Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Trải qua một trận đại chiến, bức tường hiến tế cuối một mảnh hỗn độn.
Đầy đất đều là mảnh nhỏ màu đen cùng rễ cây màu đỏ, còn có bọn quái vật biến dị bị Sarah bạo lực tàn phá thành mảnh vụn đầy đất.
Nước ao màu đen quay cuồng, quấy lên bọt sóng đen nhánh.
Hình ảnh kia nhìn qua không hề có cảm giác sáng rọi chính nghĩa chiến thắng tà ác, ngược lại còn trông như là có sinh vật tà ác gì đó sắp từ giữa ra đời, người sắm vai sinh vật tà ác này còn là Lạc.
Tiêu Lam quan sát động tĩnh nước trong ao, chờ đợi bạn trai của mình hiện thân.
Dần dần, hồ nước dao động bình ổn xuống.
Rễ cây màu đen và bóng đen đều chìm vào trong nước, tiếng của Sarah cũng không hề vang lên, hết thảy phảng phất như đã kết thúc, mặt nước trở nên trơn nhẵn như gương.
Nhưng, thân ảnh Lạc lại thật lâu không xuất hiện.
Tiêu Lam không khỏi nhăn mày lại, cậu thử kêu gọi: "Lạc?"
Sau khi trải qua chiến đấu, phần cuối bức tường hiến tế trở thành một mảnh tĩnh mịch, làm những lời này có vẻ vô cùng đột ngột.
Tiếng nói cậu quanh quẩn lan tỏa ra xung quanh, sóng âm lại đi qua vách tường phản xạ trở lại trong tai cậu.
Nhưng trong ao vẫn không có bất luận động tĩnh gì.
Tiêu Lam nhịn không được đến gần ao nước, lo lắng phát sinh tình huống ngoài ý liệu gì đó.
Đột nhiên, nước ao bỗng nhiên nhảy ra một mảnh màu đen.
Đó là màu đen phảng phất như tinh túy được trích ra từ đêm tối, chỉ trong giây lát, mảnh màu đen này khuếch trương đến tất cả phạm vi tầm mắt Tiêu Lam có thể đạt, cường thế chiếm cứ hết thảy trước mắt cậu.
Tiêu Lam tựa như lâm vào một nhà giam đen nhánh được chế tạo riêng dành cho cậu.
——
Bên kia, ở nơi Tiêu Lam nhìn không đến.
Tại trấn nhỏ Mona, lửa lớn trên núi xung quanh bỗng nhiên dập tắt, trên bầu trời xuất hiện tảng lớn bóng đen, gần như che đậy đi ánh mặt trời.
Nhóm trấn dân nhìn biến hóa đột nhiên xuất hiện, trong mắt không ít người tất cả đều là thần sắc cuồng nhiệt lại hưng phấn.
Có người bắt đầu quỳ lạy ngay tại chỗ, điên cuồng dập đầu với không trung, cho dù là máu chảy đầm đìa cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
"Thần tích! Thần tích! Đây là thần tích của Sarah!!!" Bọn họ hoan hô lên.
Một vài người khác thì lại nhìn tứ chi biến đổi dị dạng của bọn họ nhăn mày lại, cuồng nhiệt không hiểu ra sao của bọn họ trước đó bỗng dưng biến mất.
Những người này đột nhiên nghi hoặc, tại sao mình lại muốn tín ngưỡng Sarah?
Thanh niên trẻ nào đó nhìn lên không trung, lại nhìn xuống người đang quỳ lạy.
Cậu ta nhỏ giọng nói: "Xí, nói không chừng là Sarah bị người ta đánh thì sao?"
Cậu ta kiểm kê tiền mình tích cóp được mấy ngày nay đến giờ.
Đại khái vẫn là không lâu trước đây bán rương da làm cậu ta kiếm được nhiều nhất, bởi vì một xấp này dày nhất.
Nhiêu đây tiền chắc cũng đủ cậu sống bên ngoài một thời gian đi?
Vừa lúc lửa xung quanh núi đã tắt, thanh niên trẻ nhân cơ hội cầm lấy gia sản của mình, chuồn ra khỏi trấn nhỏ.
Cậu ta đi một hồi trong núi rừng, nhưng bởi vì cậu ta căn bản chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết phương pháp phân rõ phương hướng, rất nhanh đã lạc đường.
Ngay thời điểm cậu ngồi xổm tại chỗ vò đầu, cách đó không xa lại xuất hiện thân ảnh một ông lão.
Ông lão khiêng một cái giá gì đó nhìn qua rất nặng nề, đang gian nan đi trong rừng.

Thanh niên trẻ chạy qua, duỗi tay tiếp nhận vậy trên lưng đối phương: "Ấy, ông ơi cháu tới giúp ông đây, ông khiêng cái gì mà nặng như vậy."
Ông lão ngẩng đầu lên, lộ ra mặt mục sư già Johan, trên lưng ông đeo chính là cây thập giá Tiêu Lam từ tầng ngầm giáo đường tìm ra kia.
Johan nói với thanh niên trẻ: "Cảm ơn cháu, đây là tượng trưng của thần."
Tay thanh niên run lên, suýt chút nữa ném luôn thập giá: "Sarah?!"
Johan lắc đầu: "Không, là thần chân chính khoan dung và bác ái."
Thanh niên có hơi ngây ngốc: "Cái gì?"

Johan nói: "Thần yêu thế nhân, giá chữ thập đại biểu cho tình yêu và cứu rỗi của thượng đế đối với loài người."
Thanh niên có phần bội phục mà nhìn Johan: "Oa, ông nhìn qua rất có văn hóa nha, có thể dạy cháu không?"
Johan cười: "Được thôi, chờ đi ta đến thế giới bên ngoài, cháu sẽ nhìn thấy trời đất càng rộng lớn hơn nữa."
Thanh niên mong đợi mà hỏi: "Vậy ông biết sau số 10 là số mấy nữa không?"
"……" Johan đột nhiên cảm thấy, sự nghiệp giáo dục của mình hình như gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trên bờ cát ở một màn chơi nào đó.
Một người chơi tóc dài cột lại mặc quần bãi biển đang hưởng thụ ngày nghỉ đã lâu của hắn ta.
Từ một lần nhiệm vụ trước thất bại, hắn ta đã bị không ít trừng phạt, bận rộn đến chân không chạm đất, thật vất vả mới có thể lại lần nữa nhàn rỗi xuống.
Nam tóc dài nằm trên ghế nhàn nhã mà phơi nắng.
Mũ rơm tùy ý che trên mặt hắn ta, hắn duỗi người: "Kỳ nghỉ…… Là phát minh vĩ đại nhất trên thế giới này."
Bỗng nhiên, một món đồ trông như la bàn đặt trên bàn bên cạnh hắn ta mãnh liệt lay động lên.
Âm thanh cùm cụp cùm cụp hấp dẫn sự chú ý của hắn, làm hắn nhịn không được nhấc mũ rơm ra khỏi mặt nhìn sang đó.
Chợt thấy kim la bàn nguyên bản an an tĩnh tĩnh đang kịch liệt quay cuồng, trông như đang chuẩn bị thoát khỏi xác ngoài trói buộc.
"Hỏng rồi hả?" nam tóc dài nhíu mày lại, chuẩn bị duỗi tay cầm lấy lên xem.
Nhưng ngay trước khi hắn ta đụng đến kim chỉ nam, trên xác ngoài cũng đã xuất hiện một khe nứt rất nhỏ.
Tiếp theo, cái bóng đen nhánh nhanh chóng từ giữa chui ra, ý đồ thoát đi.
Tóc dài thân là người chơi khế ước, phản ứng tất nhiên là cực kỳ nhanh chóng.
Hắn không chút do dự vươn tay, chuẩn bị trực tiếp bắt lại thứ không biết tên này.
Nhưng tay hắn tuy rằng không sai chút nào mà cầm lấy bóng đến, nhưng giữa các ngón tay lại không có cảm giác được bất luận xúc cảm gì khi tiếp xúc đến vật thật, vậy như là một cái bóng chân chính, thấy được sờ không được, không có bất luận kẻ nào có thể bắt giữ.
Bóng đen cứ như vậy thoát đi trước mắt hắn ta, một đường hướng về không trung bay đi đến một hướng không biết tên.
Nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nam tóc dài cau mày.
Hắn cảm giác được tựa hồ có chuyện gì đó không ổn sắp phát sinh, hắn có khả năng phải nói tạm biệt với kỳ nghỉ hiếm có của mình.
Nam tóc dài ném phịch mũ rơm xuống: "Mẹ nó….

đi nghỉ mát một cái thôi sao khó dữ vậy?!"
Gần như là cùng một thời gian.
Các mảnh nhỏ màu đen giấu trong một góc các màn chơi phảng phất như đã bị thứ gì đó triệu hoán, bất luận chúng vốn đang ở nơi nào, hiện tại đều không hẹn mà cùng bay lên về phía một phương hướng.
Vô số mảnh nhỏ màu đen đột phá hàng rào các màn chơi, cắt qua hư không, dũng mãnh tràn về một hướng không biết tên.
Trong nháy mắt này, không gian cách trở tựa như không tồn tại, hàng rào trò chơi vốn dĩ không thể vượt qua trước mặt đám bóng đen hoàn toàn mất đi tác dụng.
Giống như hàng ngàn hàng vạn con quạ đen đang về tổ, bóng đen bay múa càng ngày càng nhiều.
Thân ảnh chúng tụ tập lên xẹt qua không trung, nhuộm vô số màn trời trong trò chơi đến một mảnh đen nhánh, bọn họ che đậy ánh mặt trời, tua nhỏ tầng mây, cuối cùng đột phá trở ngại giữa không trung, đi xa về hướng nhìn không đến.
Các người chơi đang ngây ngốc trong các màn chơi khác nhau, sôi nổi chứng kiến một màn này.
"Đây là thứ gì?"
"Ô Nha tinh di chuyển tập thể hả?"
"Ác ma buông xuống?"
"Mày này cũng quá mẹ nó trẻ trâu đi?"
"Vậy mày nói thử coi là cái gì? Chẳng lẽ là có người đốt than đá dẫn tới pm2.5 siêu tăng sao?"
"Cái kia…… Có phải chúng ta mở ra nhiệm vụ ẩn gì đó muốn mạng rồi không? Bây giờ sắp lạnh đến nơi……"
"Đậu má?"
"Đậu má!"
"Đậu má……"
Bất luận là mảnh nhỏ cất giấu trong các màn chơi hay là màn chơi bị hành động của mảnh nhỏ ảnh hưởng, lúc này gần như tất cả màn chơi đều lâm vào hỗn loạn.
——

Trong một mảnh hư vô.
Bóng người màu trắng có dung mạo đồng dạng như Lạc mở ra đôi mắt màu vàng nhạt.
Rõ ràng là gương mặt giống nhau, ở trên người hắn ta lại tản ra cảm giác hoàn toàn không giống nhau, nhìn qua lạnh băng mà hờ hững.
Hắn cũng không giống Lạc mặc nhân loại quần áo, ở trên người hắn chính là một kiện trường bào màu trắng hoa mỹ, nghiêm mật mà che khuất mỗi một tấc da thịt trừ mặt ra, kết hợp với tóc thật dài màu bạc, làm hắn thoạt nhìn giống như một vị thần cao cao tại thượng.
Cao ngạo, lạnh nhạt, không có một tia cảm tình.
Đôi mắt màu vàng nhạt không hề gợn sóng của hắn quét về phía màn chơi.
Vô số thế giới trò chơi giống như quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa hư không, phảng phất như một khoảng trời đầy sao.
Trong khoảng trời sao đó có tảng lớn bóng đen đan xen, số lượng rất nhiều, làm người ta không kịp nhìn.
Phát hiện ra màn chơi hỗn loạn, trên mặt hắn vẫn không có bất luận cảm xúc gì, tựa hồ trên thế giới cũng không có bất luận chuyện gì đáng giá cho hắn để ý.
Đôi mắt chúa tể đảo quanh qua vô số thế giới trò chơi.
Hơi thở Kẻ Bội Nghịch không chỗ nào không ở, làm hắn trong lúc nhất thời vô pháp tìm kiếm đến nguồn gốc hơi thở.
Hắn nhẹ giọng nói: "Là…… Ngươi sao?"
——
Trước mắt Tiêu Lam là một mảnh đen tối chưa bao giờ gặp qua.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, hóa ra màu đen cũng có thể đen đến thuần túy như thế, điều này làm cậu cảm thấy, màu đen trước kia mình nhìn thấy đều chỉ có thể coi như màu xám mà thôi.
Xung quanh không có một chút âm thanh.
Tiêu Lam chỉ có thể nghe được hô hấp và tim đập của mình rõ ràng.
"Lạc?" Tiêu Lam nhịn không được mở miệng.
Màu đen trước mắt đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Đã không còn âm thanh khác quấy nhiễu, làm tiếng cười này giống như âm sắc đàn cello, có vẻ đặc biệt nổi bật.
"Tôi đây." Nơi phát ra âm thanh chính là ở ngay phía trước, nhưng vừa rồi Tiêu Lam lại không hề phát hiện.
Tiêu Lam nhìn về phía trước: "Anh đã khôi phục rồi sao?"
Lạc nói: "Cũng không kém bao nhiêu."
Tiêu Lam: "Chúa tể có phát hiện anh không?"
Lạc: "Tạm thời sẽ không, tôi làm một chút động tác nhỏ quấy nhiễu hắn."
Thấy Lạc chậm chạp không hiện thân, Tiêu Lam nói: "Anh làm sao vậy? Sao không ra đây?"
Lạc hỏi lại: "Tiên sinh muốn nhìn thấy tôi sao?"
Tiêu Lam không rõ hắn vì sao muốn hỏi như vậy: "Đương nhiên……"
Giọng Lạc lại gần hơn một chút: "Vậy…… Như em mong muốn."
Trước mắt Tiêu Lam, đen nhánh tựa như thủy triều rút đi, gương mặt Lạc từ một mảnh màu đen hiển hiện ra.
Trong thế giới đen nhánh một mảnh rõ ràng là không có nguồn sáng, nhưng Tiêu Lam lại có thể thấy rõ hết thảy.
Đôi mắt Lạc không hề ngụy trang, trở về sắc vàng nhạt, trong ánh mắt tất cả đều là ảnh ngược Tiêu Lam.
Trên người cũng không mặc bộ vest màu đen trước đó thường thấy, hắn giống như quy hoạch lại tân sinh, cả người không mảnh áo che thân.
Thân thể chặt chẽ mang theo đường cong lưu sướng, theo động tác hắn vẽ ra độ cung xinh đẹp.
Mái tóc đen nhánh như mực của Lạc trở nên rất dài, cứ như vậy rối tung, có vài sợi không nghe lời từ đầu vai hắn chảy xuống, mang theo tầm mắt người quan sát đong đưa theo động tác của chúng.
Hết thảy làm hắn nhìn qua có loại tuấn mỹ yêu dị thoát ly khỏi giới hạn túi da loài người.
Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có hơi nhanh.
Cậu cưỡng bách chính mình kéo suy nghĩ về lại chính sự: "Vậy…… Chúng ta…… đi trước đi……"
"Không vội……" Nói rồi, Lạc duỗi tay đè lại đầu vai Tiêu Lam.
Theo động tác của hắn, bóng đen xung quanh ngưng tụ lên, xây dựng ra một vương tọa hoa lệ ở phía sau Tiêu Lam.
Vương tọa kia toàn thân đen nhánh, trải rộng điêu khắc tinh tế đẹp đẽ, giống như tác phẩm của ngủ say giữa dòng sông dài lịch sử.

Lạc hơi hơi dùng sức trong tay, làm Tiêu Lam theo lực của hắn ngồi lên vương tọa.
Trong lòng Tiêu Lam dâng lên một dự cảm không ổn: "Anh ——"
"Suỵt." Lạc nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm lên môi Tiêu Lam, "Đây là vị trí chuẩn bị riêng dành cho tiên sinh."
Nói xong, đôi tay Lạc chống lên tay vịn vương tọa, vây Tiêu Lam vào khe hở nho nhỏ giữa chính mình và vương tọa.
Có điều, Tiêu Lam vốn dĩ cũng đã ở trong thế giới màu đen của hắn rồi.

Lần này chỉ là càng thêm không đường nào để chạy thoát mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Lam trên vương tọa: "Tiên sinh, em có bằng lòng trở thành người khế ước linh hồn duy nhất của tôi không?"
Tiêu Lam sửng sốt: "Khế ước linh hồn?"
Tuy rằng đều có hai chữ khế ước như người chơi khế ước, nhưng cái này nghe lên có vẻ không quá giống nhau nha.
Lạc: "Khi sức mạnh của các người chơi đến một trình độ nào đó là có thể tự thức tỉnh, giải khóa hình thái sinh mệnh mới.
Mà khế ước lại là mượn dùng sức mạnh của tôi và chúa tể, đẩy nhanh quá trình này.

Đương nhiên, nếu mượn dùng sức mạnh của chúng tôi thì sẽ sinh ra liên hệ với chúng tôi, đồng thời cũng yêu cầu chi trả cái giá nào đó."
Nói vậy, cái giá của chúa tể chính là làm tất cả người chơi khế ước đều cần phải nghe hắn ta sai phái.
Tiêu Lam nói: "Vậy…… cái giá của anh thì sao?"
Lạc để sát vào bên tai Tiêu Lam, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thân thể Lạc gần như muốn dán lên người cậu: "Chắc là tiên sinh đã đoán được, không phải sao? Khế ước linh hồn luôn khác biệt."
Tiêu Lam cảm giác nơi bị hơi thở của Lạc quét qua tức khắc khô nóng lên.
"Thật ra tiên sinh em vốn đã có thể bằng lực lượng của chính mình đột phá đến thức tỉnh, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi." Lạc đột nhiên xoay đề tài, "Có điều, thời gian của chúng ta hình như không nhiều lắm……"
Hiện tại chúa tể đã thi hành kế hoạch làm Thế Giới Hàng Lâm bao trùm lấy hiện thực lần nữa, vô số người đang bị kéo vào địa ngục, thời gian của bọn họ cũng xác thật không nhiều lắm.
Phương thức nhanh chóng nhất bày ra trước mặt Tiêu Lam chính là tiếp nhận Lạc khế ước, nhanh chóng tăng lên sức mạnh của chính mình.
Tiêu Lam cảm giác mình bị ép kịch bản: "……"
Không buông tha hết thảy điều kiện có lợi đối với chính mình, gia hỏa Lạc này thật đúng là tiểu thiên tài đàm phán mà.
Vầy liệu có phải được xưng là lấy việc công làm việc tư hay không?
Lạc tiếp tục dụ dỗ: "Trước đó tiên sinh hình như có nói qua muốn nghe tôi ca hát? Không bằng ngay bây giờ đi……"
Tiêu Lam cảm giác càng không ổn, cậu có ý đồ chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện mình không còn đường thối lui.
Còn không đợi cậu nói chuyện, tiếng ca của Lạc cũng đã vang lên bên tai cậu.
Đó là một bài hát không có ca từ, âm điệu mờ mịt xa xưa, lại làm người mê say, phảng phất như bọn thủy thủ bị lạc trên biển, giữa một mảnh sương mù nghe được nữ yêu dụ hoặc.
Ý thức của Tiêu Lam cũng không được phiêu xa theo tiếng ca này.
Không biết khi nào, tiếng ca dừng lại.
"Dễ nghe không?" Lạc nhẹ giọng dò hỏi.
"Ừ……" Tiêu Lam cảm giác chân mình có hơi mềm, không khỏi may mắn còn may là mình ngồi trên ghế.
Đây chẳng lẽ mới là uy lực chân chính của tiếng ca Sarah sao?
Đầu ngón tay thon dài của Lạc nâng cằm Tiêu Lam lên, làm cậu đối diện với mình.
Con ngươi vàng nhạt của hắn lóng lánh cảm xúc nào đó không thể nói rõ: "Em có bằng lòng tiếp nhận tôi không, tiên sinh?
Từ đây, đánh vỡ gông cùm xiềng xích vốn có của sinh mệnh, cùng chung sức mạnh cùng nguy hiểm, nhưng mà…… Em sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thoát khỏi tôi nữa."
Tiêu Lam cảm giác bản thân mình phảng phất như bị người trước mắt bắt lấy.
Cậu bị đối phương giam cầm lại, không đường thối lui.
Chuyện này nghe ra tựa hồ rất nguy hiểm, nhưng trái tim Tiêu Lam lại chợt tăng tốc lên.
Lúc này cậu mới biết được, hóa ra chính mình đối với Lạc kỳ thật còn có một loại khát vọng càng sâu thẳm hơn, bọn họ đều đang khát vọng càng tiến thêm một bước, làm đối phương mỗi một tấc đều lây dính dấu vết của mình thật sâu.
Cuối cùng, tuy hai mà một.
Tiêu Lam vươn ra cánh tay, chủ động ôm vòng lấy cổ Lạc: "Đương nhiên."
Thân thể hai người lần thứ hai đến gần, bằng vào nhiệt độ cơ thể, bọn họ đều có thể rõ ràng mà cảm giác được khát vọng lẫn nhau.
Trong một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại hơi thở giao triền.
Tiêu Lam cảm giác bản thân mình giống như là rơi vào tầng mây, trôi trôi nổi nổi giữa sung sướng.
Quá trình này phảng phất như linh hồn do trời cao sinh ra được lấp đầy lỗ hổng, tựa như trong vũ trụ có một tồn tại có thể hoàn toàn phù hợp với cậu như vậy, chỉ có bọn họ ở bên nhau, sinh mệnh mới là hình thái hoàn chỉnh nhất.
——
Các người chơi còn dừng lại ở màn chơi thình lình phát hiện, không trung vốn trải rộng bóng đen lại một lần nữa xuất hiện biến hóa.
Một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt phủ kín không trung, giống như ánh mặt trời nhưng còn xán lạn hơn nữa, mang theo sức sống bừng bừng.
Luồng ánh sáng vàng này chỉ xuất hiện ngắn ngủi một chớp mắt, đan xen cùng bóng đen, chỉ giây lát đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhưng lại rót vào lực lượng cho các người chơi tắm gội trong đó.
Người chơi cảm thấy tuyệt vọng với tương lai, ý đồ tự sát đột nhiên thu hồi lại bước chân chuẩn bị nhảy lầu.
Không, mình còn không thể từ bỏ, hiện tại còn chưa đến thời điểm tuyệt vọng.
Người chơi bị quỷ quái vây ẩu sắp ngã xuống bỗng nhiên nắm chặt vũ khí trong tay, trở tay tấn công lên.
Anh ta cảm giác thân thể của mình tràn ngập sức mạnh, rõ ràng còn có thể tái chiến một đợt nữa.
Tình cảnh như vậy phát sinh ở rất nhiều màn chơi.
——
Không biết qua bao lâu.
Tiêu Lam dựa vào lồng ngực Lạc, đầu gối lên bờ vai của hắn.
Một bên là tinh thần lười biếng và thỏa mãn, một bên là sức mạnh sinh trưởng trong thân thể.
Hóa ra khế ước linh hồn là cái dạng này, loại cảm giác tràn đầy sức mạnh này thật sự làm người ta khó có thể kháng cự.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác trong lồng ngực của mình tựa hồ nhiều thêm cái gì đó, vô số sức mạnh đang ùa vào trong đó.
Tiêu Lam duỗi tay che lại ngực mình: "Đây là……"
Giọng Lạc vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Là trung tâm của em, nó đang sinh trưởng."
Không bao lâu, Tiêu Lam liền cảm giác được trên ngực mình, nơi nguyên bản là trái tim ngưng tụ ra một trung tâm.
Trung tâm kia rất giống với Lạc, lại còn mang theo một chút non nớt và yếu ớt.
Đây là một trung tâm mới sinh, chuyên chúc thuộc về Tiêu Lam.
Giờ khắc này, cậu đã đột phá gông cùm xiềng xích sinh mệnh loài người, tiến vào trạng thái sinh mệnh ở chiều không gian càng cao hơn.
Kỹ năng của cậu không còn là do Thế Giới Hàng Lâm cho, mà là hoàn toàn cùng cậu hòa hợp một thể, trở thành năng lực riêng của chính Tiêu Lam.
Đột phá điều kiện hạn chế của kỹ năng, sau này cậu có thể càng thêm tùy tâm tùy ý mà sử dụng nó.
Tiêu Lam nắm lại quyền, thích ứng thân thể mình sau thay đổi: "Sức mạnh căn nguyên của anh là ám, chúa tể chính là quang, nhưng hình như em không giống, rất khó miêu tả ra."
Lạc duỗi tay vòng lấy cậu: "Tôi và hắn là có sức mạnh căn nguyên trước, sau đó mới từ trong đó sinh ra ý thức.

Em không giống, loài người là sinh vật phức tạp, hơn nữa trước có hình thể, có lẽ sức mạnh cũng không thuần túy, hoặc là nói đơn điệu như tôi và hắn đâu."
Nói rồi, Lạc duỗi tay cắt qua đầu ngón tay của mình.
Máu đen nhánh tức khắc liền từ miệng vết thương hắn trào ra, nhưng máu cũng không nhỏ giọt, mà là hướng về phía trước lơ lửng lên, chậm rãi hình thành một vòng tròn giữa không trung.
Hiểu rõ Lạc muốn làm cái gì, Tiêu Lam cũng vươn tay, học theo động tác của Lạc đồng dạng phóng xuất ra máu của mình.
Máu hai người dung hợp giữa không trung, sau đó lại chia lìa ra, biến thành hai chiếc nhẫn.
Lạc cầm lấy nhẫn cấu thánh từ máu của bọn họ, đem một chiếc trong đó mang lên ngón tay Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng mang một chiếc khác lên tay Lạc.
Lạc cười hôn lên đỉnh đầu Tiêu Lam: "Lúc này đây, dẫu đến tận cùng vũ trụ, em cũng không thể rời khỏi tôi."
Tiêu Lam ngẩng đầu: "Ai nói là em rời khỏi chứ."
Hai người nhìn nhau, nhịn không được mỉm cười lên.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lạc liếc về phía nào đó: "Chúng ta cần phải đi rồi, tiên sinh."
Cùng với lời hắn nói, ánh sáng trắng chói mắt nháy mắt tràn ngập lan ra trong màn chơi.
Ánh sáng trắng khác với luồng sáng vàng trước đó, nó không hề mang đến chút độ ấm nào, có vẻ lạnh băng dị thường mà lại vô cùng cường ngạnh.
Chúa tể dưới bóng đen quấy nhiễu, rốt cuộc vẫn tìm được ngọn nguồn của hết thảy.
Cùng thời gian, gần như tất cả người chơi khế ước cũng nhận được nhiệm vụ, bọn họ sôi nổi chạy tới phó bản mà nhiệm vụ chỉ định ——
Tiếng ca của Sarah.

Lạc nháy mắt thu lại đám mảnh nhỏ trước đó tung ra để quấy nhiễu, một lần nữa hấp thu lại chúng.
Tiếp theo, hắn giơ tay vung giữa không trung một cái, trực tiếp phá vỡ hàng rào Thế Giới Hàng Lâm, mở ra một cánh cửa, con đường đi thông đến thế giới hiện thực.
Vào khoảnh khắc hai người bước vào cửa, ánh sáng trắng chói mắt cũng đi đến điểm cuối bức tường hiến tế.
Lạc mỉm cười lên với ánh sáng trắng trước mắt: "Ta đã trở về."
Chỉ giây lát, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy nữa.
Hết chương 188.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Khụ, đến giờ mới Lạc với Tiêu Lam mới lăn giường nè quí zị 囧.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện