Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 28
_________
"Ở đâu?"
Thừa Chí Chu, người ở gần cô nhất bước tới ngay lập tức với đôi mắt sáng ngời.

Vẫn còn ba phút nữa cho đến khi anh có thể sử dụng kỹ năng của mình một lần nữa, vì vậy anh quyết định xác nhận nó bằng mắt của mình trước.
"Đây."
Lệ Thanh đứng dậy và chỉ vào một mảnh ván sàn.

Khi Thừa Chí Chu bước tới, cô đột nhiên nhìn lên và nở một nụ cười
Đây là lần đầu tiên Thừa Chí Chu thấy Lệ Thanh cười.

Cô gái rụt rè và sống nội tâm này đã luôn lo lắng và bất an kể từ khi họ bước vào thử thách này và chưa bao giờ nở một nụ cười.

Bây giờ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng đó của cô, Thừa Chí Chu không khỏi có chút sợ hãi.
Bạch Nghiễm cảm nhận được điều gì đó và ngẩng đầu lên.

Khi nhìn thấy nụ cười của Lệ Thanh, đồng tử của cậu lập tức co rúm lại.


Cùng lúc đó, tấm ván sàn dưới chân Thừa Chí Chu đột nhiên mở ra để lộ ra một cái hố tối đen như mực.

Trước khi có cơ hội phản ứng, anh đã rơi thẳng vào bên trong.
Lúc anh ta ngã xuống, Thừa Chí Chu nhìn thấy một tia sáng xanh phát ra từ cổ của Lệ Thanh.

Cô đang đeo chiếc vòng ngọc lục bảo nhưng ngay giây tiếp theo nó đã biến mất.
“Bang——”
Sàn nhà ngay lập tức đóng lại và không để lại dấu vết.

Bạch Nghiễm ngạc nhiên trong chốc lát trước khi sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Vô cảm, và với một ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ, cậu trông hoàn toàn trái ngược với phong thái khi ở bên Thừa Chí Chu.
"Cút ra."
Cậu đối mặt với Lệ Thanh và lặng lẽ phun ra hai từ đó.

Lệ Thanh chỉ cười và không nói gì.

Cậu tức giận nắm lấy cổ họng cô và ngay lập tức tạo một dấu tay xanh đỏ trên cổ cô.

Cậu lại lạnh lùng lặp lại lời nói của mình.
"Cút ra."
"Lâu rồi không gặp."
Khuôn mặt cô gái ngạt thở đến mức tím tái.

Cô đang bắt đầu để lộ tròng trắng mắt mình, nhưng cô không đấu tranh chút nào và nở một nụ cười kỳ lạ trên môi.

Mặc dù rõ ràng là bị nghẹn và miệng cô không cử động, nhưng những lời được nói ra vẫn rất rõ ràng.

Nó như thể cô chỉ là một lớp da người bao quanh một hộp âm thanh.
Cô tiếp tục cười và nói: "Mày vẫn chưa chết sao?"
"Các người còn chưa phân phó vậy làm sao tôi có thể biến mất trước được chứ?" Bạch Nghiễm giọng điệu lạnh lùng và thờ ơ, "Món đồ nguyền rủa đó là của anh?"
“Bingo, tôi định đưa nó cho em ấy.

Mày nghĩ sao?"
Khi nói điều này, cô gái dừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng nói thêm: “Có vẻ như tao đã hỏi một câu vô nghĩa.


Nếu tao nghĩ điều đó là tốt, thì tự nhiên mày cũng sẽ nghĩ như vậy.

Suy cho cùng, chúng ta vốn dĩ là một người như nhau ”.

Ánh mắt Bạch Nghiễn tối sầm lại: "Trả lại em ấy cho tôi."
“Trả lại em ấy cho tôi? Nhưng ngay từ đầu em ấy đã không thuộc về mày ”.
Cơ thể các cô gái sau đó đột nhiên bắt đầu tan chảy như một ngọn nến.

Da và xương của cô đều tan chảy trong khi máu đổ ra.

Chẳng bao lâu, nó trở thành một vũng thịt nhớp nháp và nhầy nhụa, nhưng nó vẫn tiếp tục di chuyển.
“Mày có thể tự mình đi tìm em ấy.

Nhưng nơi này ở đây có thể thay đổi theo ý muốn của tao và mày sẽ không thể tìm thấy lối vào tầng hầm ”.
“Có thể mày sẽ may mắn tìm được lối vào nhưng đến lúc đó thì em ấy đã trở thành của tao rồi.

Em ấy sẽ bị tao giết và linh hồn của em ấy sẽ ở lại đây với tao mãi mãi.

Tao cũng sẽ ăn cơ thể của em ấy để mày không thể lấy được gì cả ”.
Bạch Nghiễm vẫn thờ ơ: "Tôi sẽ giế.t chết anh."
"Giết tao đi?"
Giọng nói dần dần thay đổi cuối cùng chuyển thành giọng của một chàng trai trẻ.


Nó chế nhạo: "Nếu mày giết tao, mày sẽ một lần nữa bị thương hay thậm chí có thể là chết, mày thử xem ———"
"Đừng chạm vào em ấy."
Bạch Nghiễm dùng chân đạp nát đống thịt và trực tiếp phá vỡ nguồn phát ra giọng nói.
Một chút ánh sáng nhỏ xuất hiện trong đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nhưng nó trông giống ngọn lửa đen đang bùng cháy trong địa ngục hơn.
Cùng lúc đó, toàn bộ biệt thự mờ mịt bắt đầu rung chuyển.
"Tôi đã nói, đừng có chạm vào em ấy."
……………
Khi lỗ hỏng trên sàn nhà xuất hiện, bên dưới nó có một dãy cầu thang dài.

Thừa Chí Chu ngã xuống lối đi va chạm và bầm tím, một vài vết cắt cũng hình thành trên đầu.

Cuối cùng khi chạm đến đáy, anh nằm trên mặt đất trong tình trạng choáng váng.

Máu tươi lập tức chảy xuống bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Tôi sắp chết rồi sao!!
Thừa Chí Chu vô cùng kinh hãi.

Anh ngay lập tức rút thuốc bổ máu từ ba lô của mình ra và chỉ cảm thấy tốt hơn một chút sau khi uống hết hai chai trong một lần.
Khi cơn đau đã giảm bớt, anh cố gắng ngồi dậy và nhặt chiếc đèn pin đã rơi xuống cùng với anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện