Trong nháy mắt chém giết hai người, không cho người ta cơ hội phản ứng, Thiết Vô Tình ra tay gọn gàng mà linh hoạt cùng với tàn nhẫn xâm nhập vào nhân tâm.

Còn lại một mình Hầu Minh không có chút tâm tư chống cự, lập tức quay người bỏ chạy.

Nhưng Thiết Vô Tình đã dung hợp loan đao làm một, nó giống như vòng xoáy quét qua Hầu Minh, ngay sau đó Thiết Vô Tình lật tay đánh một chưởng vào người Hầu Minh.

Kình phong lạnh buốt bao phủ toàn thân, Hầu Minh lập tức quay người né tránh.

Nhưng hai thanh loan đao quét qua quét lại, trong tích tắc hắn biến hướng né tránh và trực tiếp chém vỡ chân khí hộ thân của Hầu Minh, cũng chém ngang lưng hắn.

“Đáng chết! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nhìn thấy ba tên đệ tử Tiên Thiên bị đánh chết trước mặt mình, Ngô Đạo Viễn quả thực muốn điên lên.

Mặc dù nói đại tông môn như Thanh Thành kiếm phái, đệ tử cấp bậc Tiên Thiên không thiếu nhưng lại không có nghĩa là đệ tử Tiên Thiên không khác gì rau cải trắng, bị giết mấy người cũng không quan trọng.

Lần này chết ba người chính là đệ tử đích truyền, cho dù là trong Thanh Thành kiếm pháp cũng là đại sự a.

Hắn thật sự không thể ngờ đối phương là ai, không ngờ dám bỏ qua uy danh của Thanh Thành kiếm phái mà đại khai sát giới.

Ném thanh kiếm màu đỏ của mình đi, Ngô Đạo Viễn lại rút ra một thanh trường kiếm màu vàng lợt, kiếm quang lạnh thấu xương, hắn thi triển kiếm pháp mang theo sát cơ lăng lệ.

“Bạch Hổ chủ sát phạt, ngươi dùng Bạch Hổ đạo kiếm? Đáng tiếc, từ khi Thanh Thành kiếm phái các ngươi không còn Tứ Linh Tôn Giả thì không có kẻ nào tu hành Bạch Hổ đạo kiếm tới đại thành..

“Tuy ngươi có ngoại hiệu Tứ Linh Kiếm nhưng bốn môn đạo kiếm Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ này đều có chui vào, quả thực làm mấ mặt Tứ Linh Tôn Giả.”

Trong nội tâm Ngô Đạo Viễn vô cùng kinh ngạc, người này rốt cuộc là ai, không ngờ lại thuộc bí vân của Thanh Thành kiếm phái như lòng bàn tay.

Phải biết rằng tuy hắn được truyền thừa Tứ Linh đạo kiếm của Tứ Linh Tôn Giả năm xưa nhưng Tứ Linh Tôn Giả đã vẫn lạc hơn ngàn năm rồi.

Ngô Đạo Viễn lúc trước chỉ vô tình phát hiện công pháp Tứ Linh Tôn Giả lưu lại trong Tàng Kinh Các Thanh Thành kiếm phái mới luyện thành Tứ Linh Đạo Kiếm.

Đừng nói người trong giang hồ hiện tại không nghe qua danh hào Tứ Linh Tôn Giả, ngay cả trong Thanh Thành kiếm cũng không có mấy người biết tới a.

Thiết Vô Tình lắc lắc đầu nói: “Ngươi năm đó cũng là chơi qua Nhân Bảng, cao thủ trẻ tuổi a? Chậc chậc, võ lâm đời trước càng lăn lộn càng thụt lùi, thậm chí ngay cả loại người phế vật như ngươi cũng có thể leo lên Nhân Bảng, luyện võ vài chục năm chỉ có trình độ này?”

Ngô Đạo Viễn không đến mức giống như đệ tử trẻ tuổi Hầu Minh, bị người nhục mạ một câu là nổi trận lôi đình.

Tuy nội tâm hắn hận không thể một chưởng đập chết Thiết Vô Tình nhưng không nói nhảm một câu, ngược lại Bạch Hổ đạo kiếm tỏa ra sát cơ đậm đặc hơn trước một ít.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, trong mắt Thiết Vô Tình lộ ra vẻ đùa cợt.

Hắn dùng thanh loan đao tạo hình kỳ quái chém giết Hầu Mình xong đã không còn binh khí.

Đối mặt với Ngô Đạo Viễn sử dụng Bạch Hổ sát phạt chi kiếm nhưng hắn vẫn dùng tay không đối chiến, hắn đánh ra một chưởng như bao hàm thiên địa trong đó.

Leng keng!

Tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên.

Kiếm của Ngô Đạo Viễn thậm chí còn không phá được chân khí hộ thân của Thiết Vô Tình, hắn bị Thiết Vô Tình đánh một chưởng bay đi.

Tô Tín nhìn thấy cảnh này thì khóe mắt co giật vài cái, hắn nhớ tới lúc ở Thường Ninh phủ, Thiết Vô Tình thích vuốt vuốt thiết đảm.

Sắc mặt Ngô Đạo Viễn biến hóa.

Một chưởng che bầu trời, kiếm trong tay hắn vỡ vụn.

Chờ hắn muốn rút chuôi kiếm khác lần nữa, hắn lại kinh hãi phát hiện lực lượng to lớn hút hắn tới bên cạnh Thiết Vô Tình, hắn lại bị một chưởng đánh bay!

“Tu Di Đại Thủ Ấn! Phượng Dực Bát Trảm Đao! Ngươi là người Thiết gia Lục Phiến Môn!”

Ngô Đạo Viễn phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục nghĩ đến xuất thân của Thiết Vô Tình.

Loan đao tạo hình kỳ dị nhưng lực như thái sơn áp định, một chưởng thu phóng tự nhiên, đây là vũ kỹ chiêu bài của Thiết gia Lục Phiến Môn!

Thiết Vô Tình thản nhiên nói: “Trả lời đúng, đáng tiếc không có ban thưởng.”

Vừa dứt lời, hắn lại vận dụng Tu Di Đại Thủ Ấn trực tiếp đánh Ngô Đạo Viễn là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong như giẻ rách.

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, hấp lực và áp lực cường đại từ bàn tay Thiết Vô Tình ập tới, thân thể Ngô Đạo Viễn bị đánh nát không còn hình hài nguyên vẹn.

“Ha ha, rác rưởi ah.”

Thiết Vô Tình cười nói, Tô Tín sợ hãi nhìn hắn.

Môn vũ kỹ của Thiết Vô Tình tên là Tu Di Đại Thủ Ấn gì đó, cảm giác giống như vũ kỹ phật môn nhưng Tô Tín cảm giác nó rất tà môn, nói là ma công cũng không kém bao nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện