Edit: Dâu



(Me khi edit chương này._.) (Nhân tiện kiến nghị vừa đọc vừa mở bài Everything I need._.)

Thường Ý đưa một thìa cháo đến bên mép thi thể, trong mắt có nét cười dịu dàng, “Không nóng đâu, ăn đi, chậm thôi.”

Cháo vẫn còn ở trên thìa, thi thể sao có thể hé miệng ra ăn được chứ.

Cao Nhiên đứng như trời trồng nửa ngày, chậm rãi nhìn ra sau, thấy một gương mặt trắng bệch, gần như dán sát vào mình, khoảng cách quá gần, hít một hơi thôi, dường như có thể hít luôn cả mùi xác chết vào.

Lúc này Cao Nhiên mới phát hiện không phải Chu Đồng đang nằm sấp, mà cậu ta bị nhấn lên trên tường, thân thể bị nhấc bổng lên, trên cần cổ mảnh mai có một bàn tay lớn, đang siết chặt lấy cổ họng cậu ta, tiếng khóc của cậu ta dần yếu đi, mí mắt cũng dần khép lại.

Cao Nhiên hoảng hốt tột độ, đầu đau muốn chết, ý chí của cậu chống đỡ đến cực hạn, khó khăn lắm mới nương theo cánh tay đó nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Thường Ý.

“Tại sao muốn rời khỏi anh? Em đồng ý với anh rồi, Tiểu Đồng, em đã đồng ý với anh…”

Đầu Cao Nhiên đau muốn nổ tung, một hai giây sau chìm vào hôn mê.

Cao Nhiên tỉnh lại trong bệnh viện, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xanh, cậu không còn chút sức lực nào, giãy giụa hai lần thì nằm tiếp, cảm thấy mình còn trẻ mà đã phế rồi.

Y tá đẩy cửa vào, “Em tỉnh rồi à.”

Cao Nhiên chớp chớp mắt, muốn nói chuyện, họng lại quá đau, xem cái bộ dạng sống dở chết dở này của cậu, tám phần mười là mê man hết một ngày rồi.

Y tá đo nhiệt độ nói, “Chờ một chút, chị đi nói với anh cảnh sát.”

Cao Nhiên đoán sau khi Thạch Kiều đến hẳn đã tìm được bằng chứng, giờ đã là tết Nguyên tiêu, Nguyên tiêu ư? Cậu lập tức chống giường ngồi dậy, “Anh Thạch, em phải về nhà chú gấp, ba mẹ em với bà nội hôm nay sẽ tới.”

Thạch Kiều nói, “Chưa đến đâu.”

Cao Nhiên thở phào, “Hôm qua chuyện gì xảy ra sau đó vậy ạ?”

Mặt Thạch Kiều không hề có chút cảm xúc, “Anh dẫn người xông vào, em đang nằm cạnh thi thể Chu Đồng, đắp cùng một chiếc chăn, Thường Ý ngồi ở đầu giường đút cháo, còn bảo em và Chu Đồng tán gẫu với nhau đi, nói các em rất giống nhau.”

Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, cậu nghe thấy Thạch Kiều nói lúc đó cha mẹ Chu Đồng cũng được dẫn vào trong, da đầu tê dại, cảnh đó hẳn là loạn lắm đây.

“Cha mẹ Chu Đồng vẫn khỏe chứ ạ?”

Thạch Kiều nói mẹ Chu ngất xỉu tại chỗ, vẫn còn đang trong phòng bệnh, bố Chu tăng huyết áp, không kịp cấp cứu, qua đời lúc rạng sáng.

Đôi môi Cao Nhiên run lên bần bật, “Thường Ý thì sao ạ?”

Thạch Kiều nói, “Tự sát, từ kết quả khám nghiệm cho thấy, anh ta uống thuốc trước khi bọn anh chạy đến.”

Cao Nhiên lập tức mất đi khả năng suy nghĩ.

Làm sao mới qua một ngày, đã xảy ra nhiều chuyện như thế được chứ? Cao Nhiên nghiêng đầu, dụi mắt một cái thật mạnh.

Cậu kỳ thực không quá hợp để làm cảnh sát, từ khi đến thế giới này đến nay đã tiếp xúc vài vụ án, trong đó bao gồm án giết người liên hoàn ác tính quá năm năm, lại vẫn không thể nào bình tĩnh khi đối mặt với cái chết được.

Đỉnh đầu Cao Nhiên vang đến tiếng nói, Thạch Kiều bảo, “Em khá là cảm tính.”

Cậu ngẩn ra, vẻ muốn khóc lại không khóc được đọng lại trên mặt.

Điện thoại của Thạch Kiều rung lên, anh ra ngoài nghe điện rồi vào lại phòng bệnh, “Anh gọi điện cho Phong Bắc rồi.”

Cao Nhiên hoàn hồn, “Vậy anh ấy…”

Thạch Kiều không bỏ qua sự mong đợi trong đôi mắt thiếu niên, “Cậu ấy đi công tác.”

Mí mắt Cao Nhiên rũ xuống, “Ồ.”

Thạch Kiều từ đầu đến cuối đều không nói cho thiếu niên, Phong Bắc sau khi nghe điện thoại lập tức chạy từ huyện tới, trong quá trình cậu hôn mê, Phong Bắc vẫn luôn ngồi hút thuốc ở dưới lầu bệnh viện, mãi đến khi cậu tỉnh rồi mới đi.

Thạch Kiều cũng không nói cho thiếu niên, anh đã kể lại vụ án của Chu Đồng cho Phong Bắc.

Thường Ý dù có chết, cảnh sát vẫn tìm được một ít manh mối ở chỗ ở của anh ta, ví dụ như một chiếc chìa khóa nhà Tiểu Mạn, ví dụ như mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ anh ta, trên đó chiết xuất ra DNA của Tiểu Mạn, đoán là khi anh ta hành hung động tác quá lớn, tâm tình không khống chế nổi, nên mặt dây chuyền rơi xuống.

Đó là dây chuyền tình nhân, Chu Đồng cũng có một cái, nên Thường Ý mới luôn đeo trên cổ, chưa từng lấy xuống.

Thi thể của Chu Đồng cũng cung cấp rất nhiều thông tin, trên người cậu có vết thương lưu lại do bị cưỡng chế xé rách, nhiều chỗ ứ máu, trên cổ còn có dấu ấn sâu và đen, tất cả đều là do Thường Ý gây nên, hay nói đúng hơn là Thường Ý đã mất lý trí.

Thạch Kiều tìm được ở chỗ Thường Ý một lá thư, giấu trong sách, được giữ gìn nguyên vẹn, đối chiếu chữ viết thì xác định là của Chu Đồng, viết cho Thường Ý.

Từng câu từng chữ trong thư đều để lộ ra cảm xúc của Chu Đồng, cậu yêu Thường Ý, yêu đến mê man bàng hoàng, lại có sự kiên định cẩn trọng.

Chiếu theo miêu tả của Chu Đồng, buổi tối ngay trước ngày viết thư, cậu và Thường Ý ra ngoài mua đồ, họ ở ngoài luôn chú ý, lại không ngờ lúc lén nắm tay nhau bị một người phụ nữ bắt gặp.

Lúc đó Chu Đồng quay đầu lại, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt người phụ nữ kia, còn nghe cô ta chửi một câu, cô ta nói thật ghê tởm.

Thường Ý hẳn là quay đầu sau Chu Đồng, chưa từng đối mặt với người phụ nữ kia, chỉ thấy bóng lưng, người phụ nữ kia hẳn là Tiểu Mạn không nghi ngờ gì.

Tối hôm đó Chu Đồng gặp ác mộng, mơ thấy cậu và Thường Ý bị người ta kéo ra đường, rất nhiều người nhổ nước bọt lên người họ, chửi họ là đồ biến thái, cuối cùng họ bị đánh chết tươi.

Chu Đồng còn chưa tiến vào xã hội, suy nghĩ của cậu tương đối đơn giản, tâm trí cũng chưa đủ thành thục, tính cách lại còn mềm yếu, vấn đề thực tế vẫn luôn trốn tránh lại vì ánh mắt kia của Tiểu Mạn mà xuất hiện, cậu không thể nào không đối mặt.

Nếu quan hệ của họ bị công khai, Thường Ý sẽ bị đồng nghiệp kì thị, sẽ mất việc, sẽ bị xã hội cô lập và xa lánh, không thể tiếp tục sinh sống trong thành phố này được.

Chu Đồng viết ở trong thư suy nghĩ và quyết định của mình, cậu muốn về học tiếp thi lên đại học, chờ mình có năng lực bảo vệ Thường Ý, họ sẽ đến một nơi không ai quen biết để sống, cậu muốn cùng nỗ lực với Thường Ý.

Trước đó, họ sẽ không tách ra, chỉ là nhất định cần phải cẩn thận dè chừng hơn trước, không thể bị người ta phát hiện ra được.

Chu Đồng không biết diễn đạt ngay trước mặt Thường Ý như thế nào, bèn viết lá thư đó.

Thường Ý hiểu lầm Chu Đồng, tưởng cậu muốn phản bội tình cảm của họ, không còn lý trí, trong lòng chỉ còn nỗi oán giận bị vứt bỏ, cuối cùng mất khống chế bóp chết cậu.

Chu Đồng chết rồi, Thường Ý mang theo tâm tình gì mà đọc hết lá thư đó, sau đó cẩn thận cất đi, thôi miên mình rằng Chu Đồng còn sống, mỗi ngày đều ôm cậu ngủ đây? Thường Ý ép mình điên rồi, người ngoài cảm thấy thật vi diệu, là bởi không tài nào cảm nhận được nỗi đớn đau dằn vặt của người trong cuộc mà thôi.

Bất kể là chuyện lớn đến đâu, chỉ có xảy ra trên người mình, mới có đầy đủ quyền lên tiếng, nếu không hề liên quan, chỉ là đứng nói chuyện không đau eo.

Nhận thức của Thường Ý trở nên vặn vẹo, anh cho rằng giết chết Chu Đồng không phải mình, mà là Tiểu Mạn, nên anh ta mới giết Tiểu Mạn báo thù cho Chu Đồng.

Chẳng trách không thể khoanh vùng được nghi phạm.

Một động cơ giết người thoạt trông hoang đường nhường ấy, ai mà ngờ tới được đây?

Vụ án của Tiểu Mạn có một điểm tương tự rất nhỏ với những vụ án giết người biến thái chuyên hiếp rồi giết những cô gái mặt quần đỏ, hoặc là chặt xác những người đi giày thể thao trắng vậy, nhưng cũng có điểm khác biệt cực lớn.

Yêu một người, yêu đến tự tay giết chết người đó, thậm chí giết cả người không liên quan, tình yêu này không thể nghi ngờ gì chính là nỗi đáng sợ, bất kể là với người được yêu, hay là người yêu, hay là với người nhà của đôi bên, đều là một tấn bi kịch.

Nếu có thể, thà rằng chưa từng quen, chưa từng yêu.

Thạch Kiều đưa lá thư đó cho Phong Bắc xem, cho anh nhìn mối tình cấm kỵ của Chu Đồng và Thường Ý này phá hủy mấy mạng người, mấy gia đình.

Lúc đó Phong Bắc ngồi yên không nhúc nhích, anh không nói gì, gương mặt cũng không lộ ra cảm xúc, nhưng thoạt trông cả người già đi đến bốn, năm tuổi.

Thạch Kiều rời bệnh viện trở về cục, đi gặp Hà Tiến.

Vụ án Hồ Vận được phá và bắt giữ tối hôm qua, nhờ tác dụng của quyển sách kia, Tôn Cương tự cho mình thông minh, mới để lại cho mình một đòn trí mạng.

Lực lượng cảnh sát cũng là may mắn, lần theo quyển sách đó ra thư viện, trong camera phát hiện bóng dáng Tôn Cương, từ đầu đến cuối gã ta chỉ tiếp xúc với một người, tra ra mới biết đó là nhân viên ngân hàng còn tại chức.

Qua điều tra phát hiện Tôn Cương ngoại trừ hai tài khoản đã được phát hiện, còn một tài khoản trước đó không tra ra được, tài khoản dùng tên giả của gã ta, ngày mùng 9 nhận được hai mươi vạn, đó là một khoản không hề nhỏ, lập tức khiến cảnh sát hoài nghi.

Cảnh sát thuận lợi lần theo đường dây đó, mất một phen trắc trở mới lần được đến đầu Hà Tiến.

Chứng cứ bày ra trước mắt, Tôn Cương sửa lại khẩu cung, thừa nhận lúc vụ án xảy ra cũng ở hiện trường, tận mắt thấy Hà Tiến hành hung, gã ta ỷ vào tầng đó không có quản chế dễ dàng thanh lý dấu vết Hà Tiến để lại ở hiện trường, thậm chí còn giả tạo hiện trường, dù sao cũng sống ở ngay đối diện, làm gì cũng thuận tiện.

Điều kiện của Tôn Cương là một triệu, vì lý do an toàn, gã ta yêu cầu Hà Tiến chuyển từng khoản một vào tài khoản đặc biệt, dù sao thì trong tay gã có nhược điểm của Hà Tiến, không sợ anh ta quỵt nợ.

Nếu gã ta biết mình bị thẩm vấn là do Hà Tiến bán đứng, không chừng đã tự giết nhau từ khuya rồi.

Tất cả lời khai của Hà Tiến lại bị lấy ra lần nữa, giữ lại hai phần ba, lật đổ một phần ba, là anh ta giết Hồ Vận.

Hồ Vận có người bao nuôi ở trong huyện, kẻ đó tính tình kì quặc, thường đánh cô, cuộc sống trải qua chẳng mấy tốt đẹp, những điều này đều đã tra được trước đó rồi, cũng được xác minh xong.

Mỗi người đều có một cách sống riêng, lựa chọn thế nào phải nhìn bản thân họ.

Hồ Vận đến thành phố T gặp bạn bè, trên xe lửa tình cờ gặp được Phong Bắc có điều kiện xuất chúng, bắt nguồn từ tâm lý khoe khoang nhờ anh đại diện cho mình đến thăm Tiểu Mạn.

Vốn là Hồ Vận không gặp họa sát thân.

Mãi đến khi Hồ Vận đến thành phố T, vô tình biết được Tiểu Mạn mấy năm nay vẫn ở bên Hà Tiến, nỗi ghen ghét và không cam lòng quấy phá, dẫn cô đến thành phố Y, còn lấy được phương thức liên lạc của Hà Tiến hẹn gặp mặt.

Đêm đó trùng hợp như chiếc bẫy mà ông trời đã giăng sẵn vậy, tổng cộng có ba người lần lượt tiến vào nhà Tiểu Mạn.

Tôn Cương là khách quen nhà Tiểu Mạn, gã ta là người đầu tiên bước vào, Hà Tiến là thứ hai, người cuối cùng là Hồ Vận.

Hồ Vận trước khi đến chỗ Hà Tiến hẹn thì ghé qua nhà Tiểu Mạn, Hà Tiến vừa vặn lấy được phim và ảnh chụp, mở cửa định rời đi, thì hai người không đúng lúc gặp nhau.

Hồ Vận tưởng Hà Tiến muốn gặp riêng Tiểu Mạn, cô căm tức Hà Tiến, nói anh ta chẳng qua bị một nhân viên gội đầu nhốt lại, ngôn từ có lẽ rất khó nghe.

Hà Tiến kiêu căng tự mãn, không cho phép có chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, nhưng Tiểu Mạn lại chính là như vậy, anh ta rung động với cô, nên mới muốn thoát khỏi, mục đích đến trộm phim và ảnh chụp chính là như vậy.

Ai mà ngờ được Hồ Vận tiếp tục trào phúng, còn cố gắng quan hệ với anh ta ngay trên giường Tiểu Mạn, Hà Tiến vớ lấy cái gạt tàn đập lên đầu cô, anh ta hành hung xong, Tôn Cương trốn trong phòng chứa đồ mới đi ra.

Một kẻ có tiền, một kẻ đòi tiền, giao dịch đạt thành một cách thuận lợi.

Tôn Cương phụ trách khắc phục hậu quả, còn việc Tiểu Mạn chết, không nằm trong dự liệu của gã và Hà Tiến, hai người đều rối loạn trận tuyến.

Hà Tiến bị bắt, hơn nửa tài sản trên danh nghĩa đã được đem đi từ thiện từ năm ngoái rồi, sản nghiệp cũng không nằm trên danh nghĩa của mình, toàn bộ để lại cho cô gái có dáng vẻ tương tự như Tiểu Mạn.

Phương Như không ôm được núi vàng, cuộc sống bà chủ phóng khoáng một đi không trở về.

Hai vụ án giết người đều được phá, người trong đội Thạch Kiều về nhà tắm giặt thay bộ quần áo bốc mùi đi, ăn một bữa cơm với người nhà nói chuyện một hôm, có thể thả lỏng một chút.

Thạch Kiều cũng về với vợ con, trên đường gọi điện thoại cho Phong Bắc, “Ông Phong, tối nay định làm sao?”

Cha mẹ Phong Bắc đều còn sống, nhưng đã cắt đứt quan hệ với anh từ lâu, anh không có người nhà, lễ tết đều chỉ có một mình, có điều, năm nay cũng vậy, “Có việc bận rồi.”

Làm nghề này, lúc nào mà chẳng có án, bận hay rảnh, chẳng phải chỉ là một câu thôi sao.

Thạch Kiều chờ đèn đỏ, “Cao Nhiên xuất viện rồi.”

Đầu kia truyền đến tiếng ghế dựa dịch chuyển, sau đó là tiếng bấm bật lửa, Phong Bắc châm một điếu thuốc đặt bên mép, “Thế thì tốt.”

Ngắn ngủi một câu nói, chỉ có ba chữ, lại bộc lộ sự an tâm của anh, anh nói có việc, rồi cúp điện thoại.

Thạch Kiều cất điện thoại khởi động xe, Phong Bắc và Cao Nhiên tương lai sẽ thế nào, phải xem chính họ.

Tiểu khu Hoa Liên bàn tán xôn xao, quá nửa là bất ngờ khi cậu bảo vệ phẩm chất ưu tú, xử sự ôn hòa lại làm ra chuyện như vậy, thổn thức không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thật không ngờ anh ta là loại người đó, mã hậu pháo đầy đủ, trong thời gian ngắn sẽ không ngừng lại.

(*) Mã hậu pháo: 马后炮 một nước trong cờ tướng, còn thường được dùng trong hiện thực với nghĩa xấu, ý là chuyện gì đã xảy ra rồi, thì mới nói là mình đã dự kiến trước rồi, sớm đoán được kết quả rồi, nó na ná cái giọng điệu khó ưa của mấy người “Tao biết ngay mà ~”

Cao Nhiên về lại nhà chú trong bầu không khí như vậy.

Buổi tối ăn ở bên ngoài, Cao Kiến Quốc đặt bàn ở một nhà hàng lớn, Tiệu Vân cũng xuất viện, cô vừa ra viện đã đến hiệu tóc làm đầu, tìm nhân viên chuyên nghiệp trang điểm cho, cố ý ăn diện, chẳng biết là đang phân cao thấp với ai.

Hai nhà vây quanh chiếc bàn tròn dùng bữa uống rượu, vui nhất chính là bà Cao, bà nhận ra con trai nhỏ, vừa gặp đã cười tít cả mắt lại.

Cao Kiến Quốc gắp tôm bóc vỏ cho bà cụ, “Mẹ ơi, ăn nhiều tôm chút, tươi lắm.”

Cao Kiến Quân ở bên cạnh nói, “Mẹ dị ứng tôm.”

Cao Kiến Quốc còn chưa nói gì, bà Cao đã lồng lộn lên, “Dị ứng cái gì cơ, mẹ dị ứng hay không mẹ còn không biết á? Kiến Quốc, con đừng nghe Kiến Quân nói bậy, nó không mua cho mẹ thì thôi, còn không cho mẹ ăn, chả biết lòng dạ gì.”

Cao Kiến Quân đặt bát đũa xuống, trầm mặc không nói gì.

Triệu Vân giảng hòa, “Được rồi, tết mà, đừng vì chút chuyện nhỏ như vậy mà không vui, quan trọng nhất là mẹ vui vẻ mà.”

Cô nhìn Lưu Tú ở đối diện, cười nói, “Chị dâu, chị nói đúng không?”

Vẻ mặt Lưu Tú rất khó coi, Cao Kiến Quân là chồng cô, bị mẹ ruột trách móc, làm cô như đóng vai ác vậy, nếu không phải vì đưa bà cụ đến, cô còn lâu mới tới chỗ này, trong nhà cũng đâu phải thiếu cơm ăn đâu.

“Mẹ bị dị ứng thật, bà không nhớ, nên không biết đâu.”

Lưu Tú bất chấp ánh mắt nhắc nhở của Cao Kiến Quân, cô nói hết ra, phơi bày mọi việc, “Nếu mẹ ăn tôm mà xảy ra chuyện gì…”

Bà Cao ném bát, kêu lên đầy oan ức, “Lưu Tú, cô không muốn tôi sống tốt mà, từ sáng đến tối chỉ biết nguyền rủa tôi thôi!”

Lưu Tú còn oan hơn bà cụ nhiều, “Mẹ, con oan quá, còn oan hơn Đậu Nga nữa.”

(*) Đậu Nga – In case có người thực sự hem biết: http://tinhhoa.net/noi-oan-dau-nga-va-cau-chuyen-tuyet-thang-6.html

Cao Kiến Quân bắt lấy tay áo vợ, “Em bớt tranh cãi một chút đi.”

Lưu Tú giật ra, lờ chú đi.

Cao Kiến Quốc gắp cho bà cụ món khác, nói tôm không biết nấu, mùi vị không ngon.

Bà Cao lại khôi phục như trước, nói chuyện trước đây với con trai nhỏ, nói chuyện ở nông thôn, cũng chẳng hay những thứ anh ta cực kì không muốn nhớ đến chính là những năm tháng ấy.

Thăng chức nhanh, liền quên đi cội nguồn.

Bầu không khí trên bàn nhìn qua rất ấm áp, kỳ thực hoàn toàn là giả, anh em ruột thân ai nấy lo, cách nhau xa, công tác cũng không có điểm chung, một năm nhiều lắm gặp được một hai lần, có thể thân đến mức nào chứ? Chớ nói chi người nhà hai bên.

Triệu Vân nói chuyện với Lưu Tú, nói về vấn đề giáo dục con cái, về trong thành phố tốt ơi là tốt, trong trấn thì tệ ơi là tệ.

Cô còn nói chờ con cái lên đại học hoặc là tiến vào xã hội, xuất phát từ huyện với xuất phát từ thành phố chênh lệch nhiều lắm, con cái sẽ bị tự ti, còn không dung nhập vào tập thể lớn được.

Nói chung chính là, người lớn có khổ một chút cũng không quá quan trọng, nhưng không thể làm chậm trễ con cái được.

Dù là ai nghe thấy mấy câu đó, đều sẽ cảm thấy từ tận đáy lòng rằng Triệu Vân là một người mẹ tốt, hết lòng hết dạ lo nghĩ cho con cái.

Lưu Tú đáp lại câu được câu chăng.

Hai đứa nhỏ cả quá trình đều không tham gia, Cao Nhiên là mất tập trung, Cao Hưng thì vốn là như thế.

Lưu Tú nháy mắt với con trai, Cao Nhiên cầm cốc nước trái cây đứng dậy, nhếch mép, “Cô, chú, cháu mời cô chú ạ.”

Cao Kiến Quốc bảo Cao Nhiên ngồi xuống.

Triệu Vân cũng nói vậy, “Người nhà cả, ngồi xuống đi.”

Cao Nhiên bèn ngồi xuống, kết quả khiến Lưu Tú cạn lời, Cao Kiến Quân lại ngẩng mặt, rõ ràng không hài lòng, bảo con ngồi là khách sáo thôi, con ngồi thật à? Không biết lớn bé.

Triệu Vân nói với con trai, “Con cũng mời hai bác đi.”

Cao Hưng không hợp tác, còn châm biếm, “Nếu là người nhà, thì còn mời tới mời lui làm cái gì?”

Nói đặng, cậu chàng còn liếc về phía Cao Nhiên đầy khinh bỉ, phát hiện người ta đang thất thần, khóe miệng hơi giật giật.

Con trai phá game, Triệu Vân tái mét mặt mày, cô rặn ra nụ cười, “Mẹ à, nó là Tiểu Hưng, mẹ có nhận ra không?”

Đôi mắt vẩn đục của bà Cao nhìn qua, “Tiểu Hưng đấy à, lớn đến vậy rồi, đẹp trai thật, bà nội thật không nhận ra được, hồi trước mặt tròn tròn, mắt to lắm, y như búp bê.”

“Con trai mà đẹp quá cũng không hay, nhiều con gái vây quanh.”

Triệu Vân đá thằng con một cái, vết thương còn chưa khỏi hẳn nhưng sức thì không nhẹ chút nào, cô nháy mắt, bảo con trai mời bà cụ.

Mới vừa nãy còn trước mặt Lưu Tú khen giáo dục trong thành phố thành một đóa hoa, nếu ngay cả lễ nghi cơ bản con trai còn không có, mặt mũi Triệu Vân để đâu bây giờ?

Cao Hưng nhìn bà cụ tóc bạc trắng xóa, lúc này cậu chàng mới đứng lên, qua loa nhấp một hớp rồi ngồi ngay xuống.

Triệu Vân hài lòng, cô bắt đầu khen con trai, nói nó học bao nhiêu thứ, mỗi ngày ngoại trừ lớp chính khóa, còn phải đi đâu đâu học thêm.

Lưu Tú nghe mà chặc lưỡi, liên tục liếc nhìn Cao Kiến Quân, con trai mình thong thả quá, học thêm mỗi hai môn toán với tiếng Anh, không bồi dưỡng sở thích gì cả, bóng bàn bóng rổ đều là tự muốn chơi.

Cao Nhiên đi vệ sinh, Cao Hưng cũng đi, hai người sóng vai đứng ở trước bồn xả nước ào ào.

Cao Hưng nói, “Chán ghê.”

Cao Nhiên hiếm khi đồng ý, “Chán thật, quá chán.”

Bữa cơm này quả thật chả ra sao, trong dạ dày không thoải mái, còn không bằng ăn cháo hoa dưa muối.

Cao Hưng nghiêng mặt sang, “Này, cái bộ ga trải giường kia của tôi còn ở trên ban công, bao giờ anh mới về giặt cho tôi thế?”

Cao Nhiên thẫn thờ, “Để dành đi, sang năm mọc ra được một tầng mốc rồi.”

Cao Hưng huých cậu một cái.

Cao Nhiên bị huých thì lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt luôn, “Tâm trạng anh không tốt, không muốn giỡn với mày đâu.”

Cao Hưng ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì người ta đã đi rồi, cậu chàng nhếch môi cười nhạo, “Tâm trạng không tốt? Sắp về nhà rồi, sao mà tâm trạng không tốt cho được, tôi thấy là đang mừng thầm trong lòng ấy chứ.”

Dứt lời, độ cong trên khóe môi Cao Hưng chậm rãi thu lại, hoàn toàn biến mất.

Đêm đó Cao Nhiên theo ba mẹ về nhà.

Lưu Tú về đến nhà cũng không nghỉ ngơi, vội vàng dọn dẹp căn phòng của bà cụ, bà ở cạnh bên đứa con trai nhỏ mà bà thích, rốt cuộc mong muốn được đền đáp, cả nhà đều vui mừng.

Mấy năm nay khiến cô quá mệt mỏi rồi, vất vả còn chẳng được kết quả tốt, đắng cay chẳng có chỗ mà trút.

Bà cụ mà hiểu cho tấm lòng cô thì còn đỡ, mệt thì mệt vậy, vấn đề là hoàn toàn không cảm kích, hễ là người thì khó mà chịu nổi.

Cao Kiên Quân mở sổ tiết kiệm trong nhà ra, nhìn con số trên đó, chú lại cất đi, cau mày.

Trên gác là một cảnh tượng khác.

Cao Nhiên bò từ ban công sang nhà hàng xóm, sân đen thui, nhà chính thì khóa, không ai ở nhà, cậu đứng ở dưới hàng hiên hứng gió lạnh, cảm xúc tụt dốc.

Tết mà, không ở trong nhà còn chạy đi đâu?

Phong Bắc chẳng đi đâu cả, ở ngay trong cục, tất cả mọi người đều về hết, chỉ có một mình anh ở đây, anh chìm vào ghế dựa hút thuốc, gạt tàn trước mặt đã chất đầy đầu lọc rồi.

Hai hôm trước lượng thuốc lá hút tăng lên một bao, cả ngày hôm nay tăng lên gấp đôi.

Phong Bắc cầm điếu thuốc, liếm đôi môi khô nẻ, anh thở dài với hư không, mặt đầy cay đắng.

Cao Nhiên hắt xì một cái, hết cái này đến cái khác, cậu hết cách, chẳng thể làm gì khác ngoài bò về, tìm quyển tiểu thuyết dày cộp đọc qua đêm đằng đẵng.

Một đêm không ngủ.

Trước đây Cao Nhiên cho ba mẹ một tin tức quan trọng, chú ngoại tình, bên ngoài có một tình nhân xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã trí tuệ hoàn mỹ, cô biết.

Lưu Tú và Cao Kiến Quân mất một lúc lâu mới hoàn hồn, hai người không nói gì trước mặt con trai, đóng cửa lại tiêu hóa tin tức kinh người này.

Cao Nhiên đến nhà Giả Soái.

Giả Soái đang dọn vệ sinh, thấy Cao Nhiên đến thì cho cậu vào nhà, lấy đồ ăn đồ uống cho cậu, còn cả bộ Conan kia nữa.

Cao Nhiên sờ sờ quyển truyện cách lớp giấy bọc, nâng lên ước lượng cân nặng, nặng ghê, “Bộ này đắt lắm, ông lấy tiền ở đâu ra thế?”

Giả Soái nói là tiền mừng tuổi.

Cao Nhiên nhìn về phía bạn thân, mím mím môi, muốn nói lại thôi.

Giả Soái đi lấy giấy ăn.

Cao Nhiên mơ hồ, “Để làm gì?”

Giả Soái nói, “Không phải ông muốn khóc sao?”

“Biến đi!” Cao Nhiên chà chà cùi chỏ của cậu, “Soái Soái, lúc ông thích Trương Nhung ấy, cảm giác thế nào?”

Giả Soái không đáp mà hỏi lại, “Thế nào?”

Mắt Cao Nhiên chớp liên hồi, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Giả Soái không trả lời.

Cao Nhiên gãi gãi đầu, “Được rồi được rồi, tôi thừa nhận không phải thuận miệng mới hỏi, tôi rất muốn biết, bạn học Giả Soái, ông nói cho tôi đi.”

Giả Soái bình tĩnh nói, “Thích là thích thôi.”

Cao Nhiên trợn trắng mắt, “… Thế cảm giác yêu thích rốt cuộc là thế nào?”

Giả Soái bảo cậu đọc mấy quyển ngôn tình đi.

“Đó đều là giả hết thôi, người thật việc thật mới tính là chân thực.” Cao Nhiên thở dài một tiếng, “Có phải là cảm giác lúc gặp thì không biết nói gì, lúc không thấy mặt thì rất muốn gặp người đó không?”

Giả Soái lắc đầu, “Không phải.”

Cao Nhiên làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, “Được rồi, thế ông nói thử xem.”

Giả Soái mím môi, tự hỏi, “Thích chính là…”

Cao Nhiên chờ nửa ngày cũng không đợi được nội dung đằng sau “chính là”, cậu nghi ngờ, “Trông ông không giống người đã từng thích ai, ông không thích Trương Nhung ư?”

“Không nói được.”

Giả Soái đứng dậy rót nước uống, “Không nói chuyện này nữa, nói cái khác đi, ở thành phố chơi vui không?”

Chơi không vui, chả có gì hay ho để chơi cả, Cao Nhiên hối hận vì đã đi, cậu chống đầu, “Soái Soái, tôi muốn hút thuốc.”

Động tác uống nước của Giả Soái khựng lại, cậu quay đầu hỏi, “Học được khi nào?”

Cao Nhiên nói năm ngoái.

Giả Soái cau chặt mày, đặt cốc trong tay xuống, cậu không uống nước nữa, đứng ở trước bàn không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ gì.

Cao Nhiên ngồi im không được mấy phút, “Soái Soái, mình đi trung tâm thương mại đánh bóng bàn đi.”

Giả Soái nói, “Trung tâm thương mại đang xây lại.”

Cao Nhiên a một tiếng, thất vọng vô cùng, “Hồi nào thế, tôi còn chả biết.”

Giả Soái vuốt lại sô pha, thấy một bên ống quần Cao Nhiên hơi cao lên, liền thả xuống cho hai bên bằng nhau, “Sau khi xây lại vẫn có bóng bàn mà.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Nhưng không giống thế nữa.”

Trung tâm thương mại xây lại, chắc chắn sẽ đông người hơn, chưa biết chừng còn phải xếp hàng, xung quanh cũng sẽ ồn ào hẳn, làm sao còn giống lúc xưa, chỉ có hai người họ chứ.

Cao Nhiên và Giả Soái đạp xe qua khắp phố lớn ngõ nhỏ, tìm một chỗ đánh bóng bàn, còn đấu với những trường khác nữa, toát hết mồ hôi.

Vận động xong, Cao Nhiên càng thêm mê man, làm bài tập nghỉ đông, khai giảng, viết nhật ký, mọi chuyện bình thường nối tiếp bình thường, cậu vẫn cứ nghĩ miên man.

Lưu Tú đang sàng đậu, trong lòng cô có việc, Triệu Vân và Cao Kiến Quốc ly hôn, Cao Hưng sẽ ở với ai? Bà cụ thì sao? Những chuyện này chẳng biết khi nào sẽ bùng nổ như pháo trúc nữa.

Cầm sàng lên lắc lắc, Lưu Tú nói, “Tiểu Nhiên, con đau răng à?”

Cao Nhiên gục đầu lên bàn xoay bút, còn một đề chưa tính ra, “Không ạ.”

Lưu Tú vứt mấy hạt đậu tương đen hỏng rơi dưới đất vào giỏ rác, “Không thì sao con cứ thở dài thế? Mẹ với ba còn muốn sống đến bảy tám mươi tuổi đấy, con cứ than thở như thế, giảm thọ mẹ với ba.”

“…”

Cao Nhiên không nhịn được ngồi dậy hỏi, “Mẹ ơi, mấy ngày nay mẹ có thấy đội trưởng Phong không?”

Lưu Tú nói không thấy.

Cao Nhiên lại gục xuống bàn quay bút tiếp, mặt nặng nề tâm sự.

Lưu Tú nói, “Nhưng mẹ có gặp một lần ở trên đường, cậu ấy dẫn người tra án, trông gầy sọp hẳn đi.”

Cây bút trên tay Cao Nhiên rơi thẳng lên vở bài tập, cậu không chút nghĩ ngợi hỏi, “Hôm nào ạ? Sao mẹ không nói với con?”

Lưu Tú liếc mắt nhìn con trai một cái, “Nói gì với con?”

Cao Nhiên xoa xoa tai, “Ý con là, hầy, không có gì, con chạy ra ngoài một chút.”

Lưu Tú lải nhải, “Cái xe kia của con cứ bị tuột xích đấy, lúc con đạp để ý chút, với cả bánh trước hơi non…”

Còn chưa nói xong, cậu đã dắt xe ra cổng rồi.

Cao Nhiên đạp xe đến cục cảnh sát, chống một chân xuống đất, thở hổn hển, cũng không biết người ta có ở đây không, cảm thấy mình như thằng ngốc ấy.

Cửa cục cảnh sát không ngừng có người ra vào, phần lớn đều sẽ liếc nhìn thiếu niên.

Cao Nhiên dựng xe đạp ở một bên, cậu đi mua thuốc, học theo dáng vẻ anh Tiểu Bắc lấy tay chắn gió châm thuốc, híp mắt lại hít một hơi, chậm chạp nhận ra đây là loại thuốc anh Tiểu Bắc thường hút.

Hút xong một điếu, Cao Nhiên cũng không muốn hút tiếp, cậu không bị nghiện nặng như anh Tiểu Bắc.

Chẳng biết qua bao lâu sau, Cao Nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc, cậu theo bản năng vung tay lên.

Dương Chí đánh tiếng với mấy người anh em rồi mới qua, “Cao Nhiên, sao em qua đây? Không đi học à?”

Cao Nhiên bảo hôm nay cuối tuần.

Dương Chí vỗ trán, “Anh còn tưởng là thứ sáu chứ, đúng rồi Cao Nhiên, em đến tìm đội trưởng hả? Ảnh không ở trong huyện, ra ngoài rồi.”

Cao Nhiên ngớ người, lại đi công tác ư? “Dạo gần đây các anh bận lắm ạ? Em thấy ảnh còn chả về nhà.”

Dương Chí nói tàm tạm, không bận lắm, vẫn luôn là như vậy, “Đội trưởng không về sao? Thế những hôm không tăng ca thì ảnh ngủ đâu nhỉ?”

Cao Nhiên cắn môi, anh Tiểu Bắc đang trốn cậu.

Kết quả này thật ra là cậu biết, hồi còn trong thành phố đã biết rồi, nhưng không muốn thừa nhận, giờ thì hay rồi, phải thừa nhận thôi.

Tại sao phải trốn?

Cao Nhiên không để ý Dương Chí đi lúc nào, cậu dắt xe đạp đi trên đường, trên đầu là một đám mây đen, điện thoại hoặc là không gọi được, hoặc là nói đúng đôi ba câu thì cúp máy, chưa từng nói chuyện tử tế với nhau.

Đi được một đoạn, Cao Nhiên càng nghĩ càng lo, cậu chạy đi gọi điện, lúc này thì thông, “Anh Tiểu Bắc, chừng nào anh về, em muốn nói chuyện với anh.”

Đầu kia yên lặng một lát, Phong Bắc nói, “Tối khoảng 8, 9 giờ.”

Cao Nhiên từ hơn 7 giờ đã mở cửa ban công, cậu đứng ở cửa chờ, 8 giờ, 9 giờ, 10 giờ, đợi đến tận 5 giờ sáng, vẫn không đợi được người.

Con ngõ tĩnh mịch vô ngần, ngay cả chú mèo vàng kia cũng chẳng ra kiếm ăn.

Cao Nhiên vuốt mặt, chỗ nào cũng thấy khó chịu, cậu đóng cửa về lại phòng, quăng mình lên giường không nhúc nhích nữa.

Bất giác Cao Nhiên ngủ thiếp đi, còn nằm mơ, trong mơ cậu và người đàn ông vẫn ngủ chung trên một chiếc giường như trước, tán gẫu ăn uống thảo luận vụ án, vừa nói vừa cười, họ nghiêng người nhìn nhau, mặt càng lúc càng gần.

Lúc sắp hôn đến, Cao Nhiên mở choàng mắt, cậu thở dốc, mắt trợn to, cả người toát mồ hôi lạnh, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay vẫn còn đang run.

Dưới lầu truyền đến tiếng quát của Lưu Tú, “Tiểu Nhiên, mấy giờ rồi còn ngủ hả, dậy nhanh đi, sắp muộn học rồi!”

Cao Nhiên giật bắn mình, lúc cậu đánh răng nhìn mình trong gương, phát hiện biểu cảm trên mặt toàn là chột dạ, suýt nữa bị sặc bọt kem đánh răng.

Buổi trưa, Cao Nhiên và Giả Soái dắt xe đạp về phía cổng trường, Trương Nhung cũng ở đó, tóc cắt ngắn, tóc mái vẫn còn, che đi vầng trán.

Trương Nhung và Giả Soái đều là người hướng nội thích yên tĩnh, tính chậm chạp, không nói nhiều, sinh động không nổi, Cao Nhiên không giống bình thường chịu trách nhiệm pha trò khuấy động bầu không khí, bầu không khí liền ngột ngạt.

Có bạn cùng lớp đi xe đạp ngang qua, vẫy tay với đám Cao Nhiên, chủ yếu là chào Trương Nhung.

Trương Nhung không đáp.

Cao Nhiên không có phản ứng gì, nếu là trước đây, cậu sẽ nói đùa, lần này ngay cả rắm cũng không thả, chẳng biết tâm tư chạy đi tận đẩu đâu rồi.

Giả Soái vẫn cứ đẹp trai như vậy, hờ hững như chuyện chẳng liên quan đến mình.

Tan học là lúc hân hoan nhất trong ngày, cũng là lúc ồn ào nhất, học sinh ngoại trú chạy vội về nhà, học sinh nội trú thì chạy vội về phía nhà ăn, đều bận rộn cả.

Cao Nhiên không nói gì, lông mày cau chặt, ai không biết còn tưởng cậu đang suy nghĩ đề bài nào.

Bước chân Giả Soái dừng lại, “Cao Nhiên, tìm ông này.”

“Gì cơ?”

Cao Nhiên nương theo tầm mắt Giả Soái nhìn sang, thấy Dương Chí đứng ngay cổng trường, lập tức leo lên xe, nhanh chóng đạp qua.

Dương Chí đi thẳng vào vấn đề, “Đội trưởng tối hôm qua lúc làm nhiệm vụ bị thương, sáng tỉnh dậy gọi điện cho anh, bảo anh qua đưa một món đồ cho em.”

Anh vừa nói, vừa trộm quan sát thiếu niên, ánh mắt hơi kì lạ, đội trưởng vừa tỉnh đã nghĩ đến đóa hoa tổ quốc, còn bảo anh tự tay giao món đồ cho thiếu niên, xưa nay chưa từng trịnh trọng như vậy.

Cao Nhiên nhận lấy túi đồ Dương Chí đưa, “Vết thương có nặng không ạ?”

Dương Chí nói không nguy hiểm đến tính mạng, “Em đừng lo, đội trưởng thân thể cường tráng, vẫn khỏe, không có việc gì đâu, anh về cục đây.”

Giả Soái đến gần trước Trương Nhung, cậu không nói gì, chỉ đứng bên cạnh chờ.

Tay cầm túi đồ của Cao Nhiên siết chặt lại, “Đội trưởng Tào xin đi rồi, có phải anh ấy cũng sắp xin điều đi không?”

Dương Chí vừa cười vừa vỗ vai thiếu niên, “Logic gì thế hả em? Đội trưởng Tào là đội trưởng Tào, đội trưởng là đội trưởng, hai việc khác nhau mà.”

Kết quả Dương Chí lần này sai mười phần.

Sau khi vết thương lành Phong Bắc xin điều đi thật, anh không đến cục thành phố, mà đến thành phố A, còn đổi cả phương thức liên lạc.

Từ đó về sau, Phong Bắc không trở lại nữa.

Phong Bắc để lại cho Cao Nhiên ba chiếc mô hình Gundam, là quà sinh nhật mười tám tuổi, còn có cả thuốc ngủ, sợ cậu uống linh tinh nên dán tờ giấy ở ngoài mỗi lọ, viết mỗi lần một viên.

Dưới đáy túi là một khoản tiền, tiền mổ mắt vào tháng tư, nếu báo thi trường cảnh sát, cận là không được.

Những gì Phong Bắc nói, đều đã được thực hiện cả.

Cao Nhiên đặt mô hình lên trên tủ đầu giường, cậu lấy dao ra khắc một nét lên chữ “chính” ở trên tường, bên cạnh đó đã khắc được mấy chữ “chính” hoàn chỉnh rồi.

(*) Chữ ‘chính’ 正: tui xem phim hay thấy người ta viết chữ chính để đếm số lần, số ngày ấy, ở đây thì tui nghĩ mỗi nét là một ngày trôi qua

Con dao bị ném lên bàn, Cao Nhiên nhớ đến nửa năm qua mình tiếp xúc với người đàn ông, nhớ dáng vẻ người đàn ông cau mày khi hút thuốc, nhớ mối tình của Chu Đồng và Thường Ý, nhớ đến cha mẹ Chu Đồng, nhớ đến Tiểu Mạn chết thảm, nhớ đến cảnh Chu Đồng bị bóp chết trên tường.

Cuối cùng, cậu nhớ đến giấc mơ kia.

Viền mắt Cao Nhiên nóng lên, mũi cay cay, một giây sau giơ tay nhấn mạnh lên đôi mắt, bờ vai khẽ run.

“Anh đi, tưởng rằng em có thể tốt lên, kỳ thực em không thể tốt được, em đã sớm hỏng rồi, em xong đời rồi.”

Cao Nhiên khóc không kiềm chế được, tay vẫn không bỏ xuống, đã sớm hỏng rồi, không lành được, cậu lặp đi lặp lại trong lòng.

Tháng tư Cao Nhiên dùng khoản tiền đó giải phẫu thành công, ngày 1 tháng 6 cậu vào thành phố, thay người đàn ông thực hiện cam kết.

Ngày sinh nhật, Cao Nhiên ăn trứng gà cầu nguyện, hi vọng sang năm mình có thể thi đỗ trường cảnh sát trong một lần, lớp 12 cậu một lòng một dạ học tập, cắm đầu vào biển đề bài.

Cuộc sống vừa bận rộn vừa khô khan, ngày qua ngày.

Trong lòng Cao Nhiên có một giấc mộng, đằng sau giấc mộng đó có một người, cậu đang chạy như bay về phía người đó, dùng hết toàn bộ sức lực.

Đây là lần dũng cảm nhất trong thanh xuân của Cao Nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện