Edit: Dâu



Cao Nhiên đối mặt với một bàn cơm nước mà sững sờ.

Chớp mắt mấy cái, cậu đứng lên đi ra ngoài, ngửi mùi thuốc lá mà tìm được người đàn ông trong góc, “Anh Tiểu Bắc.”

Phong Bắc ngồi xổm trên đất hút thuốc, bóng tối che đi gương mặt, “Không phải nói là bụng sôi sùng sục rồi sao? Ra ngoài làm gì?”

Cao Nhiên cũng ngồi xổm xuống, “Anh với anh Thạch trước sau rời bàn, em còn ăn uống gì nữa.”

Phong Bắc bỗng nhiên buông một câu, “Tào Thế Nguyên nói rất đúng.”

Thiếu niên này mà ngốc, trên đời này chẳng còn ai thông minh, năng lực tự bảo vệ mình của em ấy còn mạnh hơn người thường mấy lần, chỉ cần có một chút manh mối khiến cho mình rơi vào cảnh khó khăn thôi, sẽ lập tức bị phủi đi, hoặc hoàn toàn dứt bỏ.

Từ tháng bảy năm ngoái đến tháng hai năm nay, thời gian ở bên nhau dài đến vậy, nhiều lần không khống chế được mà ám chỉ, Phong Bắc không tin thiếu niên không phát hiện chút nào, thực sự chỉ cho họ là anh em thân thiết được, chẳng qua là không muốn đối mặt, sợ phải đối mặt, do đó tự thôi miên mình, để cho tất cả mọi thứ duy trì hiện trạng, cho rằng đây là kết quả tốt nhất cho nhau.

Thiếu niên còn chưa thực sự ý thức được điều này, mà bản năng của em ấy đã làm vậy, và vẫn đang làm vậy.

Duy trì hiện trạng sao? Phong Bắc nghiến chặt điếu thuốc, cổ họng đắng ngắt.

Cao Nhiên nghe không hiểu, chờ người đàn ông giải thích, lại chờ mãi không nghe đến, cậu biết anh sẽ không nói.

Phong Bắc khép hờ đôi mắt, chuyện của Chu Đồng có lẽ là một cơ hội, đẩy anh và thiếu niên lên ngã tư cuộc đời, hoặc là cùng đi dưới bão táp phong ba, hoặc là mỗi người một ngả.

Nghĩ đến đây, Phong Bắc nhắm mắt lại, rơi vào sự tĩnh mịch đằng đẵng.

Cao Nhiên cảm nhận được hơi thở chùng xuống của người đàn ông, đan xen với nỗi bất an, nôn nóng và khủng hoảng, cậu ngẩn ra, không hiểu ra sao ghé sát đầu vào.

Phong Bắc ngửi thấy mùi hương của thiếu niên, anh từ trong bóng tối âm u nhìn sang, ánh mắt nóng rực, vừa đau đớn vừa bất kham.

Mùi thuốc lá lặng lẽ cháy trong màn đêm, bất giác cháy thành một đống tro tàn, Phong Bắc cắn chặt điếu thuốc, vẩy tàn lên nền đất, “Cao Nhiên.”

Cao Nhiên nghiêm túc nghe, người đàn ông lại không nói gì thêm nữa.

Phong Bắc chưa ăn đã về lại huyện.

Cao Nhiên luống cuống nắm ngón út, “Anh Thạch, trước khi về anh Tiểu Bắc có nói gì với anh không?”

Thạch Kiều không đáp mà hỏi lại, “Nếu em là Chu Đồng, em sẽ làm thế nào?”

Cao Nhiên lập tức khó hiểu, “Gì cơ ạ?”

Giọng Thạch Kiều chẳng hề chập trùng, “Em thích một người cùng giới bị người nhà phát hiện, em sẽ như Chu Đồng vì người đó mà dứt quan hệ với người nhà, bất chấp tất cả mọi thứ để kiên trì, hay là lựa chọn vứt bỏ mối tình kia, trở lại cuộc sống ban đầu?”

Cao Nhiên ngẩn ra.

Thạch Kiều vẫn không tỏ vẻ gì, ánh mắt lại cực sắc bén, “Em chỉ cần trả lời, kiên trì, hay là từ bỏ.”

Cao Nhiên bị nhìn mà toát mồ hôi lạnh, toàn bộ cơ mặt căng ra.

Thạch Kiều tiếp tục mở rộng và cũng thực tế hóa câu nói đó, “Em là đồng tính, bạn bè, người nhà, bạn học, hàng xóm em, cả những người không quen em cũng sẽ nhìn em với ánh mắt chán ghét, họ tránh em như trốn cái gì đó bẩn thỉu lắm, kỳ thị em, coi em như bệnh nhân tâm thần, thấy em ghê tởm, biến thái, coi tình cảm của em là nhơ nhuốc, đối mặt với ánh mắt kì quặc và sự sỉ nhục của người xung quanh, sự lựa chọn của em là gì?”

Cao Nhiên run bần bật, cậu trợn tròn hai mắt, tựa như một con nhím bị nhổ sạch gai một cách tàn nhẫn, máu me đầm đìa, “Em không phải! Em không phải đồng tính!”

Thạch Kiều ép dần từng bước một, “Giả sử.”

Cao Nhiên vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt cứng đờ, “Không phải, anh Thạch, tại sao anh phải giả sử như vậy?”

“Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Thạch Kiều làm mẫu, “Nếu là anh, anh từ bỏ.”

Cao Nhiên cắn chặt hàm răng, cậu từ chối trả lời, khó mà giải thích được, chỉ là không muốn nói mà thôi.

Thạch Kiều liếc nhìn thiếu niên một cái đầy ẩn ý.

Yên lặng một lát, Cao Nhiên thoát ra khỏi cảm giác bực tức không tên, “Anh Thạch, anh vẫn chưa trả lời em, trước khi đi anh Tiểu Bắc có…”

“Không.” Thạch Kiều ngắt lời thiếu niên, “Cậu ấy không nói gì với anh cả.”

Cao Nhiên cụp đầu, “Ồ.”

Quán cơm cách tiểu khu Hoa Liên không xa, Cao Nhiên đi bộ về, cậu vừa đi vừa nghĩ miên man, đầu óc loạn tùng phèo, lòng cũng rối bời.

“Mình làm sao thế nhỉ?” Cao Nhiên lẩm bẩm.

Đằng trước có một cô gái mặc sườn xám màu xanh đen, khoác áo lông đen, cô đi chậm rãi, bước từng bước nhỏ, dáng người yểu điệu, nhìn từ đằng sau, lại lẳng lơ khôn cùng.

Cao Nhiên thấy rén trong lòng, đó là Tiểu Mạn đã chết ư? Cô gái đó quay đầu lại, đó là gương mặt mà Cao Nhiên không biết, ngũ quan xuất sắc, khí chất tương đối đoan trang dịu dàng, rất khác với Tiểu Mạn xinh đẹp quyến rũ, chỉ là đôi mắt có nét tương tự, cậu thở phào một hơi, hóa ra là không phải, sau đó không lâu thấy cô ấy bước lên một chiếc xe.

Biển số xe đó Cao Nhiên có ấn tượng, là xe của Hà Tiến, Tiểu Mạn chết rồi, hắn ta tìm người thay thế ư? Lẽ nào xuống tay với cô ấy? Chưa kể khóe miệng tím bầm, gò má bị trầy xước, ngay cả bước đi cũng rất khó khăn.

Một người đối xử với một người khác như vậy, còn có thể là yêu ư?

Cao Nhiên vuốt mặt, Phương Như, Hà Tiến, Tiểu Mạn, Hồ Vận, chú, cô, còn cả cô gái không biết tên kia nữa, ai cũng có đủ loại yêu hận tình thù, cậu cảm giác mình sẽ vĩnh viễn chẳng hiểu nổi, còn phức tạp hơn toán với tiếng Anh nhiều.

Cao Nhiên nhìn thấy xe của chú ở dưới lầu, chỗ ghế phó lái có người, cậu do dự không biết có nên lên chào một câu không, sợ trong xe có hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.

Chú dẫn người đến tiểu khu, thật sự không để cô vào mắt.

Trong khoảng thời gian Cao Nhiên thất thần, bên tai đã có âm thanh cất lên, “Tiểu Nhiên.”

Cậu hoàn hồn trong nháy mắt, mặt đầy lúng túng và ngượng ngịu, trái lại người làm chuyện xấu, lại vẫn cứ đường hoàng chững chạc như cũ.

Cao Kiến Quốc dặn, “Trong bếp có cơm, mới mang về từ khách sạn, cháu lên gọi cả Tiểu Hưng, hai đứa cùng ăn tối đi, tối đi ngủ sớm một chút, cố gắng đừng ra khỏi nhà, gần đây liên tiếp xảy ra án mạng, loạn lắm.”

Khóe mắt Cao Nhiên nhìn đến cô gái trong xe, “Chú ơi, tối chú không về ạ?”

Cao Kiến Quốc nói, “Đi công tác.”

Đi công tác? Cao Nhiên nhịn không được nói, “Ngày kia là mười lăm rồi.”

Cao Kiến Quốc sửa lại cổ tay áo, “Xế chiều mai chú về, ba mẹ cháu ở bên kia, chú sẽ cho người đi đón, đã đặt phòng khách sạn rồi, tối chúng ta cùng nhau ăn tết.”

Cao Nhiên đang muốn nhắc đến chuyện cô bị thương nằm viện, đã nghe chú nói, “Bệnh viện có y tá và bác sĩ chuyên nghiệp.”

Câu nói bị phá ngang, Cao Nhiên “À” một tiếng, nửa ngày sau mới hỏi, “Chú ơi, chú và cô, hai người…”

Cao Kiến Quốc nói, “Cô chú nói chuyện với nhau rồi.”

Cao Nhiên há hốc miệng, nói lúc nào cơ? Bệnh viện ư? Cậu cau chặt mày.

“Không phải bệnh viện, là hai ngày trước.” Cao Kiến Quốc nói đến đó thì thôi, anh ta xoa đầu đứa cháu trai, “Tiểu Nhiên, những ngày qua cảm ơn cháu chơi với Tiểu Hưng, cháu là đứa trẻ ngoan, chờ cháu thi đại học xong, chú thưởng cho cháu.”

“Không cần đâu ạ.”

Cao Nhiên xua tay, mấy ngày nay cậu gần như là chạy lung tung khắp nơi, tối về thì ngủ, nào có chơi với Cao Hưng, dạy kèm càng chưa từng có.

Cao Kiến Quốc thả tay xuống, “Cháu đến, Tiểu Hưng rất vui.”

Nói đặng, anh ta đưa chìa khóa dự phòng cho cháu trai, “Giữ cẩn thận.”

Chú đi, xe cũng lái đi, Cao Nhiên đứng yên tại chỗ, Cao Hưng vui vẻ ư? Đừng bảo chứ, hình như nó có cười hai lần, đều là cười châm biếm.

Không biết cô chú bàn với nhau thế nào nhỉ, định sắp xếp cho Cao Hưng như thế nào, Cao Nhiên than thở, tục ngữ nói rất đúng, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.

Thân phận này của cậu, nói thừa không hay, nói ít không tốt, nếu không nói, cũng ngại, nói chung là làm thế nào cũng không ổn.

Cao Nhiên đi ngang qua tòa 28, cậu ngẩng đầu, đếm cửa sổ mỗi tầng từ dưới lên, dừng ở tầng thứ năm, hai hộ thì một hộ bị bắt, một hộ chết thảm, còn liên đới đến một người vô tội chết oan, phong thủy tầng đó chẳng tốt tí nào.

“Nghe gì chưa? Giá nhà của tiểu khu giảm rồi, cậu mua ngay đi, lỡ mất thì chẳng còn chuyện tốt như vậy nữa đâu.”

“Tớ không muốn mua.”

“Sao thế? Không phải cậu luôn tích tiền mua nhà sao?”

“Gần đây nghe nói chết mất hai người.”

“Có gì đâu mà sợ, mặc dù là án giết người, nhưng cũng không phải là biến thái giết bừa bãi, mà là oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan thì chả sao đâu, có ma quái mới sợ chứ.”

“Nghe đâu cái cô mở tiệm massage kia chết thảm lắm, thi thể còn bị chặt ra, ai biết cổ có thành ác quỷ về lại tiểu khu không.”

“Dù có thành ác quỷ, cũng là tìm kẻ giết cổ, liên quan gì tới cậu?”

“Tớ chỉ thấy rờn rợn thôi, bỏ đi, tớ mua nhà ở Phượng Tú Uyển, nhà tuy hơi cũ, nhưng ở đảm bảo hơn.”

“Ôi dào, trên đời làm gì có ma quỷ, đó là mê tín cả thôi, giả đấy, nghe cho vui được rồi.”

Hai cô gái trẻ vừa đi vừa xì xào bàn tán.

Cao Nhiên còn ngửa đầu nhìn tầng thứ năm, gió luồn qua cổ áo, cậu rùng mình, tay cách lớp áo chạm vào miếng ngọc, dùng sức bóp mấy cái.

Có ma.

Thực sự có đấy, Cao Nhiên thầm nói.

Chỉ là chị không biết lúc nào ma quỷ mới xuất hiện, xuất hiện ở đâu, dùng hình thức thế nào, cũng không phải là vấn đề có muốn thấy hay không, quyền quyết định nằm ở ma quỷ cơ.

Cao Nhiên rụt cổ lại đi về phía trước, mình để ý cái đếch gì, có muốn bận tâm cũng phải là hung thủ giết người kia.

Cao Hưng không ăn tối, Cao Nhiên cũng không động vào, cậu ở quán cơm cũng chẳng ăn bao nhiêu, giờ chẳng có khẩu vị gì hết.

Cao Nhiên không có việc gì, lại không muốn ngồi chơi, cậu dọn dẹp phòng khách một lần, sau đó ngồi trên thảm tập sit-up, “Một, hai, ba, bốn…”

Điện thoại bàn trong phòng khách vang lên, Cao Nhiên nghe, “A lô.”

Giọng bên kia nói, “Tôi đây.”

Đại não Cao Nhiên đơ mất vài giây, hơi không chắc chắn, “Soái Soái? Ông là Soái Soái hả?”

Giả Soái ậm ừ một tiếng, “Ừm.”

Cao Nhiên phấn chấn hẳn, “Đậu má, bạn Giả Soái à, lớp trưởng thân mến, cuối cùng ông cũng về rồi, tôi đợi lâu ơi là lâu.”

Giả Soái bình tĩnh nói, “Có mỗi hai mươi ngày.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Hai mươi ngày đủ lâu rồi, hai ta chừa từng tách nhau lâu đến vậy đâu.”

Giả Soái hỏi, “Làm xong bài tập nghỉ đông chưa?”

Cao Nhiên, “…”

Giả Soái lại hỏi, “Để ở đâu?”

“Ở trên bàn hết, ông tìm đi.” Cung phản xạ của Cao Nhiên chạy đến não, “Ông định làm hộ tôi hả?”

Giả Soái nói, “Chứ không ông định làm thế nào?”

Cao Nhiên hơi dao động, cuối cùng vẫn từ chối, từ năm ngoái sau khi đến thế giới song song, cậu đã thề phải nâng thành tích lên, “Đừng, để tôi về tự viết đi, ngày kia tôi về đến nhà rồi, thức đêm mấy hôm là xong thôi.”

Giả Soái nhắc, “Ngày kia khai giảng rồi.”

Cao Nhiên khiếp sợ tột độ, “Sao lại thế? Sao tôi nhớ còn hẳn một tuần cơ mà?”

Giọng Giả Soái đượm ý cười, “Một tháng càng tốt hơn.”

Cao Nhiên nằm ườn trên ghế sô pha.

Giả Soái gọi, “Cao Nhiên, tôi mang quà năm mới cho ông này.”

Cao Nhiên uể oải, “Gì thế?”

Giả Soái nói, “Một bộ Conan.”

Cao Nhiên nghe vậy thì hồi đầy máu ngay, cậu cảm động, “Vẫn là người anh em tốt.”

Căn phòng bên trái bất chợt vang lên một tiếng “Rầm” dậy đất, tiểu ma vương đang gây sự trong đó rồi.

Cái chân Cao Nhiên đang gác lên sô pha run lên, suýt nữa ngã xuống, “Soái Soái, cứ thế đã nhé, tôi xem em họ tôi, đợi tôi về, mời ông đi uống nước ngọt ăn bánh mật nha.”

Giả Soái nói đợi đã.

Cao Nhiên đợi, “Sao nữa?”

Giả Soái lạnh nhạt nói, “Tôi ở trên đường thấy Trương Hoa, trên mặt nhỏ có một vết sẹo, nhìn như thủy tinh cứa.”

Cao Nhiên hít một hơi, “Mẹ chưa từng nói với tôi.”

Hình như Giả Soái có việc gì ở đầu bên kia, cậu chỉ nói với Cao Nhiên chuyện đó thôi rồi chào cúp máy.

Cao Nhiên cầm ống nghe ngồi đờ người nửa ngày, ai mà chẳng có lòng yêu thích cái đẹp chứ, con gái mà mặt có sẹo, hẳn là khó chịu lắm nhỉ…

Tiếng “rầm rầm” lại vang lên, Cao Nhiên bỏ điện thoại xuống đi gõ cửa, cậu phát hiện cửa phòng không khóa, bèn dứt khoát mở ra luôn, hình ảnh trước mặt làm cậu há hốc mồm.

Cao Hưng đang đập cây đàn ghita.

Cao Nhiên đi đến, vẫn cách xa một chút, sợ bị ngộ thương, “Đàn ghita trêu gì mày à?”

Cao Nhiên vừa lạnh lùng vừa ngầu, “Không thích.”

Cao Nhiên ngỡ mình nghe nhầm, “Không thích thì không thể tìm chỗ cất đi sao?”

Cao Nhiên nhếch miệng, động tác đập đồ của cậu chàng lại chẳng ngừng lại, đập thật mạnh lên bệ cửa sổ, “Món gì không thích chính là đồ bỏ đi, là rác thải, còn cất đi làm gì nữa?”

Cao Nhiên chả hiểu nổi mạch não của hoàng tử nhỏ, “Mày đập như thế, ảnh hưởng đến hàng xóm.”

“Tao đập ở nhà tao, muốn làm thế nào thì làm.” Cao Hưng còn chẳng buồn liếc mắt, “Đừng đứng trong phòng tao, mày vừa vào, bầu không khí tệ ngay rồi.”

Cao Nhiên cười ha ha, “Tao mừng còn không kịp ấy, thiếu gia, cậu đập đi, chậm chút, đập vui nhé, bye bye.”

Cao Hưng lại vứt ghita xuống đất, “Mày bảo tao đập thì tao đập đấy à? Mày là cái gì chứ?”

Cao Nhiên cũng hơi bất ngờ, cậu áp dụng chiêu đã từng dùng với thằng nhóc này ở thế giới ban đầu, hóa ra cũng hiệu quả phết, “Tao là cả, mày là hai.”

Cao Hưng cười châm chọc, “Tỉnh lại đi, ba mẹ tao ngay cả tao còn không cần, lẽ nào còn cần mày chắc?”

Cao Nhiên nghẹn lời, cậu cẩn thận theo dõi biểu cảm của đứa bé trai.

Cao Hưng lấy từ trong tủ một cái áo khoác ra mặc vào, rồi đội mũ bóng chày lên, đè xuống một ít mùi vị niên thiếu ngông cuồng, chỉ là một chàng trai bình thường.

Cao Nhiên nhặt lên cây đàn ghita, lo âu hệt như bà mẹ già, “Này, tối mịt rồi, mày không ở nhà, muốn đi đâu?”

Cao Hưng để lại cho cậu một cái bóng lưng đẹp trai ngời ngời, “Quán bar.”

Cao Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Vị thành niên mà cũng vào được à?”

Cao Hưng quay đầu lại, mặt coi thường, “Có gì mà ngạc nhiên, có tiền có thể sai khiến cả quỷ, huống chi chỉ là ít rượu chứ.”

Cao Nhiên đặt đàn ghita xuống chạy ra ngoài, cản thì không cản nổi rồi, chỉ có thể đi cùng, trước nguyên tiêu không thể lại xảy ra chuyện nữa, ai cũng không thể xảy ra chuyện nữa.

Quán bar cách tiểu khu Hoa Liên không phải xa bình thường, Cao Nhiên đi cùng Cao Hưng gọi xe qua, trong túi cậu không có nhiều tiền, không trả nổi tiền xe.

Cao Nhiên ném một tờ tiền đỏ cho tài xế, vẻ cực kì ngầu, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo kia, trông đến là vui tai vui mắt.

Cao Nhiên lần đầu tiên đến quán bar, tay chân không biết để ở đâu.

Cao Hưng ngựa quen đường cũ, nom già đời phải biết, “Anh trai của tôi ơi, đừng có để người ta thấy anh là đồ nhà quê đấy nhé.”

Nói xong thì cậu ta cũng đi, bóng dáng cao gầy nhanh chóng biến mất trong đám người.

Cao Nhiên cảm thấy nóng, cậu kéo khóa áo khoác xuống, lôi cổ áo len ra quạt, cái chốn ăn chơi trác táng này, tiếng nói chuyện như bắp rang, trên sàn nhảy nam nữ vung lên tay chân, tiêu xài thời gian của mình, phóng túng mà trầm mê.

Cao Nhiên nghe tiếng huýt sáo hoan hô, nương theo tầm mắt nhìn sang, đôi mắt thoạt tiên híp lại, sau đó trợn tròn, không thể tin nổi nhìn người trên sân khấu.

Trên sâu khấu có vài người, đều là mấy cậu thanh niên choai choai, tay đàn ghita cao nhất, tuổi thoạt trông nhỏ nhất, cậu ta kéo mũ áo hoodie lên, trùm hẳn qua mũ bóng chày, từ đường viền lộ ra ngoài có thể thấy gương mặt cậu ta rất đẹp, nom như búp bê.

Họ đều mặc áo hoodie màu đen, trước ngực có hình một cái kéo rất lớn, trên đó là chữ “YOUTH”.

Cao Nhiên bị chen qua một bên, bầu không khí trở nên sôi động hẳn.

Hát chính là một cậu bé tóc vàng, tóc mái che kín hết mặt, cây thánh giá trên cổ phản chiếu ánh đèn, cậu ta mở miệng cất tiếng hát, “Toàn bộ thành phố lùi vào màn đêm, người ta vứt đi lòng kiên nhẫn…”

Cao Nhiên nghe vài câu, phát hiện mình chưa từng nghe bài này, cậu bị bầu không khí xung quanh cảm hóa, không nhịn được hỏi người bên cạnh, “Đây là bài gì thế?”

Người kia gào lên, “Cậu nói gì cơ?”

Cao Nhiên cũng lặp lại với âm lượng như vậy, lấy được đáp án, bài hát tên là “Không có đúng sai”, cậu lại bị chen, bèn dứt khoát lùi sang góc.

(*) https://www.youtube.com/watch?v=MTaNa8eyFqY (‘Vô thị vô phi’ – Hắc Báo)

Rất nhiều người không kiềm được mà vỗ tay, ngâm nga theo nhịp, những người trên sân khấu dùng những cách thức khác nhau để hò hét, đây là nhiệt huyết, thanh xuân, tự do của họ.

Cao Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, tối nay mới biết Cao Hưng không thích đàn dương cầm, cậu nhóc thích ghita, thích rock’n roll, nhưng những gì cậu thích, cô đều không thích, không cho cậu học.

Cao Nhiên chống cằm nghĩ, vai bị vỗ một cái, cậu quay đầu, thấy một thanh niên xa lạ, trên tai đeo một, hai… sáu cái khuyên tai, trái phải ba cái, đối xứng nhau.

Thanh niên đó đặt cái ly trong tay lên bàn, “Em trai, chơi không?”

Cao Nhiên nhìn thứ trong ly, đỏ đỏ, đặc sệt, nhìn như máu, cậu hơi buồn nôn, “Không chơi.”

Thanh niên vẫn chưa chuyển mục tiêu, anh ta ngồi xuống, tay khoác lên vai Cao Nhiên, “Đây là bảo bối đấy, có thể cho em thành thần tiên, thực sự không muốn thử một chút sao?”

Cao Nhiên hất cánh tay đó ra, “Tui không thích làm thần tiên, tui thích làm người phàm.”

“Thú vị ghê.” Thanh niên dường như phát hiện ra thứ gì hay ho, đưa tay chỉ, “Em trai, nhìn bên kia kìa.”

Cao Nhiên nhìn sang, trợn tròn mắt.

Ở một góc ánh đèn rọi không tới, có hai người đàn ông đang gặm miệng nhau, gặm đến là hăng say.

Thanh niên tò mò ồ một tiếng, “Không đúng, sao nhóc không ngạc nhiên, buồn nôn hay chán ngán chút nào? Từng gặp rồi hả? Hay là…”

Anh ta ha ha, mập mờ không rõ.

Cao Nhiên làm như không nghe thấy.

“Năm ngoái anh nhìn bản hiện trường còn bạo hơn nhiều, đừng nói chứ, không ngờ lại rùng rợn như vậy.” Thanh niên ghé vào tai cậu, “Thật đấy, miệng bé trai kia thốt lên tiếng rên đáng thương, anh nghe cũng có cảm giác.”

Da gà da vịt Cao Nhiên nổi hết lên.

“Nam sinh đó với nhóc không khác nhau mấy, hai người rất giống, cười rộ lên đều có cái này.” Thanh niên giơ tay lên chạm vào, “Mắt kén tằm.”

Cao Nhiên không kịp né, cậu xù lông lên, mẹ nó, thằng oắt Cao Hưng kia đâu rồi? Còn trên sân khấu chơi ghita quyến rũ con gái à? Mặt kệ đi, rút lui trước.

Thanh niên kéo cậu về lại chỗ ngồi, “Đừng đi chứ em trai.”

Cao Nhiên sực nghĩ ra, “Nam sinh anh vừa nói đến tên gì?”

Thanh niên nhún vai, “Tên á? Không biết, anh chỉ biết cổ cậu ấy ngửa ra sau với một độ cong cực kì đẹp mắt, như chú thiên nga nhỏ, một tên đàn ông chôn đầu ở cổ cậu ta hôn, tôi nhìn cũng muốn hôn hai cái.”

Cao Nhiên hỏi, “Nam sinh kia trông như thế nào?”

Thanh niên uống món đồ đỏ đỏ đặc sệt kia, đầu lưỡi liếm mép, “Đưng lưng về phía anh mà, anh lại không có mắt nhìn xuyên tường, có điều dáng người rất tốt, chân dài eo nhỏ, chính diện hẳn cũng không tệ.”

Khóe miệng Cao Nhiên khẽ giật, hỏi cũng bằng không.

Thanh niên đột nhiên tiến lên trước, “Em trai nhỏ, em hẳn là thích đàn ông.”

Cao Nhiên đứng bật dậy, phạm vi động tác lớn, cũng hết sức đột ngột, cả cái bàn nhỏ trước mặt cũng bị lật đổ, cậu gào lên, “Đệt mẹ nhà ông, ông nói hươu nói vượn cái gì thế?”

“Nhóc đệt mẹ ai đấy?”

Thanh niên cười lạnh, “Phản ứng lớn như vậy, bị anh nói trúng rồi đúng không, mau lại đây xem, ở đây có…”

Nắm đấm của Cao Nhiên vụt tới.

Cao Hưng nhảy xuống sân khấu đẩy đoàn người ra tới gần, nắm chặt cây đàn ghita trong tay, ném chính xác lên đầu của tên đang đè lên thiếu niên kia.

Đám người vây xem đột nhiên yên tĩnh, lại bắt đầu sôi trào.

Trọng lượng trên người Cao Nhiên biến mất, cậu lau vết máu trên khóe môi ngồi dậy, thấy Cao Hưng đang đánh nhau với tên thanh niên kia trong đám người, động tác thành thạo điêu luyện, chẳng bao lâu sau, những người khác trong ban nhạc cũng tham gia, giúp Cao Hưng đối phó với họ.

Có người chảy máu, có người gào thét, loạn tùng phèo.

Cao Nhiên khập khiễng bước từng trong quán bar đi ra, thèm điếu thuốc lá, cậu chạm phải vết thương ở khóe miệng, đau đến hít hà.

Không lâu sau, Cao Hưng đút tay vào túi quần đi ra khỏi quán bar, không thèm để ý đến thiếu niên đang ngồi trên bậc thang.

Cao Nhiên phủi bụi trên mông, “Chờ đã tao —”

Cao Hưng vác cây đàn ghita rạn nứt xuống bậc thang, bước chân không ngừng, có cảm giác cô quạnh như một mình đi giữa thiên hà.

Chân trái Cao Nhiên bị đạp một cái, đau nhức, đi không nhanh, cậu hướng về phía bóng lưng của đứa bé trai gọi, “Này, nói chuyện với mày đấy, mày giả vờ lạnh lùng cái gì hả? Đúng rồi, ban nhạc kia của bọn mày…”

Cao Hưng nói, “Ồn muốn chết.”

Cao Nhiên đi đến bên cạnh cậu chàng, “Mày nói gì cơ?”

“Tao nói ồn muốn chết.” Giọng Cao Hưng bỗng cao lên, “Cút nhanh khỏi nhà tao, cút khỏi thành phố này, về rúc lại vào cái huyện nhỏ xíu kia đi!”

Cao Nhiên cũng cao giọng, “Tao căn bản cũng không thèm ở nhà mày, chả khác gì cái  sắt, không phải là chỗ cho người ta ở mà!”

Hai người quắc mắt nhìn nhau.

Mặt Cao Nhiên trắng bệch, “Tao muốn nôn.”

Vừa dứt lời cậu cũng ọe một tiếng nôn ra, nôn khắp người Cao Hưng.

Mặt Cao Hưng xanh lè, “Cao, Nhiên!”

Cao Nhiên vẫn nôn, nôn hết thứ trong dạ dày ra ngoài, cậu co ro ngồi dưới đất, thở hổn hển, không hiểu sao, viền mắt nóng lên, muốn khóc.

Thế là Cao Nhiên gào khóc.

Cao Hưng há hốc mồm.

Buổi tối 9 giờ 20, xe của Phong Bắc tiến vào thị trấn, việc đầu tiên là leo lên ban công.

Thiếu niên không ở nhà, cửa ban công khóa từ bên trong, cửa sổ cũng đóng, Phong Bắc không vào được, mấy ngày nay chỉ cần có thể về, anh liền leo lên chỗ này.

Ma chướng.

Phong Bắc đứng dưới ánh trăng châm điếu thuốc, trong đầu hiện lên những câu bố Chu Đồng nói, dáng vẻ lúc nói những câu đó, sau đó là thái độ của thiếu niên, tim anh như bị cái gì xiết lấy, nhoi nhói đau.

Tiếng chuông xe đạp vọng đến từ ngoài ngõ, Cao Kiến Quân và Lưu Tú từ xưởng về.

Lưu Tú chống chân bước xuống xe, động tác lấy chìa khóa ngừng lại, cô nhìn về phía ban công, “Kiến Quân, anh nhìn chỗ kia có phải có người đứng không?”

Cao Kiến Quân nói, “Không thấy.”

Lưu Tú nhìn chăm chú mấy giây, không có thật, chắc là hoa mắt, cô mở cổng lớn ra, “Mẹ ơi, đến nhà rồi, xuống xe đi.”

Bà Cao ngồi ở yên sau xe đạp, người không nhúc nhích, gương mặt chi chít nếp nhăn cau lại, không mấy vui vẻ, “Kiến Quân, có phải mày nói gì với Kiến Quốc không? Sao nó còn chưa qua đây?”

Cao Kiến Quân dắt xe đạp vào trong sân, “Nói là ngày kia.”

“Ngày kia hả, cũng được, đến chỗ em trai mày, mẹ có thể ăn cơm nóng rồi.” Bà Cao hừ một tiếng, “Cũng không cần xem sắc mặt người ta nữa.”

Lưu Tú không nói gì, chỉ mạnh tay nhấc xe đạp qua ngưỡng cửa rồi đặt phịch xuống.

Cao Kiến Quân cũng im lặng, chú đưa bà cụ vào trong phòng, sau đó đi múc nước cho bà rửa mặt rửa chân.

Lưu Tú ném túi lên trên bàn, một mình ngồi ở nhà chính bực dọc.

Phong Bắc ở trên ban công thấp giọng thở dốc, anh nhét lại điếu thuốc bị dập ngang vào túi, phủi đi tàn thuốc trên nền đất dựa cửa ngắm trăng, dần dần, mí mắt trĩu xuống.

Khoảng tầm mười giờ, Cao Nhiên tắm xong gõ cửa, đôi mắt còn đỏ hoe, không nhắc đến việc mình ngồi ở ven đường khóc, “Chuyện quán bar, cảm ơn nha.”

Cao Hưng móc lỗ tai, “Mày nói gì cơ?”

Cao Nhiên ngó vào phòng Cao Hưng nhìn, cây ghita rạn nứt đó được gác ở đầu giường, đãi ngộ tốt ghê, “Cái ghita thành ra như thế rồi, còn sửa được không?”

Cao Hưng nói không.

Cao Nhiên gãi mặt, rũ mắt lấy mũi dép chà nền gạch, “Anh đền mày cái khác.”

“Cây ghita này là cái duy nhất bạn tôi đưa lúc còn sống.” Cao Hưng hỏi, “Anh định đền thế nào?”

Cao Nhiên bật thốt lên, “Thế sao mày…”

Cao Hưng ngắt lời, vẻ mặt cậu chàng vẫn kiêu căng, từ ngữ thì đầy trào phúng sắc bén, “Anh là anh tôi, bị người ta đánh như chó nằm trên đất, mặt mũi tôi đều bị anh ném sạch rồi, còn có thể làm sao nữa?”

Cao Nhiên nhếch môi, “Trong cả cái quán bar đó, trừ mày ra, không ai biết quan hệ của chúng ta.”

Cao Hưng đóng sầm cửa lại.

Cao Nhiên, “…”

Cánh cửa lại mở ra, Cao Hưng cười lạnh, “Đừng có tiếp tục đến tòa 28 nữa, anh chỉ là đồ nhà quê, mới vào thành phố được mấy ngày, chưa biết cái gì với cái gì, đừng tự cho mình thông minh.”

Cao Nhiên nhạy cảm ngửi thấy mùi không tầm thường trong câu này, “Tối Tiểu Mạn bị giết, mày không ở nhà, cũng không ra tiểu khu, mày ở đâu? Có phải đứng ở góc nào trong tiểu khu không?”

Cậu nhìn thẳng mắt Cao Hưng, hỏi lại, “Mày thấy gì rồi?”

Cao Hưng hỏi ngược lại, “Tôi thấy cái gì?”

Cao Nhiên nói, “Anh đang hỏi mày đấy.”

Cao Hưng lặp lại, “Tôi đang hỏi anh đấy.”

Cao Nhiên giận quá lườm cậu một cái, “Như thế hay ho lắm à?”

Cao Hưng cười phì, “Hay chứ.”

Cao Nhiên nhìn chằm chằm cậu chàng, dò hỏi, “Mày thấy được hung thủ giả trang Tiểu Mạn?”

Cao Hưng bật cười ngắt lời, “Anh trai của tôi, điểm môn văn của anh chắc khá lắm nhỉ, trí tưởng tượng phong phú thật.”

Cao Nhiên thấy cậu chàng định đóng cửa, lập tức chen vào.

Hai người đứng ở cửa giằng co, ai cũng không nhường ai một bước, cuối cùng mắt Cao Nhiên cay xè, cậu lui ra, dựa vào cửa nói, “Tối nay anh ngủ trong phòng mày.”

Sắc mặt Cao Hưng lập tức trở nên khó coi, “Đừng có mơ!”

Cao Nhiên gần đây mới biết thằng nhóc Cao Hưng này có tính ưa sạch sẽ, thế nhưng cậu cũng không rời đi, giằng co cả đêm, nhất định phải moi được thứ mình muốn.

Rạng sáng hai giờ, cục cảnh sát.

Thạch Kiều mở họp, mọi người đang tích cực thảo luận vụ án, dù cho đã mệt bở hơi tai.

Hơn một tiếng sau, buổi họp kết thúc, tất cả mọi người về lại cương vị bận bịu, ai cũng không xin nghỉ về nhà.

Thạch Kiều ngâm một ấm trà lớn, xem lại camera an ninh đêm Tiểu Mạn bị hại, xem đến hết thì lại kéo về, xem hết lần này đến lần khác.

Anh nhắm đôi mắt khô khốc đến đỏ lên lại, tiếp tục nhìn chằm chằm “Tiểu Mạn” bước ra đầu tiên kia, nghiên cứu tư thế bước đi, phạm vi vung tay, góc độ, cố hết sức không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ nào.

Rạng sáng bốn giờ, Quế Bình tiến vào văn phòng báo cáo, “Đội trưởng, có phát hiện lớn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện