Hai tên cường giả Chân Vũ cảnh đại chiến khiến cho mọi người ở đây không kịp nhìn. Thế nhưng lúc này một cỗ khí tức rộng rãi hạo nhiên ầm ầm giáng xuống, long khiếu cửu thiên, trực tiếp bao trùm trọn hoàng thành.
Một tên võ giả trung niên thân mặc hoa phục màu vàng đạp không mà đến, khí thế vô song.
Là lão tổ Tiêu gia Tiêu Thiên Ngạo!
Tên võ giả trung niên này cũng bị người ta nhận ra trong nháy mắt, chính là vị lão tổ Chân Vũ cảnh kia của Tiêu gia.
Vị lão tổ này ngày xưa khi Đại Tấn còn đã từng âm thầm làm qua không ít động tác nhỏ, muốn tranh phong cùng triều đình Đại Tấn, chỉ là tất cả đều thất bại.
Ngày xưa, vào những năm cuối thiên hạ Đại Tấn đại loạn thì Tiêu Thiên Ngạo cũng đã từng xuất hiện. Thế nhưng về sau đợi đến khi Đại Chu triệt bình định thiên hạ thì vị lão tổ Tiêu gia này cũng ẩn tu theo, vài chục năm nay không rời khỏi Tiêu gia nửa bước.
Tiêu Thiên Ngạo, đã nhiều năm như vậy rồi mà Tiêu gia các ngươi còn không từ bỏ suy nghĩ không thiết thực lúc trước hay sao? Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, trong hoàng cung có hai đạo thân ảnh đi ra, một là một người mặc mãng bào, khí thế vô cùng rộng rãi.
Một người khác thì là thân mặc một chiến giáp màu đỏ như là lửa, trong tay cầm một thanh Xích Viêm bàn long thương. Trên thân thương có tiếng long ngâm gào thét, linh động vô cùng, rõ ràng là một thanh thần binh!
Đám người Độc Cô thị, Phạm Dương Lô thị không có ý định cùng với những thế lực không muốn động thủ với Đại Chu đều xoa mồ hôi lạnh trên trán, bọn hắn đã biết sẽ là như thế rồi.
Nội tình của Đại Chu là không có thâm hậu như Đại Tấn, thế nhưng ngày xưa Đại Chu có thể hủy diệt Đại Tấn thì chuyện này cũng đã đủ để chứng minh ở trên phương diện thực lực Đại Chu không thể yếu hơn so với Đại Tấn.
Hai tên cường giả Chân Vũ cảnh này Tô Tín cũng không nhận ra, hắn đi đến bên người Thiết Chiến rồi truyền âm nói:
- Thiết đại nhân, hai vị này chính là cường giả Chân Vũ cảnh của Hoàng tộc Cơ gia và quân đội hay sao?
Thiết Chiến gật đầu, truyền âm nói:
- Người mặc áo mãng bào kia là Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng, ngày xưa là đệ nhất cao thủ Đại Chu, trong lúc chinh chiến Đại Tấn đã tấn thăng lên Chân Vũ. Chỉ là khi đó thực lực Đại Chu cũng đã có thể nghiền ép Đại Tấn, cho nên hắn trực tiếp bắt đầu ẩn tu, cũng không tiếp tục ra mặt trợ giúp Đại Chu chinh chiến. Mà người mặc chiến giáp kia chính là đệ nhất cường giả trong quân đội. Hẳn ngươi cũng đã nghe nói qua mới đúng, cường giả Thiên Bảng, U Vân kỵ đô thống Tây Lương đạo “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc ngày xưa. Chỉ là bây giờ hắn lại là đại tướng quân của Đại Chu Thần Vũ, thanh Xích Viêm bàn long thương trong tay hắn chính là trấn quốc chí bảo của Đại Tấn ngày xưa. Cũng là di hắn tự tay đánh chết một vị cường giả Chân Vũ cảnh của Hoàng tộc Đại Tấn, sau đó đoạt tới.
Nghe thấy cái tên Tiết Chấn Nhạc này, lúc này Tô Tín mới nghĩ ra được vị này là ai.
Vị trí U Vân kỵ đô thống này không phải là Đại Chu phong, mà là Đại Tấn phong ngày xưa.
Chỉ là Tiết Chấn Nhạc cũng không phải là người của Đại Tấn, mà là Đại Tấn vì trấn an thực lực của cường đại Tiết Chấn Nhạc cho nên mới cố ý mang mảnh đất xa xôi sát Lương Châu đạo như Tây Lương đạo phong cho Tiết Chấn Nhạc. Đồng thời còn trao tất cả quyền lực cho cấp dưới, để cho Tiết Chấn Nhạc làm một thổ hoàng đế ở Tây Lương đạo.
Chỉ là cũng không biết hắn và hoàng thất Đại Tấn có ân oán gì, dù sao dù cho trên danh nghĩa hắn chính là thần tử của Đại Tấn. Thế nhưng hắn vẫn dẫn theo U Vân dưới thân hắn xảy ra không ít ma sát với Đại Tấn.
Về phần về sau Tiết Chấn Nhạc gia nhập Đại Chu trở thành Thần Vũ đại tướng quân mạnh nhất trong quân đội, trên Thiên bảng cũng không có viết. Thậm chí ngay cả người trong giang hồ cũng có rất ít người biết được, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Thiết Chiến thấp giọng truyền âm nói:
- Lâm Tông Việt được coi là đệ nhị thương pháp trong thiên hạ, về phần đệ nhất thiên hạ thương pháp nha, chính là vị “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc này. Ngày xưa khi Đại Chu ta chinh chiến thiên hạ, kỳ thật người lập công lớn nhất chính là người này. Tiết Chấn Nhạc cũng không phụ thanh danh chiến tướng của hắn, quân đội Đại Chu ta dưới sự suất lĩnh của hắn không gì không phá, đám người Đại Tấn kia không có ai đỡ nổi một đòn. Chỉ là về sau Đại Tấn bị đánh cho tan rã, sau đó hắn đã không còn lãnh binh nữa, cho nên sau này tất cả mọi người đều cho rằng công lao của Lâm Tông Việt lớn nhất, nhưng kỳ thật ban đầu vì người đặt căn cơ vững chắc cho quân đội Đại Chu ta là hắn.
Tô Tín hiểu rõ, khẽ gật đầu, át chủ bài của Đại Chu không sai biệt lắm đã mở ra, thủ đoạn của Cơ Hạo Điển ngày xưa cũng cay độc vô cùng, những cường giả có mâu thuẫn với Đại Tấn cơ hồ đều bị hắn thu nạp vào làm thủ hạ.
Mà lúc này vị Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng của Đại Chu, quanh thân có Cửu Long quay quanh kia đã trực tiếp đánh ra một quyền hướng về phía Tiêu Thiên Ngạo.
Có thể nói Cơ Vũ Lăng và Tiêu Thiên Ngạo là lão oan gia, hai người bọn họ ở trong thời kỳ cuối của Đại Tấn cũng đã động thủ không ít.
Tiêu gia thân là Hoàng tộc ngày xưa, kỳ thật vẫn luôn không có buông tha dã tâm đăng đỉnh thiên hạ. Chỉ là rất đáng tiếc, loại chuyện này không phải chỉ có dã tâm là được, kỳ thật khí vận cũng chiếm một bộ phận rất lớn. Thế nhưng có vẻ như khí vận này cho tới bây giờ cũng không có ý định đứng ở bên Tiêu gia.
Mấy ngàn năm Trung Nguyên trải qua mấy lần đại loạn, mỗi lần Tiêu gia đều xuất thủ muốn đăng đỉnh, thế nhưng mỗi lần đều thất bại mà về.
Những năm cuối Đại Tấn, lần kia là lần Tiêu gia chuẩn bị sung túc nhất, thực lực cũng coi như là thời điểm cường đại nhất. Thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại như cũ.
Cho nên chỉ có thể nói Tiêu gia này không có số mệnh quân lâm thiên hạ. Một tiểu quốc Nam Man như Đại Chu cuối cùng cũng có thể quật khởi, thế nhưng Tiêu gia bọn hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy lại chưa từng thành công qua một lần.
Tiêu Thiên Ngạo và Cơ Vũ Lăng đã bắt đầu giao thủ, Tiết Chấn Nhạc cũng là cầm thương quát lên:
- Còn có ai nữa? Đừng trốn tránh, thống khoái đi ra đánh một trận đi.
Tiết Chấn Nhạc vừa mới dứt lời thì một trận thanh âm huyền ảo đã vang vọng lên bên tai của mọi người.
Thanh âm mờ ảo vừa dứt, một lão đạo sĩ thân mặc đạo bào màu trắng lão bước từ mây mà đến, tay phải cầm kiếm, tay trái thì cầm một cái phất trần màu thuần trắng.
Quanh người hắn được một cỗ đạo uẩn huyền ảo bao phủ, đạp không mà đi, giống như là tiên nhân.
- “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới chuyện lần này lại gây náo loạn lớn tới như vậy. Thậm chí ngay cả chưởng giáo Tạo Hóa Đạo Môn, “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương cũng bị chọc cho phải đi ra.
Thiên Bảng không có bài danh, thế nhưng tồn tại Chân Vũ cảnh trong thiên hạ cũng chỉ có mấy chục người như vậy. Không có khả năng sức chiến đấu của những người này đều giống nhau như đúc, dù thế nào cũng phải có phân chia cao thấp.
Mà “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương này chính là người được đám người trên giang hồ công nhận là cường giả đệ nhất thiên hạ!
Đệ nhất thiên hạ, từ xưa đến nay ai có thể gánh được cái danh xưng này cơ chứ? Nhưng Lý Bá Dương có thể.
Ngươi có thể nói Lý Bá Dương không phải đệ nhất thiên hạ, thế nhưng ngươi tuyệt đối không tìm ra được người thứ hai để ngồi lên vị trí đệ nhất thiên hạ này.
Lấy sức một mình dẫn đầu Tạo Hóa Đạo Môn quật khởi, lại một mình lẻ loi ở trên Thiếu Thất Sơn luận đạo cùng phương trượng Thiếu Lâm tự. Kết quả dẫn đến ba ngày sau đối phương đã trực tiếp trọng thương mà viên tịch.
Từ đó về sau, Lý Bá Dương chưa từng thua trận, cho dù hắn không đi ra giang hồ, thế nhưng Tạo Hóa Đạo Môn lại uy áp thiên hạ. Mặc dù không có người nào thừa nhận, thế nhưng trên thực tế Tạo Hóa Đạo Môn đích thực có tư cách để trở thành võ lâm chí tôn.
Trong mắt Tiết Chấn Nhạc mang theo vẻ ngưng trọng, hắn chưa từng giao thủ qua với Lý Bá Dương, thậm chí đây còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Bá Dương.
Mặc dù cùng là Chân Vũ cảnh, thế nhưng thọ nguyên của Chân Vũ cảnh thực sự quá dài, có một chút tồn tại Chân Vũ cảnh chênh lệch không chỉ có một đời, mà là vô số đời.
Tiết Chấn Nhạc là tồn tại như thế, so sánh với Lý Bá Dương thì hắn chỉ là tiểu bối mà thôi.
Có thể địch nổi Lý Bá Dương hay không, điểm ấy Tiết Chấn Nhạc không có lòng tin. Chỉ là hôm nay không phải hắn đại biểu cho một mình Đại Chu, mà còn có chính hắn.
Cho dù đối mặt với người được công nhận là đệ nhất thiên hạ như Lý Bá Dương, thế nhưng Tiết Chấn Nhạc cũng không có lui lại.
Xích Viêm bàn long thương trong tay hắn có tiếng long ngâm gào thét, tay đâm ra một thương về phía Lý Bá Dương, tiếng long ngâm vang vọng đất trời!
Một thương này nối liền trời đất, hư không chung quanh không ngừng vỡ vụn, lực lượng một thương này đã đạt đến cực hạn. Bất kỳ tồn tại gì khác, cho dù là thần cũng phải vỡ vụn ở trên một thương này!
Nhưng ở phía đối diện, Lý Bá Dương đối mặt với một thương này lại chỉ nhẹ nhàng vươn phất trần trong tay hắn ra, đột nhiên phẩy về phía trước một cái.
Một cỗ lực lượng huyền ảo lập tức hiển hiện, hư không bị một thương kia làm cho vỡ vụn lập tức được tu bổ. Lực lượng quanh thân Tiết Chấn Nhạc đều đang run rẩy. Dưới phất trần nhìn như nhẹ nhàng lại giống như có lực lượng nặng ngàn vạn cân. Dưới cái phất này, thân thể Tiết Chấn Nhạc nặng nề rơi xuống phía dưới, phá nát mặt đất, trực tiếp tạo ra một cái hố cực lớn.
Mọi người ở đây lập tức lặng ngắt như tờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì chứ? Chân Vũ cảnh “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc, cầm trong tay thần binh Xích Viêm bàn long thương danh chấn giang hồ. Kết quả lại bị một cái phất trần của Lý Bá Dương tát bay, cảnh tượng đơn giản như thế này khiến cho bọn hắn không dám tin.
Bên trong hố to, Tiết Chấn Nhạc từ trong đó leo ra, bản thân hắn cũng không có bị thương tích gì quá nặng.
Trong võ đạo mà hắn tu luyện cũng có dấu vết công pháp luyện thể, cho nên lực phòng ngự của bản thân cũng cường hãn kinh người, không dễ dàng bị thụ thương như vậy.
Thế nhưng, lúc này Tiết Chấn Nhạc nhìn Lý Bá Dương lại bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Ngưng pháp tướng, đạp thần kiều, quả nhiên ngươi đã đạt đến loại cảnh giới đó. Quả nhiên con đường phía trước có tồn tại!
Lý Bá Dương nhìn Tiết Chấn Nhạc, lạnh nhạt mở miệng nói:
- Con đường phía trước vẫn luôn có, chỉ là ngươi không có đi qua mà thôi. Tránh ra đi, chờ chuyện này hoàn tất, ngươi có thể tới Tạo Hóa Đạo Môn của ta luận đạo.
Lời nói này của Lý Bá Dương có chút không rõ ràng, thế nhưng Tô Tín và một chút người có thực lực khá mạnh ở đây lại nghe rõ lời này là có ý gì.
Tiết Chấn Nhạc xuất thân từ tán tu, mặc dù hắn đã là tồn tại Chân Vũ cảnh. Thế nhưng có phải phía trên Chân Vũ cảnh có cấp bậc cao hơn hay không ai cũng không biết. Trong truyền thừa của Tiết Chấn Nhạc cũng không có đồ vật về phương diện này. Thậm chí ngay cả Đại Chu cũng không có, dù sao nội tình của Đại Chu cũng không sâu.
Nhưng nhìn bộ dáng của Lý Bá Dương hiện tại, hắn đã đạt đến cảnh giới kia, cho nên Tiết Chấn Nhạc đánh không lại hắn, thậm chí là còn bị hắn nghiền ép tại chỗ.
Mà quan trọng nhất chính là Lý Bá Dương lại mời Tiết Chấn Nhạc tới Tạo Hóa Đạo Môn luận đạo. Bọn hắn luận cái gì? Hiển nhiên sẽ là nói cảnh giới phía trên Chân Vũ cảnh sẽ là như thế nào.
Đối với những cường giả Chân Vũ cảnh này, đồ vật bình thường đã không có cái gì có thể đánh động được bọn họ, chỉ có cơ hội làm cho bản thân mình càng tiến thêm một bước mới có thể khiến cho bọn hắn động tâm.
Chính vì vậy, đám người Cơ Huyền Viễn đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn qua Tiết Chấn Nhạc, không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Mặc dù bây giờ Tiết Chấn Nhạc chính là Thần Vũ đại tướng quân của Đại Chu. Thế nhưng thứ làm cho Đại Chu có thể liên quan với hắn cũng chỉ có lợi ích mà thôi.
Hắn vốn chính là Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, là cường giả đứng ở trên đỉnh cao giang hồ. Ngươi trông cậy vào việc hắn trung tâm với Cơ Hạo Điển sao? Đừng nói giỡn.
Cho nên Cơ Huyền Viễn và các võ giả của Đại Chu cũng không biết Tiết Chấn Nhạc có thể lâm trận phản bội hay không.
Một tên võ giả trung niên thân mặc hoa phục màu vàng đạp không mà đến, khí thế vô song.
Là lão tổ Tiêu gia Tiêu Thiên Ngạo!
Tên võ giả trung niên này cũng bị người ta nhận ra trong nháy mắt, chính là vị lão tổ Chân Vũ cảnh kia của Tiêu gia.
Vị lão tổ này ngày xưa khi Đại Tấn còn đã từng âm thầm làm qua không ít động tác nhỏ, muốn tranh phong cùng triều đình Đại Tấn, chỉ là tất cả đều thất bại.
Ngày xưa, vào những năm cuối thiên hạ Đại Tấn đại loạn thì Tiêu Thiên Ngạo cũng đã từng xuất hiện. Thế nhưng về sau đợi đến khi Đại Chu triệt bình định thiên hạ thì vị lão tổ Tiêu gia này cũng ẩn tu theo, vài chục năm nay không rời khỏi Tiêu gia nửa bước.
Tiêu Thiên Ngạo, đã nhiều năm như vậy rồi mà Tiêu gia các ngươi còn không từ bỏ suy nghĩ không thiết thực lúc trước hay sao? Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, trong hoàng cung có hai đạo thân ảnh đi ra, một là một người mặc mãng bào, khí thế vô cùng rộng rãi.
Một người khác thì là thân mặc một chiến giáp màu đỏ như là lửa, trong tay cầm một thanh Xích Viêm bàn long thương. Trên thân thương có tiếng long ngâm gào thét, linh động vô cùng, rõ ràng là một thanh thần binh!
Đám người Độc Cô thị, Phạm Dương Lô thị không có ý định cùng với những thế lực không muốn động thủ với Đại Chu đều xoa mồ hôi lạnh trên trán, bọn hắn đã biết sẽ là như thế rồi.
Nội tình của Đại Chu là không có thâm hậu như Đại Tấn, thế nhưng ngày xưa Đại Chu có thể hủy diệt Đại Tấn thì chuyện này cũng đã đủ để chứng minh ở trên phương diện thực lực Đại Chu không thể yếu hơn so với Đại Tấn.
Hai tên cường giả Chân Vũ cảnh này Tô Tín cũng không nhận ra, hắn đi đến bên người Thiết Chiến rồi truyền âm nói:
- Thiết đại nhân, hai vị này chính là cường giả Chân Vũ cảnh của Hoàng tộc Cơ gia và quân đội hay sao?
Thiết Chiến gật đầu, truyền âm nói:
- Người mặc áo mãng bào kia là Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng, ngày xưa là đệ nhất cao thủ Đại Chu, trong lúc chinh chiến Đại Tấn đã tấn thăng lên Chân Vũ. Chỉ là khi đó thực lực Đại Chu cũng đã có thể nghiền ép Đại Tấn, cho nên hắn trực tiếp bắt đầu ẩn tu, cũng không tiếp tục ra mặt trợ giúp Đại Chu chinh chiến. Mà người mặc chiến giáp kia chính là đệ nhất cường giả trong quân đội. Hẳn ngươi cũng đã nghe nói qua mới đúng, cường giả Thiên Bảng, U Vân kỵ đô thống Tây Lương đạo “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc ngày xưa. Chỉ là bây giờ hắn lại là đại tướng quân của Đại Chu Thần Vũ, thanh Xích Viêm bàn long thương trong tay hắn chính là trấn quốc chí bảo của Đại Tấn ngày xưa. Cũng là di hắn tự tay đánh chết một vị cường giả Chân Vũ cảnh của Hoàng tộc Đại Tấn, sau đó đoạt tới.
Nghe thấy cái tên Tiết Chấn Nhạc này, lúc này Tô Tín mới nghĩ ra được vị này là ai.
Vị trí U Vân kỵ đô thống này không phải là Đại Chu phong, mà là Đại Tấn phong ngày xưa.
Chỉ là Tiết Chấn Nhạc cũng không phải là người của Đại Tấn, mà là Đại Tấn vì trấn an thực lực của cường đại Tiết Chấn Nhạc cho nên mới cố ý mang mảnh đất xa xôi sát Lương Châu đạo như Tây Lương đạo phong cho Tiết Chấn Nhạc. Đồng thời còn trao tất cả quyền lực cho cấp dưới, để cho Tiết Chấn Nhạc làm một thổ hoàng đế ở Tây Lương đạo.
Chỉ là cũng không biết hắn và hoàng thất Đại Tấn có ân oán gì, dù sao dù cho trên danh nghĩa hắn chính là thần tử của Đại Tấn. Thế nhưng hắn vẫn dẫn theo U Vân dưới thân hắn xảy ra không ít ma sát với Đại Tấn.
Về phần về sau Tiết Chấn Nhạc gia nhập Đại Chu trở thành Thần Vũ đại tướng quân mạnh nhất trong quân đội, trên Thiên bảng cũng không có viết. Thậm chí ngay cả người trong giang hồ cũng có rất ít người biết được, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Thiết Chiến thấp giọng truyền âm nói:
- Lâm Tông Việt được coi là đệ nhị thương pháp trong thiên hạ, về phần đệ nhất thiên hạ thương pháp nha, chính là vị “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc này. Ngày xưa khi Đại Chu ta chinh chiến thiên hạ, kỳ thật người lập công lớn nhất chính là người này. Tiết Chấn Nhạc cũng không phụ thanh danh chiến tướng của hắn, quân đội Đại Chu ta dưới sự suất lĩnh của hắn không gì không phá, đám người Đại Tấn kia không có ai đỡ nổi một đòn. Chỉ là về sau Đại Tấn bị đánh cho tan rã, sau đó hắn đã không còn lãnh binh nữa, cho nên sau này tất cả mọi người đều cho rằng công lao của Lâm Tông Việt lớn nhất, nhưng kỳ thật ban đầu vì người đặt căn cơ vững chắc cho quân đội Đại Chu ta là hắn.
Tô Tín hiểu rõ, khẽ gật đầu, át chủ bài của Đại Chu không sai biệt lắm đã mở ra, thủ đoạn của Cơ Hạo Điển ngày xưa cũng cay độc vô cùng, những cường giả có mâu thuẫn với Đại Tấn cơ hồ đều bị hắn thu nạp vào làm thủ hạ.
Mà lúc này vị Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng của Đại Chu, quanh thân có Cửu Long quay quanh kia đã trực tiếp đánh ra một quyền hướng về phía Tiêu Thiên Ngạo.
Có thể nói Cơ Vũ Lăng và Tiêu Thiên Ngạo là lão oan gia, hai người bọn họ ở trong thời kỳ cuối của Đại Tấn cũng đã động thủ không ít.
Tiêu gia thân là Hoàng tộc ngày xưa, kỳ thật vẫn luôn không có buông tha dã tâm đăng đỉnh thiên hạ. Chỉ là rất đáng tiếc, loại chuyện này không phải chỉ có dã tâm là được, kỳ thật khí vận cũng chiếm một bộ phận rất lớn. Thế nhưng có vẻ như khí vận này cho tới bây giờ cũng không có ý định đứng ở bên Tiêu gia.
Mấy ngàn năm Trung Nguyên trải qua mấy lần đại loạn, mỗi lần Tiêu gia đều xuất thủ muốn đăng đỉnh, thế nhưng mỗi lần đều thất bại mà về.
Những năm cuối Đại Tấn, lần kia là lần Tiêu gia chuẩn bị sung túc nhất, thực lực cũng coi như là thời điểm cường đại nhất. Thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại như cũ.
Cho nên chỉ có thể nói Tiêu gia này không có số mệnh quân lâm thiên hạ. Một tiểu quốc Nam Man như Đại Chu cuối cùng cũng có thể quật khởi, thế nhưng Tiêu gia bọn hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy lại chưa từng thành công qua một lần.
Tiêu Thiên Ngạo và Cơ Vũ Lăng đã bắt đầu giao thủ, Tiết Chấn Nhạc cũng là cầm thương quát lên:
- Còn có ai nữa? Đừng trốn tránh, thống khoái đi ra đánh một trận đi.
Tiết Chấn Nhạc vừa mới dứt lời thì một trận thanh âm huyền ảo đã vang vọng lên bên tai của mọi người.
Thanh âm mờ ảo vừa dứt, một lão đạo sĩ thân mặc đạo bào màu trắng lão bước từ mây mà đến, tay phải cầm kiếm, tay trái thì cầm một cái phất trần màu thuần trắng.
Quanh người hắn được một cỗ đạo uẩn huyền ảo bao phủ, đạp không mà đi, giống như là tiên nhân.
- “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới chuyện lần này lại gây náo loạn lớn tới như vậy. Thậm chí ngay cả chưởng giáo Tạo Hóa Đạo Môn, “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương cũng bị chọc cho phải đi ra.
Thiên Bảng không có bài danh, thế nhưng tồn tại Chân Vũ cảnh trong thiên hạ cũng chỉ có mấy chục người như vậy. Không có khả năng sức chiến đấu của những người này đều giống nhau như đúc, dù thế nào cũng phải có phân chia cao thấp.
Mà “Thuần Dương đạo tôn” Lý Bá Dương này chính là người được đám người trên giang hồ công nhận là cường giả đệ nhất thiên hạ!
Đệ nhất thiên hạ, từ xưa đến nay ai có thể gánh được cái danh xưng này cơ chứ? Nhưng Lý Bá Dương có thể.
Ngươi có thể nói Lý Bá Dương không phải đệ nhất thiên hạ, thế nhưng ngươi tuyệt đối không tìm ra được người thứ hai để ngồi lên vị trí đệ nhất thiên hạ này.
Lấy sức một mình dẫn đầu Tạo Hóa Đạo Môn quật khởi, lại một mình lẻ loi ở trên Thiếu Thất Sơn luận đạo cùng phương trượng Thiếu Lâm tự. Kết quả dẫn đến ba ngày sau đối phương đã trực tiếp trọng thương mà viên tịch.
Từ đó về sau, Lý Bá Dương chưa từng thua trận, cho dù hắn không đi ra giang hồ, thế nhưng Tạo Hóa Đạo Môn lại uy áp thiên hạ. Mặc dù không có người nào thừa nhận, thế nhưng trên thực tế Tạo Hóa Đạo Môn đích thực có tư cách để trở thành võ lâm chí tôn.
Trong mắt Tiết Chấn Nhạc mang theo vẻ ngưng trọng, hắn chưa từng giao thủ qua với Lý Bá Dương, thậm chí đây còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Bá Dương.
Mặc dù cùng là Chân Vũ cảnh, thế nhưng thọ nguyên của Chân Vũ cảnh thực sự quá dài, có một chút tồn tại Chân Vũ cảnh chênh lệch không chỉ có một đời, mà là vô số đời.
Tiết Chấn Nhạc là tồn tại như thế, so sánh với Lý Bá Dương thì hắn chỉ là tiểu bối mà thôi.
Có thể địch nổi Lý Bá Dương hay không, điểm ấy Tiết Chấn Nhạc không có lòng tin. Chỉ là hôm nay không phải hắn đại biểu cho một mình Đại Chu, mà còn có chính hắn.
Cho dù đối mặt với người được công nhận là đệ nhất thiên hạ như Lý Bá Dương, thế nhưng Tiết Chấn Nhạc cũng không có lui lại.
Xích Viêm bàn long thương trong tay hắn có tiếng long ngâm gào thét, tay đâm ra một thương về phía Lý Bá Dương, tiếng long ngâm vang vọng đất trời!
Một thương này nối liền trời đất, hư không chung quanh không ngừng vỡ vụn, lực lượng một thương này đã đạt đến cực hạn. Bất kỳ tồn tại gì khác, cho dù là thần cũng phải vỡ vụn ở trên một thương này!
Nhưng ở phía đối diện, Lý Bá Dương đối mặt với một thương này lại chỉ nhẹ nhàng vươn phất trần trong tay hắn ra, đột nhiên phẩy về phía trước một cái.
Một cỗ lực lượng huyền ảo lập tức hiển hiện, hư không bị một thương kia làm cho vỡ vụn lập tức được tu bổ. Lực lượng quanh thân Tiết Chấn Nhạc đều đang run rẩy. Dưới phất trần nhìn như nhẹ nhàng lại giống như có lực lượng nặng ngàn vạn cân. Dưới cái phất này, thân thể Tiết Chấn Nhạc nặng nề rơi xuống phía dưới, phá nát mặt đất, trực tiếp tạo ra một cái hố cực lớn.
Mọi người ở đây lập tức lặng ngắt như tờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì chứ? Chân Vũ cảnh “Thiên La chiến tướng” Tiết Chấn Nhạc, cầm trong tay thần binh Xích Viêm bàn long thương danh chấn giang hồ. Kết quả lại bị một cái phất trần của Lý Bá Dương tát bay, cảnh tượng đơn giản như thế này khiến cho bọn hắn không dám tin.
Bên trong hố to, Tiết Chấn Nhạc từ trong đó leo ra, bản thân hắn cũng không có bị thương tích gì quá nặng.
Trong võ đạo mà hắn tu luyện cũng có dấu vết công pháp luyện thể, cho nên lực phòng ngự của bản thân cũng cường hãn kinh người, không dễ dàng bị thụ thương như vậy.
Thế nhưng, lúc này Tiết Chấn Nhạc nhìn Lý Bá Dương lại bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Ngưng pháp tướng, đạp thần kiều, quả nhiên ngươi đã đạt đến loại cảnh giới đó. Quả nhiên con đường phía trước có tồn tại!
Lý Bá Dương nhìn Tiết Chấn Nhạc, lạnh nhạt mở miệng nói:
- Con đường phía trước vẫn luôn có, chỉ là ngươi không có đi qua mà thôi. Tránh ra đi, chờ chuyện này hoàn tất, ngươi có thể tới Tạo Hóa Đạo Môn của ta luận đạo.
Lời nói này của Lý Bá Dương có chút không rõ ràng, thế nhưng Tô Tín và một chút người có thực lực khá mạnh ở đây lại nghe rõ lời này là có ý gì.
Tiết Chấn Nhạc xuất thân từ tán tu, mặc dù hắn đã là tồn tại Chân Vũ cảnh. Thế nhưng có phải phía trên Chân Vũ cảnh có cấp bậc cao hơn hay không ai cũng không biết. Trong truyền thừa của Tiết Chấn Nhạc cũng không có đồ vật về phương diện này. Thậm chí ngay cả Đại Chu cũng không có, dù sao nội tình của Đại Chu cũng không sâu.
Nhưng nhìn bộ dáng của Lý Bá Dương hiện tại, hắn đã đạt đến cảnh giới kia, cho nên Tiết Chấn Nhạc đánh không lại hắn, thậm chí là còn bị hắn nghiền ép tại chỗ.
Mà quan trọng nhất chính là Lý Bá Dương lại mời Tiết Chấn Nhạc tới Tạo Hóa Đạo Môn luận đạo. Bọn hắn luận cái gì? Hiển nhiên sẽ là nói cảnh giới phía trên Chân Vũ cảnh sẽ là như thế nào.
Đối với những cường giả Chân Vũ cảnh này, đồ vật bình thường đã không có cái gì có thể đánh động được bọn họ, chỉ có cơ hội làm cho bản thân mình càng tiến thêm một bước mới có thể khiến cho bọn hắn động tâm.
Chính vì vậy, đám người Cơ Huyền Viễn đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn qua Tiết Chấn Nhạc, không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Mặc dù bây giờ Tiết Chấn Nhạc chính là Thần Vũ đại tướng quân của Đại Chu. Thế nhưng thứ làm cho Đại Chu có thể liên quan với hắn cũng chỉ có lợi ích mà thôi.
Hắn vốn chính là Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, là cường giả đứng ở trên đỉnh cao giang hồ. Ngươi trông cậy vào việc hắn trung tâm với Cơ Hạo Điển sao? Đừng nói giỡn.
Cho nên Cơ Huyền Viễn và các võ giả của Đại Chu cũng không biết Tiết Chấn Nhạc có thể lâm trận phản bội hay không.
Danh sách chương