“Tên nhà quê mày chưa thấy tiền bao giờ à?”

 

Trần Hoành chỉ tay vào Diệp Lăng mắng:

 

“Tao nói cho mày biết, đừng nói là mày bị thương, coi như đâm chết mày thì nhiều lắm là bồi thường bốn năm trăm ngàn, mà mày mở miệng là 1000 vạn, mày đáng giá sao?”

 

“Tốt nhất mày đừng có chỉ tay vào người tao.”

 

Diệp Lăng nhìn qua Trần Hoành, trong tròng mắt bỗng hiện lên một tia sát khí.

 

Tuy hiện tại toàn bộ tu vi của Diệp Lăng đã không còn, nhưng kinh nghiệm đời trước vẫn còn đó.

 

Diệp Lăng bắt đầu từ một tên tiểu đạo sĩ Trúc Cơ Kỳ, tu luyện tới Cửu Kiếp Tiên Đế, có thể nói là tu luyện không biết qua bao nhiêu năm tháng, sát khí tích góp qua vô số năm đã thâm nhập đến linh hồn rồi, chỉ cần Diệp Lăng suy nghĩ, ngay lập tức sẽ có thể bày ra.

 

Trần Hoành bị Diệp Lăng nhìn bằng ánh mắt này thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng thu tay về, lui lại mấy bước, trên trán đổ mồ hôi ra như tắm.

 

Đó chỉ là một ánh mắt thôi, sao lại đáng sợ như vậy, giống như gã đang đối mặt với một con dã thú vậy, hơn nữa không phải là một con, mà là nghìn vạn con!

 

Trong nháy mắt đó, Trần Hoành có cảm giác như rơi vào trong địa ngục.

 

“Một phế vật.”

 

Diệp Lăng cười lạnh nói.

 

Đây cũng chỉ là một tia sát khí, nếu như hắn bày ra toàn bộ thì cái tên này chỉ sợ sẽ bị hù chết.

 

Nghe nói như thế, sắc mặt Trần Hoành không khỏi đỏ lên, trong lòng có chút xấu hổ.

 

Đồng thời, gã lại cảm thấy cực kỳ mất thể diện.

 

Chỉ là một ánh mắt mà thôi, nhìn người trước mắt mặc một bộ quần áo bình thường, rõ ràng là một kẻ nghèo hèn. Loại người như vậy có thể làm gì gã? Lại dám làm gì gã?  

Gã chỉ cần tùy ý móc ra mấy trăm ngàn, là có thể tìm người đánh nó thành tàn tật! Vậy nên gã liền bình tĩnh trở lại, thầm cười lạnh.

 

“Mày không phải là không có tiền chứ? Nếu như mày thật sự thích vị mỹ nữ này, chẳng lẽ ngay cả 1000 vạn kia mà cũng không nỡ. Đương nhiên, nếu như mày không thích cô ấy, thì tao chịu, coi như là tao chưa nói gì.”

 

Diệp Lăng giang tay ra, nhìn như rất bất đắc dĩ.

 

“Tao đương nhiên thích Thanh Tâm, thế nhưng...”

 

“Thế nhưng cái gì?”

 

Trần Hoành còn chưa nói hết, Diệp Lăng liền chặn họng nói:

 

“Thế nhưng mày không có tiền? Hay là trước đó mày đang khoác lác? Không có tiền mà còn trang bức? Còn cái gì mà Thiếu Công Tử tập đoàn rác rưởi gì đó..., chậc chậc.”

 

“Là tập đoàn Đông Cường, tập đoàn Đông Cường!”

 

Mắt Trần Hoành như muốn phun ra lửa, nếu không phải là Hàn Thanh Tâm ở đây, gã thực sự muốn đi lên đánh tên này một trận.

 

“Đông Cường hay Đông Tây gì thì kệ mày, không liên quan đến tao, có tiền thì đưa nhanh lên, không có tiền thì mau cút!”

 

Diệp Lăng phất phất tay, có vẻ hơi không kiên nhẫn.

 

“Mày nghĩ tao là thằng ngốc sao? Bản Công Tử sao lại không có tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không cho loại cặn bã như mày !”

 



Trần Hoành cười lạnh nói.

 

Diệp Lăng trừng mắt, đang muốn nói cái gì đó thì Hàn Thanh Tâm đi tới trước mặt, bình tĩnh nói:

 

“Anh muốn 10 vạn đúng không? Được, tôi cho anh 10 vạn, anh đọc số tài khoản ngân hàng đi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản qua cho anh.”

 

Vừa nói, Hàn Thanh Tâm lấy ra điện thoại di động.

 

Diệp Lăng lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ, nói:

 

“Ai... Xem ra vẫn là không có tiền, còn bày đặc giả trang a! Mà tôi làm mất thẻ ngân hàng rồi, tạm thời mấy người muốn chuyển ta cũng không nhận được, đưa tiền mặt đi.”

 

Câu nói đầu tiên rõ ràng là nói cho Trần Hoành nghe.

 

Trần Hoành là nhân vật nào? Được xưng là "công tử mười tỉ ". Trong nhà há lại không có tiền.

 

Hơn nữa Trần Hoành là tiêu tiền như nước, lãng phí vô số kể.

 

Bây giờ lại bị cái tên nhà quê nằm trên giường bệnh này nói mình nghèo? Nói mình không có tiền? Lẽ nào cho rằng mình giống hắn?

 

Trần Hoành ghét nhất là người khác nói mình không có tiền, ngay lập tức gã điên lên, quát Diệp Lăng:

 

“Mày biết cái gì gọi là có tiền không? Tao đây có thể lấy tiền đè chết mày! Mày thấy qua chiếc đồng hồ hơn tám trăm ngàn  chưa? Mày từng thấy bộ hơn năm vạn chưa? Mày thấy đôi giày hơn sáu vạn chưa? Càng chưa nói tới chiếc xe phiên bản giới hạn của tao.”

 

“Mày nhìn lại mày đi, từ đầu đến chân không quá 100 tệ, còn nói tao nghèo, con mẹ nó tại sao Thiên Lôi không đánh chết mày đi!”

 

“Mày có tiền, vậy đưa tao 1000 vạn đi!”

 

Diệp Lăng khiêu khích nói.

 

“Được, ngươi đọc số thẻ ngân hàng cho tao biết, tao lập tức chuyển khoản khoản cho mày! Tao nhất định phải để cho mày xem một chút, tao đây là người có tiền, không phải là người như mày có thể so sánh!”

 

Trần Hoành tức đến đỏ bừng cả mặt.

 

Hàn Thanh Tâm không khỏi liếc Trần Hoành một cái, thầm nghĩ cái tên này cũng thật là khờ đến ngu ngốc, Diệp Lăng chỉ nói mấy câu mà thôi, gã liền thật sự muốn móc ra 1000 vạn đưa cho, thật là ngu không thể tưởng tượng được.

 

Chẳng qua, nói như thế nào thì Trần Hoành cũng là vì mình, Hàn Thanh Tâm không thể để cho gã bỏ tiền ra được.

 

“Đừng nói nữa, tôi sẽ đưa cho anh10 vạn, anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ bảo người đưa cho anh.”

 

Hàn Thanh Tâm nói.

 

Diệp Lăng thầm nghĩ cô gái này thật sự không dễ lừa gạt, hừ hừ vài tiếng, nói cho Hàn Thanh Tâm biết địa chỉ của mình.

 

Trần Hoành còn cho rằng Hàn Thanh Tâm khinh thường mình, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Hàn Thanh Tâm lôi ra khỏi bệnh viện.

 

...

 

Buổi trưa, Trần Nghiên mặc trang phục y tá  đi tới phòng bệnh của Diệp Lăng.

 

“Xin chào, xin hỏi bệnh nhân ở đây đâu rồi?”

 

Trần Nghiên hỏi Diệp Lăng.

 

“Tôi chính là bệnh nhân nơi đây.”



 

Diệp Lăng cười nói.

 

“Anh?”

 

Trần Nghiên đưa mắt quan sát Diệp Lăng một hồi, cười nói:

 

“Đừng nói đùa chứ, bệnh nhân ở đây đâu có đẹp trai như vậy chứ.”

 

Diệp Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ, không phải mình chỉ rửa mặt một chút thôi sao, thoáng chỉnh sửa lại kiểu tóc một hồi, chẳng lẽ đến mức không nhận chứ?

 

Dù sao vẫn chưa thay quần áo a!

 

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Lăng, ánh mắt Trần Nghiên nhíu lại, phản ứng kịp, chợt phát hiện bộ đồ của Diệp Lăng đang mặc trên người, hoàn toàn giống trước đó như đúc.

 

“Thật... Thật là anh?”

 

Trần Nghiên há to cái miệng nhỏ, quả thực không thể tin được.

 

Cái tên trước mặt này, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tướng mạo thanh tú, cộng thêm người cao một mét tám, hoàn toàn chính xác là rất đẹp trai, hoàn toàn có thể so sánh với các ngôi sao trên TV kia.

 

Trước đó Diệp Lăng bị sét đánh, trên khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ, kiểu tóc thì rối bời. Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Nghiên thật đúng là không có nhận ra.

 

“Thật không ngờ anh lại đẹp trai như vậy!”

 

Trần Nghiên nháy mắt vài cái, không ngừng đánh giá Diệp Lăng.

 

Diệp Lăng cười hắc hắc, bỗng nhiên tiến lên một bước, hơi khom người, khuôn mặt hầu như là kề sát khuôn mặt trăng nõn mỹ lệ của Trần Nghiên.

 

“Anh... Anh làm cái gì?”

 

Trần Nghiên đỏ mặt, vội vàng lui lại.

 

“Không phải cô muốn xem à? Tôi lại gần để cho cô nhìn kỹ một chút!”

 

Diệp Lăng nói.

 

“Vô sỉ.”

 

Trần Nghiên lẩm bẩm một câu.

 

“Hừ, tôi có lòng tốt như vậy, mà giờ lại trở thành lòng lang dạ thú.”

 

Diệp Lăng đảo cặp mắt trắng dã, lại nói:

 

“Chẳng qua cô cũng rất xinh đẹp.”

 

“Đi sang một bên đi!”

 

Trần Nghiên kiều hừ một tiếng, nhưng trên khuôn mặt rõ ràng rất đắc ý.

 

Cô vẫn rất có lòng tin với tướng mạo của mình.

 

Chẳng qua câu nói tiếp theo của Diệp Lăng khiến cô lập tức phát ngốc.

 

“Ngực cũng không nhỏ nữa chứ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện