Đến bệnh viện Văn Đông không nhanh không chậm bế Vương Thiên Ân từ xe rồi vào bên trong, trước sự ngỡ ngàng của những con người kia Vương Thiên Ân ngại ngùng đỏ mặt mà vùi đầu vào trong ngực của Văn Đông. Thầm chửi rủa, có cần phải làm thế không? Y chỉ bị gãy chân thôi mà chưa có phế đâu nha! Nhưng mà khi hít hương thơm thoang thoảng trên người anh lại cảm giác có phần rất quen:

"Tôi biết anh là muốn tốt cho tôi nhưng mà thả tôi xuống trước được không?"

Văn Đông cười đểu, đi vào trong thang máy nói:

"Không thể."

Vương Thiên Ân tức giận ra sức giãy giụa, ông đây là đàn ông, là đàn ông đó điều quan trọng phải nhắc lại ba lần! Vương Thiên Ân đành ngậm cục tức này xuống bụng. Đầu tiên Văn Đông bế y đến phòng chụp X-Quang trước. Sau khi đã chắc chắn y bị gãy chân anh mới ra lệnh cho các bác sĩ tiến hành phẫu thuật để ghép lại xương. Vương Thiên Ân vừa biết tin này mặt mày liền biến sắc, suýt nữa ngất vì sốc. Bây giờ mà phẫu thuật thì ai sẽ phụ giúp cho Tạ Hải đây, rồi tiền viện phí nữa? Quả thật là không thích hợp mà.

Vương Thiên đẩy Văn Đông ra vọt xuống giường tính chạy trốn nhưng chỉ bước được nửa bước thì cơn đau đã lan rộng khắp cơ thể rồi. Văn Đông thấy thế liền mỉm cười, bế y đến phòng phẫu thuật, Vương Thiên Ân ra sức la hét:

"Anh thả tôi ra a! Tôi phải về nhà!"

Văn Đông mắt điếc tai ngơ, nói:

"Em yên lặng một chút đi."

Vương Thiên Ân tính tình bướng bỉnh cố hết sức mà la hét, sau khi la hét đủ rồi mới im lặng mà ngủ. Văn Đông đặt y lên giường, bảo người khác tiêm thuốc mê cho y, còn mình mặc đồ phẫu thuật vào. Văn Đông nhìn gương mặt đang yên lành ngủ kia mà thầm thì:

"Chỉ đau một chút thôi..."

.............

Tạ Hải đi qua đi lại trong phòng bệnh, Lưu Xuân nhìn hắn mà muốn chóng mặt, hỏi:

"Tạ Hải anh sao thế?"

Tạ Hải thở dài đáp:

"Không có gì, chỉ là trước lúc đến đây tôi có nhờ thư ký của mình mua một ít trái cây mang tới, nhưng mà đã sáu giờ tối rồi vẫn chưa thấy cậu ta đến."

Lưu Xuân nghe vậy cũng có chút lo lắng:

"Vậy anh điện cậu ấy thử xem sao."

Tạ Hải lắc đầu:

"Tôi gọi rồi nhưng không nghe máy."

Trong tình huống này Lưu Xuân cũng không biết phải làm gì, chắc chỉ còn chờ đợi là tốt nhất. Hai người đang âu sầu suy nghĩ thì chuông điện thoại của Tạ Hải reo lên. Hắn bấm nút nghe, bên đó có giọng truyền đến:

"Đi ăn không?"

Thì ra là Trì Tuyên, Tạ Hải liếc qua chỗ Lưu Xuân đoán chắc cậu đã đói bụng liền gật đầu đáp:

"Được, đợi tôi mười phút."

Cúp máy Tạ Hải vác Lưu Xuân lên vai, Lưu Xuân nãy giờ đầu óc quay mòng mòng chưa hiểu chuyện gì xảy ra:

"Tạ Hải thả em xuống!"

Mà cho Tạ Hải nghe theo cũng quá khó rồi, hắn không nói lời nào trực tiếp đem cậu bỏ vào trong xe, khởi động cơ rời đi.

.........

Tại nhà hàng cách đó không xa, Trì Tuyên cùng Tiểu Trương đang đợi hai người kia đến, Tiểu Trương cảm thấy có chút hồi hộp, tối nay không phải chỉ có hai người họ mà còn thêm sự hiện diện của người khác. Trì Tuyên nói hắn sẽ giới thiệu cậu với bạn của hắn. Làm Tiểu Trương đứng ngồi không yên. Trì Tuyên dường như cảm thấy Tiểu Trương lo lắng liền vuốt tóc cậu mà trấn an:

"Em đừng sợ."

Tiểu Trương gật đầu. Đúng mười phút sau chiếc xe của Tạ Hải đậu trước nhà hàng. Tạ Hải mở cửa nắm tay Lưu Xuân mà đi vào. Dưới bao con mắt ngỡ ngàng Lưu Xuân muốn rút tay trở về cơ hồ lại bị tay đối phương nắm chặt, không có cách nào gỡ ra. Nhìn từ xa Lưu Xuân cảm giác có bóng dáng quen thuộc. Không phải quen thuộc mà quá quen thuộc.

Đến gần thêm một chút, Lưu Xuân mới đích xác biết người kia là ai. Là Tiểu Trương, nhưng sao cậu ta lại ở đây? Không lẽ... Bao nhiêu câu hỏi trong đầu cứ liên tục xuất hiện. Tạ Hải giơ tay chào Trì Tuyên, Trì Tuyên mỉm cười mời hai người ngồi. Chỉ có Tiểu Trương vẫn là cúi đầu nãy giờ, Trì Tuyên bảo cậu:

"Tiểu Trương em ngước mặt lên đi."

Tiểu Trương xấu hổ lắc đầu, Lưu Xuân cười nhẹ:

"Đúng đấy Tiểu Trương, ngước lên cho anh mày nhìn nào."

Tiểu Trương cảm thấy cái giọng này hơi quen, nên ngước lên nhìn xem. Đập vào mắt cậu là gương mặt Lưu Xuân đang cười, Tiểu Trương kinh ngạc nhìn Trì Tuyên rồi nhìn qua Tạ Hải cuối cùng là đối diện với Lưu Xuân:

"Sao anh lại ở đây?"

Lưu Xuân nhún vai:

"Tôi cũng đâu có biết."

Tiểu Trương mặt đơ ra, đang nuốt mấy lời kia. Không ngờ tới tối nay người mà cậu gặp lại chính là Lưu Xuân, Lưu Xuân thấy vẻ mặt đờ đẫn của người kia liền gắp một miếng thịt hung hăn nhét vào miệng đối phương. Tạ Hải thấy tính huống đó mặt đen như than, tay vòng lấy eo của Lưu Xuân nhích lại gần cậu. Lưu Xuân thấy vậy bèn cười vài tiếng, không ngờ Tạ Hải lại có lúc ghen tuông như thế này. Phía bên kia Trì Tuyên cũng không thua kém gì, mặt hắn giờ phủ đầy màu đen, lấy tay nhéo vào hông của Tiểu Trương một cái. Tiểu Trương không kìm được thét một tiếng:

"A!"

Thấy mọi người xung quanh nhìn mình kì lạ, cậu liền lấy tay bụm chặt miệng lại rồi bắn ánh mắt sắt như dao qua người kia. Trì Tuyên nhún vai cười cười, Tiểu Trương tức như núi lửa phun trào dùng chân đạp vào chân người kia nhưng mà hắn kịp thu chân lại nên mới hụt. Lưu Xuân thấy cứ thế này thì sẽ xảy ra chiến tranh mất, cậu lên tiếng đề nghị:

"Chúng ta ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ."

Thế là trên bàn ăn bốn người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, như một gia đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện