Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 50
________
Kỳ Thần ngạc nhiên đến mức quên cả vùng vẫy.

Với đôi mắt đẹp hơi mở to, cậu nhìn xuống cậu và không thể thốt ra một lời nào.
"Đi thôi!"
Vẻ mặt của vệ sĩ Hạ Giao lập tức tối sầm lại, hắn thô bạo kéo cổ áo sơ mi của Thừa Chí Chu để anh buông ra nhưng anh không hề nhúc nhích.
Bạch Nghiễm khẽ cau mày, ánh mắt lạnh hơn vài độ.

Cậu đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Cậu bước tới, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua người Hạ Giao.

Bị nhìn như vậy, Hạ Giao không khỏi cảm thấy tim mình lạnh đi, vô thức buông lỏng tay ra.

Bạch Nghiễm lướt qua anh và nhẹ nhàng nâng cánh tay của Thừa Chí Chu.

Với một giọng điệu ấm áp, cậunói: "Hãy đứng dậy."
Cậu dường như không tốn nhiều sức lực, nhưng kỳ lạ thay, Thừa Chí Chu lại có thể bị cậu kéo ra một cách khá dễ dàng.


Tuy nhiên, nước mắt anh vẫn không ngừng, và vai anh tiếp tục run lên.

Với mái tóc mềm mại và bồng bềnh rối tung, trông anh như một con vật nhỏ vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi rời khỏi Kỳ Thần, đôi mắt của Thừa Chí Chu vẫn không bao giờ rời khỏi y.

Với đôi mắt và cái mũi đỏ hoe vì khóc, anh tiếp tục nhìn y với sự quyến luyến tột độ, như thể anh thực sự yêu Kỳ Thần.
“……..”
Bị anh nhìn như vậy, Kỳ Thần không thể không lùi lại một bước và tránh ánh mắt của mình.

Ngoài sự sợ hãi, khuôn mặt anh cũng đỏ bừng vì xấu hổ.
"Chí Chu."
Bạch Nghiễm vươn tay ra, dùng tay lật mặt Thừa Chí Chu lại.

Với đôi mắt đen, cậu gọi tên anh: "Đừng nhìn anh ta."
Nếu có thể anh cũng không muốn nhìn nhưng anh có thể làm gì khi không kiểm soát được bản thân?!!
Thừa Chí Chu có thể cảm thấy ánh mắt phức tạp của hai chị em.

Họ vừa ngạc nhiên vừa ghê tởm nhưng cũng có chút ghen tị.
Thậm chí không cần nghĩ về nó, anh biết rằng sự trong trắng của mình đã bị phá hủy.

Bây giờ họ chắc chắn xem anh là một fan đồng tính biế.n thái của Kỳ Thần!
【Chấm dứt hành vi mất kiểm soát.】
Với thông báo từ hệ thống, trạng thái bất thường của Thừa Chí Chu được nâng lên và như thể anh đột nhiên mất hết sức lực trong người, cơ thể mềm nhũn ra và anh ngã về phía trước trong vòng tay của Bạch Nghiễm.

Bạch Nghiễm nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai mảnh mai của Thừa Chí Chu và có thể cảm thấy cơ thể anh run lên.

Bóng tối trong mắt cậu tối đi nhiều sắc độ và nó trông như thể có thứ gì đó sắp mở ra.
Những ngón tay cậu siết chặt rồi từ từ thả lỏng.

Giữ một giọng nói ổn định, cậu hỏi một cách tự nhiên nhất có thể: "Chí Chu?"
“……………”
Thừa Chí Chu không nói được, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Bạch Nghiễm.

Mặc dù hành vi mất kiểm soát ban nãy đã kết thúc, nhưng anh không có can đảm để đối mặt với những người khác.

Ngoài ra, ngoài Bạch Nghiễm, những người còn lại đều đứng về phía Kỳ Thần …….

Anh không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Anh thậm chí còn tự hỏi liệu vệ sĩ của Kỳ Thần hay các chị em sẽ chia sẻ vấn đề này với những người khác sau khi họ rời khỏi trường hợp này và biến anh trở thành một kẻ biế.n thái điên rồ …..

Không.

Có lẽ anh thậm chí sẽ không thể quay trở lại, và họ sẽ trực tiếp giết anh ở đây!
"Em cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? ”
Bạch Nghiễm thấy anh chỉ im lặng, nhẹ giọng hỏi anh.

Sau đó cậu từ từ ngước nhìn Kỳ Thần với đôi mắt lạnh lùng tỏa ra một luồng sát khí.
“Hay ……..Em thích anh ấy đến thế?”
"Không!"
Thừa Chí Chu lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay cậu.

Gương mặt vẫn đẫm nước mắt và vẻ mặt lo lắng.

Vì không muốn Bạch Nghiễn hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
“Đó là bởi vì em đã ở trong trạng thái mất kiểm soát.

Như anh đã nghe, bởi vì em là một bệnh nhân tâm thần trong bối cảnh này, em thỉnh thoảng sẽ làm một điều gì đó kỳ lạ.

Những hành động vừa rồi được thực hiện ngoài tầm kiểm soát của em ”.
Nói xong, anh lại ghé vào tai Bạch Nghiễm nhỏ giọng thì thầm: “Nếu không thì tại sao tôi lại cầu hôn Kỳ Thần? Tôi thậm chí không thích anh ta.


Ngay cả khi tôi được cầu hôn, tôi vẫn muốn người đó là anh—— ”
Bạch Nghiễm hơi ngạc nhiên.

Bóng tối trong mắt cậu mờ dần và nó được thay thế bằng một ánh sáng rực rỡ.

Ngay cả sự lạnh lẽo bên trong nó cũng dịu đi.

Với một chút mong đợi, cậu hỏi lại: “…..

với anh?”
"……..Hụ.

Không, em không cố ý như vậy ”.
Khi Thừa Chí Chu đột nhiên nhớ ra tính cách cực kỳ thẳng thắn của Bạch Nghiễm và nhận ra rằng cậu chắc chắn sẽ không thích kiểu chế giễu này, anh dừng lại kịp thời và nghiêm túc nói: “Dù sao thì những hành động đó trước đó không phải là do tôi tự làm.

Tất cả chỉ là hiểu lầm …… Anh phải tin tôi! ”
“………..” Bạch Nghiễm im lặng trong vài giây.

Sau đó cậu mỉm cười và xoa xoa đầu của anh và nói: “Tất nhiên là anh tin em rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện