Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Tiêu Lam và Lạc cùng nhau tìm kiếm vị trí của chúa tể.
Bọn họ đã xuyên qua không ít màn chơi, đánh chết Boss trong đó, cũng thuận tiện thu hoạch một chút giá trị bần cùng.
Trên đường, bọn họ cũng cảm giác được sức mạnh ngăn cản trở nên mạnh mẽ hơn, có đôi khi một màn chơi sẽ xuất hiện không chỉ một Boss, mà còn người chơi khế ước đột nhiên xuất hiện.
Tiêu Lam hỏi: “Chúa tể sẽ ở đâu?”
Lạc: “Dựa theo thói quen, hắn sẽ ngồi ngốc ở tận cùng hết thảy.”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Giống như là trùm cuối trong game sao?”
Lạc gật gật đầu: “Không khác là bao.”
Tiêu Lam nói: “Anh nói xem hắn liệu có khi nào bị bệnh trẻ trâu không? Chẳng hạn như vai phản diện nhất định phải ngồi trên chỗ cao, tuyệt đối không thể có kẻ nào tổn hại mình linh tinh gì đó.”
Lạc tự hỏi một chút, cảm thấy còn thật sự có khả năng.
Hắn ta không chỉ thích cao cao tại thượng quan sát xuống, còn luôn chế định ra một vài kế hoạch hại người mà chẳng ích ta, này rất phù hợp với tác phong trước sau như một của vai phản diện.
Chẳng lẽ anh em của mình thật ra là có bệnh trẻ trâu ngầm?
Phía trước, lại xuất hiện một màn chơi mới.
Nhưng màn chơi lần này thoạt nhìn có vài phần cổ quái, từ phần ngoài căn bản không cảm giác được độ khó khăn của nó.
Nó cứ như vậy lẳng lặng mà xuất hiện trước mặt hai người, hơn nữa lối vào rộng mở, muốn đi tới thì nhất định phải đi từ giữa xuyên qua.
Tiêu Lam nói: “Chẳng lẽ đây là quà tặng mà chúa tể đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta sao?”
Lạc liếc mắt nhìn Tiêu Lam một cái: “Cẩn thận.”
Nói xong, hai người bước vào màn chơi.
Xuất hiện trước mắt chính là một khách sạn trang hoàng mang theo phong cách nghệ thuật vận động mới, chính là loại phong cách rất lưu hành vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20.
Dùng ánh mắt hiện giờ nhìn xem, vẫn còn mang vẻ tinh xảo tự nhiên, có mỹ cảm độc đáo.
Khách sạn đèn đuốc sáng trưng, mặt đất được trải thảm đỏ mềm mại, trong không khí là mùi thơm đặc biệt của khách sạn, một bộ tùy thời chuẩn bị tiếp đãi khách dừng chân.
Nhưng là trước quầy lễ tân lại không có một bóng người, không chỉ quầy lễ tân, mọi nơi tầm mắt Tiêu Lam có thể quét đến đều không có chút dấu chân nào.
Tiêu Lam thử hô lên một tiếng: “Xin chào, có ai không?”
Không có đáp lại.
Cậu lại thử ấn chuông ở quầy lễ tân.

Có điều tiếng chuông vang lên, khách sạn vẫn không hề có ai đáp lại, không có có NPC tiếp đón xuất hiện.

Khách sạn này giống như là một chiếc vỏ rỗng, đặc biệt đặt để vây chết kẻ giải phóng tương lai.
Tiêu Lam nói: “Chẳng lẽ còn là khách sạn kiểu tự phục vụ sao.”
Lạc nói: “Đây là một phó bản hoàn toàn cấu thành từ sức mạnh của chúa tể, nhưng chỉ là một bán thành phẩm.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Hoàn toàn cấu thành từ sức mạnh của chúa tể?”
Lạc gật gật đầu: “Phó bản này không có sức mạnh của tôi, nên tôi cũng không tài nào trực tiếp đột phá.

Chúa tể cài đặt quy tắc có khả năng khác phó bản trước kia, dù là bán thành phẩm cũng có thể sẽ có nguy hiểm không biết.

Có điều vậy cũng thuyết minh, chúng ta đã cách hắn rất gần rồi.”
Tiêu Lam: “Chúng ta đây phải làm sao mới có thể đi ra ngoài?”
Lạc nói: “Trung tâm phó bản chính là Boss, sau khi đánh chết Boss, phó bản sẽ xuất hiện tình huống không ổn địn, đến lúc đó ra ngoài sẽ dễ dàng.”
Nghe vậy, Tiêu Lam trực tiếp giơ tay vung một gậy về phía vách tường xung quanh.
Muốn tìm được Boss cũng không nhất định phải tự mình tìm manh mối mà, phá hư cảnh tượng vượt qua trình độ nhất định thì Boss cũng có khả năng tự tới cửa đưa cơm hộp, như vậy chẳng phải là tốn ít sức hay sao.
Vách tường dưới lực đạo của Tiêu Lam bị đánh ra một lỗ thủng.
Nhưng rất nhanh, lỗ thủng này đã tự động khép lại, chưa được vài giây giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Không có nhắc nhở đã hấp dẫn Boss chú ý, cũng không có giá trị bần cùng vào túi.
Tiêu Lam nhìn chằm chằm vách tường phục hồi như cũ: “Xem ra không thể mạnh mẽ đập phá giống trước đó rồi, thôi vẫn nên tìm manh mối đi, luôn có biện pháp đi ra ngoài mà.”
Hai người bắt đầu đi tới trong khách sạn trống trải lại yên tĩnh, ý định tìm kiếm manh mối.
Lúc này đây, không chỉ hết thảy đều phải tự mình thăm dò, hơn nữa bọn họ dùng thủ đoạn không bình thường xâm nhập nên cũng không có nhiệm vụ tuyến chính có thể làm dẫn đường, còn có khả năng thay đổi quy tắc.

Cũng giống như lời Lạc, khách sạn này thật sự không giống những khách sạn khác.
Những phòng đóng kín cửa ven lối đi, dù Tiêu Lam dùng đến thuật mở cửa tổ truyền của mình cũng không chút sứt mẻ, giống như là cái loại mô hình đồ chơi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhìn qua thì có cửa đó, nhưng trên thực tế căn bản là mở không ra.
Cuối cùng, bọn họ đi tới một căn phòng duy nhất không giống ——
3104.
Đây là căn phòng duy nhất có một cánh cửa khép hờ.
Cũng là chỗ khác biệt duy nhất trong toàn bộ khách sạn.
Loại cảm giác này giống như là một cái bẫy đang gậy ông đập lưng ông, nhưng bọn hok lại không thể không bước vào đó.
Lạc dò hỏi: “Muốn vào đi sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam nói: “Chúng ta đại khái cũng không được chọn, anh nói xem chúng ta nhìn qua có giống mấy tên cóc ké trong phim kinh dị, mở màn không bao lâu tìm đường chết đầu tiên không?”
Lạc: “……”
Cách nói này quá mức đại cát đại lợi, hắn không muốn nói tiếp cho lắm.
Vẫn là bảo trì mỉm cười là được rồi.
Hai người đẩy cửa ra.
“Tách——” nghênh diện chính là một loạt ánh loang loáng, cùng với âm thanh màn trập.
Tiêu Lam nhìn chăm chú nhìn, liền thấy vị trí đối diện cửa được bày biện một chiếc máy chụp hình lấy liền Polaroid kiểu dáng cũ xưa.
Chính là nó, vào thời điểm hai người vừa mới đẩy cửa vào đã chụp ảnh.
Nhưng máy ảnh này một mình đặt trên mặt bàn, cũng không có thiết bị nào thao túng nó.
Không cần hỏi, đây chắc chắn là một cái máy ảnh có chuyện xưa rồi.
Hơn nữa tám chín phần mười là chuyện ma.
Cũng may hai người đã gặp qua không ít kịch bản, đối mặt tư thế này cũng không có chút hoảng loạn nào.
Tiêu Lam tiến lên vài bước, cầm lấy ảnh chụp camera phun ra.
Sau khi đợi một hồi, hình ảnh trên bức ảnh rốt cuộc cũng xuất hiện.
Tuy rằng chụp chính là hai người Tiêu Lam và Lạc, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ rõ ràng là một trước một sau đi vào đây, lúc tiếng chụp hình vang lên thì Tiêu Lam đi phía trước vẫn duy trì tư thế mở cửa, còn che khuất một phần cơ thể Lạc đi sau.
Nhưng trên hình chụp, hai người lại song song mà đứng ngang nhau.
Hai người đều mặt không biểu cảm mà nhìn vào màn hình, trên mặt nhìn qua tử khí âm trầm, tướng tá xui xẻo.
Không chỉ như thế, cửa phòng vẫn là đóng cửa.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, chợt thấy cửa vẫn rộng mở, rõ ràng không giống như trên hình chụp.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm giác khóe mắt của mình nhìn thấy một cái bóng màu xám nào đó.
Cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhưng phát hiện bên cạnh mình cũng không có gì cả.
Tiêu Lam hỏi Lạc: “Vừa rồi anh có nhìn thấy cái gì không? Giống như có cái bóng màu xám ấy.”
Lạc lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Lam nhíu mày, chẳng lẽ là chỉ có một nhân tài như cậu có thể nhìn thấy hả?
Đúng lúc này, cửa phòng đóng lại.
Không có phát ra bất luận tiếng vang gì, cũng không có quá trình đóng cửa, cửa phòng vốn đang mở ra giống như hình ảnh bị cắt nối biên tập, trực tiếp biến thành trạng thái đóng cửa.

Lạc thử vặn tay nắm cửa, cửa mở ra rất thuận lợi.

Tiêu Lam thật ra cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với chuyện này.
Dựa theo kịch bản bình thường mà nói, không phải vào rồi cuối cùng sẽ ra không được hay sao? Phòng này thật ra không giống bình thường.
Là nó không muốn vây khốn người, hay là nó đã đạt thành mục đích?
Hay là ngoài cửa thật ra càng nguy hiểm hơn nữa?
Tiêu Lam không khỏi nhìn về phía tấm ảnh chụp trong tay mình.
Trong ảnh, hai người vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm, nhưng một bàn tay màu xám đã vỗ lên vai cậu.
Tiêu Lam lại nhìn về phía bả vai mình, nơi đó rỗng tuếch, cũng không thấy tay người nào.
Lại nhìn Lạc trong ảnh, đầu vai hắn cũng không có gì, nhưng ở chỗ mắt cá chân nhiều thêm một bàn tay.
Lạc cũng nhìn xuống mắt cá chân hắn, trên đó cái gì cũng không có.
Tiêu Lam thu hồi ảnh chụp lại, đây hẳn là một mấu chốt, tuy rằng thoạt nhìn quỷ dị, vẫn nên giữ lại trước đã.
Bắt đầu kiểm tra trong phòng.

Thảm ở đây vẫn là màu đỏ, thường thì những nơi như phòng ngủ sẽ rất ít sử dụng thảm màu đỏ, bởi vì màu đỏ càng dễ dàng khiến cho người ta chú ý, sẽ kíc.h thích thị giác con người, làm cảm xúc khó có thể bình tĩnh lại.
Bài trí trong phòng cũng theo phong cách khách sạn, thoạt nhìn tinh xảo lại phục cổ.
Thành thị ngoài cửa sổ lại khác các màn chơi bình thường, là một mảnh đen nhánh.
Một tòa nhà lớn đứng sừng sững nhưng không có một chút ánh sáng nào lộ ra, tựa như mỗi một ô cửa sổ đều có ma quỷ nhìn không thấy đang nhìn chăm chú vào nơi này.
Đúng lúc này, Lạc mở ra máy quay phim cổ xưa ở một góc trong phòng.
Tiếp theo, TV cũ kĩ cũng xuất hiện hình ảnh.
Hình ảnh hiện lên rất đơn điệu, là người một nhà đi vào phòng, sau đó bị chụp ảnh giống như hai người Tiêu Lam.
Tiếp theo, bọn họ giống như không có việc gì ở trong phòng, đại khái trôi qua mấy ngày, sau đó vào đêm khuya nào đó, không hẹn mà cùng nhau treo cổ.
Hình ảnh kết thúc ngay cảnh thi thể họ treo lơ lửng trong nhà.
Ngoài cửa sổ tựa hồ có gió thổi qua, làm cho đôi chân bọn họ rũ xuống không trụ được mà lắc lư, bằng một loại tiết tấu quy luật mười phần.

Lạc đảo ngược hình ảnh nhìn một chút, chỉ vào hình ảnh mấy người thắt cổ: “Chỗ này, có một cái bóng màu xám.”
Tiêu Lam nhướng mày: “Đây là…… người trước đó ở căn phòng này, có thứ đang thao tác bọn họ tự sát?”
Lạc gật gật đầu: “Tôi nghĩ là đúng vậy.”
Lúc này, máy hát đĩa kiểu cũ trong phòng ngủ tự động chạy, truyền phát tin một bài hát cũ xưa.
“Chờ người…… trở về…… chờ đến bạc đầu…… vẫn không thấy……”
Đó là một bài tình ca ai điếu, lời ca chính là tưởng niệm của một nữ tử đối với tình nhân của mình.
Chính là đĩa nhạc cũ nên âm sắc cũng không tốt, hơn nữa nhiều năm bị lão hoá, âm thanh đã trở nên lúc đứt lúc liền.
Ca khúc cũng tùy theo biến đổi âm điệu, có vẻ âm trầm hơn.
Phảng phất như đang mời gọi hai người, lại đây tìm tòi đến tột cùng đi.
Hai người liếc nhau, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, lực chú ý của Tiêu Lam đã bị chiếc giường lớn giữa phòng hấp dẫn.
Cũng không phải giường đẹp bao nhiêu, chủ yếu là trên giường đang ném lại một cái quầ.n lót chữ Đinh (丁) màu vàng, cùng với một đôi tất chân màu tím rõ ràng từng bị mang rồi.
Dấu vết trên giường có hơi không phù hợp với trẻ em một chút.
Tiêu Lam bình luận: “Cái khẩu vị này… độc đáo ghê á……”
Phối màu kí/ch thích như vậy mà còn có người mặc được trong phòng ngủ, hơn nữa còn có thể bảo trì không cười, sau đó còn bum ba la bùm nữa chứ.
Thực sự quá lợi hại.
Lạc nói: “Trong văn minh loài người, hình như cũng không tính là hiếm thấy.”
Tiêu Lam nhìn chằm chằm hắn: “Làm sao mà anh biết được?”
“……” Lạc vẻ mặt vô tội mà nhìn sang bên cạnh, phảng phất như trên vách tường mọc đầy hoa.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam nhăn mày lại: “Anh nghe xem, tiếng ca hình như có hỗn loạn âm thanh gì đó.”
Lạc cũng thò qua tới cẩn thận lắng nghe.
Rất nhanh, bọn họ đều phát hiện, hỗn loạn đứt quãng giữa tiếng ca chính là “Chết…”, “Toàn bộ…”, “Đi chết đi…”.
Ngay cả tiếng ca cũng mang theo nguyền rủa người vào phòng.
Lại là một cái bóng màu xám xẹt qua người Tiêu Lam.
Tiêu Lam trực tiếp trở tay quét một đao, vẫn cứ không đánh trúng được bất cứ thứ gì.
Tiêu Lam lại lấy ảnh chụp ra nhìn thoáng qua.
Chỉ trong khoảng thời gian này, trên vai cậu lại nhiều thêm một bàn tay, bây giờ hai vai đều có một bàn tay quỷ.
Lạc bên kia cũng không khác là bao.

Tiêu Lam nói: “Mới qua bao lâu lại có thêm một bàn tay, tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?”
Lạc nói: “Có lẽ, quy tắc thời gian quỷ quái công kích bị sửa chữa qua rồi.”
Hai người đều cảm giác được thời gian cấp bách, mà bọn họ còn chưa tìm được manh mối về Boss, như này không ổn à nha.
Cứ như đáp lại lời cậu nói, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Cùng với tiếng gõ cửa, xuất hiện còn có tiếng người: “Tiêu…… Lam……”

Tiếng nói kia gọi tên Tiêu Lam, rồi lại kéo âm điệu đến thật dài, giọng còn vô cùng nặng nề, chỉ cần người có đầu óc bình thường đều sẽ không muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Tiêu Lam và Lạc nhìn cửa, còn có một cái bóng xám dưới cửa kia, không nói gì.
Tiếng gõ cửa giằng co một hồi, bỗng nhiên biến thành mãnh liệt đập mạnh, lực rất lớn, đập đến toàn bộ cửa vang lên ầm ầm ầm, tựa hồ sắp phá cửa mà vào.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân khác xuất hiện.
Người nọ có vẻ như vừa lúc gặp được thứ ngoài cửa, bị hoảng sợ, xoay người chuẩn bị chạy trốn, một loạt tiếng bước chân dồn dập xuất hiện ở hành lang.
Nhưng tiếng bước chân dồn dập mới vang lên không lâu, liền vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là âm thanh chiến đấu kịch liệt và giãy giụa.
Chiến đấu cũng chẳng liên tục bao lâu, người bị công kích kia đã mất đi năng lực phản kháng.
Âm thanh kéo lê dần dần đến gần vị trí phòng, Tiêu Lam cũng nghe ra giọng nói của người kia.
“Cứu mạng……”
Đó là giọng của Vương Thái Địch.
Cậu ta phí công giãy giụa dưới đất, chạm vào vật phẩm trang trí lăn lông lốc trên hành lang, cậu ta muốn ngăn cản quỷ quái không biết tên lôi đi nhưng cũng không thành công, Tiêu Lam bên này có thể rõ ràng nghe được tiếng móng tay cào lên tường, âm thanh chói tai lại có vẻ phí công vô ích.
Khi đi đến cửa phòng chỗ Tiêu Lam, cậu ta đột nhiên đập mạnh cửa: “Bên trong có ai không?! Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Âm thanh quái dị xuất hiện trước đó nói: “Tiêu…… Lam……”
Cậu ta hô to: “Tiêu Lam! Anh ở bên trong sao? Cứu mạng! Cứu em với!!!”
Cậu ta lại đột nhiên đập mạnh cửa, nhưng tiếng gõ cửa dần dần vô lực, cùng với âm thanh xương cốt bị bẻ gãy, tiếnh kéo lê lại lần thứ hai vang lên.
“Cứu… em……” Giọng Vương Thái Địch cũng nhỏ dần xuống.
Tiêu Lam dùng giọng điệu bình tĩnh: “Chiều cao chính xác của anh trai cậu là bao nhiêu? Nói được thì cứu cậu ngay.”
“Vương Thái Địch” này xuất hiện quá trùng hợp, cùng với nói là cậu ta không cẩn thận đụng phải quỷ quái, không bằng nói hai tên này căn bản chính là đang tự biên tự diễn, lừa cậu mở cửa.
Hơn nữa Vương Thái Địch đã sớm không phải thiết lập nhân vật gà yếu này rồi.
“Vương Thái Địch”: “……”
Nó đương nhiên trả lời không ra, nhưng nó vẫn không cam lòng mà nói: “Cứu em với… Mở cửa……”
Rất rõ ràng, sau khi mở cửa bọn họ sẽ đối mặt chính là một cái bẫy.
Nhưng Tiêu Lam lại nở nụ cười, cậu nhìn về phía Lạc, cũng đối diện với mỉm cười ưu nhã của đối phương.
Bọn họ muốn tìm còn không phải là Boss sao? Nếu Boss đã trực tiếp đưa tới cửa, còn lãng phí thời gian tìm manh mối chi nữa, trực tiếp chộp vũ khí chính trực đối mặt thôi.
Boss có lòng săn sóc như vậy thật sự là rất hiếm thấy.
Ngoài cửa là một quỷ ảnh toàn thân xám xịt như rrên ảnh chụp, âm thanh trước đó toàn bộ đều là nó làm ra, mục đích chính là dụ dỗ người trong nhà mở cửa.
Nhìn thấy cửa mở ra, trên mặt dữ tợn của nó lộ ra một nụ cười mưu kế thực hiện được.
Lại không nghĩ, hai người mở cửa cười còn muốn xán lạn hơn cả nó, nhất thời thế nhưng không biết ai mới là quỷ.

Quỷ ảnh ngốc ra, còn không kịp phản ứng, lưỡi dao đen nhánh và bóng đen cũng đã dừng trên người nó.
Cùng với chính là, đòn hiểm đến từ xã hội loài người.
Hết thảy khắc sâu giáo dục nó rằng, đừng tùy tiện gõ cửa người xa lạ.
Chẳng sợ mi có là quỷ đi chăng nữa.
Quỷ ảnh kêu thảm rồi biến mất, màn chơi cũng nổi lên sóng gió, hai người nhân cơ hội thoát khỏi phạm vi trò chơi này.
Xuất hiện trước mắt chính là một cái cầu thang thật dài.
Ở cuối cầu thang là một khoảng ánh sáng trắng chói mắt, nơi đó chính là nơi của chúa tể.
Tiêu Lam cùng Lạc bước lên cầu thang.
Bọn họ cũng không hề hoàn toàn buông lỏng cảnh giới, mà là cẩn thận tiến lên cầu thang.
Cầu thang tựa hồ không có điểm cuối, đi một hồi lâu cũng chưa tiếp cận được khoảng sáng trắng kia, nói thật loại cảm giác này có phần làm người khó chịu.
“Xin dừng bước, hai vị.” Giọng nữ kiều diễm mang theo vài phần quen thuộc vang lên.
Tiêu Lam quay đầu lại, thế mà ngoài ý muốn gặp được một hình bóng quen thuộc.
Dáng người cao lớn đô con, búi tóc cao hoa lệ, trang điểm đậm cộng thêm nửa gương mặt lợn rừng.
Đây là phu nhân Bella.
Giờ phút này, đôi mắt ả là màu đỏ như máu, hiển nhiên kẻ thao túng thân thể là tồn tại tên Otia kia, không biết khi nào ả cứ như vậy trống rỗng xuất hiện sau lưng hai người không xa.
Tuy rằng Bella chỉ là một Boss màn chơi cấp thấp, nhưng Tiêu Lam không hề quên đối phương là thuộc hệ bất tử.
Dù lực công kích có bình thường nhưng giải quyết lên cũng là rất phiền toái, hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng cũng không có chân chính giao thủ qua với bản thể Otia, còn không biết đối phương sẽ có sức mạnh như thế nào.
Trông tư thế này của đối phương cũng rõ ràng là tới chặn đường, mà không phải tới ôn chuyện rồi.
Tiêu Lam nắm chặt đao, đang chuẩn bị tiến lên.
Bỗng nhiên, một thân ảnh khác nhảy vào giữa sân.
Người mặc đồng phục siêu thị, làn da màu than chì, đôi mắt vẩn đục.
Đây là Boss đầu tiên mà Tiêu Lam gặp được —— Trương Đông, không chỉ như thế, nguyên series ký tên XX phần của người này cũng coi như là ác mộng của Tiêu Lam.
Không ngờ Trương Đông vẫn đứng trước người Tiêu Lam, đối mặt Bella, rõ ràng là tư thế muốn đứng về phía Tiêu Lam.
Tiêu Lam có vài phần khó hiểu, người này là làm sao vậy?
Trương Đông quay đầu lộ ra một nụ cười mỉm tự cho là rất tuấn tú với Tiêu Lam: “Cậu cầm chữ ký tay của tôi lâu như vậy, tôi không thể phụ lòng fan trung thành của mình được.”
Nói xong, Trương Đông hiên ngang lẫm liệt phóng về phía phu nhân Bella.
Lúc này, ký ức của Tiêu Lam mới từ trong một góc xó xỉnh nhảy ra.

Hình như lúc ở học viện Coriff, kỹ năng của mình cũng từng rơi xuống chữ ký tay của Trương Đông.
Nhưng là bởi vì lúc ấy đang chiến đấu, cậu trực tiếp nhét đạo cụ vào túi rồi chạy lấy người, sau đó cũng không nhớ ra vứt nó đi.
Tiêu Lam không khỏi có phần cảm động: “Trương Đông, không nghĩ tới anh thế mà là kiểu người này ——”
Tiêu Lam nói còn chưa nói xong, liền thấy phu nhân Bella tát ra một cái, trực tiếp tát bay Trương Đông đi luôn.
Thân ảnh Trương Đông vẽ ra một đường cong giữa không trung, biến mất giữa một mảnh hỗn độn.
Tiêu Lam: “……”
Cái sức chiến đấu này liệu có quá yếu rồi không? Khả năng chỉ có 0.5 luôn ấy.
Nhưng cậu một chút cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn là sao dị?
Phu nhân Bella nhẹ lay động cây quạt: “Được rồi, kẻ vướng bận đã rời đi, nên ta sẽ chơi chơi với các ngươi.”
Rồi lại là một luồng sương trắng bốc lên, từ giữa đi ra cũng là một người quen của Tiêu Lam——
Cố Mặc.
Cô gái đã chết thảm ở suối nước nóng Lục Đạo, sau đó thì trở thành Boss.
Cố Mặc nhẹ giọng nói một câu: “Hãy cho tôi nhìn thấy kết quả khi không trốn tránh đi.”
Nói rồi, cô suất lĩnh quân đoàn vong linh của mình đối đầu với phu nhân Bella.
Hệ bất tử đối đầu với vong linh gần như vô cùng vô tận cũng là hệ bất tử, hai bên tức khắc giằng co lên.
Tiêu Lam nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cùng Lạc tiếp tục đi tới.
Đi được không lâu, bọn họ gặp chủ nhà ở chung cư 404, mang theo nhóm khách trọ của gã chặn đường.
Lúc này đây là nhân viên bảo vệ trạm tàu điện ngầm số 13 và người yêu của anh ta chắn ở phía trước.
Nhân viên bảo vệ gật đầu với Tiêu Lam, Tiêu Lam và Lạc cũng gật đầu thăm hỏi, hai bên không nói gì, lại như hết thảy đều đã rõ.
Tiếp theo là Ẩn, ngăn lại nó chính là hai mẹ con Adelin và phu nhân Hồng Nguyệt.
Sau khi cáo biệt mẹ con Adelin, Tiêu Lam yên lặng cảm khái trong lòng, tự cầu nhiều phúc đi Doraemon phiên bản linh hồn.
Lại đi tới một hồi, đã rất gần cuối khoảng sáng trắng.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện tảng lớn quỷ quái.
Những quỷ quái này Tiêu Lam đều rất xa lạ, nhưng ánh mắt chúng nhìn về phía Tiêu Lam lại phảng phất như có thâm cừu đại hận gì.
Tiêu Lam nháy mắt sáng tỏ thân phận của chúng——
Bọn quỷ quái trên tàu Endymion.

Lúc đó Tiêu Lam chính là cùng Lạc phá hủy tất cả hang ổ lũ quỷ quái, thù này kết lớn rồi.
Quả nhiên, làm người không thể quá kiêu ngạo.
Lúc ấy Tiêu Lam còn nghĩ dù sao mình lập tức qua cửa rồi, đám quỷ quái trong màn chơi có tức giận cũng tìm không thấy mình.
Ai biết thế mà còn có thể gặp mặt được nhau, hiện tại nhưng không phải xấu hổ lắm sao.
Tiêu Lam đã làm tốt chuẩn bị đại chiến một trận.
Một hành lang mới lại xuất hiện trước mặt cậu, kéo dài hướng về cuối cầu thang.
Hành lang này tựa hồ ở trong một không gian khác biệt, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng lũ quỷ quái trên tàu Endymion lại không cách nào tiến vào.
Tiêu Lam nhìn ra xung quanh, lại không phát hiện ai mới xuất hiện.

“Làm độc giả tôi cảm thấy hứng thú nhất, cậu có vẻ như có thể khiến tôi nhìn thấy thứ càng thú vị hơn nữa, đừng làm tôi thất vọng nhé.” Giọng nói đột nhiên xuất hiện này nghe lên thực ôn hòa, như là một học giả nho nhã.
Lạc rất xa lạ với giọng nói này.

Có điều Tiêu Lam đã từng nghe qua, dù sao cậu không chỉ có cầm chữ ký của người ta, còn thiếu tiền người ta kia kìa.
Người không hiện thân lại mở ra một con đường cho bọn họ này là chủ nhân của Minh Nguyệt Quán —— Ô Nha.
Lão sư Ô Nha ngầu như trái bầu!
Đồng dạng là cầm chữ ký, đãi ngộ bên này hoàn toàn không giống Trương Đông à nha……
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Đông, một phục bút* xuất phát từ sở thích quái ác của tui đã chôn hơn 100 chương, nhưng mà hong có dùng được, ha ha ha
(*Phục Bút: 伏笔/Foreshadowing - Phục bút là một trong những phương pháp nghệ thuật khó sử dụng.

Phục bút là sử dụng lại nét bút trước đó, hình ảnh trước đó, hay chi tiết trước đó thêm một lần nữa.

Mà chính ở lần thứ hai này, dù tác giả không nói hết lời, dù người viết có bỏ lửng lơ, người đọc vẫn liên tưởng đến, vẫn nhận thức được việc gì đang xảy ra.
Hiểu nôm na là một manh mối ngầm gợi ý cho mọi người những chi tiết sau này, khiến người đọc chờ mong.

Tác giả chơi ác chôn chữ ký Trương Đông, còn nhắc mấy lần làm nhiều người cũng trông chờ thứ của nợ này có ích gì đó, đáng tiếc là hong bé ơi nha 囧).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện