Dọc đường đi khá yên tĩnh, nhưng tới lúc đám người Tô Tín trở về kinh thành lại khiến mọi người ngạc nhiên, ai cũng không ngờ tốc độ đám người Tô Tín lại nhanh như vậy, gần như không mất nhiều thời gian đã mang Ngưng Thần Hoa từ Dược Vương Cốc về.
Lẽ nào người Dược Vương Cốc uống nhầm thuốc hoặc bọn họ nhát gan tới mức, chỉ cần người triều đình tới là lập tức giao đồ ra ngay? Riêng Cơ Hạo Điển sau khi nghe được tin này cất tiếng cười to đứng lên:
- Tốt! Không hổ là người trẫm coi trọng, Tô Tín này thật sự là cánh tay đắc lực của trẫm, làm việc lưu loát, đi, lập tức gọi Tô Tín tới cho trẫm.
Đường Hiển vội chạy đi truyền chỉ, nhưng trong lòng hắn lại có dự cảm không tốt, không phải vì Tô Tín được Cơ Hạo Điển tin tưởng, mà vì Cơ Hạo Điển ngày càng vui buồn thất thường.
Lúc trước Cơ Hạo Điển còn lo Tô Tín đi lấy Ngưng Thần Hoa không biết có xảy ra chuyện gì hay không, hắn cố ý để Nam Hằng lẫn vào trong đội ngũ của Tô Tín, đã nói rõ hắn không tin tưởng Tô Tín.
Nếu là Cơ Hạo Điển lúc trước chắc chắn không dám làm chuyện này, dù Cơ Hạo Điển muốn đưa người tới làm gian tế thì cũng sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy, như thế chỉ khiến thuộc hạ sinh lòng bất mãn.
Kết quả hiện giờ nghe Tô Tín thuận lợi mang Ngưng Thần Hoa về, chút không tin tưởng kia bỗng tan thành mây khói, Tô Tín này lại biến thành cánh tay đắc lực của hắn.
Tác phong này của Cơ Hạo Điển khiến Đường Hiển cực kỳ không quen, hắn hầu hạ Cơ Hạo Điển cả đời, có thể nói đây là lần đầu tiên chịu mệt như vậy.
Lúc này Tô Tín vừa vào thành đã nhìn thấy Đường Hiển chờ ở cổng.
- Tô đại nhân, bệ hạ gọi các ngươi nhanh chóng vào cung.
Tô Tín gật đầu nói:
- Đúng lúc, chúng ta cũng chuẩn bị mau chóng phục mệnh, Đường công công, không biết đại nhân Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn thế nào rồi?
Đường Hiển cười nói:
- Cơ Huyền Viễn đại nhân vẫn ổn, lấy thực lực của hắn có thể phế đi tu vi của một võ giả cảnh giới Dung Thần từ sớm.
Bên đại nhân Lâm Tông Việt lại không có hành động gì, dù sao hắn muốn từ Thanh Châu tới Phương Tiên Đạo Môn ở Phương Tiên Đảo, nên cần thời gian khá dài, có lẽ bây giờ còn chưa tới nơi.
Lần này Tô đại nhân làm vô cùng tốt, chỉ dùng thời gian ngắn đã giải quyết được Dược Vương Cốc, thủ đoạn hay.
Tô Tín có chút cười khổ nói:
- Làm gì có thủ đoạn gì? Cũng không phải là đường công công không biết Dược Vương Cốc, đánh thì đánh không được, chỉ có thể hù dọa một chút, lần này cứng mềm gì ta đều làm, cuối cùng cũng không để Dược Vương Cốc chịu thiệt, lúc này mới đổi được Ngưng Thần Hoa.
Sau khi vào hoàng cung, Cơ Hạo Điển nói câu đầu tiên khi gặp mặt là:
- Ngưng Thần Hoa đâu rồi? Cầm tới cho trẫm nhìn xem."
Tôn Bất Hại lập tức giao Ngưng Thần Hoa cho Đường Hiển, để Đường Hiển cầm hộp sắt dâng lên cho Cơ Hạo Điển thấy rõ Ngưng Thần Hoa, lúc này hắn ta mới yên tâm.
Hắn vội sai người mang Ngưng Thần Hoa đi cất giữ, lúc này Cơ Hạo Điển mới đưa mắt nhìn đám người Tô Tín và Tôn Bất Hại.
Cơ Hạo Điển nói với Tôn Bất Hại:
- Đoạn đường này khổ cực cho Tôn đại sư rồi, các ngươi yên tâm, chuyện thành công rồi trẫm sẽ không bạc đã các ngươi.
Hơn nữa sau này Tả Đạo Minh các ngươi sẽ là đồng minh với Đại Chu ta, Đại Chu ta sẽ không yêu cầu các ngươi làm gì, nhưng chỉ cần các ngươi có thể nghiên cứu ra vật có giá trị, chắc chắn Đại Chu ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Tôn Bất Hại suy nghĩ, ánh mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay một cái rồi nói:
- Vậy cảm ơn bệ hạ nâng đỡ.
Tô Tín đứng xem bên cạnh không nói một lời, tuy Cơ Hạo Điển bị bí pháp trường sinh làm cho có chút không bình thường, nhưng chỉ cần không liên quan đến chuyện này thì Cơ Hạo Điển vẫn là hoàng đế Đại Chu đa mưu túc trí.
Trước đây Đại Chu cũng không chú ý tới Tả Đạo Minh này, bởi vì theo Đại Chu mười đệ tử bị Tả Đạo Bát Môn bỏ rơi kết thành liên minh giống như chó nhà có tang, tự bảo vệ mình mà thôi, không có chuyện gì lớn.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, Tả Đạo Minh này không hề đơn giản, trước tình hình không có Tả Đạo Bát Môn chống lưng vẫn có thể nghiên cứu ra nhiều bí pháp mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể đầu tư giá trị này.
Hơn nữa hắn ta không trực tiếp mời chào người Tả Đạo Minh, vì Cơ Hạo Điển biết bọn họ sẽ không đồng ý.
Tính cách đám người Tả Đạo Minh này rất kỳ lạ, mỗi người bọn họ đều theo đuổi một mục tiêu riêng, chắc chắn không tình nguyện nghe người khác ra lệnh.
Hơn nữa nếu bọn họ thật sự muốn tìm nơi nương tựa, có lẽ Cửu Ngục Tà Ma đã sớm mở cửa chào đón bọn họ.
Nên Cơ Hạo Điển không ép bọn họ gia nhập Đại Chu, chỉ hứa hẹn Đại Chu sẽ dành cho bọn họ đủ loại tài nguyên, nhưng vật bọn họ nghiên cứu ra phải giao cho Đại Chu.
Điểu này chính là điểu khiến đám người Tôn Bất Hại hài lòng nhất, để bọn họ được đầy đủ nguyên liệu cần thiết, không thể nghi ngờ là họ có thể nghiên cứu ra rất nhiều vật mà trước đây không dám làm.
Hơn nữa dù đồ vật nghiên cứu ra phải giao cho Đại Chu thì bọn họ cũng không chịu thiệt thòi.
Dù sao trước đây bọn họ cũng làm thế, nghiên cứu ra vật kỳ lạ gì hoặc các loại bí pháp mới gì cũng sẽ tìm Cửu Ngục Tà Ma ra giá, hỏi bọn họ có muốn mua hay không, chỉ cần nghiên cứu thành công, nhất định đón sẽ bán đi đổi thành các nguyên liệu khác.
Mà giờ Đại Chu lại hứa hẹn sẽ cho bọn họ tài liệu, sau này sẽ giao thành quả bọn họ nghiên cứu ra cho Đại Chu, đương nhiên đám người Tôn Bất Hại vô cùng tình nguyện.
Nên đây là cục diện hai bên cùng có lợi, Đại Chu cũng không bị thiệt, hơn nữa bây giờ hắn ta cần chuẩn bị để đám người Tôn Bất Hại dùng bí thuật cấy ghép nguyên thần cho hắn ta, thời gian này để đám người Tôn Bất Hại quy phục, vậy thì không thể nghi ngờ lúc này bọn họ sẽ càng cố gắng ra tay làm việc.
Lúc này Cơ Hạo Điển lại đưa mắt nhìn đám người Tô Tín, hắn cười nói:
- Tô Tín, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi, ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, đời thanh niên này của Đại Chu cũng chỉ có ngươi mới xuất sắc như vậy.
Nói một chút xem, lần này sao các ngươi có thể cầm Ngưng Thần Hoa ra khỏi Dược Vương Cốc được?
Tô Tín cũng không giấu diếm gì, chỉ nói tỉ mỉ quá trình một lần, hắn cũng nói rõ ràng xuất xứ của Ưu Đàm Tiên Hoa, là vật có được từ lần trước giúp đỡ Hội Anh Hùng tiến công Thần Đạo Minh.
Hiện tại Nhậm Bình Sinh là người địa phủ, nên dù Tô Tín nói không có căn cứ cũng không lo lắng bị hắn vạch trần.
Cuối cùng Tô Tín còn chân thành nói một câu:
- Thật ra ta chuẩn bị hiến Ưu Đàm Tiên Hoa này cho bệ hạ, chỉ là sau này ta lại nghe bệ hạ đang tìm bí pháp trường sinh, nên ta cũng không cầm ra bêu xấu.
Tuy Tô Tín nói rất chân thành, nhưng mọi người ở đây không cho là thật.
Hơn nữa dù Cơ Hạo Điển không cho là thật đi nữa, quan trọng nhất vẫn là thái độ Tô Tín vô cùng chân thành, nên Cơ Hạo Điển nói thẳng:
- Đường Hiển, chút nữa ngươi dẫn Tô Tín đi vào bảo khố chọn mấy món đồ, giá trị phải lớn hơn Ưu Đàm Tiên Hoa này, trẫm không có thói quen để thần tử của mình chịu thiệt.
Đường Hiển gật đầu, hắn biết Cơ Hạo Điển sẽ làm như vậy, còn tên Nam Hằng, lại ngu ngốc cho rằng mình là tâm phúc của bệ hạ ư?
Chỉ cần Tô Tín có thể cầm Ngưng Thần Hoa thành công, Tô Tín sẽ lập tức trở thành công thần của bệ hạ, có giết Nam Hằng thì cũng đã giết, bệ hạ cũng sẽ không nghĩ tới.
Sắc mặt Cơ Hạo Điển bỗng thay đổi, hắn lạnh lùng nói:
- Còn nữa hãy đi truyền lệnh cho đại tổng quản hành quân Nhữ Nam Đạo và tổng bộ đầu Nhữ Nam Đạo, kêu bọn họ đi phá rối chuyện làm ăn của Thượng Quan thị ở Nhữ Nam Đạo, dạy dỗ bọn họ một chút.
Nếu bọn họ dám dùng sức mạnh, vậy thì không cần kiêng kỵ gì, trực tiếp nói cho bọn họ biết, Thượng Quan thị các ngươi không có tư cách nhúng tay vào chuyện triều đình!
Nếu n bư ình thường, Cơ Hạo Điển không bao giờ quản loại chuyện này, dù sao Thượng Quan thị ở Nhữ Nam đứng hàng thứ hai trong sáu thế gia lớn, không hề dễ chọc.
Nhưng bây giờ Thượng Quan Phi Vân nhúng tay vào chuyện trường sinh của hắn ta, nếu không phải thực lực Tô Tín mạnh mẽ cộng thêm lần này hắn dẫn theo Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền, chưa chắc Tô Tín có thể cầm Ngưng Thần Hoa này về tay.
Nên lần này Cơ Hạo Điển thật sự tức giận, bây giờ đối với Cơ Hạo Điển mà nói, bất kỳ kẻ nào dám động vào chuyện trường sinh của hắn, chính là trở thành kẻ thù của hắn ta, đừng nói là Nhữ Nam Thượng Quan Thị, cho dù Giang Nam Tiêu Thị hắn cũng sẽ ra tay như vậy, hơn nữa không nghĩ tới hậu quả!
Tô Tín cúi đầu không nói chuyện, chỉ là có chút đồng tình với Thượng Quan Phi Vân trong lòng.
Thật ra lần này hắn ta mới là người gặp phải tai bay vạ giá, vốn Thượng Quan Phi Vân cho rằng người tranh giành ở Dược Vương Cốc với hắn ta là Tô Tín, hơn nữa Nhữ Nam Thượng Quan Thị bọn họ đã đắc tội với toàn bộ Lục Phiến Môn.
Nhưng lần này bọn họ đắc tội không chỉ Tô Tín và Lục Phiến Môn, mà còn là Cơ Hạo Điển, dù có lòng trả thù cũng không dùng được, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Giống như Giang Nam Tiêu Thị lúc trước, Tiêu thị dám trêu chọc Đại Chu trong tối bởi vì bọn họ có năng lực này, tuy cuối cùng cũng thất bại nhưng kẻ thua bọn họ vẫn bị triều đình phong tỏa nhiều năm.
Mà lần này Thượng Quan Thị hoàn toàn chịu tai bay vạ gió, còn người gây nên tất cả những chuyện này, có lẽ sau khi Thượng Quan Phi Vân thua trong tay Tô Tín mà trở về Thượng Quan thị sẽ không dễ chịu như vậy.
Đương nhiên tất cả những chuyện này không liên quan chút nào tới Tô Tín, đám người Tôn Bất Hại đều được mời vào cung tiếp tục hoàn thành việc cấy ghép bí thuật nguyên thần, hy vọng có thể giảm thất bại đến mức thấp nhất.
Đường Hiển nghe lệnh Cơ Hạo Điển dẫn Tô Tín tới bảo khố triều định lựa chọn vài bảo vật.
Bảo khố của Đại Chu được xây sâu trong cung, bình thường luôn có ba nhóm người trông giữ, tầng ngoài cùng là cấm quân hoàng thất bình thường, tầng hai bên trong là thuộc hạ cao thủ đại nội của Đường Hiển, tầng cuối cùng là cao thủ được hoàng thất cung phụng, yếu nhất cũng thuộc tu vi cảnh giới Dung Thần.
Có lệnh của Cơ Hạo Điển bọn họ thuận lợi qua được ba cửa, Đường Hiển dẫn Tô Tín đi theo thông đạo thẳng xuống dưới đất, cánh cửa cuối cùng vẽ đầy phù văn trên mặt đồng lớn, cho dù võ giả cảnh giới Dương Thần muốn dùng sức mở ra cũng không dễ dàng.
Đường Hiển giơ tay lên, trên ngón tay hiện ra một giọt máu, nhỏ lên mặt cửa đồng, cánh cửa từ từ mở ra, nhưng cũng chỉ vừa cho một người đi vào cửa.
Đường Hiển giải thích:
- Muốn vào bảo khố nhất định phải để máu tươi của bản thân lại mới được, như vậy trận pháp trong bảo khố mới tán thành sự tồn tại của ngươi, cũng có thể điều tra được những người vào trong bảo khố, có người táy máy lấy thêm nhiều đồ, cho nên Tô đại nhân cũng phải để lại một giọt máu tươi mới được.
Tô Tín gật đầu, nhỏ một giọt máu tươi ra, lúc này cánh cửa đồng mới hoàn toàn mở ra.
Lẽ nào người Dược Vương Cốc uống nhầm thuốc hoặc bọn họ nhát gan tới mức, chỉ cần người triều đình tới là lập tức giao đồ ra ngay? Riêng Cơ Hạo Điển sau khi nghe được tin này cất tiếng cười to đứng lên:
- Tốt! Không hổ là người trẫm coi trọng, Tô Tín này thật sự là cánh tay đắc lực của trẫm, làm việc lưu loát, đi, lập tức gọi Tô Tín tới cho trẫm.
Đường Hiển vội chạy đi truyền chỉ, nhưng trong lòng hắn lại có dự cảm không tốt, không phải vì Tô Tín được Cơ Hạo Điển tin tưởng, mà vì Cơ Hạo Điển ngày càng vui buồn thất thường.
Lúc trước Cơ Hạo Điển còn lo Tô Tín đi lấy Ngưng Thần Hoa không biết có xảy ra chuyện gì hay không, hắn cố ý để Nam Hằng lẫn vào trong đội ngũ của Tô Tín, đã nói rõ hắn không tin tưởng Tô Tín.
Nếu là Cơ Hạo Điển lúc trước chắc chắn không dám làm chuyện này, dù Cơ Hạo Điển muốn đưa người tới làm gian tế thì cũng sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy, như thế chỉ khiến thuộc hạ sinh lòng bất mãn.
Kết quả hiện giờ nghe Tô Tín thuận lợi mang Ngưng Thần Hoa về, chút không tin tưởng kia bỗng tan thành mây khói, Tô Tín này lại biến thành cánh tay đắc lực của hắn.
Tác phong này của Cơ Hạo Điển khiến Đường Hiển cực kỳ không quen, hắn hầu hạ Cơ Hạo Điển cả đời, có thể nói đây là lần đầu tiên chịu mệt như vậy.
Lúc này Tô Tín vừa vào thành đã nhìn thấy Đường Hiển chờ ở cổng.
- Tô đại nhân, bệ hạ gọi các ngươi nhanh chóng vào cung.
Tô Tín gật đầu nói:
- Đúng lúc, chúng ta cũng chuẩn bị mau chóng phục mệnh, Đường công công, không biết đại nhân Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn thế nào rồi?
Đường Hiển cười nói:
- Cơ Huyền Viễn đại nhân vẫn ổn, lấy thực lực của hắn có thể phế đi tu vi của một võ giả cảnh giới Dung Thần từ sớm.
Bên đại nhân Lâm Tông Việt lại không có hành động gì, dù sao hắn muốn từ Thanh Châu tới Phương Tiên Đạo Môn ở Phương Tiên Đảo, nên cần thời gian khá dài, có lẽ bây giờ còn chưa tới nơi.
Lần này Tô đại nhân làm vô cùng tốt, chỉ dùng thời gian ngắn đã giải quyết được Dược Vương Cốc, thủ đoạn hay.
Tô Tín có chút cười khổ nói:
- Làm gì có thủ đoạn gì? Cũng không phải là đường công công không biết Dược Vương Cốc, đánh thì đánh không được, chỉ có thể hù dọa một chút, lần này cứng mềm gì ta đều làm, cuối cùng cũng không để Dược Vương Cốc chịu thiệt, lúc này mới đổi được Ngưng Thần Hoa.
Sau khi vào hoàng cung, Cơ Hạo Điển nói câu đầu tiên khi gặp mặt là:
- Ngưng Thần Hoa đâu rồi? Cầm tới cho trẫm nhìn xem."
Tôn Bất Hại lập tức giao Ngưng Thần Hoa cho Đường Hiển, để Đường Hiển cầm hộp sắt dâng lên cho Cơ Hạo Điển thấy rõ Ngưng Thần Hoa, lúc này hắn ta mới yên tâm.
Hắn vội sai người mang Ngưng Thần Hoa đi cất giữ, lúc này Cơ Hạo Điển mới đưa mắt nhìn đám người Tô Tín và Tôn Bất Hại.
Cơ Hạo Điển nói với Tôn Bất Hại:
- Đoạn đường này khổ cực cho Tôn đại sư rồi, các ngươi yên tâm, chuyện thành công rồi trẫm sẽ không bạc đã các ngươi.
Hơn nữa sau này Tả Đạo Minh các ngươi sẽ là đồng minh với Đại Chu ta, Đại Chu ta sẽ không yêu cầu các ngươi làm gì, nhưng chỉ cần các ngươi có thể nghiên cứu ra vật có giá trị, chắc chắn Đại Chu ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Tôn Bất Hại suy nghĩ, ánh mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay một cái rồi nói:
- Vậy cảm ơn bệ hạ nâng đỡ.
Tô Tín đứng xem bên cạnh không nói một lời, tuy Cơ Hạo Điển bị bí pháp trường sinh làm cho có chút không bình thường, nhưng chỉ cần không liên quan đến chuyện này thì Cơ Hạo Điển vẫn là hoàng đế Đại Chu đa mưu túc trí.
Trước đây Đại Chu cũng không chú ý tới Tả Đạo Minh này, bởi vì theo Đại Chu mười đệ tử bị Tả Đạo Bát Môn bỏ rơi kết thành liên minh giống như chó nhà có tang, tự bảo vệ mình mà thôi, không có chuyện gì lớn.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, Tả Đạo Minh này không hề đơn giản, trước tình hình không có Tả Đạo Bát Môn chống lưng vẫn có thể nghiên cứu ra nhiều bí pháp mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể đầu tư giá trị này.
Hơn nữa hắn ta không trực tiếp mời chào người Tả Đạo Minh, vì Cơ Hạo Điển biết bọn họ sẽ không đồng ý.
Tính cách đám người Tả Đạo Minh này rất kỳ lạ, mỗi người bọn họ đều theo đuổi một mục tiêu riêng, chắc chắn không tình nguyện nghe người khác ra lệnh.
Hơn nữa nếu bọn họ thật sự muốn tìm nơi nương tựa, có lẽ Cửu Ngục Tà Ma đã sớm mở cửa chào đón bọn họ.
Nên Cơ Hạo Điển không ép bọn họ gia nhập Đại Chu, chỉ hứa hẹn Đại Chu sẽ dành cho bọn họ đủ loại tài nguyên, nhưng vật bọn họ nghiên cứu ra phải giao cho Đại Chu.
Điểu này chính là điểu khiến đám người Tôn Bất Hại hài lòng nhất, để bọn họ được đầy đủ nguyên liệu cần thiết, không thể nghi ngờ là họ có thể nghiên cứu ra rất nhiều vật mà trước đây không dám làm.
Hơn nữa dù đồ vật nghiên cứu ra phải giao cho Đại Chu thì bọn họ cũng không chịu thiệt thòi.
Dù sao trước đây bọn họ cũng làm thế, nghiên cứu ra vật kỳ lạ gì hoặc các loại bí pháp mới gì cũng sẽ tìm Cửu Ngục Tà Ma ra giá, hỏi bọn họ có muốn mua hay không, chỉ cần nghiên cứu thành công, nhất định đón sẽ bán đi đổi thành các nguyên liệu khác.
Mà giờ Đại Chu lại hứa hẹn sẽ cho bọn họ tài liệu, sau này sẽ giao thành quả bọn họ nghiên cứu ra cho Đại Chu, đương nhiên đám người Tôn Bất Hại vô cùng tình nguyện.
Nên đây là cục diện hai bên cùng có lợi, Đại Chu cũng không bị thiệt, hơn nữa bây giờ hắn ta cần chuẩn bị để đám người Tôn Bất Hại dùng bí thuật cấy ghép nguyên thần cho hắn ta, thời gian này để đám người Tôn Bất Hại quy phục, vậy thì không thể nghi ngờ lúc này bọn họ sẽ càng cố gắng ra tay làm việc.
Lúc này Cơ Hạo Điển lại đưa mắt nhìn đám người Tô Tín, hắn cười nói:
- Tô Tín, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi, ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, đời thanh niên này của Đại Chu cũng chỉ có ngươi mới xuất sắc như vậy.
Nói một chút xem, lần này sao các ngươi có thể cầm Ngưng Thần Hoa ra khỏi Dược Vương Cốc được?
Tô Tín cũng không giấu diếm gì, chỉ nói tỉ mỉ quá trình một lần, hắn cũng nói rõ ràng xuất xứ của Ưu Đàm Tiên Hoa, là vật có được từ lần trước giúp đỡ Hội Anh Hùng tiến công Thần Đạo Minh.
Hiện tại Nhậm Bình Sinh là người địa phủ, nên dù Tô Tín nói không có căn cứ cũng không lo lắng bị hắn vạch trần.
Cuối cùng Tô Tín còn chân thành nói một câu:
- Thật ra ta chuẩn bị hiến Ưu Đàm Tiên Hoa này cho bệ hạ, chỉ là sau này ta lại nghe bệ hạ đang tìm bí pháp trường sinh, nên ta cũng không cầm ra bêu xấu.
Tuy Tô Tín nói rất chân thành, nhưng mọi người ở đây không cho là thật.
Hơn nữa dù Cơ Hạo Điển không cho là thật đi nữa, quan trọng nhất vẫn là thái độ Tô Tín vô cùng chân thành, nên Cơ Hạo Điển nói thẳng:
- Đường Hiển, chút nữa ngươi dẫn Tô Tín đi vào bảo khố chọn mấy món đồ, giá trị phải lớn hơn Ưu Đàm Tiên Hoa này, trẫm không có thói quen để thần tử của mình chịu thiệt.
Đường Hiển gật đầu, hắn biết Cơ Hạo Điển sẽ làm như vậy, còn tên Nam Hằng, lại ngu ngốc cho rằng mình là tâm phúc của bệ hạ ư?
Chỉ cần Tô Tín có thể cầm Ngưng Thần Hoa thành công, Tô Tín sẽ lập tức trở thành công thần của bệ hạ, có giết Nam Hằng thì cũng đã giết, bệ hạ cũng sẽ không nghĩ tới.
Sắc mặt Cơ Hạo Điển bỗng thay đổi, hắn lạnh lùng nói:
- Còn nữa hãy đi truyền lệnh cho đại tổng quản hành quân Nhữ Nam Đạo và tổng bộ đầu Nhữ Nam Đạo, kêu bọn họ đi phá rối chuyện làm ăn của Thượng Quan thị ở Nhữ Nam Đạo, dạy dỗ bọn họ một chút.
Nếu bọn họ dám dùng sức mạnh, vậy thì không cần kiêng kỵ gì, trực tiếp nói cho bọn họ biết, Thượng Quan thị các ngươi không có tư cách nhúng tay vào chuyện triều đình!
Nếu n bư ình thường, Cơ Hạo Điển không bao giờ quản loại chuyện này, dù sao Thượng Quan thị ở Nhữ Nam đứng hàng thứ hai trong sáu thế gia lớn, không hề dễ chọc.
Nhưng bây giờ Thượng Quan Phi Vân nhúng tay vào chuyện trường sinh của hắn ta, nếu không phải thực lực Tô Tín mạnh mẽ cộng thêm lần này hắn dẫn theo Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền, chưa chắc Tô Tín có thể cầm Ngưng Thần Hoa này về tay.
Nên lần này Cơ Hạo Điển thật sự tức giận, bây giờ đối với Cơ Hạo Điển mà nói, bất kỳ kẻ nào dám động vào chuyện trường sinh của hắn, chính là trở thành kẻ thù của hắn ta, đừng nói là Nhữ Nam Thượng Quan Thị, cho dù Giang Nam Tiêu Thị hắn cũng sẽ ra tay như vậy, hơn nữa không nghĩ tới hậu quả!
Tô Tín cúi đầu không nói chuyện, chỉ là có chút đồng tình với Thượng Quan Phi Vân trong lòng.
Thật ra lần này hắn ta mới là người gặp phải tai bay vạ giá, vốn Thượng Quan Phi Vân cho rằng người tranh giành ở Dược Vương Cốc với hắn ta là Tô Tín, hơn nữa Nhữ Nam Thượng Quan Thị bọn họ đã đắc tội với toàn bộ Lục Phiến Môn.
Nhưng lần này bọn họ đắc tội không chỉ Tô Tín và Lục Phiến Môn, mà còn là Cơ Hạo Điển, dù có lòng trả thù cũng không dùng được, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Giống như Giang Nam Tiêu Thị lúc trước, Tiêu thị dám trêu chọc Đại Chu trong tối bởi vì bọn họ có năng lực này, tuy cuối cùng cũng thất bại nhưng kẻ thua bọn họ vẫn bị triều đình phong tỏa nhiều năm.
Mà lần này Thượng Quan Thị hoàn toàn chịu tai bay vạ gió, còn người gây nên tất cả những chuyện này, có lẽ sau khi Thượng Quan Phi Vân thua trong tay Tô Tín mà trở về Thượng Quan thị sẽ không dễ chịu như vậy.
Đương nhiên tất cả những chuyện này không liên quan chút nào tới Tô Tín, đám người Tôn Bất Hại đều được mời vào cung tiếp tục hoàn thành việc cấy ghép bí thuật nguyên thần, hy vọng có thể giảm thất bại đến mức thấp nhất.
Đường Hiển nghe lệnh Cơ Hạo Điển dẫn Tô Tín tới bảo khố triều định lựa chọn vài bảo vật.
Bảo khố của Đại Chu được xây sâu trong cung, bình thường luôn có ba nhóm người trông giữ, tầng ngoài cùng là cấm quân hoàng thất bình thường, tầng hai bên trong là thuộc hạ cao thủ đại nội của Đường Hiển, tầng cuối cùng là cao thủ được hoàng thất cung phụng, yếu nhất cũng thuộc tu vi cảnh giới Dung Thần.
Có lệnh của Cơ Hạo Điển bọn họ thuận lợi qua được ba cửa, Đường Hiển dẫn Tô Tín đi theo thông đạo thẳng xuống dưới đất, cánh cửa cuối cùng vẽ đầy phù văn trên mặt đồng lớn, cho dù võ giả cảnh giới Dương Thần muốn dùng sức mở ra cũng không dễ dàng.
Đường Hiển giơ tay lên, trên ngón tay hiện ra một giọt máu, nhỏ lên mặt cửa đồng, cánh cửa từ từ mở ra, nhưng cũng chỉ vừa cho một người đi vào cửa.
Đường Hiển giải thích:
- Muốn vào bảo khố nhất định phải để máu tươi của bản thân lại mới được, như vậy trận pháp trong bảo khố mới tán thành sự tồn tại của ngươi, cũng có thể điều tra được những người vào trong bảo khố, có người táy máy lấy thêm nhiều đồ, cho nên Tô đại nhân cũng phải để lại một giọt máu tươi mới được.
Tô Tín gật đầu, nhỏ một giọt máu tươi ra, lúc này cánh cửa đồng mới hoàn toàn mở ra.
Danh sách chương