dù hắn có thêm mười lá gan cũng không dám chống đối.

Không chỉ bởi vì thực lực đối phương, cũng bởi vì đối phương chính là tên điên!

‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng’ Sở Bất Phàm, người này có danh khí lớn vào mười năm trước, hắn là cao thủ top mười Nhân Bảng đời trước, hiện tại đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong.

Vốn Sở Bất Phàm có thể trước ba mươi trùng kích Nguyên Thần Cảnh, trở thành một trong những võ đạo tông sư trẻ tuổi nhất.

Hắn cảm thấy tu vi của mình không viên mãn, hắn lại phế bỏ tu vi hai tiểu cảnh giới của mình, một lần nữa bắt đầu tu luyện từ Khí Hải Cảnh, không đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất tuyệt đối không đột phá nguyên thần.

Gia giả vì cầu viên mãn đã tự phế võ công của mình, nói hắn là tên điên đúng là còn nói tốt về hắn.

Nhưng Sở Bất Phàm đúng là làm được, hơn nữa sau khi trùng tu thực lực của hắn cường đại hơn, quả thực chính là vô địch trong cùng cấp.

Hắn có danh hiệu ‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng ’ càng thuyết minh dầy đủ tính cách của hắn.

Sở Bất Phàm làm việc thiết huyết, làm người càng liều lĩnh vô độ, không đặt ai vào trong mắt.

Hắn từng xung đột với một đường chủ Bách Huyết Thanh Sơn Đường trong thiên hạ thất bang, dưới sự giận dữ hắn đánh thẳng vào hơn ba mươi đường khẩu Bích Huyết Thanh Sơn Đường, trong cùng giai đoạn không người có thể địch, trực tiếp dẫn xuất mấy trưởng lão Nguyên Thần Cảnh của Bích Huyết Thanh Sơn Đường xuât hiện, suýt nữa hai phái đại chiến với nhau.

Lúc này Sở Bất Phàm nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Viễnvà cười lạnh nói: “Chính ngươi muốn khi dễ đệ tử Thanh Thành kiếm phái chúng ta? Chỉ Yên ngươi không cần sợ, Thanh Thành kiếm phái tính toán là cộng lông gì, dám nói nhiều một câu lão tử bổ sống hắn.”

Ngô Đạo Viễn phẫn nộ nói: “Sở Bất Phàm ngươi có giảng quy củ hay không? Bang chủ Phi Ưng Bang giết đệ tử Thanh Thành kiếm phái, đệ tử Dịch Kiếm Môn lại giữ gìn Phi Ưng Bang, rốt cuộc là ai khi dễ ai?”

Sở Bất Phàm cười lạnh nói: “Lão tử không xen vào nhiều như vậy, ta quản cái gì a miêu a cẩu bị giết, dù sao đệ tử Dịch Kiếm Môn ta hôm nay bảo vệ Phi Ưng Bang, ai dám động thì ta bổ kẻ đó.”

“Còn nữa, ta nghe nói bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh bị đệ tử Dịch Kiếm Môn tìm được, nếu các ngươi dám duỗi móng vuốt loạn, cũng đừng trách lão tử không khách khí!”

Sở Bất Phàm một câu đều là ‘ lão tử ’, hoàn toàn không cho mặt mũi, không đặt Ngô Đạo Viễn vào trong mắt, sắc mặt hắn đỏ bừng nhưng cũng không dám nói nhiều một câu, cuối cùng tức giận xoay người rời đi.

Đều là Thần Cung Cảnh đỉnh phong nhưng hắn không có tự tin giao phong với Sở Bát Phàm.

Nghiêm khắc mà nói hắn là người cùng thời đại với Sở Bất Phàm, thậm chí tuổi của hắn còn lớn hơn Sở Bất Phàm một chút.

Nhưng thời điểm Sở Bất Phàm tiếu ngạo Nhân Bảng, dương danh giang hồ thì hắn còn không vào được top năm mươi Nhân Bảng.

Huống hồ dùng tính cách của Sở Bất Phàm, hôm nay hắn cố ý động thủ, Sở Bất Phàm dám can đảm động thủ giết hắn.

Trong mắt của tên điên này không bao giờ có cái gì là đại cục, lúc trước hắn dám đánh hơn ba mươi đường khẩu Bích Huyết Thanh Sơn Đường, thiếu chút nữa làm hai phái đại chiến, hiện tại hắn đương nhiên dám động thủ giết mình.

Đợi đến lúc Ngô Đạo Viễn đi rồi, Tạ Chỉ Yến mới cười tủm tỉm nói với Sở Bất Phàm: “Sở sư thúc, ngươi tới quá kịp thời.”

Sở Bất Phàm sờ râu ria bên cằm, nói: “Tiểu nha đầu ngươi đang cười trộm ah, may mắn lần này là ta trùng hợp có việc đến Tương Nam, nếu không ngươi phải ăn thiệt thòi rồi.”

“Ta biết rõ tiểu tử Ngô Đạo Viễn kia, hắn không có bản sự nào khác, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hắn làm quá tốt.”

“Chờ tiểu sư thúc xuất quan, chỉ liếc một cái cũng làm hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất.”

Tạ Chỉ Yến cười cười, quay người nói với Hoàng Bỉnh Thành: “Các ngươi không cần lo lắng, sau lần này Thanh Thành kiếm phái chắc chắn không gây phiền toái với các ngươi, huống hồ bởi vì chuyện bảo tàng, chúng ta cũng sẽ ngây ngốc trong Thường Ninh phủ một thời gian ngắn.”

Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói: “Đa tạ đại ân cô nương, chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Lý Phôi cũng chắp tay cảm tạ Tạ Chỉ Yến.

Nếu vừa rồi không có Tạ Chỉ Yến mở miệng, hắn sẽ bị Hầu Minh chém giết.

“Được rồi, không cần khách khí, những việc này là lão đại của các ngươi an bài tốt trước khi đi.”

Nghe được Tạ Chỉ Yến vừa nói như vậy, đám người Hoàng Bỉnh Thành lập tức hiểu ra, thì ra là lão đại lưu lại chuẩn bị phía sau.

“Đúng rồi, vị tiền bối này vừa mới tới Thường Ninh phủ a? Ta sẽ mở tiệc rượu tẩy trần cho ngài tại Thịnh Long lâu.”

Hoàng Bỉnh Thành tươi cười lấy lòng với Sở Bất Phàm.

Cần phải hầu hạ tốt vị đại gia này, đây chính là núi dựa lớn.

Tuy hắn không biết rõ võ công nhưng cũng nhìn ra Ngô Đạo Viễn chỉ là hạng người bất nạt kẻ yếu mà thôi, vị đại gia trước mặt mới là cao thủ thật sự.

Sở Bất Phàm cũng không từ chối, hắn vung tay nói: “Dẫn đường cho ta, nhớ rõ phải chuẩn bị hảo tửu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện