Công ty game Phong Hành này, chỉ cần là thanh niên thì đều nghe qua.
Tô Tinh Thần cũng là một thanh niên thế hệ mới, tất nhiên sẽ từng nghe đến công ty như sấm bên tai.
Cũng không phải là vì cậu chơi game của công ty Phong Hành, mà là vì lúc cậu còn đi học, có một nhóm bạn cùng phòng chơi game đến điên cuồng, lúc nào cũng nhờ cậu đi mua cơm hộ.
Lâu dần, ấn tượng của Tô Tinh Thần đối với công ty Phong Hành, ngoại trừ vô cùng trâu bò, còn có chút toxic(1).
Cảm thấy mấy trò chơi bạo lực như vậy chính là vật cản đã cản các bạn học ôn thi.
Cho đến hôm nay, người sáng lập là ngài Du đang thân mật đứng chung một chỗ, Tô Tinh Thần tất nhiên sẽ không để lộ suy nghĩ hồi trước của mình.
Ra khỏi thang máy, Tô Tinh Thần buông bàn tay đang nắm tay Du Phong Hành ra, trên mặt cũng nở một nụ cười mỉm theo tính xã giao.
Du Phong Hành thấy thế, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cậu, đây là Tô Tinh Thần ư? Có lẽ hắn không ngờ rằng, Tô Tinh Thần khi ở nơi đông người cũng có lúc thành thục cẩn thận như thế.
“Cậu không cần phải vậy đâu.” Du Phong Hành thấp giọng nói với cậu.
“Không sao.” Tô Tinh Thần xua tay, chứng minh mình vẫn ổn.
Lúc này Du Phong Hành nhíu nhíu mày, nhớ lại trước đây khi ở chung với Tô Tinh Thần, đối phương thỉnh thoảng lại toát ra một thứ cảm giác không thoải mái, khiến cho hắn để ý tới.
Cảm giác này ngày hôm nay lại xuất hiện lần nữa.
Lúc chúng xuất hiện đều có điểm chung, đó là đều xuất hiện vào lúc người thứ ba có mặt…
Nhưng mà bây giờ họ đã đi vào công ty, không rảnh để đi tra xét nguyên nhân.
Nguyên tầng này đều thuộc phạm vi của công ty Phong Hành.
Sảnh đi vào được thiết kế rộng rãi sáng sủa, phù hợp với tiêu chuẩn của một công ty lớn.
Số lần Tô Tinh Thần được đi tham quan công ty có thể đếm trên đầu ngón tay, dưới góc nhìn của cậu, công ty của ngài Du đã là công ty ưu tú nhất cậu có thể tưởng tượng được rồi.
Lúc bọn họ đi qua, mấy em gái trước sảnh đều đứng lên, không hẹn mà dùng ánh mắt kinh dị nhìn theo sếp lớn vừa đi ngang qua, còn có… một em trai không biết thân phận đi theo bên cạnh sếp.
Nhưng mà mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ, châu đầu kề tai buôn dưa bán cá: “Người ban nãy đi theo sếp sẽ không phải là tiểu thịt tươi trên báo kia chứ?”
“Có thể lắm!” Tờ báo là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, mọi người trong công ty còn chưa quên đâu!
“Quả nhiên báo chí chỉ biết viết bậy bạ.”
Mọi người thầm nghĩ, kiêu căng come out gì chứ, nếu là loại không thể cho ai biết quan hệ, sếp sẽ hiên ngang đưa người tới công ty thế sao?
Hơn nữa em trai ban nãy kia ăn mặc giản dị, thoạt trông vẫn còn nhỏ tuổi, sếp lớn có phát điên cũng không cầm thú tới mức như vậy.
Sau đó toàn bộ nhân viên công ty nhìn thấy Du Phong Hành mang theo Tô Tinh Thần rêu rao khắp nơi cũng nghĩ như vậy.
Bao gồm cả thư ký Bùi đáng thương.
Thư ký Bùi nhìn thấy boss hô mưa gọi gió rốt cuộc cũng nhớ ra hắn vẫn còn một công ty phải quản lý, càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy sau lưng boss gắn thêm một cái đuôi nhỏ.
“Ơ kìa?” Thư ký Bùi dụi mắt một cái, cảm thấy cái đuôi nhỏ hơi quen quen.
Kết hợp với tờ báo mới ra hôm qua, cái đuôi nhỏ này chẳng phải là đứa nhỏ đi chơi cùng Du Phong Hành bị đăng lên báo sao.
Còn được sếp xách đến công ty nữa.
Thư ký Bùi càng thêm yên tâm.
Bởi vì hành vi lộ liễu của Du Phong Hành đã hoàn toàn chứng minh mối quan hệ giữa hắn và cái đuôi nhỏ rất trong sáng, không hề xấu xa.
“Sếp.” Anh cười mỉm đi tới gọi hắn, nhân tiện vẫy tay với Tô Tinh Thần: “Hi.”
Tuy rằng không biết người ta tên gì, nhưng nếu đã có thể đi du lịch với Du Phong Hành, còn được mang tới công ty, dùng mông nghĩ cũng biết là người quan trọng.
Tô Tinh Thần nhìn anh một lát, sau đó cũng nở nụ cười: “Hi.”
“Cậu…” Thư ký Bùi đang muốn tiếp cận cục cưng nhỏ mặt búng ra sữa này, lại thấy Du Phong Hành khoác vai cục cưng: “Đi vào rồi nói.”
Thư ký Bùi bị động tác tự nhiên như ruồi của hắn làm cho ngây ngẩn.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu là, chắc boss không sinh được đứa con riêng lớn vậy đâu nhỉ?
Anh nhanh chóng lắc đầu, ôm mối tò mò theo sếp vào phòng làm việc.
Không lâu sau khi bọn họ đóng cửa, toàn bộ công ty đều biết sếp lén lút ra ngoài nghỉ phép đã quay về đi làm, hơn nữa còn mang theo tiểu thịt tươi ngày hôm qua lên báo cùng hắn!
Các nhân viên đều đang lan tin đồn kia kìa!
Chỉ có một người hồn vía lên mây, cái người đó chính là đồng chí Hùng Viễn Phi bên bộ kỹ thuật.
Cậu ta như đã biết một bí mật động trời, lại như một người đang ngồi trên ghế nhấm nháp tư vị thế nhân đều say mỗi ta còn tỉnh vậy.
Chuyện bắt đầu từ sáng hôm qua, sáng hôm qua Hùng Viễn Phi bỗng phát hiện anh trai nông thôn đã lâu chưa phát livestream đột nhiên mở kênh phát sóng.
Sau đó anh trai streamer nói với cậu ta rằng vừa ra ngoài du lịch mấy ngày, để vườn rau héo úa hết sạch, vô cùng đau lòng.
Hùng Viễn Phi cũng rất đau lòng, vì thế viết một bình luận an ủi anh trai streamer.
Kết quả chờ cậu ta viết xong bình luận, đã thấy khuôn mặt ông sếp mà có cháy thành tro cậu ta cũng nhận ra.
Lúc đó Hùng Viễn Phi sợ điếng người, cứ cho rằng mắt mình mù rồi nên mới nhìn nhầm người.
Khi cậu muốn nhìn rõ lại chút, thì anh trai streamer đã tắt camera.
Mấy cái người chỉ lo bàn tán thanh niên kia thật đẹp trai, chắc chắn không thể hiểu tâm trạng khi đó của Hùng Viễn Phi được.
Thì ra anh trai streamer quen biết với sếp thật, hơn nữa còn là bạn của nhau.
Thật là vi diệu!
Cậu ta đã từng mua đồ giúp cho bạn của sếp!
Hơn nữa không chỉ có một lần!
Hùng Viễn Phi đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là đỉnh cao cuộc sống đời này của mình.
Bộ trưởng Diệp Tiếu Hàn là mẫu người luôn thích hít drama, dùng giọng điệu gay lọ mà nói: “Cái gì? Lão Du mang bạn trai scandal của hắn về á? Thế tôi phải góp một chân đến xem mới được.”
Trước khi đi còn nhân tiện bày vẻ chỉ sợ trời không sập mà báo cho tổng giám đốc Kế: Ê lão Kế, bạn trai cũ của cô đưa bạn trai tới công ty kìa, hai ta cùng đi xem thử đi.
Tổng giám đốc Kế nhận được tin: …
Trong lòng không lấy gì làm lạ.
Dù sao Du Phong Hành cũng là loại người như vậy, tổng giám đốc Kế tình nguyện tin rằng hắn sẽ kết hôn với công việc, còn hơn tin hắn sẽ tìm người để yêu đương.
Dưới tình huống này, vấn đề nam nữ cũng chỉ nhỏ như con kiến mà thôi.
“Tôi tên Bùi Văn, là thư ký của boss.” Thư ký Bùi thân mật vươn tay ra với Tô Tinh Thần, đôi mắt dưới chiếc kính lóe lên khiến người ta cảm thấy thân thiện ấm áp.
Tô Tinh Thần vốn rất thích loại người mang theo hơi thở của ánh nắng ấm áp: “Xin chào thư ký Bùi, tôi tên Tô Tinh Thần, là… sư đệ cùng trường với ngài Du.”
Lúc cậu giới thiệu bản thân còn không quên liếc nhìn Du Phong Hành.
Đối phương gửi lại cho cậu một ánh mắt trấn an, làm cho nụ cười của cậu tự nhiên lên mấy phần.
“Tên dễ nghe thật đấy.” Thư ký Bùi thật lòng tán dương.
Trong lòng:??? Sư đệ??
Thứ cho anh ta nói thẳng, bọn họ chênh nhau bao nhiêu tuổi vậy?
Tô Tinh Thần nhanh chóng cho anh một đáp án: “Bọn tôi chênh nhau tám tuổi.”
Thư ký Bùi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy giữa cậu với boss thật đúng là có duyên số.” Chênh nhau tám tuổi mà cũng ở cạnh nhau được, đây mà là tình cảm anh em với nhau à!
“Đừng có nói nhảm, pha cho cậu ấy chén trà hoa đi.” Du Phong Hành ngồi một bên, thấy Tô Tinh Thần vẫn đứng nói chuyện với Bùi Văn thì bắt đầu có chút không vui.
Hắn kéo tay Tô Tinh Thần: “Ngồi xuống đây.”
Tô Tinh Thần theo phản xạ tự nhiên gõ gõ ngón tay ngài Du, sờ sờ nắn nắn nhiều lần để xác nhận: “Sao tay anh lạnh thế, không khỏe ở đâu à?”
Thư ký Bùi quay lưng đi pha trà nghe vậy, giật mình suýt làm rớt ấm trà:….
“Không có, tôi rất khỏe.” Du Phong Hành cũng nắm chặt lấy tay Tô Tinh Thần, bàn tay cậu rất ấm áp: “Cậu sưởi ấm cho tôi đi.”
Thư ký Bùi:???
Tình nghĩa anh em của các người tôi xem không có hiểu!
“Ừm.” Tô Tinh Thần lại làm bé ngoan ngồi cạnh ngài Du, hai tay nắm lấy tay ngài Du, bọc trong lòng bàn tay ấm áp dễ chịu của mình xoa xoa một chút.
Thư ký Bùi dũng cảm bưng trà xoay người, nhìn thấy hình ảnh sếp lớn đang nắm lấy tay sư đệ hắn, trong lòng bỗng sinh ra loại tinh thần AQ “Tôi còn gì phải lo sợ nữa.”(2)
Tô Tinh Thần phát hiện thư ký Bùi xoay người, tất nhiên sẽ ngại không nắm lấy tay sư huynh nữa.
“Cảm ơn.” Cậu nhận lấy ly trà ngon thư ký Bùi đã pha, thấy bên trong có la hán quả cùng hoa nhài, vì vậy đưa lên nhấp một hớp, hưởng thụ từng đợt ngòn ngọt lan ra trên đầu lưỡi.
Từ góc nhìn của thư ký Bùi, mỗi một hình ảnh đối với anh mà nói, đều rất giống hình ảnh nghệ thuật.
Mà Tô Tinh Thần là vai nam chính trong đó…
Cho nên thư ký Bùi rất không hiểu, loại mây trắng lơ lửng trên trời này sao lại có quan hệ với vị boss người đầy hơi tiền được vậy?
Hai người không chỉ không giao nhau, mà còn là người của hai thế giới.
Thư ký Bùi nghĩ vậy, chuyển tầm mắt qua người đàn ông đang ngồi nghênh ngang, tỏa ra khí chất của một bá đạo tổng tài!
Đúng là cay mắt, thư ký Bùi chịu không nổi mà đi mở cửa xem thử là ai.
“Bộ trưởng Diệp.”
Đứng ngoài cửa chính là trưởng phòng ban kỹ thuật của bọn họ.
“Chào thư ký Bùi.” Diệp Tiếu Hàn lộ liễu nhìn vào bên trong: “Nghe nói lão Du dẫn bạn trai về à? Để tôi nhìn chút coi?”
Khóe miệng thư ký Bùi giật một cái, nghĩ thầm, nếu anh không sợ chết thì cứ vào mà ngắm.
Nhưng mà anh quên mất, Diệp Tiếu Hàn vốn là kẻ không sợ chết.
Diệp Tiếu Hàn lập tức đẩy cửa đi vào, cũng nhìn thấy Tô Tinh Thần đang ngồi trên ghế salon uống trà, hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của mình.
Tuổi quá nhỏ.
Hơn nữa vừa ngây thơ vừa đơn thuần.
Đây chính là kiểu nghe nhầm lời đồn bậy, chẳng có chút gì đáng để hóng hớt, Diệp Tiếu Hàn thầm nghĩ.
“Cậu bắt tin nhanh đấy nhỉ.” Du Phong Hành cũng nhìn thấy anh: “Tôi vừa tới công ty cậu đã biết rồi.”
Diệp Tiếu Hàn: “Dù sao tôi cũng là quản lý công ty mà.” Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định hít drama, tỏ thái độ đến cũng đến rồi, ngồi xuống bàn công việc với Du Phong Hành.
Thư ký Bùi thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, bưng bình trà ban nãy pha cho Tô Tinh Thần, lấy chiếc chén mới định rót cho bộ trưởng Diệp và Du Phong Hành mỗi người một chén.
Sau đó đứng bên cạnh Tô Tinh Thần, thấp giọng trò chuyện: “Bọn họ bàn công việc sẽ rất nhàm chán, hay là tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng công ty của bọn tôi nhé.”
Tô Tinh Thần gật gật đầu, đây là sắp xếp tốt nhất.
“Sư huynh.” Cậu đặt chiếc chén trong tay xuống, ló đầu ra nói với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế salon khác: “Tôi đi tham quan công ty với thư ký Bùi, các anh cứ nói chuyện đi nhé.”
Toàn bộ gian phòng đều vì lời nói của Tô Tinh Thần mà tạm thời yên tĩnh lại.
“Ừ, đừng đi lâu quá.” Du Phong Hành nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chờ tôi bàn xong sẽ tự mình đưa cậu đi tham quan, sau đó tới cửa hàng nổi tiếng hôm qua cậu nói ăn cơm.”
Tô Tinh Thần rất ngạc nhiên, vì cửa hàng nổi tiếng đó chỉ là cậu thuận miệng nói với đối phương mà thôi: “Ừm.” Cậu cười híp mắt nhìn Du Phong Hành, sau đó mới rời đi với thư ký Bùi.
Vài câu trò chuyện đơn giản lại ngập tràn không khí thân mật.
“…” Diệp Tiếu Hàn cảm thấy nghiệp quật nhanh quá, che lại khuôn mặt sưng sỉa, không ngừng xoa xoa.
“Cậu bị điên à?” Du Phong Hành nhìn anh ta.
Diệp Tiếu Hàn thầm nghĩ, có cậu mới điên ấy!
Thế mà dám làm thật!
Đúng là không bằng cầm thú!
Thanh niên vừa rồi kia thoạt trông như mới tốt nghiệp cấp ba, tản ra hơi thở ngây thơ thanh mát.
Lão súc sinh như Du Phong Hành thế mà lại thích kiểu người như vậy!
Tác giả có lời muốn nói: Du Bát Giới(3): Chúc mừng tên khoe của nhận được một biệt danh mới.
*************
Chú thích:
(1) Toxic: Nghĩa gốc là chất độc, có độc. Từ này thường dùng trong giới game thủ, ám chỉ những người hành xử vô văn hóa, không có giáo dục, thường xuyên chửi bới người khác trong game. Đồng thời từ này còn để chỉ những sự vật, sự việc, tình huống tạo nên ảnh hưởng không tốt, tiêu cực cho xã hội.
(2) Tinh thần AQ: AQ là viết tắt của Anh Quèn, một nhân vật trong AQ chính truyện của Lỗ Tấn. Tóm tắt về tinh thần AQ chính là thua nhưng vẫn nhận là thắng, dốt nhưng tự nhận mình thông minh hơn người, đểu giả, bẩn tính nhưng ảo tưởng là mình tốt bụng. Nói ngắn gọn là một đứa atsm.
(3) Ở đây tác giả đang chơi chữ, Trư Bát Giới (猪八戒) đọc là /Zhūbājiè/, còn Du Bát Giới (俞八届) đọc là /YúbāJiè/, đọc thì giống nhau nhưng lại khác nghĩa.
Tô Tinh Thần cũng là một thanh niên thế hệ mới, tất nhiên sẽ từng nghe đến công ty như sấm bên tai.
Cũng không phải là vì cậu chơi game của công ty Phong Hành, mà là vì lúc cậu còn đi học, có một nhóm bạn cùng phòng chơi game đến điên cuồng, lúc nào cũng nhờ cậu đi mua cơm hộ.
Lâu dần, ấn tượng của Tô Tinh Thần đối với công ty Phong Hành, ngoại trừ vô cùng trâu bò, còn có chút toxic(1).
Cảm thấy mấy trò chơi bạo lực như vậy chính là vật cản đã cản các bạn học ôn thi.
Cho đến hôm nay, người sáng lập là ngài Du đang thân mật đứng chung một chỗ, Tô Tinh Thần tất nhiên sẽ không để lộ suy nghĩ hồi trước của mình.
Ra khỏi thang máy, Tô Tinh Thần buông bàn tay đang nắm tay Du Phong Hành ra, trên mặt cũng nở một nụ cười mỉm theo tính xã giao.
Du Phong Hành thấy thế, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cậu, đây là Tô Tinh Thần ư? Có lẽ hắn không ngờ rằng, Tô Tinh Thần khi ở nơi đông người cũng có lúc thành thục cẩn thận như thế.
“Cậu không cần phải vậy đâu.” Du Phong Hành thấp giọng nói với cậu.
“Không sao.” Tô Tinh Thần xua tay, chứng minh mình vẫn ổn.
Lúc này Du Phong Hành nhíu nhíu mày, nhớ lại trước đây khi ở chung với Tô Tinh Thần, đối phương thỉnh thoảng lại toát ra một thứ cảm giác không thoải mái, khiến cho hắn để ý tới.
Cảm giác này ngày hôm nay lại xuất hiện lần nữa.
Lúc chúng xuất hiện đều có điểm chung, đó là đều xuất hiện vào lúc người thứ ba có mặt…
Nhưng mà bây giờ họ đã đi vào công ty, không rảnh để đi tra xét nguyên nhân.
Nguyên tầng này đều thuộc phạm vi của công ty Phong Hành.
Sảnh đi vào được thiết kế rộng rãi sáng sủa, phù hợp với tiêu chuẩn của một công ty lớn.
Số lần Tô Tinh Thần được đi tham quan công ty có thể đếm trên đầu ngón tay, dưới góc nhìn của cậu, công ty của ngài Du đã là công ty ưu tú nhất cậu có thể tưởng tượng được rồi.
Lúc bọn họ đi qua, mấy em gái trước sảnh đều đứng lên, không hẹn mà dùng ánh mắt kinh dị nhìn theo sếp lớn vừa đi ngang qua, còn có… một em trai không biết thân phận đi theo bên cạnh sếp.
Nhưng mà mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ, châu đầu kề tai buôn dưa bán cá: “Người ban nãy đi theo sếp sẽ không phải là tiểu thịt tươi trên báo kia chứ?”
“Có thể lắm!” Tờ báo là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, mọi người trong công ty còn chưa quên đâu!
“Quả nhiên báo chí chỉ biết viết bậy bạ.”
Mọi người thầm nghĩ, kiêu căng come out gì chứ, nếu là loại không thể cho ai biết quan hệ, sếp sẽ hiên ngang đưa người tới công ty thế sao?
Hơn nữa em trai ban nãy kia ăn mặc giản dị, thoạt trông vẫn còn nhỏ tuổi, sếp lớn có phát điên cũng không cầm thú tới mức như vậy.
Sau đó toàn bộ nhân viên công ty nhìn thấy Du Phong Hành mang theo Tô Tinh Thần rêu rao khắp nơi cũng nghĩ như vậy.
Bao gồm cả thư ký Bùi đáng thương.
Thư ký Bùi nhìn thấy boss hô mưa gọi gió rốt cuộc cũng nhớ ra hắn vẫn còn một công ty phải quản lý, càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy sau lưng boss gắn thêm một cái đuôi nhỏ.
“Ơ kìa?” Thư ký Bùi dụi mắt một cái, cảm thấy cái đuôi nhỏ hơi quen quen.
Kết hợp với tờ báo mới ra hôm qua, cái đuôi nhỏ này chẳng phải là đứa nhỏ đi chơi cùng Du Phong Hành bị đăng lên báo sao.
Còn được sếp xách đến công ty nữa.
Thư ký Bùi càng thêm yên tâm.
Bởi vì hành vi lộ liễu của Du Phong Hành đã hoàn toàn chứng minh mối quan hệ giữa hắn và cái đuôi nhỏ rất trong sáng, không hề xấu xa.
“Sếp.” Anh cười mỉm đi tới gọi hắn, nhân tiện vẫy tay với Tô Tinh Thần: “Hi.”
Tuy rằng không biết người ta tên gì, nhưng nếu đã có thể đi du lịch với Du Phong Hành, còn được mang tới công ty, dùng mông nghĩ cũng biết là người quan trọng.
Tô Tinh Thần nhìn anh một lát, sau đó cũng nở nụ cười: “Hi.”
“Cậu…” Thư ký Bùi đang muốn tiếp cận cục cưng nhỏ mặt búng ra sữa này, lại thấy Du Phong Hành khoác vai cục cưng: “Đi vào rồi nói.”
Thư ký Bùi bị động tác tự nhiên như ruồi của hắn làm cho ngây ngẩn.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu là, chắc boss không sinh được đứa con riêng lớn vậy đâu nhỉ?
Anh nhanh chóng lắc đầu, ôm mối tò mò theo sếp vào phòng làm việc.
Không lâu sau khi bọn họ đóng cửa, toàn bộ công ty đều biết sếp lén lút ra ngoài nghỉ phép đã quay về đi làm, hơn nữa còn mang theo tiểu thịt tươi ngày hôm qua lên báo cùng hắn!
Các nhân viên đều đang lan tin đồn kia kìa!
Chỉ có một người hồn vía lên mây, cái người đó chính là đồng chí Hùng Viễn Phi bên bộ kỹ thuật.
Cậu ta như đã biết một bí mật động trời, lại như một người đang ngồi trên ghế nhấm nháp tư vị thế nhân đều say mỗi ta còn tỉnh vậy.
Chuyện bắt đầu từ sáng hôm qua, sáng hôm qua Hùng Viễn Phi bỗng phát hiện anh trai nông thôn đã lâu chưa phát livestream đột nhiên mở kênh phát sóng.
Sau đó anh trai streamer nói với cậu ta rằng vừa ra ngoài du lịch mấy ngày, để vườn rau héo úa hết sạch, vô cùng đau lòng.
Hùng Viễn Phi cũng rất đau lòng, vì thế viết một bình luận an ủi anh trai streamer.
Kết quả chờ cậu ta viết xong bình luận, đã thấy khuôn mặt ông sếp mà có cháy thành tro cậu ta cũng nhận ra.
Lúc đó Hùng Viễn Phi sợ điếng người, cứ cho rằng mắt mình mù rồi nên mới nhìn nhầm người.
Khi cậu muốn nhìn rõ lại chút, thì anh trai streamer đã tắt camera.
Mấy cái người chỉ lo bàn tán thanh niên kia thật đẹp trai, chắc chắn không thể hiểu tâm trạng khi đó của Hùng Viễn Phi được.
Thì ra anh trai streamer quen biết với sếp thật, hơn nữa còn là bạn của nhau.
Thật là vi diệu!
Cậu ta đã từng mua đồ giúp cho bạn của sếp!
Hơn nữa không chỉ có một lần!
Hùng Viễn Phi đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là đỉnh cao cuộc sống đời này của mình.
Bộ trưởng Diệp Tiếu Hàn là mẫu người luôn thích hít drama, dùng giọng điệu gay lọ mà nói: “Cái gì? Lão Du mang bạn trai scandal của hắn về á? Thế tôi phải góp một chân đến xem mới được.”
Trước khi đi còn nhân tiện bày vẻ chỉ sợ trời không sập mà báo cho tổng giám đốc Kế: Ê lão Kế, bạn trai cũ của cô đưa bạn trai tới công ty kìa, hai ta cùng đi xem thử đi.
Tổng giám đốc Kế nhận được tin: …
Trong lòng không lấy gì làm lạ.
Dù sao Du Phong Hành cũng là loại người như vậy, tổng giám đốc Kế tình nguyện tin rằng hắn sẽ kết hôn với công việc, còn hơn tin hắn sẽ tìm người để yêu đương.
Dưới tình huống này, vấn đề nam nữ cũng chỉ nhỏ như con kiến mà thôi.
“Tôi tên Bùi Văn, là thư ký của boss.” Thư ký Bùi thân mật vươn tay ra với Tô Tinh Thần, đôi mắt dưới chiếc kính lóe lên khiến người ta cảm thấy thân thiện ấm áp.
Tô Tinh Thần vốn rất thích loại người mang theo hơi thở của ánh nắng ấm áp: “Xin chào thư ký Bùi, tôi tên Tô Tinh Thần, là… sư đệ cùng trường với ngài Du.”
Lúc cậu giới thiệu bản thân còn không quên liếc nhìn Du Phong Hành.
Đối phương gửi lại cho cậu một ánh mắt trấn an, làm cho nụ cười của cậu tự nhiên lên mấy phần.
“Tên dễ nghe thật đấy.” Thư ký Bùi thật lòng tán dương.
Trong lòng:??? Sư đệ??
Thứ cho anh ta nói thẳng, bọn họ chênh nhau bao nhiêu tuổi vậy?
Tô Tinh Thần nhanh chóng cho anh một đáp án: “Bọn tôi chênh nhau tám tuổi.”
Thư ký Bùi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy giữa cậu với boss thật đúng là có duyên số.” Chênh nhau tám tuổi mà cũng ở cạnh nhau được, đây mà là tình cảm anh em với nhau à!
“Đừng có nói nhảm, pha cho cậu ấy chén trà hoa đi.” Du Phong Hành ngồi một bên, thấy Tô Tinh Thần vẫn đứng nói chuyện với Bùi Văn thì bắt đầu có chút không vui.
Hắn kéo tay Tô Tinh Thần: “Ngồi xuống đây.”
Tô Tinh Thần theo phản xạ tự nhiên gõ gõ ngón tay ngài Du, sờ sờ nắn nắn nhiều lần để xác nhận: “Sao tay anh lạnh thế, không khỏe ở đâu à?”
Thư ký Bùi quay lưng đi pha trà nghe vậy, giật mình suýt làm rớt ấm trà:….
“Không có, tôi rất khỏe.” Du Phong Hành cũng nắm chặt lấy tay Tô Tinh Thần, bàn tay cậu rất ấm áp: “Cậu sưởi ấm cho tôi đi.”
Thư ký Bùi:???
Tình nghĩa anh em của các người tôi xem không có hiểu!
“Ừm.” Tô Tinh Thần lại làm bé ngoan ngồi cạnh ngài Du, hai tay nắm lấy tay ngài Du, bọc trong lòng bàn tay ấm áp dễ chịu của mình xoa xoa một chút.
Thư ký Bùi dũng cảm bưng trà xoay người, nhìn thấy hình ảnh sếp lớn đang nắm lấy tay sư đệ hắn, trong lòng bỗng sinh ra loại tinh thần AQ “Tôi còn gì phải lo sợ nữa.”(2)
Tô Tinh Thần phát hiện thư ký Bùi xoay người, tất nhiên sẽ ngại không nắm lấy tay sư huynh nữa.
“Cảm ơn.” Cậu nhận lấy ly trà ngon thư ký Bùi đã pha, thấy bên trong có la hán quả cùng hoa nhài, vì vậy đưa lên nhấp một hớp, hưởng thụ từng đợt ngòn ngọt lan ra trên đầu lưỡi.
Từ góc nhìn của thư ký Bùi, mỗi một hình ảnh đối với anh mà nói, đều rất giống hình ảnh nghệ thuật.
Mà Tô Tinh Thần là vai nam chính trong đó…
Cho nên thư ký Bùi rất không hiểu, loại mây trắng lơ lửng trên trời này sao lại có quan hệ với vị boss người đầy hơi tiền được vậy?
Hai người không chỉ không giao nhau, mà còn là người của hai thế giới.
Thư ký Bùi nghĩ vậy, chuyển tầm mắt qua người đàn ông đang ngồi nghênh ngang, tỏa ra khí chất của một bá đạo tổng tài!
Đúng là cay mắt, thư ký Bùi chịu không nổi mà đi mở cửa xem thử là ai.
“Bộ trưởng Diệp.”
Đứng ngoài cửa chính là trưởng phòng ban kỹ thuật của bọn họ.
“Chào thư ký Bùi.” Diệp Tiếu Hàn lộ liễu nhìn vào bên trong: “Nghe nói lão Du dẫn bạn trai về à? Để tôi nhìn chút coi?”
Khóe miệng thư ký Bùi giật một cái, nghĩ thầm, nếu anh không sợ chết thì cứ vào mà ngắm.
Nhưng mà anh quên mất, Diệp Tiếu Hàn vốn là kẻ không sợ chết.
Diệp Tiếu Hàn lập tức đẩy cửa đi vào, cũng nhìn thấy Tô Tinh Thần đang ngồi trên ghế salon uống trà, hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của mình.
Tuổi quá nhỏ.
Hơn nữa vừa ngây thơ vừa đơn thuần.
Đây chính là kiểu nghe nhầm lời đồn bậy, chẳng có chút gì đáng để hóng hớt, Diệp Tiếu Hàn thầm nghĩ.
“Cậu bắt tin nhanh đấy nhỉ.” Du Phong Hành cũng nhìn thấy anh: “Tôi vừa tới công ty cậu đã biết rồi.”
Diệp Tiếu Hàn: “Dù sao tôi cũng là quản lý công ty mà.” Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định hít drama, tỏ thái độ đến cũng đến rồi, ngồi xuống bàn công việc với Du Phong Hành.
Thư ký Bùi thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, bưng bình trà ban nãy pha cho Tô Tinh Thần, lấy chiếc chén mới định rót cho bộ trưởng Diệp và Du Phong Hành mỗi người một chén.
Sau đó đứng bên cạnh Tô Tinh Thần, thấp giọng trò chuyện: “Bọn họ bàn công việc sẽ rất nhàm chán, hay là tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng công ty của bọn tôi nhé.”
Tô Tinh Thần gật gật đầu, đây là sắp xếp tốt nhất.
“Sư huynh.” Cậu đặt chiếc chén trong tay xuống, ló đầu ra nói với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế salon khác: “Tôi đi tham quan công ty với thư ký Bùi, các anh cứ nói chuyện đi nhé.”
Toàn bộ gian phòng đều vì lời nói của Tô Tinh Thần mà tạm thời yên tĩnh lại.
“Ừ, đừng đi lâu quá.” Du Phong Hành nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chờ tôi bàn xong sẽ tự mình đưa cậu đi tham quan, sau đó tới cửa hàng nổi tiếng hôm qua cậu nói ăn cơm.”
Tô Tinh Thần rất ngạc nhiên, vì cửa hàng nổi tiếng đó chỉ là cậu thuận miệng nói với đối phương mà thôi: “Ừm.” Cậu cười híp mắt nhìn Du Phong Hành, sau đó mới rời đi với thư ký Bùi.
Vài câu trò chuyện đơn giản lại ngập tràn không khí thân mật.
“…” Diệp Tiếu Hàn cảm thấy nghiệp quật nhanh quá, che lại khuôn mặt sưng sỉa, không ngừng xoa xoa.
“Cậu bị điên à?” Du Phong Hành nhìn anh ta.
Diệp Tiếu Hàn thầm nghĩ, có cậu mới điên ấy!
Thế mà dám làm thật!
Đúng là không bằng cầm thú!
Thanh niên vừa rồi kia thoạt trông như mới tốt nghiệp cấp ba, tản ra hơi thở ngây thơ thanh mát.
Lão súc sinh như Du Phong Hành thế mà lại thích kiểu người như vậy!
Tác giả có lời muốn nói: Du Bát Giới(3): Chúc mừng tên khoe của nhận được một biệt danh mới.
*************
Chú thích:
(1) Toxic: Nghĩa gốc là chất độc, có độc. Từ này thường dùng trong giới game thủ, ám chỉ những người hành xử vô văn hóa, không có giáo dục, thường xuyên chửi bới người khác trong game. Đồng thời từ này còn để chỉ những sự vật, sự việc, tình huống tạo nên ảnh hưởng không tốt, tiêu cực cho xã hội.
(2) Tinh thần AQ: AQ là viết tắt của Anh Quèn, một nhân vật trong AQ chính truyện của Lỗ Tấn. Tóm tắt về tinh thần AQ chính là thua nhưng vẫn nhận là thắng, dốt nhưng tự nhận mình thông minh hơn người, đểu giả, bẩn tính nhưng ảo tưởng là mình tốt bụng. Nói ngắn gọn là một đứa atsm.
(3) Ở đây tác giả đang chơi chữ, Trư Bát Giới (猪八戒) đọc là /Zhūbājiè/, còn Du Bát Giới (俞八届) đọc là /YúbāJiè/, đọc thì giống nhau nhưng lại khác nghĩa.
Danh sách chương