Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 130
_________
Đầu tiên y chỉ vào mình, vỗ ngực và làm động tác tương tự như thắt cà vạt trước khi giơ tay phải qua đầu.
“Con…..

con yêu…..buộc?”
Thừa Chí Chu bối rối.

Kỳ Thần lắc đầu và lại đưa tay phải lên trên đầu.

Lần này Thừa Chí Chu hiểu ra, và anh thốt lên: “Đội Thiếu niên Tiền phong Trung Quốc?? …… À, chiếc khăn quàng đỏ?”
Kỳ Thần gật đầu.

Sau đó, y vỗ ngực, đan các ngón tay vào nhau trước mặt nó và sau đó mở rộng nó ra, giống như y đang làm một động tác phát sáng.

Thừa Chí Chu cau mày trong vài giây trước khi đột nhiên hiểu ra.

Anh nhanh chóng đoán ra:
"Chiếc khăn quàng đỏ trên ngực của tôi đã trở nên sống động hơn?"
"Xin chúc mừng, bạn đã có câu trả lời chính xác đầu tiên!"

Người dẫn chương trình và khán giả lập tức vỗ tay.

Thấy mình đã đoán đúng, Thừa Chí Chu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, anh không thể không nghĩ về câu nói đó vô lý đến mức nào.

Có vẻ như các câu hỏi tiếp theo có thể còn khó đoán hơn.
Chắc chắn rồi, câu hỏi tiếp theo khiến Thừa Chí Chu bối rối.

Anh hoàn toàn không hiểu Kỳ Thâng đang ra hiệu gì.

Anh đoán một số cụm từ nhưng không có cụm từ nào đúng.

Thấy câu hỏi này có vẻ khó đoán, Kỳ Thần nhanh chóng cho qua và chuyển sang câu hỏi thứ ba để tránh lãng phí quá nhiều thời gian.
Nhưng đối với câu hỏi thứ ba, Thừa Chí Chu cũng không có manh mối.

Nhìn thấy anh không thể đoán ra chút nào, anh có thể cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi và anh bắt đầu căng thẳng.

Đầu óc anh trở nên trống rỗng và câu trả lời của anh bắt đầu ngày càng xa rời câu trả lời đúng.
[Tôi đã thấy câu trả lời.

Đó là “Vì chị gái có thể, em gái cũng có thể” ……]
Lúc này, Thừa Chí Chu trong đầu nghe thấy một giọng nói nhỏ.

Đó là từ đồng bạc đã không lên tiếng mấy ngày qua.
[Tại sao cậu lại ra ngoài?] Thừa Chí Chu ngạc nhiên nhưng may mắn là anh không để lộ ra trên mặt.
[………..Vì vậy, tôi có thể chuộc lỗi lầm, thưa chủ nhân.]
Giọng nói của đồng xu có vẻ hơi trầm xuống.
[Và tôi cần chứng minh cho ngài thấy rằng, chỉ cần ngaig trả tự do cho tôi, tôi sẽ có thể mang lại cho ngài vô số lợi ích…..]
Thừa Chí Chu không thể không đào chỗ đau của nó: [Chẳng lẽ chỉ ở mức giúp tôi đoán câu đố thôi sao?]
[……….] Đồng bạc tiếp tục im lặng.

“Khụ ……” Thừa Chí Chu gần như không thể kìm được tiếng cười.

Anh ta thậm chí còn cảm thấy thương hại cho đồng bạc, nhưng anh vẫn nhất định không sử dụng nó.

Đây là thứ sẽ không bị thay đổi.

Nhìn thái độ đồng tiền, có vẻ như nó không phải đang nói dối anh.

Thừa Chí Chu lúc này đã biết câu trả lời cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau khi cố tình đưa ra câu trả lời sai hai lần, anh nói câu trả lời đúng và sau đó là tràng pháo tay của người dẫn chương trình và khán giả.
Đối với câu hỏi thứ tư, Thừa Chí Chu cũng cố gắng "đoán" câu trả lời với sự trợ giúp của đồng xu.

Như vậy, Thừa Chí Chu đã trả lời đúng ba câu hỏi và Kỳ Thần sẽ được miễn hình phạt.

Nhưng theo luật chơi, anh vẫn phải đoán người cuối cùng để trò chơi kết thúc.
[Cậu không cần phải cho tôi biết câu trả lời cho câu hỏi thứ năm.] Thừa Chí Chu nói điều này với đồng xu.

[Nếu tôi có thể đoán nó, tôi sẽ đoán nó.

Nếu tôi không thể, nó không quan trọng.]
Anh cố tình nhấn mạnh vào từ “không quan trọng”.
Đồng bạc không phát ra âm thanh và dường như đã biến mất ở đâu đó để một mình chán nản.
"Đây, đây là câu hỏi cuối cùng."
Người dẫn chương trình đưa cho Kỳ Thần một tấm thẻ.

Khi Kỳ Thần nhìn thấy nội dung bên trong, y sững người một lúc và đột nhiên có vẻ hơi ngại ngùng.
Y ngẩng đầu nhìn Thừa Chí Chu với chóp tai đỏ bừng.

Đầu tiên y mở cả hai tay ra và tạo thành một vòng tròn lớn.

Sau đó y chỉ vào chính mình và sau đó thực hiện một cử chỉ trái tim bằng tay trước khi cuối cùng chỉ vào Thừa Chí Chu.

“Tôi, yêu…..ah, thích…..bạn?”
Thừa Chí Chu đã đoán một cách nghiêm túc và đã đoán đúng được từ “Tôi thích bạn”.

Kỳ Thần mím môi và ngượng ngùng gật đầu.

Sau đó y ra hiệu một vòng tròn lớn và sau đó di chuyển hai ngón tay để ra hiệu một người nhỏ đang đi bộ.
Con người và vòng tròn? Gì…..?
“À ……..

Có phải là Trái đất không? Thế giới?"
Thừa Chí Chu đã có một khoảnh khắc sáng lên.

Anh chợt nhớ đến một bài hát của Kỳ Thần mà anh đã từng nghe em gái mình nhắc đến: "Có phải, Em thích anh nhất trên đời không?"
"Xin chúc mừng Chí Chu, câu trả lời là chính xác!"
Sương trắng phun ra từ mép sân khấu khiến khán giả vỗ tay rầm rộ.

Kỳ Thần nhìn Thừa Chí Chu với vẻ mặt hơi đỏ và xấu hổ, trông cũng có chút gợi cảm.
Các fan nữ hò hét ầm ĩ.

Vì Thừa Chí Chu là một fan nam nên họ không hề nghĩ và cũng không quan tâm nhiều đến điều đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện