Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 111
___________
Khi anh đang lấy lại hơi thở, anh ngửi thấy một mùi thơm
nhẹ.

Tiếp theo là cảm giác ai đó nhét vài viên kẹo vào tay mình.
“Say nắng hay lượng đường trong máu thấp? Cậu có muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện không? ”
Anh nhìn thấy một hình người di chuyển trước mặt anh.

Giọng nói của người đó rất nhỏ và trầm, thoạt đầu, anh
nghĩ rằng đó là một người đàn ông.

Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen dài và chiếc váy trắng, anh nhận ra đó là
một cô gái có giọng nói hơi trầm.
"Cảm ơn, tôi khỏe.

Chỉ là lượng đường trong máu thấp thôi …….


Thừa Chí Chu nói điều này một cách yếu ớt và đặt một viên kẹo vào miệng.

Một lúc sau, cô gái đưa cho anh một
chai nước.

Cô còn ân cần mở nắp chai cho anh.
Anh đã uống một chút nước và có thể hồi phục một chút.

Mặc dù tầm nhìn của anh vẫn còn mờ nhưng anh
đã có thể nhận ra hầu hết mọi thứ.


Ngay khi anh muốn gửi lời cảm ơn đến cô gái, anh đã choáng váng.
Cô gái đứng trước mặt anh có mái tóc đen huyền và làn da trắng như tuyết.

Cô ấy rất xinh đẹp.

Mái tóc đen suôn
dài xõa ngang vai và cô ấy mặc một chiếc váy trắng khiến cô ấy trông như một bông hoa đang nở.

Đôi mắt của cô
ấy đen và trong, trông cô ấy rất thuần khiết và duyên dáng.

Thấy anh nhìn sang, cô lộ ra nụ cười nhẹ, nhỏ giọng
nói: "Cảm thấy khá hơn chưa?"
“T-tốt hơn nhiều …… Cảm ơn chị ạ ………..”
Thừa Chí Chu không nghĩ rằng người giúp mình lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cô cũng có vẻ già hơn
anh một chút.

Cô là mẫu người chị hơn bao nhiêu chàng trai mơ ước.

Anh ngay lập tức cảm thấy hơi xấu hổ
và anh nói một cách lúng túng.
"Cậu có phải là học sinh của trường này không?" Cô gái hỏi.
“Không, em vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Em vẫn không biết mình có vào được hay không …… Hôm nay
em chỉ đến để xem xét.

” Thừa Chí Chu lắc đầu thành thật.

Sau đó, anh có một chút tò mò, và không thể
không hỏi, "Chị học ở đây?"
Cô ấy trông không già hơn anh nhiều.

Cô ấy không phải là học sinh sao?
"Không cần phải quá trang trọng, tôi không già hơn cậu nhiều như vậy đâu." Cô gái cười khúc khích, “Tớ đến từ
trường khác.

Tôi sẽ học năm thứ ba vào năm sau.

Hôm nay tôi chỉ đến để giúp một số người bạn thôi ”.
Giúp………..
Thừa Chí Chu sau đó chú ý đến quần áo của các cô gái.

Chiếc váy cô mặc lộng lẫy và cầu kỳ hơn những chiếc
váy bình thường.

Đó thậm chí còn là một chiếc váy dài tay, cổ cao.

Chúng dài đến mắt cá chân của cô ấy và
trông rất đẹp.

Nó quấn chặt lấy cơ thể cô và rất thanh lịch.

Nó trông hơi quen thuộc …………

Càng nhìn càng thấy chiếc váy quen thuộc.

Sau đó, anh chợt nhớ ra một nhân vật trong game và thốt lên: "Chị
đang cosplay Melissa à?"
Melissa là nhân vật nữ trong trò chơi trực tuyến rất nổi tiếng và được đón nhận rất nồng nhiệt.

Đó là một trò chơi
mà Thừa Chí Chu luôn chơi.

Anh đã dừng lại một năm trong năm cuối trung học và gần đây anh đã bắt
đầu chơi trở lại nên anh ấy nhanh chóng nhận ra quần áo của Melissa.
"Umm, đó là Melissa." Cô gái mỉm cười, "Cậu cũng chơi game này?"
Thừa Chí Chu vui vẻ gật đầu: "Em rất thích.

Chị cũng chơi? ”
“Tôi không chơi game.

Bạn tôi chơi.

Anh ấy làm nhiếp ảnh và muốn chụp Melissa, vì vậy anh ấy đã lôi tôi vào để
giúp khẳng định rằng tôi phù hợp với công việc đó nhất ”.
“Anh ấy nói đúng,” Thừa Chí Chu nói một cách chân thành.

"Melissa của chị rất giống bản gốc, rất đẹp."
Melissa trong game là một phù thủy cao quý.

Cô có mái tóc đen dài như thác nước, eo thon, chân dài và là một
vẻ đẹp lạ thường.

Cô gái thực sự phù hợp với vai diễn đó.
"……….Là vậy sao."
Tuy nhiên, có một cái nhìn tinh tế trong mắt các cô gái.

Cô ấy có vẻ không vui lắm.
Thừa Chí Chu nghĩ rằng mình đã nói sai điều gì đó.

Lúc này, cô gái bất ngờ đứng dậy và cười với anh: “Bạn của
tôi vẫn đang đợi tôi.

Vì cậu vẫn ổn nên …….



“À, xin lỗi xin lỗi.

Em đã giữ chị lại ”.

Thừa Chí Chu cảm thấy tồi tệ.

Anh vội vàng đứng lên và nói: “Thật sự, cám
ơn chị ———–!”
Anh đứng dậy quá nhanh và anh một lần nữa bị choáng váng.

Anh suýt ngã nhưng cô gái phản ứng nhanh
và đỡ được anh vào lòng.
Ngửi thấy mùi thơm nhẹ từ cơ thể cô, khuôn mặt Thừa Chí Chu đỏ bừng bừng.

Anh xấu hổ vô cùng.

Sau đó anh
nhận thấy rằng cô gái khá cao và thậm chí còn cao hơn anh khoảng nửa cái đầu.

Nhưng cũng có thể là do anh thấp bé ………
"Cậu……"
Cô gái ổn định anh ta và nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của anh trông giống như một con vật nhỏ đã phạm sai
lầm.

Cô không thể không đưa tay ra và vò tóc anh: "Cậu hơi hấp tấp."
“……….” Thừa Chí Chu xấu hổ.

Anh muốn tìm một cái lỗ để trốn vào.
P/s: Like cho ta chưa nga~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện