Không biết lý do vì sao khi thấy hắn ra ngoài đột nhiên trong lòng lại cảm thấy như sắp mất một thứ gì đó rất quan trọng. Và cậu rất sợ cái cảm giác đó, nó làm cậu luôn nhớ đến những quá khứ tồi tệ trước đây. Từng người từng người rời xa. Lâm Tiễn bỏ rơi cậu để đi sang Mỹ, bà ngoại vì bệnh cũng bỏ cậu lại Tiểu Trương một mình, thậm chí con mèo cậu yêu thương nhất cũng vì tai nạn mà để lại cậu cô đơn, lẻ loi trong cuộc sống này. Nên Tiểu Trương không muốn bất kì ai phải rời xa mình nữa, kể cả Trì Tuyên. Trì Tuyên thấy Tiểu Trương đang nắm lấy cổ tay mình rất chặt không buông nên hắn quyết định sẽ ngủ cùng cậu.
Nguyên nhân hắn muốn ra ngoài phòng khách ngủ là vì Trì Tuyên sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Trương. Tại giường không được rộng lắm, ngủ hai người sợ sẽ không thể thở được. Nhưng vì cậu đã muốn giữ hắn lại như thế thì hắn cũng không muốn làm cậu khó xử. Không cần Trì Tuyên lên tiếng Tiểu Trương đã tự động nhích người vào trong nhường chỗ cho hắn rồi. Trì Tuyên có chút thắc mắc sao lại nhường chỗ cho hắn nhiều đến cậu sắp rơi khỏi giường thế. Hắn nằm xuống vị trí của mình, chưa đầy năm phút đã nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn rồi. Tiểu Trương có hơi chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không nói gì. Cậu lợi dụng lúc hắn ngủ mà lấy tay sờ bụng hắn.
Phải nói cơ bụng của Trì Tuyên rất đẹp nha, làm Tiểu Trương ghen tị không thôi, tuy là qua lớp áo nhưng nhìn nó đã khá đẹp rồi. Cậu cũng muốn có cơ bụng như thế này nhưng mỗi lần đi tập lại không có hiệu quả gì. Tiểu Trương dùng ngón tay chọt chọt bụng của Trì Tuyên làm hắn có chút nhột. Thật ra hắn chưa ngủ đâu chỉ là xem Tiểu Trương làm gì thôi. Đang ngắm nghía cơ bụng của Trì Tuyên thì đột nhiên hắn trở mình về phía cậu chống tay xuống giường. Cái tư thế này không khác gì đang đè cậu cả:
"Anh...làm gì vậy hả?"
Trì Tuyên nhếch miệng cười, cởi chiếc áo đang mặc rồi quăng nó xuống giường:
"Chẳng phải em thích ngắm cơ bụng của tôi lắm sao? Nào xem bây giờ đã rõ nét hơn chưa."
Nhìn cơ thể nửa trần của hắn khiến cậu có chút xấu hổ. Cơ mà cơ thể hắn lại rất đẹp, màu vàng đồng cộng thêm cơ bụng sáu múi nữa khiến Tiểu Trương vừa khâm phục lại vừa ganh tị. Trì Tuyên bắt lấy tay của cậu đưa vào bụng của mình. Không những thế lại còn nắm tay cậu sờ qua sờ lại nữa chứ. Bây giờ thì Tiểu Trương không khác gì con tôm luộc chín nữa rồi. Lợi dụng cậu sơ hở mà Trì Tuyên cúi đầu xuống hôn vào má cậu một cái. Trong lúc Tiểu Trương còn mở tròn mắt nhìn hắn khó hiểu thì hắn lại tặng cậu nụ hôn ở môi. Tiểu Trương ngạc nhiên nhưng rồi cũng theo hắn luôn.
Không biết vô tình hay cố ý mà trong lúc hôn Tiểu Trương lại đưa lưỡi của mình ra luồng vào khoang miệng của Trì Tuyên. Hai người cháo lưỡi tiếng mút mát, ướt át vang lên khắp phòng. Hôn đến khi Tiểu Trương không còn thở được nữa thì Trì Tuyên mới luyến tiếc buông ra. Tiểu Trương vội vàng hít một ngụm khí, lồng ngực vẫn còn phập phồng. Không ngờ rằng kĩ thuật hôn của hắn lại tuyệt vời đến thế, làm cậu quyến luyến không thôi. Đang cao trào thì nào ngờ hắn lại quay về với vị trí cũ, hai tay đặt lên bụng thong thả nhắm mắt. Tiêu Trương giận dỗi trở mình xoay lưng về phía hắn, đang cao trào vậy mà hắn lại làm người ta tụt hứng. Thật không thể chấp nhận mà.
Trì Tuyên thấy mèo nhỏ quay lưng với mình biết là giận nên cố ý kéo cậu vào lòng mình rồi ôm thật chặt, còn hôn lên tóc cậu nữa. Tiểu Trương lại một phen bị hắn làm cho giật mình, tưởng đâu hắn sẽ bỏ mặt cậu hờn dỗi thế chứ ai ngờ ai lại ôm để an ủi:
"Xin lỗi em"
Tiểu Trương rúc sâu vào người hắn:
"Xin lỗi gì chứ!"
Trì Tuyên hôn vào trán cả Tiểu Trương, thật sự lúc đầu hắn cũng thích lắm chứ vì bên dưới của hắn đã "cứng" lên rồi mà. Nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến cậu nên mới dừng lại:
"Lần sau sẽ bù đắp cho em, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi."
Giận thì cũng giận lắm chứ nhưng biết làm sao bây giờ khi đối phương đề nghị như thế. Tiêu Trương thôi không suy nghĩ nữa liền rúc sâu vào người của đối phương rồi nhắm mắt. Chưa đầy một phút cậu đã chìm vào giấc mộng rồi, Trì Tuyên nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu cũng yên tâm mà ngủ. Không biết vì sao mà tối hôm đó Tiểu Trương ngủ thật sự rất ngon, trong mơ cậu thấy cậu và Trì Tuyên đang nắm tay bước đi trong lễ đường. Hai người nhìn nhau cười trông rất hạnh phúc...
............
Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ làm Lưu Xuân có chút giật mình mà tỉnh giấc, mở mắt nhìn sang bên cạnh mình nhưng chỉ có một khoảng trống. Cậu nghĩ chắc là Tạ Hải đã đi làm mất rồi. Lưu Xuân bước xuống giường vươn vai một cái rồi lấy khăn vào phòng toilet. Sau khi vệ sinh cá nhân xong Lưu Xuân thay áo ở quán rồi xuống bếp, không thấy bóng dáng của hắn đâu cậu liền có chút hụt hẫng, nhưng đổi lại trên bàn có thức ăn để sẵn nên tâm trạng của Lưu Xuân cũng tốt lên một chút. Ngồi xuống ghế cậu thấy một mảnh giấy nhỏ bên trong có ghi:
Bảo bối hôm nay anh phải đến công ty sớm nên không thể ăn cùng em được. Anh có nấu sẵn thức ăn rồi đấy, em chỉ cần ăn thôi. Xin lỗi em nhưng hôm sau anh sẽ bù đắp cho em.
Nguyên nhân hắn muốn ra ngoài phòng khách ngủ là vì Trì Tuyên sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Trương. Tại giường không được rộng lắm, ngủ hai người sợ sẽ không thể thở được. Nhưng vì cậu đã muốn giữ hắn lại như thế thì hắn cũng không muốn làm cậu khó xử. Không cần Trì Tuyên lên tiếng Tiểu Trương đã tự động nhích người vào trong nhường chỗ cho hắn rồi. Trì Tuyên có chút thắc mắc sao lại nhường chỗ cho hắn nhiều đến cậu sắp rơi khỏi giường thế. Hắn nằm xuống vị trí của mình, chưa đầy năm phút đã nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn rồi. Tiểu Trương có hơi chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không nói gì. Cậu lợi dụng lúc hắn ngủ mà lấy tay sờ bụng hắn.
Phải nói cơ bụng của Trì Tuyên rất đẹp nha, làm Tiểu Trương ghen tị không thôi, tuy là qua lớp áo nhưng nhìn nó đã khá đẹp rồi. Cậu cũng muốn có cơ bụng như thế này nhưng mỗi lần đi tập lại không có hiệu quả gì. Tiểu Trương dùng ngón tay chọt chọt bụng của Trì Tuyên làm hắn có chút nhột. Thật ra hắn chưa ngủ đâu chỉ là xem Tiểu Trương làm gì thôi. Đang ngắm nghía cơ bụng của Trì Tuyên thì đột nhiên hắn trở mình về phía cậu chống tay xuống giường. Cái tư thế này không khác gì đang đè cậu cả:
"Anh...làm gì vậy hả?"
Trì Tuyên nhếch miệng cười, cởi chiếc áo đang mặc rồi quăng nó xuống giường:
"Chẳng phải em thích ngắm cơ bụng của tôi lắm sao? Nào xem bây giờ đã rõ nét hơn chưa."
Nhìn cơ thể nửa trần của hắn khiến cậu có chút xấu hổ. Cơ mà cơ thể hắn lại rất đẹp, màu vàng đồng cộng thêm cơ bụng sáu múi nữa khiến Tiểu Trương vừa khâm phục lại vừa ganh tị. Trì Tuyên bắt lấy tay của cậu đưa vào bụng của mình. Không những thế lại còn nắm tay cậu sờ qua sờ lại nữa chứ. Bây giờ thì Tiểu Trương không khác gì con tôm luộc chín nữa rồi. Lợi dụng cậu sơ hở mà Trì Tuyên cúi đầu xuống hôn vào má cậu một cái. Trong lúc Tiểu Trương còn mở tròn mắt nhìn hắn khó hiểu thì hắn lại tặng cậu nụ hôn ở môi. Tiểu Trương ngạc nhiên nhưng rồi cũng theo hắn luôn.
Không biết vô tình hay cố ý mà trong lúc hôn Tiểu Trương lại đưa lưỡi của mình ra luồng vào khoang miệng của Trì Tuyên. Hai người cháo lưỡi tiếng mút mát, ướt át vang lên khắp phòng. Hôn đến khi Tiểu Trương không còn thở được nữa thì Trì Tuyên mới luyến tiếc buông ra. Tiểu Trương vội vàng hít một ngụm khí, lồng ngực vẫn còn phập phồng. Không ngờ rằng kĩ thuật hôn của hắn lại tuyệt vời đến thế, làm cậu quyến luyến không thôi. Đang cao trào thì nào ngờ hắn lại quay về với vị trí cũ, hai tay đặt lên bụng thong thả nhắm mắt. Tiêu Trương giận dỗi trở mình xoay lưng về phía hắn, đang cao trào vậy mà hắn lại làm người ta tụt hứng. Thật không thể chấp nhận mà.
Trì Tuyên thấy mèo nhỏ quay lưng với mình biết là giận nên cố ý kéo cậu vào lòng mình rồi ôm thật chặt, còn hôn lên tóc cậu nữa. Tiểu Trương lại một phen bị hắn làm cho giật mình, tưởng đâu hắn sẽ bỏ mặt cậu hờn dỗi thế chứ ai ngờ ai lại ôm để an ủi:
"Xin lỗi em"
Tiểu Trương rúc sâu vào người hắn:
"Xin lỗi gì chứ!"
Trì Tuyên hôn vào trán cả Tiểu Trương, thật sự lúc đầu hắn cũng thích lắm chứ vì bên dưới của hắn đã "cứng" lên rồi mà. Nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến cậu nên mới dừng lại:
"Lần sau sẽ bù đắp cho em, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi."
Giận thì cũng giận lắm chứ nhưng biết làm sao bây giờ khi đối phương đề nghị như thế. Tiêu Trương thôi không suy nghĩ nữa liền rúc sâu vào người của đối phương rồi nhắm mắt. Chưa đầy một phút cậu đã chìm vào giấc mộng rồi, Trì Tuyên nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu cũng yên tâm mà ngủ. Không biết vì sao mà tối hôm đó Tiểu Trương ngủ thật sự rất ngon, trong mơ cậu thấy cậu và Trì Tuyên đang nắm tay bước đi trong lễ đường. Hai người nhìn nhau cười trông rất hạnh phúc...
............
Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ làm Lưu Xuân có chút giật mình mà tỉnh giấc, mở mắt nhìn sang bên cạnh mình nhưng chỉ có một khoảng trống. Cậu nghĩ chắc là Tạ Hải đã đi làm mất rồi. Lưu Xuân bước xuống giường vươn vai một cái rồi lấy khăn vào phòng toilet. Sau khi vệ sinh cá nhân xong Lưu Xuân thay áo ở quán rồi xuống bếp, không thấy bóng dáng của hắn đâu cậu liền có chút hụt hẫng, nhưng đổi lại trên bàn có thức ăn để sẵn nên tâm trạng của Lưu Xuân cũng tốt lên một chút. Ngồi xuống ghế cậu thấy một mảnh giấy nhỏ bên trong có ghi:
Bảo bối hôm nay anh phải đến công ty sớm nên không thể ăn cùng em được. Anh có nấu sẵn thức ăn rồi đấy, em chỉ cần ăn thôi. Xin lỗi em nhưng hôm sau anh sẽ bù đắp cho em.
Danh sách chương