Edit: Dâu
Cao Nhiên ngơ ngác hỏi, “Nhà nào?”
Đáy mắt Tào Thế Nguyên có thứ gì đó xẹt qua, phảng phất như là tiếc nuối, thoáng qua là thôi, anh nói tên một thị trấn nhỏ ở nước ngoài, “Về sau nhà của anh sẽ ở đó.”
Cao Nhiên bất giác lộ ra vẻ thất vọng, đáp án cậu muốn nghe không phải cái đó, là một cái khác, còn là gì, có vài giây như vậy, ngay cả chính cậu cũng không biết.
“Quyển nhật ký kia của anh đâu? Cho em xem một chút đi.”
Tào Thế Nguyên ngồi lại, hai tay khoanh trước ngực, anh không nói gì, chỉ là lặng lẽ đưa mắt nhìn sang.
Cao Nhiên bị nhìn mà tê cả da đầu, cậu làm như thuận miệng nhắc đến thôi, “Không cho thì thôi.”
Tào Thế Nguyên nói, “Đốt rồi.”
Cao Nhiên không thể tin nổi nhìn anh, “Đệt, em chép từng chữ một đấy, một quyển to dầy như thế, anh đốt sạch rồi à?”
Tào Thế Nguyên khép mắt lại, “Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Cao Nhiên muốn nói lại thôi, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tào Thế Nguyên, lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, tất cả nghẹn nơi cuống họng, một câu hỏi cũng không cất lên nổi.
Tào Thế Nguyên lật ngược chiếc đồng hồ cát bên cạnh lại, ngón tay vuốt ve, “Có phải Phong Bắc có việc gì không?”
Cao Nhiên không tỏ vẻ gì quan sát Tào Thế Nguyên, muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt anh, “Gần đây anh ấy hay gặp ác mộng.”
Tào Thế Nguyên hỏi, “Ác mộng à?”
Cao Nhiên hé môi, “Một vùng sa mạc.”
Cơ mặt Tào Thế Nguyên bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu bóc kẹo, chờ đến khi anh phản ứng lại, trong tay đã bóc được mười mấy viên kẹo, một viên cũng không ăn, đặt hết ở trên bàn.
Cao Nhiên làm như không phát hiện ra anh khác lạ, nửa đùa nửa thật nói, “Anh bóc nhiều thế, tính coi như hòn bi ve để chơi à?”
Tào Thế Nguyên đột nhiên nắm lấy cổ tay Cao Nhiên, “Em đi theo anh.”
Cao Nhiên không giãy, cậu rất cần có người đến giải đáp bí ẩn trong lòng cậu.
Tào Thế Nguyên đưa Cao Nhiên đến một trấn nhỏ, nơi gọi là nhà sau này của anh.
Cao Nhiên vừa bước qua cửa đã có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, mình đã từng tới đây, không đúng, mình chưa từng tới đây, đây là lần đầu tiên.
Tào Thế Nguyên đút hai tay vào trong túi, chẳng nói chẳng rằng nhìn Cao Nhiên, không biết đang nghĩ gì.
Cao Nhiên đi dạo một vòng cả trong lẫn ngoài, cảm giác quen thuộc kia không những giảm đi, trái lại càng lúc càng mãnh liệt, chính vào lúc cậu bị một suy đoán trong lòng dọa cho cứng cả người, thình lình nghe thấy một tiếng thở dài.
Cậu không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Tào Thế Nguyên có gì đó như bất đắc dĩ đầu hàng trước vận mệnh.
Tào Thế Nguyên rút một cánh tay từ trong túi áo ra, ngoắc thanh niên ở trong phòng lại, trong giọng nói không nghe ra mấy cảm xúc, “Đi ra đi, anh cho người đưa em về thành phố A.”
Cao Nhiên nhìn quanh căn phòng khách chỉ có một bàn một ghế tựa, vô thức lộ ra vẻ mặt không nỡ, cậu đi về phía Tào Thế Nguyên, “Nhà này là ai thiết kế thế? Phong cách ấm áp, lại hơi mộc mạc, không giống phong cách của anh.”
Tào Thế Nguyên dường như không nhìn ra cậu đang thăm dò, “Một vị đại sư.”
Cao Nhiên cười nói, “Giới thiệu cho em đi, chờ em có tiền mua nhà, em cũng…”
Tào Thế Nguyên ngắt lời, “Chờ em mua rồi nói sau.”
“…”
Cao Nhiên đứng lỳ ở lối vào không đi, “Bao giờ mới trở về?”
Tào Thế Nguyên nói, “Lúc em và Phong Bắc chia tay.”
Cao Nhiên vỗ vỗ vai anh, “Xem ra đời này em không được gặp anh nữa rồi, giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tay cầm chìa khóa của Tào Thế Nguyên siết lại, nét mặt ung dung thong thả cũng mất tăm, thay vào đó là vẻ dữ dằn đáng sợ, anh mắng, “Mẹ kiếp, không được nói lung tung!”
Cao Nhiên giật nảy mình, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Tào Thế Nguyên chửi bậy, cậu cười, “Gì thế, phản ứng lớn vậy.”
Tào Thế Nguyên ấm ách nói, “Cả đời của em còn rất dài.”
Cao Nhiên hiểu suy nghĩ của anh, có hơi cảm động, “Em biết mà, đời còn dài lắm, cũng làm bạn bè một hồi, khi nào rảnh nhớ liên lạc, ở lâu nước ngoài chán lắm, về nước một chút, tìm em uống trà nói chuyện phiếm nhé.”
Vẻ mặt Tào Thế Nguyên rất đỗi kì quái, “Bạn bè?”
Cao Nhiên chưng hửng, “Không phải ư?”
“Bạn bè…” Tào Thế Nguyên nhấm nháp hai từ đó nơi đầu lưỡi, có chút gì đó chua xót, nhưng nhiều hơn là mùi vị mới mẻ, ngạc nhiên, “Đúng rồi, chúng ta là bạn bè.”
Anh đưa tay ra, “Xin chào, anh là Tào Thế Nguyên.”
Cao Nhiên nhìn bàn tay thon dài trắng nõn trước mặt, hơi dời mắt lên trên, một gương mặt đượm ý cười, ngay cả trong mắt của hồ ly cũng là ý cười đong đầy, chẳng chút nào tính toán, một chút cũng không, nếu có chỉ là một thứ gì đó rất đỗi ôn hòa.
“Xin chào, Cao Nhiên.”
Từ lúc Phong Bắc biết Cao Nhiên bị ông cụ Tào đưa đi, anh bắt đầu đứng ngồi không yên, uống nước thì làm rơi cốc, hút thuốc suýt nữa thiêu trụi lông mày, mấy ngày nay anh không ngủ ngon, bị những giấc mộng kì quặc đánh thức, chính anh đã rất lo âu rồi, giờ lại có chuyện này nữa, đối với anh mà nói quả là một nỗi dằn vặt không thể nghi ngờ.
Gần 10 giờ tối Cao Nhiên mới trở lại thành phố A, cậu vừa cầm lại điện thoại của mình đã gọi ngay cho Phong Bắc báo bình an.
Ông cụ Tào đứng bên cạnh nhìn, chờ thanh niên dùng giọng dỗ trẻ con dỗ dành người ở đầu bên kia điện thoại xong, cất lại điện thoại vào trong túi, ông mới mở miệng, “Cậu bạn nhỏ, cảm ơn cậu.”
Cao Nhiên cảm thấy lời cảm ơn của ông cụ rất khó hiểu, “Cháu có làm gì đâu.”
Ông cụ Tào lấy ra một tấm chi phiếu đã được chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước.
Cao Nhiên không nhận, trong đầu bật ra tình tiết máu chó cha của hoàng tử dùng chi phiếu yêu cầu cô bé lọ lem rời xa con trai mình, cậu rùng hết cả mình, da gà da vịt rụng cả đống, quả là không thể đọc truyện linh tinh mà.
Ông cụ Tào nói, “Lương cảnh sát thấp lắm, tôi có thể chắc chắn với cậu rằng, chỉ với tình hình trong nhà cậu, muốn mua một căn nhà định cư ở đây, trong vòng mười năm là không có hi vọng gì.”
Với tài lực khổng lồ của nhà họ Tào, lương của ngành nghề nào trong mắt ông cụ Tào chẳng thấp.
Cao Nhiên nhíu mày, trên mặt viết rõ hai chữ phản cảm.
“Các cậu làm cảnh sát, khó giữ được tính mạng của mình, không cẩn thận thì liều sống liều chết tích góp tiền mua nhà nhưng cuối cùng lại chẳng còn mạng mà ở, cũng có thể là bận bịu tiết kiệm tiền, chưa có ngày nào được sống thoải mái đã mất mạng rồi, tôi cảm thấy là, có đường tắt thì phải đi chứ, đời người ngắn ngủi, mặt mũi và tự tôn có thể lùi về sau một chút.”
Ông cụ Tào nói mấy câu sâu sắc, rồi nhét chi phiếu vào trong tay cậu, “Sống cho thật tốt nhé.”
Cao Nhiên cầm tấm chi phiếu mệnh giá lớn đứng ở đầu đường sững sờ.
Phong Bắc nhận được điện thoại của Cao Nhiên xong vội về nhà đợi cậu, nửa đường mới phát hiện quên mang theo bình nước, tay lái vô lăng của anh run bần bật, thở hổn hển, mãi đến tận khi mua chai nước khoáng ở siêu thị gần đó siết chặt trong tay mình mới không còn run nữa.
Cao Nhiên không nói dối Phong Bắc, chuyện buổi chiều cậu kể hết trọn vẹn, đã hứa là từ nay về sau không giấu diếm nữa.
“Thạch Kiều nói với anh là Tào Thế Nguyên từ chức.” Giọng Phong Bắc cũng rất đỗi bất ngờ, “Tuy rằng anh không ưa cậu ta, nhưng anh còn thực sự tin rằng anh ta có tín ngưỡng kiên cường, sẽ làm đến tận khi về hưu cơ.” Chứ không phải còn lúc trẻ khỏe đã rời đi.
Cao Nhiên nói, “Cả nhà họ Tào chỉ có mình ảnh là người thừa kế, ảnh mà tiếp tục làm cảnh sát thì ông cụ biết tìm đâu người tiếp quản gia nghiệp chứ?”
Phong Bắc cảm thấy không phải nguyên nhân đó, Tào Thế Nguyên mà coi cái sản nghiệp trong nhà là việc to tát thì đã không làm cái nghề này tới gần mười năm, bây giờ rời đi, chắc hẳn rốt cuộc cũng buông được chuyện rối trong lòng nhiều năm nay, muốn thay đổi một cuộc sống mới.
Cao Nhiên nhìn thấy nét mệt mỏi giữa hàng chân mày người đàn ông, hứng nói chuyện lập tức biến mất tăm, “Anh Tiểu Bắc, đừng nói nữa, mình đi ngủ đi.”
Phong Bắc báo cáo với lãnh đạo, “Không muốn tắm, cũng không muốn rửa mặt rửa chân rửa mông.”
Lãnh đạo Cao câm nín.
Phong Bắc vùi thân thể nặng nề lên giường, mặc cho lãnh đạo nhà anh vừa cởi áo khoác cho anh, vừa oán giận múc nước rửa tay rửa mặt cho anh, trong họng anh phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.
Hơn 2 giờ sáng, Cao Nhiên bị lạnh quá mà tỉnh giấc, cậu phát hiện tay chân mình lạnh ngắt, chăn trên người rơi hết xuống đất, nhất thời ngơ ngác.
Tướng ngủ của Cao Nhiên không tốt, ngủ không chỉ đổi tư thế lung tung, mà còn đá chăn nữa, bình thường Phong Bắc sẽ ôm cậu vào lòng, cả chăn lẫn người đều ngoan hẳn.
Tối nay hiển nhiên mặc kệ.
Cao Nhiên lôi chăn lên trên giường tung ra, tay bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, “Anh Tiểu Bắc?”
Đôi môi khô rang của Phong Bắc không ngừng mấp máy, anh đang nói mơ, nét mặt sợ hãi, điên cuồng, hai cánh tay vung vẩy trên không trung, muốn tóm lấy thứ gì đó, rất luống cuống.
Cao Nhiên ghé tai vào miệng người đàn ông, mơ hồ nghe anh gọi đứt quãng, “Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên…”
“Em đây.” Cao Nhiên sờ trán người đàn ông, toàn là mồ hôi, cậu bật đèn giường, lặp lại, “Em đây mà.”
Phong Bắc mở choàng mắt, mồ hôi đầm đìa.
Cao Nhiên vừa lúc nằm nhoài trên người đàn ông, nhìn rõ ràng vẻ đau đớn đến tuyệt vọng trong mắt anh, lòng tê tái, “Anh Tiểu Bắc.”
Người Phong Bắc giật mạnh một cái, con ngươi tan rã dần có một chút tiêu cự, anh ghì chặt lấy Cao Nhiên, hơi thở nặng nề, cả người nóng sốt.
Cao Nhiên thuận theo lực tay siết chặt của anh, bàn tay vỗ vỗ tấm lưng mướt mồ hôi động viên anh, “Làm sao thế?”
Tim Phong Bắc đập nhanh quá, hơi đau một chút, anh cọ gương mặt ướt mem lên cổ thanh niên, “Anh mơ thấy em… chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
Cao Nhiên theo bản năng không muốn gặng hỏi, cậu vuốt mái đầu đinh của người đàn ông, “Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi, không sao.”
Phong Bắc ôm Cao Nhiên lên trước ngực, nóng nảy tìm lấy đôi môi cậu.
Hơn một tiếng sau, Phong Bắc rốt cuộc khôi phục tâm tình, anh dựa vào đầu giường hút thuốc, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày đã giãn ra, được thay thế bằng vẻ thỏa mãn.
Cao Nhiên chôn mặt vào gối rên ư ử, “Gãy eo mất rồi.”
Phong Bắc nghe vậy thì ngậm điếu thuốc bên mép, đôi bày tay dày rộng xoa nắn hai bên cho cậu, “Em đấy, được mỗi cái miệng thôi, vừa động vào thật là game over ngay.”
Cao Nhiên nghiêng đầu, “Chê à?”
Phong Bắc đùa, “Anh nào dám chứ.”
Mi mắt Cao Nhiên ngưa ngứa, cậu lau giọt mồ hôi đó lên gối, “Cho em hút một điếu.”
Phong Bắc kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng cậu, “Đi thôi, đi tắm.”
Cao Nhiên ghé miệng lại gần rít một hơi, nhắm mắt lại phun ra vòng khói, “Anh đi trước đi, em nằm một lát hẵng.”
Cửa phòng tắm vừa đóng, nụ cười trên gương mặt Cao Nhiên liền biến mất tăm.
Phong Bắc vẫn luôn thiếu thốn tình yêu, không có cảm giác an toàn, nhưng tối nay thực sự nghiêm trọng, lúc làm tình với cậu luôn ở trong trạng thái điên cuồng, muốn giết chết cậu, không phải nói quá, là thực sự muốn cậu chết, sau đó tự sát, không muốn sống nữa.
Không đúng, không đúng chút nào, Cao Nhiên vuốt mặt, tay toàn mồ hôi lạnh.
Xa nhau năm năm, kiên trì năm năm, vất vả lắm mới ngả bài với người nhà, cái rãnh khó khăn nhất đã nhảy qua, tương lai của Cao Nhiên và Phong Bắc gắn bó chặt chẽ với nhau, dẫu có xảy ra bất cứ điều gì đi nữa, cậu cũng sẽ không từ bỏ, cũng không cho phép Phong Bắc buông tay.
Trừ cái chết ra thì chẳng có việc gì lớn lao cả, Cao Nhiên an ủi mình.
Tiếng nước trong phòng tắm vừa ngừng lại, Cao Nhiên lập tức thò đầu ra khỏi chăn, “Anh Tiểu Bắc, anh nói em nghe, rốt cuộc anh mơ thấy cái gì.”
Động tác lau tóc của Phong Bắc hơi khựng lại, anh ngước lên, đưa qua một ánh mắt, chẳng phải em không muốn biết sao? Cao Nhiên bĩu môi, “Giờ em lại muốn biết.”
Phong Bắc không nói năng gì.
Cái eo già của Cao Nhiên không nhanh được, cậu từ tốn vén chăn lên ngồi dậy, xem chừng muốn tổ chức họp gia đình đây.
Mí mắt Phong Bắc giần giật, anh ném khăn tắm, sải vài bước chân qua lấy chăn quấn lên cậu, “Anh mơ thấy anh đi trong sa mạc, đi mãi đi mãi.”
Cao Nhiên hỏi, “Sau đó thì sao?”
Phong Bắc đáp, “Sau đó anh đi không nổi nữa, anh mệt.”
Lần này Cao Nhiên không lên tiếng nữa mà yên lặng nghe.
Cổ họng Phong Bắc nhúc nhích, “Anh muốn nghỉ một lát, thế nhưng anh không khống chế được cơ thể mình, anh cũng không biết anh muốn làm gì nữa.”
Cao Nhiên nói, “Chỉ thế thôi ư?”
Không thể nào, nếu chỉ như vậy, sẽ không sợ đến phát run.
Phong Bắc khép mắt, “Anh ngã xuống, thế nhưng anh vẫn không ngơi nghỉ, thân thể tê dại bò về phía trước, sau đó… sau đó có bão cát, anh bị hạt cát chôn vùi, chờ anh chui ra khỏi đó, anh thấy cách đó không xa có thứ gì đó màu đen, anh bò qua lấy tay níu lấy, phát hiện đó là tóc, anh…”
Anh dừng lại một lúc lâu, “Anh lôi ra một thi thể từ trong cát.”
Nửa ngày sau Cao Nhiên mới hỏi, “Là em ư?”
Phong Bắc không lên tiếng, thi thể kia không trọn vẹn, bị thối rữa nghiêm trọng, anh lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Cao Nhiên, sau đó anh liền tỉnh dậy.
“Bảo sao anh lại sợ đến thế.”
Cao Nhiên nghe xong thì thở một hơi, cậu hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của người đàn ông, dịu dàng như một người anh lớn, “Ngoan nào, giấc mơ hay ngược với thực tế, đừng sợ nhé.”
Phong Bắc thấy ấm lòng, “Em coi người đàn ông của em là đứa nhỏ ba tuổi đấy hử.”
Cao Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy lưng người đàn ông, giấc mộng này kì lạ quá đỗi.
Sa mạc, cát, nước, hai thứ này liên quan đến sự kì quặc của Phong Bắc, không thể trùng hợp đến thế được, muốn không để ý đến cũng khó.
Cao Nhiên tin rằng cậu có thể nghĩ đến đó, Phong Bắc cũng có thể.
Phong Bắc đang thử tìm về đoạn ký ức bị thiếu đó, e rằng anh càng muốn duy trì trạng thái hiện tại, không muốn thay đổi hơn, bởi càng nhiều điều không biết, càng có nhiều biến số, nhưng anh không khống chế được.
Câu nói đó của Phương Như Ý đã kích thích Phong Bắc, anh đúng là đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là không muốn đối mặt, giờ lại chẳng còn cách nào trốn tránh nữa.
Cao Nhiên đưa chi phiếu cho Phong Bắc, cậu xin nghỉ bay đến trấn nhỏ, muốn kể giấc mơ của Phong Bắc cho Tào Thế Nguyên nghe, không biết tại sao, chính là muốn làm vậy thôi.
Nếu như nghĩ sâu hẳn sẽ có đáp án, ấy là Cao Nhiên cảm thấy Tào Thế Nguyên biết cậu, hoặc có thể nói là một cậu khác, nơi Tào Thế Nguyên có thứ cậu muốn biết, chỉ là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà không tiết lộ thôi.
Cao Nhiên dựa theo trí nhớ mà tìm đến căn nhà kia, phát hiện cửa khóa, cậu đứng ở cửa ngó nghiêng một lát, rút ra kết luận, Tào Thế Nguyên không phải đi ra ngoài, trùng hợp vắng nhà, mà là không ở nơi này, anh lừa cậu rồi.
Cao Nhiên không đến được hòn đảo nhỏ, cậu cũng không hỏi thăm, có một cảm giác mơ hồ rằng Tào Thế Nguyên đã đi mất rồi.
Có lẽ một ngày nào đó có thể gặp lại, cũng có lẽ chẳng bao giờ gặp nữa.
Lần thứ hai cậu nhìn thấy người đàn ông tên Tống Mẫn kia là tại một tiệm ăn sáng.
Cậu mua bữa sáng cho mọi người trong phòng, lúc đang lục ví tìm tiền lẻ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tống Mẫn, phía sau còn có một con gấu chó lớn, biếng nhác nằm ườn trên lưng anh ta.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, con gấu chó to đùng làm như không thấy, cả chủ của nó cũng vậy, đều không coi là chuyện gì to tát.
Cao Nhiên vừa mong vừa sợ than thở, có thể thoát ly thế tục, đây là một cảnh giới cực cao, trước mắt cậu và Phong Bắc đều chưa làm được, họ đều là người thường, có cuộc sống bình thường, cùng vòng giao tiếp bình thường.
Tống Mẫn là Ngụy Thời Tấn cứ như thể người ngoài thế giới này, dường như không bị tình cảm của con người trói buộc, chẳng để ai vào mắt cả.
Cao Nhiên bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, mãi đến tận khi ông chủ gọi, cậu mới hoàn hồn, đưa tay nhận lại tiền thừa, hai tay xách đồ ra khỏi tiệm.
“Ông chú, em không uống sữa đậu nành đâu, đừng mua cho em.”
“Vốn là mua cho chính tôi, cậu muốn ăn gì thì tự đi mà mua.”
“Không có phần của em ư? Buồn quá đi.”
“…”
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai Cao Nhiên, cậu lấy làm lạ liếc nhìn, không phải đều 35 tuổi cả sao? Sao lại gọi người kia là ông chú chứ?
Ngụy Thời Tấn liếc nhìn hướng Cao Nhiên, làm như bây giờ mới nhìn thấy, anh ta khoe ra hàm răng trắng muốt, phong thái quân tử nhẹ nhàng, “Là cậu à, đồng chí cảnh sát.”
“Xin chào anh Ngụy.” Cao Nhiên bị điểm danh, chỉ đành cười chào hỏi, “Anh Tống.”
Tống Mẫn ngẩng đầu.
Ngụy Thời Tấn nhíu mày, “Tôi vẫn còn nợ đồng chí cảnh sát tiền mà, 75 đồng đúng không, ông chú, cho em tiền đi.”
Tống Mẫn ném ví vào tay anh.
Cao Nhiên xua tay nói, “Thôi, không cần trả lại đâu.”
Nhờ họ, cảnh sát mới có thể lấy được món đồ mà Tưởng Tường để lại khi còn sống mà.
Đôi mắt đào hoa đa tình của Ngụy Thời Tấn nheo lại, mỉm cười nói, “Ông chú, xem ra độ hấp dẫn của em vẫn không giảm đi so với năm đó nhỉ.”
Tống Mẫn thấy muối mặt quá, vờ như không quen.
Ngụy Thời Tấn ôm lấy cổ Tống Mẫn nói gì đó, đôi môi mím chặt của Tống Mẫn khẽ nhích, cong lên một nét nhạt nhòa.
Cao Nhiên càng lúc càng khẳng định, trong hai người này, Ngụy Thời Tấn là người chủ động, bởi Tống Mẫn như một ông cụ nhạt nhẽo nặng nề đã khám phá xong hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, là Ngụy Thời Tấn đã trao mùi khói lửa cho anh.
Phát hiện có tầm mắt liếc tới, Cao Nhiên đón lấy, thấy là Tống Mẫn, bốn mắt nhìn nhau, hai giây sau người trước thu tầm mắt về, người sau mơ hồ khó hiểu.
Cao Nhiên vừa về đến cục đã thấy Phong Bắc vội vàng dẫn đội ra ngoài.
“Tiểu Cao, nhanh lên.”
“Để đại bữa sáng ở đâu cũng được.”
“Nghe dân cảnh tả sơ qua thấy hiện trường khẩu vị nặng lắm, tám phần mười là không cần ăn sáng đâu.”
Cao Nhiên vội vã bỏ lại bữa sáng, lấy thẻ chứng nhận ra đeo trên cổ, rảo bước thật nhanh đuổi theo đội.
Đoàn người chạy đến hiện trường, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong căn phòng nhỏ, axit trào ngược lên trong dạ dày trống rỗng.
Thi thể bị trói hai tay treo phía dưới quạt trần, máu chảy đầm đìa, trên đất có một bãi máu lớn, thậm chí thịt nát vụn còn rải rác lung tung, là từ bắp chân xẻo xuống từng miếng mỏng một.
Ngoài ra, trên thi thể còn có dấu vết bị người ta tàn nhẫn cưỡng hiếp nữa.
Không hiểu sao, Cao Nhiên nhìn thi thể kia, bắp thịt cậu căng lên, cẳng chân phản xạ có điều kiện đau đớn, cơ thể không tự chủ được phát ra dấu hiệu co giật, nhưng người khác không thấy được.
Mà phản ứng của Phong Bắc lại quá rõ ràng, anh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, viền mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn tột độ, cả người đều run lẩy bẩy.
Triệu Tứ Hải cách anh gần nhất líu cả lưỡi, “Đội, đội trưởng Phong?”
Họng Phong Bắc trào lên mùi tanh, anh lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Danh sách chương