Edit: Dâu



Khoảng 6 giờ, đèn đóm trong chung cư sáng trưng.

Phong Bắc mở cửa xuống xe, lấy vali cùng với túi to túi nhỏ quà trong cốp sau ra, anh xoa xoa mặt, lau đi nét mỏi mệt, gắng hết sức lấy ra trạng thái tốt nhất.

Cao Nhiên chỉnh lại cổ áo cho anh, “Không vấn đề gì đâu, đừng hồi hộp.”

Phong Bắc nói, “Anh có hồi hộp đâu.”

Cao Nhiên một tay kéo vali, tay kia xách mấy cái túi, “Đi thôi.”

Phong Bắc đi ra nơi đầu gió nói, “Đợi chút hẵng, người anh sặc mùi khói, hứng gió         chút rồi lên.”

Cao Nhiên đảo mắt, thế mà kêu không hồi hộp.

6 giờ 30, bày cơm nước cúng tổ tiên, đợi sau khi tổ tiên ăn xong rồi, cả gia đình mới ngồi vào bàn, đồ uống, vang đỏ, súp và siro được bày lên.

Phong Bắc rót cho ba Cao Nhiên một ít rượu, xong xuôi anh cũng rót vào ly mình.

Mắt thấy rượu trong ly đã quá nửa, mấy người trên bàn vẫn không mở miệng, lòng bàn tay Cao Nhiên túa mồ hôi, cậu cười nói, “Ba, rượu này đến 52 độ cơ, cao quá, hai người uống ít thôi nhé.”

Cao Kiến Quân không tỏ thái độ.

Phong Bắc chỉ đành kiên trì rót.

Cao Nhiên nháy mắt với Cao Hưng, Cao Hưng lại cứ lắc cốc nước dừa của cậu ta, thể hiện rõ thái độ xem trò vui không chê chuyện lớn.

Đến khi ly của Phong Bắc sắp đầy rồi, Lưu Tú mở miệng, “Được rồi, rượu chứ có phải nước uống đâu.”

Cao Nhiên thở phào một hơi.

Phong Bắc đã chuẩn bị sẵn tâm lý trên đường tới rồi, mà đến khi lâm trận vẫn rất chi lúng túng, trước đây tửu lượng của anh tốt lắm, năm năm trước trúng đạn bị thương nặng xong liền cai thuốc kiêng rượu, gặp lại Cao Nhiên mới hút thuốc lại, nhưng rượu thì kiêng thật.

Cái món rượu này thường uống thường luyện thì sức uống ngày càng tốt, nếu không sẽ ngày càng kém.

Tình huống hiện tại của Phong Bắc chính là loại thứ hai.

Kính cẩn chúc rượu hai bác, nói xong lời chúc năm mới, Phong Bắc vừa mới gắp đồ ăn đưa đến miệng, thằng oắt Cao Hưng đã làm bộ nâng ly với anh, nói cái gì mà đội trưởng Phong chúc mừng năm mới, anh chỉ đành tiếp tục uống mà thôi.

Ly rượu của Phong Bắc hết sạch, dạ dày nóng như lửa đốt, anh vội vàng gắp chút món nóng hổi trong nồi ra ăn.

Cao Nhiên nói, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng.”

Phong Bắc bị bỏng mất rồi.

Vì vậy trước ánh mắt của cả nhà Cao Nhiên hớt hơ hớt hải đi rót nước, chân đụng vào chân bàn, thức ăn trên bàn rung lắc mấy lần.

Thái dương Phong Bắc nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Cao Nhiên cũng phát hiện bầu không khí không đúng, cậu đặt cốc nước xuống trước mặt Phong Bắc, lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Bất thình lình phát hiện có tầm mắt đưa qua, Phong Bắc không ngẩng đầu, nhạy cảm nhận ra tầm mắt này xuất phát từ phía nào, anh lẳng lặng dùng khóe mắt liếc qua, phát hiện ăn ăn uống uống nãy giờ mà ly rượu ở bên đó mới chỉ vơi đi một chút xíu.

Phong Bắc nuốt nước bọt, chẳng còn cách nào khác ngoài tự rót thêm rượu cho mình, chứ chẳng lẽ lại ngồi không? Rót đồ uống khác cũng không được thích hợp lắm.

Chẳng bất ngờ chút nào, Phong Bắc uống say, đêm hội xuân còn chưa bắt đầu mà anh đã ở trong phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Lưu Tú liếc nhìn con trai đang ở trong bếp cọ nồi, rồi lại nhìn ông bạn già đang bưng cốc trà uống, “Cuối năm rồi, ông có điểm dừng là được, làm cho lố vào xong năm mới năm me chả ai vui nổi.”

“Tôi làm sao?” Cao Kiến Quân thổi lá trà trôi nổi trong chén trà, lớn tiếng nói, “Nó đến đây chứng tỏ nó đã phải chuẩn bị tâm lý rồi.”

Lưu Tú nghe tiếng nôn vọng ra từ phòng vệ sinh, “Cậu ta uống nhiều thì sốt ruột chỉ có con ông chứ còn ai vào đây.”

Cao Kiến Quân đặt mạnh chiếc cốc trà lên bàn đánh cạch một tiếng, nghiêm mặt nói, “Bà giấu tôi gọi điện thoại cho nó, chẳng nói với tôi tiếng nào đã gọi nó đến rồi, giờ bà còn càm ràm với tôi, bà muốn làm người tốt cả đôi bên đúng không? Nghĩ hay lắm! Lưu Tú, tôi nói cho bà hay, tôi không đá nó ra khỏi nhà ngay tại chỗ đã là nể mặt bà rồi đấy.”

Lưu Tú bốc một hạt dưa lên cắn, đá ra ấy à? Ông ngon thì đá đi, có ai cản ông đâu, thế mà áo len áo lông vũ thì tự giác mặc lên người, trong lòng cô nghĩ thầm như vậy, song ngoài miệng vẫn ném cho ông bạn già một cái bậc thang, “Hôm nay ăn Tết, con cái ở nhà, tôi không muốn cãi nhau với ông.”

Cao Kiến Quân đứng dậy vào phòng đọc, đập cửa sầm một tiếng, nửa bức tường cũng rung lên theo.

Lưu Tú vừa lách tách cắn hạt dưa vừa quay sang nói đứa cháu trai đang nghịch điện thoại ở bên cạnh, “Tiểu Hưng, bệnh mãn kinh của bác con ngày càng nặng đấy, con hiểu biết nhiều, xem thử liệu có cách nào trị được không?”

Cao Hưng nói, “Bác à, phải hốt thuốc đúng bệnh cơ.”

Lưu Tú bị câu này kích thích, cô lại gần, nhưng cũng không quá gần, cô biết thằng cháu trai có chứng ưa sạch nghiêm trọng mà, “Chơi game đấy à tiểu Hưng, bác còn tưởng con đang chúc tết cô bé nào chứ.”

Cao Hưng cười, “Chuyện đó chỉ tổ phí thời gian thôi ạ.”

Mí mắt Lưu Tú giật đùng đùng, “Con đừng có học anh con đấy nhé.”

Cao Hưng xì khẽ một tiếng, “Con không học ảnh.”

Lưu Tú yên tâm, ba mẹ của tiểu Hưng một người đã lập gia đình ở nước ngoài, một người sống ung dung tự tại, đều không quản lý cậu, đợi sau này cậu lập gia đình, có con, cô sẽ coi đứa bé như cháu nội mình vậy.

Nghĩ vậy, Lưu Tú lại nghe cháu trai nói, “Có điều đời này cháu không có ý định kết hôn đâu, chán lắm, sống một mình là tốt lắm rồi.”

“…”

Lưu Tú thả lại nắm hạt dưa vừa bốc vào khay mứt, hai anh em chẳng đứa nào bớt lo cả.

Đêm hội xuân bắt đầu, các MC dùng những cách thức khác nhau làm sáng bừng sân khấu, từng người chúc tết nhân dân cả nước, tâm trạng vui vẻ sung sướng.

Cao Hưng chơi xong một ván game, liếc mắt nhìn vào phòng bếp, còn muốn cọ nát cả nồi hay sao.

Lưu Tú đang nhận điện thoại, sợ nghe không rõ nên bật chế độ handsfree, bên kia cất lên tiếng trẻ nít, giòn giã chúc cô năm mới vui vẻ, cô cười đến nỗi khóe mắt toàn là nếp nhăn, giọng nói cũng niềm nở và đầy dịu dàng.

Đầu bên kia điện thoại đổi thành người lớn, bầu không khí đang trong sáng bỗng dưng ngập tràn sự đời, “Tiểu Nhiên có người yêu chưa?”

Nụ cười trên gương mặt Lưu Tú phai đi rất nhiều, “Vẫn chưa.”

“Cô bé lần trước em bảo với chị ấy, nó vừa nghe nói tiểu Nhiên là cảnh sát, không những không kén cá chọn canh nữa mà còn để tâm cực kỳ, nó nói nó thích cảnh sát, giàu lòng trách nhiệm, tinh thần trọng nghĩa, còn mang lại cảm giác an toàn, bao giờ thì cho hai đứa nó gặp mặt cái nhỉ?”

“Để sau đi.”

“Năm mới mọi người đều ở nhà, chọn ngày ăn một bữa cơm đi, thế hệ này khác với thế hệ chúng mình, không có lằng nhằng gì đâu, có hợp nhau hay không ăn một bữa cơm là biết ngay, chị xem mùng sáu được không? Nếu mà được ấy, bên em sẽ…”

“Không vội đâu, con cháu tự có phúc của con cháu, để kệ thằng bé đi,” Lưu Tú ngắt lời, “Ông Cao gọi chị rồi, cứ thế nhé, cúp máy đây.”

Cao Nhiên đã bước ra rồi lại rụt chân về, cậu dựa lưng lên tường, thở một hơi dài thườn thượt.

Cao Hưng thấy cậu ra khỏi bếp liền ném phăng di động gọi, “Anh ơi, qua đây xem hài này, ông Tống với ông Triệu anh thích nhất đấy.”

Cao Nhiên ngồi lên ghế sô pha xem hài, dưới ghế khán giả cứ cười rũ từng hồi, có thể thấy vở hài này rất thú vị, còn cậu suốt cả buổi cứ thẫn thờ nhìn.

Cao Hưng khoanh chân, “Thuận lợi vào cửa an toàn, ôm được một bộ bát đũa, có một vị trí trên bàn, còn có thể ngủ chung phòng với anh, đổi lấy chỉ là mấy ly rượu, ổng lãi quá còn gì.”

“Em thấy bà nội mất cũng ảnh hưởng rất lớn đến bác trai bác gái đấy, các bác nhận ra đời không ai nói trước được gì, trước sinh lão bệnh tử thì chẳng có gì có ý nghĩa cả, anh với Phong Bắc là dính ánh sáng của bà nội đấy.”

Cao Nhiên nghiến răng lườm cậu, “Sao em hứa sẽ giúp anh cơ mà?”

Cao Hưng nói, “Đội trưởng Phong vẫn chịu được, không cần.”

Cao Nhiên hơi ngả lưng ra sau, “Mai không theo em leo núi Thanh Sơn đâu, tự em đi một mình đi.”

Cao Hưng híp mắt, “Qua cầu rút ván đúng không, được lắm, ngày vẫn còn dài mà, hai ta cứ chờ xem.”

Cao Nhiên kéo cậu lại, tặng cậu một khuôn mặt tươi cười, thân thiết bảo, “Em trai à, nãy anh chỉ đùa thôi, nhất định phải đi núi Thanh Sơn chứ, mai xuất phát liền.”

Cao Hưng xem thường, “Anh toang rồi.”

Toang thật rồi, toang từ lâu rồi, từ khi xác nhận tình cảm của mình, Cao Nhiên đã biết là mình toang.

Khu chung cư này cấm thả pháo hoa pháo trúc, mà vừa đến giao thừa vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo trúc nổ đùng đoàng và tiếng vang của pháo hoa.

Cao Nhiên không ngủ mà mở đèn đọc truyện, người bên cạnh bỗng vùng dậy làm cậu giật mình, “Sao thế?”

Mặt Phong Bắc rất chi là hốt hoảng, “Anh quên đưa tiền mừng tuổi đã chuẩn bị cho ba mẹ em rồi.”

Cao Nhiên chép miệng, “Em còn tưởng chuyện gì chứ, ngủ đi, em đưa rồi, cả phần của Cao Hưng nữa, không thiếu một ai cũng không nhầm của ai đâu.”

Phong Bắc thở phào một hơi, đầu mướt mồ hôi, “Ba mẹ em nhận không?”

“Không chịu nhận,” Cao Nhiên lật trang sau, “Em lén nhét vào dưới gối ba mẹ, sáng mai gấp chăn là thấy ngay.”

Phong Bắc nằm lại xuống, nhấc tay khoác lên eo Cao Nhiên, “Anh thấy tiền mừng tuổi đưa hơi ít, mỗi người có hai trăm.”

“Đại khái là được rồi, chủ yếu là tấm lòng thôi.” Cao Nhiên bỏ qua một đoạn dài miêu tả cách băng bó cẳng chân, “Hơn nữa, nếu anh đưa cho ba mẹ hơn vài nghìn hay vài chục nghìn, sẽ khiến ba mẹ cảm giác như đang bán con trai vậy, hậu quả thế nào anh tự suy nghĩ chút đi.”

Phong Bắc nghe mà lưng toát mồ hôi lạnh.

Cao Nhiên hôn lên khóe môi người đàn ông, “Em tính rồi, hai trăm là vừa, vụ này cũng cầu kỳ phức tạp phết, em cũng không hiểu lắm, về sau cùng nhau học nhé.”

Phong Bắc lui lại, “Miệng toàn mùi rượu thôi, anh đi đánh răng.”

Cao Nhiên nhún vai, “Đánh răng cái gì, em có chê anh đâu.”

“Anh chê anh.”

Phong Bắc đánh răng xong về ôm Cao Nhiên mà hôn, miệng toàn hương bạc hà thanh mát.

Cao Nhiên liếm môi, cọ mặt vào hõm vai người đàn ông, “Anh ăn ít dê thôi, nóng trong người rồi.”

Phong Bắc thở hổn hển, “Không ăn không được, anh tìm trên mạng rồi, cha mẹ vợ thích nhất là con rể ăn to nói lớn, không thích kiểu õng à õng ẹo nhăn nhăn nhó nhó, quanh co lòng vòng đâu.”

Cao Nhiên vỗ vai anh, “Đồng chí Phong Bắc, vất vả rồi.”

Phong Bắc gối đầu lên tay, tay kia vuốt ve vợ mình, “Tranh thủ sang năm mua nhà còn sửa sang trang trí lại, tết đón hai bác lên.”

Cao Nhiên quăng tiểu thuyết vào ngăn tủ, kéo chăn nằm yên, “Mơ hay lắm, cùng nhau cố gắng thôi.”

Phong Bắc vô tình liếc thấy gì đó, “Đợi đã.”

Cao Nhiên rụt vào trong chăn, “Sang năm mới rồi, ngủ thôi.”

Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng lôi chăn ra.

Cao Nhiên hất tay anh ra, người rúc hẳn vào trong, vừa ngáp vừa nói, “Đừng có quậy nữa, sáng mai còn phải lên núi Thanh Sơn, mau ngủ…”

Còn chưa dứt lời, chăn trên người đã mất tích.

Phong Bắc vén sợi tóc nơi thái dương thanh niên, nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên đó, “Sao thế này?”

Cao Nhiên vuốt lại tóc, “Lúc đi không để ý nên đập vào cửa.”

Phong Bắc hỏi, “Cửa nào.”

Cao Nhiên nói, “Hỏi nhiều thế làm gì, có mỗi một vết bầm thôi mà chứ có gì ghê gớm đâu, hai ngày nữa là khỏi rồi.”

Phong Bắc híp mắt, “Không nói thật đúng không, anh tự đi hỏi ba mẹ em.”

Cao Nhiên ha ha hai tiếng, “Anh máu quá ta, hỏi đi, nếu anh không đi thì anh làm cháu.”

Phong Bắc quắc mắt nhìn, Cao Nhiên cũng nhìn lại anh.

Chưa được hai phút, Cao Nhiên đã chịu thua, cậu day day đôi mắt khô khốc, bĩu môi nói, “Nửa sau của đêm hội xuân, mẹ em tìm em nói chuyện.”

Phong Bắc biến sắc, theo bản năng siết chặt tay Cao Nhiên, “Nói chuyện gì?”

Cao Nhiên nói, “Em sắp xếp lại từ ngữ hẵng.”

Mỗi một giây chờ đợi với Phong Bắc đều là giày vò, chịu đựng năm năm cô độc mới được đền bù mong muốn, anh già rồi, chỉ cần nhớ lại những tiếc nuối lẫn nỗi sợ hãi tuyệt vọng của kiếp trước là giờ anh không tài nào chịu nổi nỗi dằn vặt cũng như đau khổ nữa, “Sắp xếp xong chưa?”

Cao Nhiên gác một chân lên người anh, mặt đầy lười biếng, “Mẹ em bảo chỉ cần em đồng ý một chuyện thôi sẽ chấp nhận em ở bên anh.”

Phong Bắc nghiêm mặt hỏi, “Chuyện gì?”

Cao Nhiên nói, “Em tự chọn một cô gái để kết hôn, sinh con cho họ chăm sóc, tiền bạc hay công sức đều không cần em lo, nói cách khác, em chỉ cần cung cấp một con t*ng trùng là về sau có thể ở bên anh rồi, làm như vậy, vừa có thể nối dõi tông đường, ngăn chặn miệng lưỡi của bạn bè họ hàng, còn có thể duy trì mối quan hệ của chúng ta nữa, một mũi tên trúng ba đích.”

Cơ mặt Phong Bắc giần giật.

“Mẹ em nói xong, chính mẹ cũng không ngóc đầu lên được.” Cao Nhiên cười lắc đầu, “Em nói với mẹ, trừ anh ra em không muốn bất kì ai cả, cưới ai cũng đều thiếu đạo đức cả, em không thể làm việc nhẫn tâm không có tình người như thế được.”

Cậu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt nóng hừng hực, “Em còn nói, giữa anh và em không thể nào có người khác được, vĩnh viễn không, em chặt đứt đường lui rồi.”

“Chặt là tốt.” Phong Bắc khàn giọng nói, “Thế chỗ bầm trên thái dương là làm sao?”

Cao Nhiên sờ mũi, “Em kích động quá nên đụng vào.”

“…”

Thỉnh thoảng Phong Bắc sờ sờ cơ bụng của cậu, thở dài.

Cao Nhiên tê cả đầu, “Anh Tiểu Bắc, có thể đừng than thở nữa được không? Em sốt ruột lắm.”

“Nghĩ gì thế,” Phong Bắc thấp giọng nói, “Nhiên Nhiên, hay là chúng mình thụ tinh trong ống nghiệm đi?”

Cao Nhiên giật chăn trùm lên đầu, “Ngủ!”

Phong Bắc ôm lấy cả người lẫn chăn, “Anh nói thật đấy, chỉ cần đừng chia tay anh, cả đời không nhìn mặt nhau, càng đừng giống lần chấp hành nhiệm vụ kia ném anh ở nơi an toàn một mình ra ngoài hứng đạn, còn những việc khác, anh đều có thể…”

Cao Nhiên lôi người đàn ông vào trong chăn, nâng mặt anh hôn lên.

Trong căn phòng kế bên, hai người già cả đều không ngủ.

Lưu Tú trở mình liên tục.

Nửa người Cao Kiến Quân ở ngoài, chú giật chăn, “Nếu bà không ngủ thì đi ra đi.”

“Ra ngoài làm gì? Làm trò cười cho bọn nhỏ à?” Lưu Tú kéo chăn về, “Trong bữa cơm, tiểu Nhiên có rót cốc nước thôi mà cũng vụng về, y như trước kia vậy, có thể thấy Phong Bắc cũng không dùng thân phận để quản lý nó.”

Cao Kiến Quân không nói gì.

Lưu Tú thúc khuỷu tay vào chú, “Tiền mừng tuổi còn ở dưới gối, nhận thì chẳng khác nào lùi về sau một bước, nếu sáng mai trả lại thì trong lòng tiểu Nhiên chắc chắn không dễ chịu, làm thế nào cũng không xong.”

Cao Kiến Quân nói, “Tôi không nhìn thấy.”

Lưu Tú lấy tiền lì xì dưới gối ra ném lên người chú, “Giờ thấy chưa?”

Khóe mắt Cao Kiến Quân giần giật.

“Trong chung cư chỉ cần có người bế trẻ con đi ngang qua tôi, tôi đều không nhìn được mà nhìn nó.” Lưu Tú dụi mắt, “Nhà có trẻ con náo nhiệt biết bao, ông nói đúng không.”

Vẻ mặt cô đầy lo âu, “Nó không kết hôn không lập gia đình không có con cái thì có thể sống qua ngày được chăng? Tương lai già rồi, đến cả người bưng trà rót nước đầu giường cũng chẳng có.”

Cao Kiến Quân tức giận nói, “Gọi điện thoại cho nó bảo nó về là bà, giờ thao thao bất tuyệt không chịu yên vẫn là bà.”

“Có mỗi một thằng con trai, ông bảo tôi làm sao bây giờ? Thật sự không lo lắng không hỏi thăm gì ư? Ông làm được, nhưng mà tôi không làm được!” Lưu Tú không thèm tâm sự với chú nữa, “Thôi, không nói nữa, ngủ đi.”

Cao Kiến Quân than thở, “Bà đúng là số lao lực, không hưởng được phúc mà.”

Mùng một đầu năm, Lưu Tú dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng, một nồi gà hầm to, còn nấu mười mấy quả trà trứng, thấy cả nhà dậy hết rồi cô nhanh chóng dọn ra.

Trong phòng có hơi người, mới được gọi là nhà.

Ăn sáng xong, Cao Nhiên bảo Cao Hưng đi làm công tác tư tưởng cho ba mẹ cậu.

Cao Hưng gánh trách nhiệm nặng nề, “Bác gái bảo chúng ta đi, anh đừng đi tìm bác, bác nói đến trưa muốn đi chơi mạt chược, ba thiếu một.”

Cao Nhiên hỏi, “Thế ba anh đâu?”

“Chơi cờ.” Cao Hưng nói, “Sức khỏe bác cả như thế thì leo núi kiểu gì chứ.”

Cao Nhiên thấp thỏm gõ cửa đi vào, mặt mũi xám xịt đi ra.

Cao Hưng đút tay vào túi, “Bị mắng chứ gì, giờ mắt nhìn của anh không phải thấp bình thường đâu, anh dám đưa Phong Bắc về chính là ở nhà nghịch lựu đạn rồi.”

Cao Nhiên vuốt mặt, “Xem em cười trên nỗi đau của người khác kìa, tiền đồ đâu.”

Cao Hưng ngâm nga ư ử về phòng.

Năm mới có rất đông người lên núi Thanh Sơn cầu phúc, năm nào cũng thế này, năm nay thời tiết khá đẹp, gió dịu, mà nắng cũng nhẹ nhàng.

Thể lực của Phong Bắc là tốt nhất, kế đến là Cao Nhiên, Cao Hưng xếp hạng bét, bình thường ít rèn luyện, lúc có thời gian không phải ở nhà chơi game thì cũng là đi giải trí với lũ bạn xấu, leo núi thôi mà thở hồng hộc, còn chẳng nhanh nhẹn bằng mấy cụ già nữa.

Cao Nhiên giục, “Nhanh lên.”

Cao Hưng chống gối thở dốc, mồ hôi trán nhễ nhại còn làm bộ ngầu lòi, “Em không thích lên đỉnh núi, cảnh ở giữa sườn núi là đẹp nhất, bọn anh lên đi.”

Mấy cô gái trẻ xì xào bàn tán, mắt đều dính lên người Cao Hưng.

Cao Hưng lập tức nổi đầy da gà, cậu lấy hơi chạy vội lên bậc thang, rời xa hiện trường tán tỉnh bốc màu hồng phấn kia.

Cao Nhiên đùa, “Có nhất thiết phải thế không hả, mấy cô em gái đáng yêu chứ có phải cọp đâu.”

Phong Bắc từ tốn nói một câu, “Đáng yêu thật à?”

Cao Nhiên lập tức nghiêm mặt, “Không đáng yêu, không đáng yêu một chút nào luôn ạ.”

Cao Hưng đi chậm hai bước, lạnh lùng nói, “Được anh của tôi yêu như thế, vui lắm chứ gì.”

Phong Bắc cong môi, “Đúng vậy.”

Cao Hưng dừng bước, “Anh đắc ý sớm quá, hai bác của tôi vẫn chưa chấp nhận anh đâu.”

Phong Bắc không quay đầu lại, “Anh sẽ cố gắng đạt được sự tha thứ của họ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, chỉ cần anh cậu không rời bỏ anh là được.”

Cao Hưng ngẩn ra, cậu hơi cau mày, trầm mặc bước lên bậc thang.

Giai đoạn sau Cao Hưng chẳng vui vẻ chút nào, gương mặt tinh xảo quá đáng do vận động mà trở nên đỏ bừng, thế nhưng quanh người lại tỏa ra hơi thở âm u lạnh lùng ‘đứa nào dám lại gần bố bố giết đứa đó’.

Cứ vài bước Cao Nhiên lại quay đầu lại, trong tay chỉ thiếu mỗi cái roi.

Đến đỉnh núi, Phong Bắc chỉ hơi hụt hơi một chút, Cao Nhiên toát không ít mồ hôi, Cao Hưng thì y chang con chó chết, muốn ngồi thì lại ngại đất bẩn, cậu chàng nghiêm cái mặt thối thả hơi lạnh, cứ như cả thiên hạ nợ cậu chàng tám triệu không bằng.

Cao Nhiên lấy máy ảnh ra khỏi ba lô để chụp ảnh, thở than, “Vẫn là phong cảnh trên đỉnh núi đẹp nhất, Cao Hưng, cười cái đê.”

Cao Hưng cởi mũ bóng chày, gãi gãi mái tóc mướt mồ hôi, đặng đội lại mũ lên đầu, dùng tay chặn máy ảnh, “Đừng chụp em, xấu muốn chết.”

Phong Bắc nháy mắt với Cao Nhiên, “Chụp nó làm gì, chụp anh được rồi.”

Cao Hưng nghe vậy thì khó chịu, cậu bỏ tay ra, một tay đút túi, lưng thẳng tắp, ánh mắt đầy kiêu ngạo, tư thế thiếu gia nói trưng ra là trưng ngay.

Cao Nhiên chụp cậu tanh tách vài tấm, rồi lại đi chụp Phong Bắc, chụp cảnh, chụp du khách khác.

Một chàng trai đột nhiên hướng về phía xa gào to, “Trương Hiểu Hiểu, anh yêu em! Rất yêu em!”

Cao Hưng đứng gần nên điếc hết cả tai, cậu lạnh mặt, khịt mũi coi thường hành vi ngu ngốc này.

Những người khác cũng cảm xúc dâng trào, đặt tay lên mép gọi to.

Cao Nhiên đưa máy ảnh cho Phong Bắc, “Cầm.”

Phong Bắc biết cậu định làm gì, cuống họng khô khốc, tim cũng đập nhanh hơn.

Cao Nhiên hét lên, “Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý!”

Tần suất tim đập của Phong Bắc chậm rãi khôi phục, nỗi thất vọng dâng lên nơi đáy mắt, lại nhanh chóng bình tĩnh lại, anh liếm đôi môi khô rang, đang định mở miệng hét một câu thì chợt nghe thấy âm thanh vang lên ngay bên tai mình.

“Anh Tiểu Bắc.”

Cao Nhiên bỗng nhiên cất cao giọng hét lên, “Em yêu anh ——”

Phong Bắc giật mình, suýt chút nữa ném phăng máy ảnh đi, anh chìm đắm trong niềm vui tột độ, tâm tình cực kì kích động, Cao Hưng đứng cạnh bất thình lình gào lên, “Trung Quốc vạn tuế!”

“…”

Trên đỉnh núi Thanh Sơn có một ngôi miếu đèn nhang thịnh vượng.

Ba người Cao Nhiên vào miếu thắp hương bái Phật, cái gì cần làm đều làm hết cả, cũng rất đỗi thành tâm, không thì đã chẳng nhân ngày mùng một chạy đến đây rồi.

Trước miếu có mấy sạp hàng nhỏ, xem bói, bán chuỗi hạt, bán bùa bình an, bán đủ loại đồ chơi nhỏ, và cả sách tranh, mấy thứ đồ linh tinh đều có cả.

Cao Hưng tiêu mấy trăm mua một chuỗi hạt, nhìn qua đã biết là hàng giả rồi, thế nhưng cậu vẫn mua, dựa theo cách nói của cậu thì chính là tiền không thiếu, đeo cho vui thôi.

Cao Nhiên không nỡ, cậu lề mề nửa ngày mới mua cho mọi người trong nhà tấm bùa bình an.

Thế hệ trước khá mê tín, ăn Tết là không được cãi nhau, không được mắng mỏ, không thể nói chữ “chết”, không thể khóc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận may.

Phong Bắc hoàn toàn là dựa vào điều đó mới ở trong nhà Cao Nhiên đến tận mùng 4 mới đi, chân tay còn nguyên, tóc tai không thiếu, trước khi đến anh đã đoán rằng tình hình sẽ rất chi là căng thẳng, cho nên còn mang theo không ít thuốc chữa thương, đã chuẩn bị sẵn sàng để đổ máu, thậm chí là rơi lệ nữa.

Cao Nhiên và Phong Bắc đều là con một trong nhà, song hoàn cảnh lớn lên lại trái ngược hoàn toàn, ba mẹ cậu không mặc kệ cậu, không có xem cậu như không phải con mình mà vứt đến một nơi thật xa, mà là vừa vặn ngược lại, cậu gánh trên vai tất cả hi vọng của cha mẹ mình.

Cũng bởi vì hi vọng quá lớn nên khi thất vọng, hai bác mới phải hứng chịu đả kích mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.

Phong Bắc chiếm lấy con trai cưng của hai bác, phá hủy hi vọng sống sót của họ, họ có cau có với anh, mắng anh bằng nhiều câu khó nghe, hay thậm chí là đánh anh, anh cũng sẽ không chút nào oán thán.

Cao Nhiên cũng nghĩ vậy.

Vận may thế này chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu, gặp rồi thì đành cảm động đến rơi nước mắt mà nhận lấy, làm người không thể sống mãi trong băn khoăn được.

Mùng 6 Cao Nhiên mới về thành phố A, hôm cậu đi, hai bác già chẳng ai tiễn cậu cả.

Cao Hưng đại diện cho họ tiễn Cao Nhiên, chỉ vào chiếc túi trên bàn, “Trong đó có trứng gà, bác gái luộc từ sáng sớm, còn có thịt khô, lạp xưởng, chân vịt nữa.”

Cao Nhiên mở túi ra nhìn, “Nhiều thế.”

Cao Hưng nói, “Bác bảo nếu em muốn ăn thì qua chỗ anh.”

“Được thôi,” Cao Nhiên xoa đầu cậu chàng y như vuốt ve con chó con, “Lúc nào rảnh anh gọi cho em, bảo em sang bên anh ăn, hoặc là anh đến nhà trọ, không có chuyện bỏ mặc em đâu.”

Cao Hưng ngượng nghịu nghiêng đầu, cậu nghĩ ra một chuyện, “Mấy ngày nay sao không thấy anh gọi cho tên Giả Soái kia?”

Cao Nhiên thoáng biến sắc, “Tối 30 gọi rồi đấy thôi, nó đi làm, bận lắm,”

Cao Hưng liếc cậu một cái, không nói thêm gì nữa.

Xế chiều ngày mùng 8, Phong Bắc đang ngồi trong văn phòng sắp xếp lại tài liệu trong ngăn kéo thì nhận được điện thoại của Dương Chí, nói có manh mối quan trọng.

“Hai người bọn em năm ngoái đang điều tra một băng cướp khá lớn, hai hôm trước rốt cuộc cũng tìm ra được sào huyệt để diệt tận gốc.” Dương Chí thả mồi, “Đội trưởng, anh đoán xem lúc em ở ổ cướp đó thanh lý tang vật đã tìm thấy gì?”

Phong Bắc châm điếu thuốc, “Nói mau.”

Dương Chí cười nói, “Một chiếc túi đựng đồ.”

Phong Bắc cau mày, “Túi ư?”

“Vâng,” Dương Chí nói, “Em đã để đội kỹ thuật xác nhận rồi, chiếc túi đó giống y hệt chiếc túi đựng mảnh thi thể trong vụ án 5.12, xuất phát từ cùng một bàn tay.”

“Một gã ở trong ổ cướp tên là Trần lão tứ khai nhận, mười mấy năm trước gã dẫn người đến khu thành cổ ăn trộm, vào trộm đồ trong một nhà, tìm bừa một cái túi để dùng, cái túi đó mấy năm nay vẫn để trong kho hàng, dùng để chứa đồ.”

Phong Bắc bỏ điếu thuốc xuống, “Nhà nào?”

“Bẵng đi lâu quá rồi, Trần lão tứ không nhớ rõ.” Dương Chí đáp, “Thị trấn thay đổi quá nhiều, em dẫn gã đi vòng vèo cả ngày trời, gã đều nói không ấn tượng, mãi đến khi bọn em vào một con ngõ nhỏ, gã đi qua một căn nhà, dừng bước lại ngó trước sau, nói là túi lấy từ trong này ra.”

“Em lập tức điều tra ngay, chủ nhà trước đây là Giả Thành, chính là cha của Giả Soái, sau đó ông ta chết, vợ lấy chồng sau, căn nhà liền bỏ hoang, để đấy mãi đến tận bây giờ.”

Phong Bắc đứng lên đi đóng cửa lại, “Mười mấy hai mươi năm sau chẳng phải nên quên sạch rồi sao? Sao lại dễ nhớ ra như vậy?”

“Em cũng hỏi y thế.” Dương Chí nói, “Gã nói năm đó khi đi vào trộm đồ, thì nữ chủ nhà đang trộm người.”

Phong Bắc ngờ rằng mình nghe nhầm, “Cái gì cơ?”

Dương Chí nhấn mạnh, “Trộm người.”

Phong Bắc lại đi đến cửa, lần này là khóa trái cửa luôn, “Nói tiếp đi.”

“Theo Trần lão tứ khai, mỗi lần họ vào nhà ăn trộm đều mất một quãng thời gian rất lâu để theo dõi, điều tra mục tiêu cẩn thận một phen, bảo đảm là không có sơ hở nào.” Dương Chí dừng một chút, “Nhóm người Trần lão tứ nhận ra ngoại hình của chủ hộ, cũng biết tối đó ông ta không về, cho nên vợ của ông ta, cũng chính là mẹ của Giả Soái cùng người đàn ông khác ấy ấy, họ đều thấy rất rõ.”

Anh lại dừng lần nữa, “Trần lão tứ nói, còn có một việc khiến ông ta ấn tượng khó quên, chính là lúc đó con trai nữ chủ nhà đang đứng ngay cửa sổ, không kêu cũng chẳng gào.”

Phong Bắc cau mày.

“Bên em đã cho nhận diện ảnh, Trần lão tứ nói người gã nhìn thấy đêm ấy là Trần Thư Lâm.” Dương Chí nói, “Từ những manh mối trước mắt, có thể thẩm vấn ông ta được rồi.”

Phong Bắc liếc nhìn cửa, biết là ai đến, anh thấp giọng nói, “Để đó đã, chiều nay anh qua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện