Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 283
_________
Nhưng dù sao thì Bạch Cao Niên cũng nhanh chóng giấu điện thoại sau lưng và lẩm bẩm: “Anh đã lớn rồi mà đầu óc vẫn hẹp hòi như vậy.

Em thậm chí không có cảm giác gì với Đàn em Thừa, tại sao anh lại nhắm vào em …… ”
"Có thật không?" Bạch Nghiễm giọng điệu rất thản nhiên, “Có một câu nói.

Cậu cũng đã nghe nói về nó ——– ”
“Không có gì ngon hơn bánh bao.

Em không ngu." Bạch Cao Niên biết mình sẽ nói gì và nhanh chóng xen vào.
Người đàn ông cuối cùng không còn nói nữa.

Sau một vài giây, cậu lại duỗi tay ra.
"Đưa cho tôi cái điện thoại."
"Để làm gì?" Bạch Cao Niên hỏi với vẻ cảnh giác.
"Tôi muốn nhìn thấy nó một lần nữa."
Bạch Cao Niên không nói nên lời.

Anh đưa điện thoại cho anh họ và một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.

Anh nói:
"Mà anh ơi.

Anh có muốn ngủ chung với Đàn em Thừa không? ”
“……….” Động tác của Bạch Nghiễm dừng lại.


Cậu ngước nhìn anh.
“Hôm nay quản gia vừa mới dọn dẹp phòng ốc, chăn ga gối đệm đều đã đem đi hết.

Những thứ mới cũng chưa đến nên ……… ”
Bạch Cao Niên chậm rãi nói.

Đồng thời, anh liếc nhìn anh họ của mình và ngay lập tức có câu trả lời chỉ bằng cách nhìn vào biểu cảm của anh họ.

Anh nhanh chóng lên lầu để dọn sạch mọi thứ với tốc độ ánh sáng.

Anh giấu chúng trong phòng chứa đồ và khóa trái cửa.
………..
Và vì vậy, khi Thừa Chí Chu bước ra sau khi sử dụng máy tính, anh đã nghe được tin rất đáng tiếc này.
“Tôi thực sự xin lỗi về Đàn em Thừa.

Ngoài phòng của tôi, chỉ có một phòng khách mà em có thể sử dụng.

Em có thể ở lại đây tối nay và chỉ ở chung phòng với anh họ của tôi.


Bạch Cao Niên nói với giọng hối lỗi: “Là giường đôi nhưng giường đủ rộng cho hai người.

Tôi hy vọng em không phiền lòng? ”
“K-không cần …… Em không nên làm phiền anh nhiều như vậy.”
Thừa Chí Chu hốt hoảng nói: “Em có thể ngủ ở phòng nào.

Thời tiết không lạnh nên em không cần đắp chăn ”.
“Em không thể.

Trời khá lạnh vào ban đêm.

Em đã cứu anh họ của tôi và là ân nhân của chúng tôi.

Làm thế nào tôi có thể để cho em làm điều đó? ”
Bạch Cao Niên cho biết: “Anh họ vừa mới trở về nên tôi cũng không thể để anh ấy làm điều đó.

Còn cái này thì sao? Hai người có thể ngủ mỗi người một phòng và tôi sẽ đi chỗ khác ngủ ”.
“Không, tôi không thể làm phiền Tiền bối như thế này…..…”
Thừa Chí Chu nhanh chóng xua tay.

Đề xuất này thậm chí còn tồi tệ hơn.

Làm sao anh có thể chiếm phòng của chủ nhân?
"Anh muốn ngủ cùng với em Chí Chu." Bạch Nghiễm nhìn anh với một chút thất vọng.

"Em thấy phiền à?"
“E-Em không …….”
Thừa Chí Chu đỏ mặt, trầm giọng trả lời.

Nhưng ngủ với Bạch Nghiễm là một bài kiểm tra lớn cho trái tim và ý chí của anh …… Có lẽ anh thậm chí sẽ làm điều gì đó khủng khiếp với Bạch Nghiễm! Làm thế nào anh có thể đối mặt với Bạch Nghiễm trong tương lai?! "Vì anh họ sẵn lòng, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Bạch Cao Niên cười và nói: “Nó giống với căn phòng mà em đã ở lại lần trước.

Tôi---"
"Ở lại lần trước?" Bạch Nghiễm lặp lại lời của mình.
"Khụ." Bạch Cao Niên ho.

Trong tâm anh phàn nàn cái lọ giấm này có vẻ như muốn đổ ra bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu.

Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, “Bây giờ đã muộn nên em đi ngủ trước.

Anh cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi.


"En."
Bạch Nghiễm đáp lại.

Cậu nhìn Thừa Chí Chu: "Đi lên chứ?"
"……….Được chứ." Thừa Chí Chu đáp lại với một ý thức tội lỗi.

Bước chân anh ngập ngừng theo sau Bạch Nghiễm.
…………..
“Róc rách ……”
Tiếng nước phát ra từ phòng tắm.

Bạch Nghiễn đã tắm rửa xong mặc áo choàng, ngồi dựa lưng vào thành giường, hai chân duỗi thẳng.

Sử dụng điều khiển, cậu lướt qua các kênh truyền hình, nhưng sự chú ý của cậu hoàn toàn không tập trung vào TV.
Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại.

Người bên trong có lẽ đã hoàn thành một nửa và giờ đang dính đầy xà phòng trên cơ thể.
Vẻ mặt của người thanh niên tỏ ra thờ ơ, nhưng hành động chuyển kênh của cậu đã vô thức dừng lại.

Mắt cậu chuyển qua cửa phòng tắm.
Nhưng rất tiếc, đây không phải khách sạn nên không có cửa kính mờ.


Ngay cả một bóng đen cũng không thể được nhìn thấy qua nó.
Chỉ đến khi tiếng nước vang lên lần nữa, cậu mới dời tầm mắt, bất cẩn liếc nhìn màn hình TV.

Đôi mắt và lông mày cậu nhíu lại.

Trên màn hình là một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là Kỳ Thần, và nội dung trên TV dường như là một chương trình tạp kỹ.

Y đang đứng trên sân khấu chọn ra một khán giả may mắn.
Làm thế nào mà cậu có thể tình cờ dừng lại trên kênh này….
Bạch Nghiễm mím môi.

Ngay khi cậu định chuyển kênh, cậu tình cờ thấy Kỳ Thần đang chọn một khán giả.

Máy quay đã quay cận cảnh khán giả đó.

Đó là một chàng trai có khuôn mặt đẹp và khả ái.

Đó là Thừa Chí Chu.
“………….”
Vẻ mặt của thiếu niên ngay lập tức thay đổi.
_____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 79)
………..Sai lầm, thật là sai lầm.

Tôi thực sự nên giết chết anh ta lúc đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện