Truyền công đường có mấy người Lý Thanh bọn họ trông coi, Tô Tín vẫn rất yên tâm, mỗi ngày cậu chỉ đến đi vài vòng coi như mình có mặt để cho những bang chúng này biết là ai đã cho họ cơ hội học võ công, vậy là đủ rồi.
Thời gian còn lại Tô Tín đều ở đường viện Vĩnh Lạc phường tu luyện, hoặc cùng Lý Hoại so tài.
Thiên phú của Lý Hoại vốn không tồi, nhìn trận đấu giữa Tô Tín và Lý Trung Hòa xong còn có vài lĩnh ngộ, đêm qua đã đột phá liền đến mốc ba mươi sáu huyệt vị, đạt cấp hậu thiên sơ kỳ.
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh của Tô Tín yêu cầu rất cao đối với nội lực, bởi vì đây là kiếm pháp đơn thuần dùng để giết người, có bao nhiêu sức mạnh thì có thể phát huy kỹ năng giết người khủng khiếp đến bấy nhiêu.
Còn Tịch Tà Kiếm Pháp của Lý Hoại lại chẳng có yêu cầu nhiều với nội lực, sau khi đạt bậc hậu thiên sơ kỳ, thứ hắn tăng lên là tốc độ chứ không phải sức mạnh xuất kiếm.
So với Quỳ Hoa Bảo Điển gốc, ưu điểm và khuyết điểm của Tịch Tà Kiếm Pháp đều thể hiện rõ.
Lúc này Hoàng Bính Thành đi vào đường viện, nói với Tô Tín:
- Lão đại, Lưu Thắng Minh có chuyện tìm người.
- Hắn đền tìm ra làm gì? Tô Tín thắc mắc hỏi.
Lưu Thắng Minh là một trong các đại đầu mục của Phi Ưng bang, thường ngày cũng không được coi là thân cận với ba vị đường chủ kia, coi như là người của bên phía bang chủ, càng không qua lại gì với cậu.
Có thể nói Tô Tín chẳng qua lại gì với những đại đầu mục khác, quyền lợi của các đại đầu mục trong Phi Ưng bang cũng lớn, ai có địa bàn người ấy, không thường lai vãng đến địa bàn người khác.
Hoàng Bính Thành lắc đầu:
- Không biết được, một mình hắn đến chỉ nói là muốn cầu kiến lão đại người.
- Được, cho hắn vào đi.
Một lúc sau, Hoàng Bính Thành dẫn theo vào một người trung niên tuổi gần năm mươi.
Lưu Thắng Minh nhìn thấy Tô Tín liền cười lớn chắp tay chào:
- Chúc mừng Tô đường chủ đã trở thành vị đường chủ trẻ tuổi nhất trong Phi Ưng bang ta, chà chà, Tô đường chủ thiếu niên anh tài, đúng là khiến cho lão già ta đây ngưỡng mộ.
Tô Tín cũng khiêm tốn nói:
- Lưu lão đại khách khí rồi, ông cũng chưa phải già cả gì đâu, theo ta biết Lưu lão đại giờ vẫn chưa đến năm mươi nhỉ? Vẫn đang ở tuổi tráng kiện mới đúng.
Lưu Thắng Minh cười nhăn nhó lắc đầu:
- Tô đường chủ người quá đề cao ta rồi, lão đầu chưa tu luyện đầy đủ nội công như ta, lúc trẻ chỉ lo theo đuổi sức mạnh chiến đấu, thế là chọn luyện những nội công võ kỹ cấp tốc.
- Cuối cùng về già cơ thể không chịu đựng nổi nữa, qua bốn mươi thì cơ thể đã bắt đầu xuống dốc, không giấu gì người, giờ ta đã không còn dám giao đấu kịch liệt với người khác nữa, cơ thể chịu không nổi nữa rồi.
Tô Tín phối hợp nói vài câu an ủi, dù sao Lưu Thắng Minh chưa nói rõ ý đồ đến đây, cậu cũng không cần vội, nên thao thao nói một loạt lời vô nghĩa với đối phương.
Cuối cùng vẫn là Lưu Thắng Minh không kìm được thở dài nói:
- Tô đường chủ, thật ra lần này ta đến tìm người là muốn cầu xin một chuyện.
- Có chuyện gì Lưu lão đại cứ nói ra đi, chỉ cần Tô Tín ta có thể làm được nhất định sẽ giúp đỡ, dù sao mọi người cùng đều là huynh đệ trong Phi Ưng bang cả.
Tô Tín vỗ ngực đảm bảo.
Lưu Thắng Minh ngại ngùng nói:
- Là như vậy, ta có một người con trai bất tài, lúc trước uống rượu với người ta ở Xương Đức phường xong gây chuyện phá tiệm người ta.
- Chắc Tô đường chủ cũng biết, Xương Đức phường không giống với phường thị giáp ranh như chúng ta, thân phận của những người mở được tiệm ở đó không hề đơn giản.
- Ta mang bạc đến cầu xin người ta nhưng cuối cùng người ta không nể mặt, báo quan phủ khiến nghịch tử đó của ta bị phán quyết hai năm lao ngục, những người ở quan phủ ta có quen biết cũng đã nói bọn họ cũng không chọc vào người đó được, đưa bạc cũng không ích gì.
Nói đến đây, trên mặt Lưu lão đại tỏ vẻ sầu khổ:
- Tuy nghịch tử đó của ta bất tài vô dụng, nhưng nó quen được nuông chiều, ở nhà lao hai năm e là người cũng thành đồ bỏ đi mất.
- Ta nghe nói Tô đường chủ người có quan hệ tốt với tổng bổ đầu Đông Thập Nhị phường nên mới đến cầu xin người, mong người có thể nói đôi lời với Thiết tổng bổ đầu, thả nghịch tử đó của ta ra, tiền bạc không thành vấn đề, mấy năm nay lão Lưu ta cũng có chút tiền của tích góp được.
Tô Tín nghe xong liền trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Lưu lão đại hãy đợi một lát, ta đi tìm người hỏi lát sau sẽ quay lại.
- Không sao, ta không vội.
Tuy Lưu Thắng Minh miệng thì nói vậy nhưng khuôn mặt lại mang vẻ kích động.
Tô Tín không từ chối ngay, vậy cho thấy chuyện này vẫn còn có cơ hội.
Sau khi ra khỏi đường viện, Tô Tín bảo lão Hoàng đi gọi bổ khoái tuần tra Vĩnh Lạc phường đến.
Trong bốn mươi chín phường thị của Vĩnh Lạc phường, mỗi phường thị đều có vài bổ khoái lo chuyện tuần tra một số việc trên đường.
Vĩnh Lạc phường do Thiết Vô Tình quản lý, những bổ khoái này đều là thuộc hạ của ông ấy, cũng rất quen thuộc với Tô Tín.
Với những người của quan phủ này, Tô Tín xưa nay chưa từng keo kiệt tiền bạc với họ.
Với người có thân phận địa vị như Thiết Vô Tình, một chút bạc hiển nhiên không làm rung động được ông ta, vì vậy Tô Tín chỉ có thể mang lại thành tích cho Thiết Vô Tình.
Còn những bổ khoái tuần tra này thì lại không giống, bọn họ đều là người bản địa Thường Ninh phủ, vẫn cần bạc để nuôi sống người nhà, tiền mỗi tháng Tô Tín cho bọn họ thậm chí còn nhiều hơn tiền lương tháng quan phủ phát cho họ.
Vì vậy những bổ khoái tuần tra này rất thân mật với Tô Tín.
Đặc biệt từ sau lần đấu lôi đài sinh tử, những bổ khoái tuần tra này không chỉ xem Tô Tín là kim chủ của bọn họ, mà hơn nữa vì thực lực mạnh như vậy nên thái độ của bọn họ với Tô Tín càng ôn hòa hơn.
Còn chẳng phải sao, khi Tô Tín gọi một tiếng liền có một bổ khoái tuần tra từ tửu lâu bên cạnh theo đến cùng Hoàng Bính Thành.
Bổ khoái tuần tra này có thể nói là được thoải mái nhất khi ở địa bàn của Tô Tín.
Tô Tín quản lý thuộc hạ rất nghiêm khắc, trên đường không hề có bang chúng nào dám tùy ý gây chuyện dọa dẫm thương nhân.
Hơn nữa không chỉ có vậy, mỗi ngày còn có nhiều bang chúng tuần tra trên đường, kẻ nào dám gây chuyện ở địa bàn Tô Tín, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Những việc mà các bang chúng này làm rõ ràng còn kỹ càng hơn cả những bổ khoái tuần tra như bọn họ.
Vì vậy bổ khoái tuần tra trên địa bàn Tô Tín bắt đầu mỗi ngày đã có thể tìm một tửu lâu uống rượu xem kịch, sau đó đợi bạc về tay, những ngày tháng như vậy coi như rất thoải mái.
Bọn họ cũng biết những ngày tháng dễ chịu như vậy là nhờ Tô Tín mà có được, vì vậy khi Tô Tín cho gọi thì những bổ khoái tuần tra này liền đặt ly rượu xuống mà đến ngay.
- Tô đường chủ, có chuyện gì sao?
Tên bổ khoái tuần tra khách khí hỏi.
- Bổ khoái Tiểu Trương khách khí như vậy làm gì? Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, ngươi cứ gọi ta là Tô lão đệ như trước là được rồi.
Bổ khoái Tiểu Trương vội cười nhăn nhó nói:
- Tô đường chủ, người đừng làm hư ta nữa, lão đại chúng ta rất coi trọng tôn ti trên dưới, người ấy xưng huynh đệ với người, nếu ta gọi người là lão đệ, để lão đại biết được thì không hay.
Tô Tín cũng không miễn cưỡng, liền dẫn hắn vào trong đường viện.
- Vị này là đại đầu mục Lưu Thắng Minh ở Phi Ưng bang ta, còn vị này là bổ khoái Tiểu Trương của Vĩnh Lạc phường.
Lưu Thắng Minh thấy Tô Tín chỉ một lúc đã gọi được người của quan phủ đến, hơn nữa còn là một bổ khoái nên trong lòng ông ta đột nhiên vui mừng.
Ông ta xưa nay chỉ quen biết những nhân vật liên quan đến thư sử của quan phủ, cũng có chức vị không nhỏ nhưng lại chẳng có quyền lực lớn.
Ở những thành lớn của Trung Nguyên, quyền lực của những người như thầy văn án hay thư sử ở chốn quan phủ vẫn được coi là không tồi, nhưng ở thành nhỏ Nam Man của Thường Ninh phủ này thì quan phủ cũng chỉ trọng những người có thực lực mà thôi.
Với thực lực của Thiết Vô Tình ở chốn quan trường Thường Ninh phủ, đủ để xếp hạng năm người đứng đầu, dù có là tri phủ đại nhân có phẩm lớn nhất cũng vẫn đối đãi với Thiết Vô Tình rất khách sáo.
Vì vậy ở chốn quan trường Thường Ninh phủ, quyền lực lớn nhất không phải là các thư sử nha môn mà là những bổ đầu và bổ khoái.
Lưu Thắng Minh chắp tay chào Tiểu Trương, cung kính nói:
- Bổ khoái Tiểu Trương đúng là trẻ tuổi đầy triển vọng, tuổi từng này đã có thể đảm nhiệm chức bổ khoái tuần tra ở Vĩnh Lạc phường.
Trước sự cung kính của Lưu Thắng Mình, Tiểu Trương chỉ hừ nhẹ mũi một tiếng, dường như chẳng thèm để ý đến.
Hắn khách sáo với Tô Tín là vì Tô Tín cho hắn bạc và cuộc sống an nhàn, quan trọng nhất là Tô Tín có thực lực hậu thiên trung kỳ và giết được Lý Trung Hòa.
Đừng tưởng tuổi tác Tiểu trương chẳng lớn hơn Tô Tín là bao, thật ra thực lực của hắn cũng là hậu thiên sơ kỳ, đứng trước Lưu Thắng Minh đã lớn tuổi mà chỉ mới đả thông được hơn mười huyệt vị, hắn không cần để tâm đến.
Lưu Thắng Minh cười thẹn thùng, dù bổ khoái Tiểu Trương không coi ai ra gì thì hắn cũng không dám nói gì.
Nhìn thấy tình cảnh có chút ngại ngùng, Tô Tín liền nói với Tiểu Trương:
- Thật ra ta gọi ngươi đến là vì chuyện của Lưu lão đại.
- Con trai của Lưu lão đại đắc tội với người ta ở Xương Đức phường, bị xử quyết hai năm ngồi đại lao, ta muốn biết cậu ta đã đắc tội với ai, sau đó tìm Thiết đại nhân giúp đỡ cứu cậu ta ra.
Vừa nghe Tô Tín nói, bổ khoái Tiểu Trương liền sực tỉnh nói:
- Thì ra là tiểu tử phá tửu lâu ở Xương Đức phường, nếu là chuyện nhỏ này thì không cần làm phiền đến lão đại nữa, ta sẽ giúp Tô đường chủ làm việc này.
Nghe bổ khoái Tiểu Trương hứa vây, đôi mắt Lưu Thắng Minh liền sáng rực lên.
Tô Tín hỏi:
- Người cậu ta đắc tội ngươi quen biết sao?
Bổ khoái Tiểu Trương gật đầu:
- Tiệm mà tiểu tử đó đập phá là của nhà Tôn sư gia ở nha môn chúng tôi mở, chuyện nhỏ nhặt này vốn cũng không cần đến lượt tri phủ đại nhân quản, vì vậy án được đưa lên thì Tô sư gia liền âm thầm đổi kết quả thành hai năm ngồi đại lao.
Nghe Tiểu Trương nói như vậy, Lưu Thắng Minh mới chợt tỉnh ngộ, chẳng trách người mà ông tìm chẳng có tác dụng gì.
Tri phủ nhậm chức chắc chắn sẽ mang theo sư gia đến cùng để giúp mình xử lý chính sự, thường có đến mấy người sư gia, mà Tôn sư gia lại là hình danh sư gia phụ trách chuyện xử phạt.
Còn người ông ta quen ở nha môn lại là hình phòng tư lại, tuy trên danh nghĩa không có quan hệ gì với hình danh sư gia, nhưng thực tế lại thuộc quyền quản lý của hình danh sư gia.
Con trai đập phá tiệm của nhà cấp trên mở, bọn họ có thể giúp ông mới lạ.
Tô Tín nói:
- Chuyện này có rắc rối không? Nếu vì chuyện cứu con trai Lưu đại nhân ra mà đắc tội với Tôn sư gia thì được không bù được mất, hay là đi tìm Thiết đại nhân đi.
Bổ khoái Tiểu Trương vỗ ngực mình nói, vẻ mặt coi thường:
- Không cần thiết, Tôn sư gia đó có đáng kể gì chứ? Ông ta chỉ là người ngoài đến, tri phủ đại nhân mang theo cùng để xử lý công vụ mà thôi, không có tri phủ đại nhân chống lưng, ông ta chẳng là gì cả, đến rắm cũng chẳng bằng.
- Nhà họ Trương ta ở Thường Ninh phủ đã làm bổ khoái mấy mươi năm mà còn sợ ông ta sao? Đại ca ta là bổ khoái của Xương Đức phường, đến lúc đó huynh ấy nói một tiếng là xong, bảo đảm hôm sau Tôn sư gia sẽ thả người.
Thời gian còn lại Tô Tín đều ở đường viện Vĩnh Lạc phường tu luyện, hoặc cùng Lý Hoại so tài.
Thiên phú của Lý Hoại vốn không tồi, nhìn trận đấu giữa Tô Tín và Lý Trung Hòa xong còn có vài lĩnh ngộ, đêm qua đã đột phá liền đến mốc ba mươi sáu huyệt vị, đạt cấp hậu thiên sơ kỳ.
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh của Tô Tín yêu cầu rất cao đối với nội lực, bởi vì đây là kiếm pháp đơn thuần dùng để giết người, có bao nhiêu sức mạnh thì có thể phát huy kỹ năng giết người khủng khiếp đến bấy nhiêu.
Còn Tịch Tà Kiếm Pháp của Lý Hoại lại chẳng có yêu cầu nhiều với nội lực, sau khi đạt bậc hậu thiên sơ kỳ, thứ hắn tăng lên là tốc độ chứ không phải sức mạnh xuất kiếm.
So với Quỳ Hoa Bảo Điển gốc, ưu điểm và khuyết điểm của Tịch Tà Kiếm Pháp đều thể hiện rõ.
Lúc này Hoàng Bính Thành đi vào đường viện, nói với Tô Tín:
- Lão đại, Lưu Thắng Minh có chuyện tìm người.
- Hắn đền tìm ra làm gì? Tô Tín thắc mắc hỏi.
Lưu Thắng Minh là một trong các đại đầu mục của Phi Ưng bang, thường ngày cũng không được coi là thân cận với ba vị đường chủ kia, coi như là người của bên phía bang chủ, càng không qua lại gì với cậu.
Có thể nói Tô Tín chẳng qua lại gì với những đại đầu mục khác, quyền lợi của các đại đầu mục trong Phi Ưng bang cũng lớn, ai có địa bàn người ấy, không thường lai vãng đến địa bàn người khác.
Hoàng Bính Thành lắc đầu:
- Không biết được, một mình hắn đến chỉ nói là muốn cầu kiến lão đại người.
- Được, cho hắn vào đi.
Một lúc sau, Hoàng Bính Thành dẫn theo vào một người trung niên tuổi gần năm mươi.
Lưu Thắng Minh nhìn thấy Tô Tín liền cười lớn chắp tay chào:
- Chúc mừng Tô đường chủ đã trở thành vị đường chủ trẻ tuổi nhất trong Phi Ưng bang ta, chà chà, Tô đường chủ thiếu niên anh tài, đúng là khiến cho lão già ta đây ngưỡng mộ.
Tô Tín cũng khiêm tốn nói:
- Lưu lão đại khách khí rồi, ông cũng chưa phải già cả gì đâu, theo ta biết Lưu lão đại giờ vẫn chưa đến năm mươi nhỉ? Vẫn đang ở tuổi tráng kiện mới đúng.
Lưu Thắng Minh cười nhăn nhó lắc đầu:
- Tô đường chủ người quá đề cao ta rồi, lão đầu chưa tu luyện đầy đủ nội công như ta, lúc trẻ chỉ lo theo đuổi sức mạnh chiến đấu, thế là chọn luyện những nội công võ kỹ cấp tốc.
- Cuối cùng về già cơ thể không chịu đựng nổi nữa, qua bốn mươi thì cơ thể đã bắt đầu xuống dốc, không giấu gì người, giờ ta đã không còn dám giao đấu kịch liệt với người khác nữa, cơ thể chịu không nổi nữa rồi.
Tô Tín phối hợp nói vài câu an ủi, dù sao Lưu Thắng Minh chưa nói rõ ý đồ đến đây, cậu cũng không cần vội, nên thao thao nói một loạt lời vô nghĩa với đối phương.
Cuối cùng vẫn là Lưu Thắng Minh không kìm được thở dài nói:
- Tô đường chủ, thật ra lần này ta đến tìm người là muốn cầu xin một chuyện.
- Có chuyện gì Lưu lão đại cứ nói ra đi, chỉ cần Tô Tín ta có thể làm được nhất định sẽ giúp đỡ, dù sao mọi người cùng đều là huynh đệ trong Phi Ưng bang cả.
Tô Tín vỗ ngực đảm bảo.
Lưu Thắng Minh ngại ngùng nói:
- Là như vậy, ta có một người con trai bất tài, lúc trước uống rượu với người ta ở Xương Đức phường xong gây chuyện phá tiệm người ta.
- Chắc Tô đường chủ cũng biết, Xương Đức phường không giống với phường thị giáp ranh như chúng ta, thân phận của những người mở được tiệm ở đó không hề đơn giản.
- Ta mang bạc đến cầu xin người ta nhưng cuối cùng người ta không nể mặt, báo quan phủ khiến nghịch tử đó của ta bị phán quyết hai năm lao ngục, những người ở quan phủ ta có quen biết cũng đã nói bọn họ cũng không chọc vào người đó được, đưa bạc cũng không ích gì.
Nói đến đây, trên mặt Lưu lão đại tỏ vẻ sầu khổ:
- Tuy nghịch tử đó của ta bất tài vô dụng, nhưng nó quen được nuông chiều, ở nhà lao hai năm e là người cũng thành đồ bỏ đi mất.
- Ta nghe nói Tô đường chủ người có quan hệ tốt với tổng bổ đầu Đông Thập Nhị phường nên mới đến cầu xin người, mong người có thể nói đôi lời với Thiết tổng bổ đầu, thả nghịch tử đó của ta ra, tiền bạc không thành vấn đề, mấy năm nay lão Lưu ta cũng có chút tiền của tích góp được.
Tô Tín nghe xong liền trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Lưu lão đại hãy đợi một lát, ta đi tìm người hỏi lát sau sẽ quay lại.
- Không sao, ta không vội.
Tuy Lưu Thắng Minh miệng thì nói vậy nhưng khuôn mặt lại mang vẻ kích động.
Tô Tín không từ chối ngay, vậy cho thấy chuyện này vẫn còn có cơ hội.
Sau khi ra khỏi đường viện, Tô Tín bảo lão Hoàng đi gọi bổ khoái tuần tra Vĩnh Lạc phường đến.
Trong bốn mươi chín phường thị của Vĩnh Lạc phường, mỗi phường thị đều có vài bổ khoái lo chuyện tuần tra một số việc trên đường.
Vĩnh Lạc phường do Thiết Vô Tình quản lý, những bổ khoái này đều là thuộc hạ của ông ấy, cũng rất quen thuộc với Tô Tín.
Với những người của quan phủ này, Tô Tín xưa nay chưa từng keo kiệt tiền bạc với họ.
Với người có thân phận địa vị như Thiết Vô Tình, một chút bạc hiển nhiên không làm rung động được ông ta, vì vậy Tô Tín chỉ có thể mang lại thành tích cho Thiết Vô Tình.
Còn những bổ khoái tuần tra này thì lại không giống, bọn họ đều là người bản địa Thường Ninh phủ, vẫn cần bạc để nuôi sống người nhà, tiền mỗi tháng Tô Tín cho bọn họ thậm chí còn nhiều hơn tiền lương tháng quan phủ phát cho họ.
Vì vậy những bổ khoái tuần tra này rất thân mật với Tô Tín.
Đặc biệt từ sau lần đấu lôi đài sinh tử, những bổ khoái tuần tra này không chỉ xem Tô Tín là kim chủ của bọn họ, mà hơn nữa vì thực lực mạnh như vậy nên thái độ của bọn họ với Tô Tín càng ôn hòa hơn.
Còn chẳng phải sao, khi Tô Tín gọi một tiếng liền có một bổ khoái tuần tra từ tửu lâu bên cạnh theo đến cùng Hoàng Bính Thành.
Bổ khoái tuần tra này có thể nói là được thoải mái nhất khi ở địa bàn của Tô Tín.
Tô Tín quản lý thuộc hạ rất nghiêm khắc, trên đường không hề có bang chúng nào dám tùy ý gây chuyện dọa dẫm thương nhân.
Hơn nữa không chỉ có vậy, mỗi ngày còn có nhiều bang chúng tuần tra trên đường, kẻ nào dám gây chuyện ở địa bàn Tô Tín, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Những việc mà các bang chúng này làm rõ ràng còn kỹ càng hơn cả những bổ khoái tuần tra như bọn họ.
Vì vậy bổ khoái tuần tra trên địa bàn Tô Tín bắt đầu mỗi ngày đã có thể tìm một tửu lâu uống rượu xem kịch, sau đó đợi bạc về tay, những ngày tháng như vậy coi như rất thoải mái.
Bọn họ cũng biết những ngày tháng dễ chịu như vậy là nhờ Tô Tín mà có được, vì vậy khi Tô Tín cho gọi thì những bổ khoái tuần tra này liền đặt ly rượu xuống mà đến ngay.
- Tô đường chủ, có chuyện gì sao?
Tên bổ khoái tuần tra khách khí hỏi.
- Bổ khoái Tiểu Trương khách khí như vậy làm gì? Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, ngươi cứ gọi ta là Tô lão đệ như trước là được rồi.
Bổ khoái Tiểu Trương vội cười nhăn nhó nói:
- Tô đường chủ, người đừng làm hư ta nữa, lão đại chúng ta rất coi trọng tôn ti trên dưới, người ấy xưng huynh đệ với người, nếu ta gọi người là lão đệ, để lão đại biết được thì không hay.
Tô Tín cũng không miễn cưỡng, liền dẫn hắn vào trong đường viện.
- Vị này là đại đầu mục Lưu Thắng Minh ở Phi Ưng bang ta, còn vị này là bổ khoái Tiểu Trương của Vĩnh Lạc phường.
Lưu Thắng Minh thấy Tô Tín chỉ một lúc đã gọi được người của quan phủ đến, hơn nữa còn là một bổ khoái nên trong lòng ông ta đột nhiên vui mừng.
Ông ta xưa nay chỉ quen biết những nhân vật liên quan đến thư sử của quan phủ, cũng có chức vị không nhỏ nhưng lại chẳng có quyền lực lớn.
Ở những thành lớn của Trung Nguyên, quyền lực của những người như thầy văn án hay thư sử ở chốn quan phủ vẫn được coi là không tồi, nhưng ở thành nhỏ Nam Man của Thường Ninh phủ này thì quan phủ cũng chỉ trọng những người có thực lực mà thôi.
Với thực lực của Thiết Vô Tình ở chốn quan trường Thường Ninh phủ, đủ để xếp hạng năm người đứng đầu, dù có là tri phủ đại nhân có phẩm lớn nhất cũng vẫn đối đãi với Thiết Vô Tình rất khách sáo.
Vì vậy ở chốn quan trường Thường Ninh phủ, quyền lực lớn nhất không phải là các thư sử nha môn mà là những bổ đầu và bổ khoái.
Lưu Thắng Minh chắp tay chào Tiểu Trương, cung kính nói:
- Bổ khoái Tiểu Trương đúng là trẻ tuổi đầy triển vọng, tuổi từng này đã có thể đảm nhiệm chức bổ khoái tuần tra ở Vĩnh Lạc phường.
Trước sự cung kính của Lưu Thắng Mình, Tiểu Trương chỉ hừ nhẹ mũi một tiếng, dường như chẳng thèm để ý đến.
Hắn khách sáo với Tô Tín là vì Tô Tín cho hắn bạc và cuộc sống an nhàn, quan trọng nhất là Tô Tín có thực lực hậu thiên trung kỳ và giết được Lý Trung Hòa.
Đừng tưởng tuổi tác Tiểu trương chẳng lớn hơn Tô Tín là bao, thật ra thực lực của hắn cũng là hậu thiên sơ kỳ, đứng trước Lưu Thắng Minh đã lớn tuổi mà chỉ mới đả thông được hơn mười huyệt vị, hắn không cần để tâm đến.
Lưu Thắng Minh cười thẹn thùng, dù bổ khoái Tiểu Trương không coi ai ra gì thì hắn cũng không dám nói gì.
Nhìn thấy tình cảnh có chút ngại ngùng, Tô Tín liền nói với Tiểu Trương:
- Thật ra ta gọi ngươi đến là vì chuyện của Lưu lão đại.
- Con trai của Lưu lão đại đắc tội với người ta ở Xương Đức phường, bị xử quyết hai năm ngồi đại lao, ta muốn biết cậu ta đã đắc tội với ai, sau đó tìm Thiết đại nhân giúp đỡ cứu cậu ta ra.
Vừa nghe Tô Tín nói, bổ khoái Tiểu Trương liền sực tỉnh nói:
- Thì ra là tiểu tử phá tửu lâu ở Xương Đức phường, nếu là chuyện nhỏ này thì không cần làm phiền đến lão đại nữa, ta sẽ giúp Tô đường chủ làm việc này.
Nghe bổ khoái Tiểu Trương hứa vây, đôi mắt Lưu Thắng Minh liền sáng rực lên.
Tô Tín hỏi:
- Người cậu ta đắc tội ngươi quen biết sao?
Bổ khoái Tiểu Trương gật đầu:
- Tiệm mà tiểu tử đó đập phá là của nhà Tôn sư gia ở nha môn chúng tôi mở, chuyện nhỏ nhặt này vốn cũng không cần đến lượt tri phủ đại nhân quản, vì vậy án được đưa lên thì Tô sư gia liền âm thầm đổi kết quả thành hai năm ngồi đại lao.
Nghe Tiểu Trương nói như vậy, Lưu Thắng Minh mới chợt tỉnh ngộ, chẳng trách người mà ông tìm chẳng có tác dụng gì.
Tri phủ nhậm chức chắc chắn sẽ mang theo sư gia đến cùng để giúp mình xử lý chính sự, thường có đến mấy người sư gia, mà Tôn sư gia lại là hình danh sư gia phụ trách chuyện xử phạt.
Còn người ông ta quen ở nha môn lại là hình phòng tư lại, tuy trên danh nghĩa không có quan hệ gì với hình danh sư gia, nhưng thực tế lại thuộc quyền quản lý của hình danh sư gia.
Con trai đập phá tiệm của nhà cấp trên mở, bọn họ có thể giúp ông mới lạ.
Tô Tín nói:
- Chuyện này có rắc rối không? Nếu vì chuyện cứu con trai Lưu đại nhân ra mà đắc tội với Tôn sư gia thì được không bù được mất, hay là đi tìm Thiết đại nhân đi.
Bổ khoái Tiểu Trương vỗ ngực mình nói, vẻ mặt coi thường:
- Không cần thiết, Tôn sư gia đó có đáng kể gì chứ? Ông ta chỉ là người ngoài đến, tri phủ đại nhân mang theo cùng để xử lý công vụ mà thôi, không có tri phủ đại nhân chống lưng, ông ta chẳng là gì cả, đến rắm cũng chẳng bằng.
- Nhà họ Trương ta ở Thường Ninh phủ đã làm bổ khoái mấy mươi năm mà còn sợ ông ta sao? Đại ca ta là bổ khoái của Xương Đức phường, đến lúc đó huynh ấy nói một tiếng là xong, bảo đảm hôm sau Tôn sư gia sẽ thả người.
Danh sách chương