“Cắt! Hôm nay quay chụp đến đây thôi.”
Lạc Minh Tuyền tiếp nhận khăn lau mồ hôi, nước rơi vào trong mắt làm anh không thấy rõ, ngẩng đầu lên cười nói: “Cảm ơn-Ủa? Sao cậu lại ở đây?”
Ninh Thanh khoanh tay trước ngực, rất tự nhiên mà đánh giá tạo hình của Lạc Minh Tuyền: “Phòng thu âm ở trên lầu, tiện chân xuống xem.” Đã hai mấy còn đóng vai nam sinh cấp 3, đã vậy còn rất hợp.
Lạc Minh Tuyền chu mỏ: “Xem cái gì mà xem? rảnh rỗi vậy thì sau không đi bệnh viện khử sẹo đi?” Cái vết sẹo khi bảo vệ anh vẫn còn đó, có nói thế nào Ninh Thanh cũng không đi khử.
Chắc chắn là định dùng cái này để bắt anh áy náy cả đời đây mà!
Ninh Thanh nhìn anh động tác vụng về lau tóc, sợi tóc vểnh vểnh cong cong, nhịn không được đưa tay vuốt phẳng lại giùm. Thật là, đã hậu đậu rồi mà còn ngang nhiên tuyên bố muốn chăm sóc hắn, còn phải để hắn chăm ngược lại.
Hắn không ghét Lạc Minh Tuyền, ngược lại, ở chung lâu rồi, bị quấy nhiễu cuộc sống, cũng không tệ.
Lạc Minh Tuyền đã quen, đứng im cho người ta sờ lại vuốt tóc, còn nhìn trộm. Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn anh, nhưng chững chạc và trưởng thành hơn anh nhiều, nhiều lúc anh còn dựa dẫm vào người ta, mắc cỡ thật.
Kỷ Tú Hiên cầm theo kịch bản đi đến: “Lạc Minh Tuyền, có một đoạn thoại-”
Cậu ngước mắt lên nhìn hai người tư thế ám muội, tròn mắt: “Hai anh tiến triển cũng nhanh quá ha.”
Không những ăn chung ngủ chung, đi làm cũng chung nốt, có tình cảm với nhau là chuyện bình thường, hai người này có sở thích giống nhau, quan điểm cũng giống nhau, tính cách thì bù trừ cho nhau. Hợp quá rồi còn gì.
Chỉ có fan của hai bên, như chó với mèo, hằng ngày xé nhau.
Ninh Thanh hài lòng mới thu tay: “Nhanh lắm hả?” Ở chung hơn 2 tháng, Lạc Minh Tuyền vẫn là ngây ngô như vậy, làm hắn chưa dám bóc tem người ta.
“Anh Tuyền, lại có quà của fan T gửi cho anh nè.” Cô trợ lý ôm một con gấu bông, một bó hoa và hộp quà tiến lại, hớn hở đưa cho Lạc Minh Tuyền.
Fans Lạc Minh Tuyền rất nhiều nhưng được tặng quà thế này thì chỉ có T, tự xưng là người ủng hộ số 1.
Kỷ Tú Hiên nhéo con gấu bông cầm lên nhìn, Lạc Minh Tuyền thấy thế cười nói: “Nếu em thích thì lấy về đi.” Tú Tú mình không rời nhà, đám gấu bông em ấy chơi trong trung tâm cũng quyên góp hết rồi. Dù sao ẻm còn trẻ, chắc cũng thích chơi gấu bông.
Kỷ Tú Hiên ném con gấu cho Ninh Thanh, mở hộp quà ra nhìn, bên trong toàn là ảnh chụp của Lạc Minh Tuyền, có gần có xa có riêng tư ở mọi góc độ.
Cậu cầm lên xem từng tấm một: “Anh nhận được những món quá thế này, từ khi nào thế?”
Lạc Minh Tuyền cũng ý thức được sức mạnh của fan cuồng, sắc mặt nháy mắt trắng: “Bình thường được fan tặng quà anh không nhận, cũng không mở ra xem, cứ cất vào tủ kỉ niệm.”
Có hình anh ra vào căn hộ của Ninh Thanh, cùng hắn đi mua đồ, cùng hắn đi ăn, còn có hình nude của bản thân.
Kỷ Tú Hiên chỉ tay: “Con gấu đó, có camera ấy, còn bó hoa này, chắc cũng không tốt lành gì.” Từ trong bó hoa cậu lấy ra một cái thiệp, nội dung khó hiểu: Thần của em.
Kỷ Tú Hiên biết rất rõ là vì, lúc nãy khi cầm con gấu lên, một bên mắt rõ ràng là camera chứ không phải ngọc đen.
Ninh Thanh đen mặt, vò nát tấm thiệp, vứt sọt rác, kể cả bó hoa với con gấu bông: “Nhảm nhí.”
Lạc Minh Tuyền không ngăn cản, bản thân anh lần đầu gặp phải quấy rối kiểu này, rất bất an. Biết anh là Lạc thiếu gia, chưa ai dám ngông cuồng với anh, cuộc đời xuôi gió xuôi nước chỉ 2 lần gặp phải chuyện phiền muộn. Lần đầu, chính là bị tên cướp tấn công, làm Ninh Thanh liên lụy.
Kỷ Tú Hiên còn muốn nhiều chuyện đề nghị, nhưng liếc mắt qua nhìn Ninh Thanh, cái gì cũng không nói nữa, nhún vai.Lạc Minh Tuyền có ngay hộ hoa sứ giả bên cạnh, cậu lo lắng làm gì, thà về sớm ăn tối với Lăng.
_____
Lúc sau, Ninh Thanh cứ rảnh là kè kè bên cạnh Lạc Minh Tuyền, người ở trong tầm mắt mới yên tâm được.
Lạc Minh Tuyền lúc đầu khá bất an, nhưng thấy Ninh Thanh liền an tâm hẳn. Chắc là vì hắn đã nhiều lần bảo vệ nên anh rất tin tưởng.
Hôm nay Ninh Thanh đi thu âm, không đến được, làm anh có chút nhớ.
Uống xong cốc cà phê của cô trợ lý mua, Lạc Minh Tuyền vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh ngủ. Hôm nay quay sớm quá, làm anh khá uể oải.
Vì mệt quá nên anh buồn ngủ rồi sao? Cạch.
Nhà vệ sinh nam tầng này rất ít người dùng, vì chỉ có đoàn phim của Lạc Minh Tuyền thôi.
Tiếng bước chân làm anh chú ý, xoay qua nhìn, chần chờ: “Cô là…?”
Cô trợ lý nhoẻn môi cười, đóng cửa nhà vệ sinh lại, đôi mắt lăm lăm nhìn anh: “Sao anh lại để người khác vứt mấy món quà em tặng anh chứ? Có biết em buồn lắm không?”
Lạc Minh Tuyền đầu càng đau, anh không thể không chống tay lên bệ đỡ ổn định cơ thể, ngộ ra: “Cô là T? Kẻ quấy rối tôi cũng là cô?”
Cô trợ lý từng bước tới gần, vừa đi vừa cởi cúc áo: “Quấy rối gì chứ, đó là tình cảm của em dành cho anh mà.”
Cô ta không chấp nhận được việc, thần tượng của mình lại là gay, cô ta phải làm cho anh thẳng lại!
Lạc Minh Tuyền tiếp nhận khăn lau mồ hôi, nước rơi vào trong mắt làm anh không thấy rõ, ngẩng đầu lên cười nói: “Cảm ơn-Ủa? Sao cậu lại ở đây?”
Ninh Thanh khoanh tay trước ngực, rất tự nhiên mà đánh giá tạo hình của Lạc Minh Tuyền: “Phòng thu âm ở trên lầu, tiện chân xuống xem.” Đã hai mấy còn đóng vai nam sinh cấp 3, đã vậy còn rất hợp.
Lạc Minh Tuyền chu mỏ: “Xem cái gì mà xem? rảnh rỗi vậy thì sau không đi bệnh viện khử sẹo đi?” Cái vết sẹo khi bảo vệ anh vẫn còn đó, có nói thế nào Ninh Thanh cũng không đi khử.
Chắc chắn là định dùng cái này để bắt anh áy náy cả đời đây mà!
Ninh Thanh nhìn anh động tác vụng về lau tóc, sợi tóc vểnh vểnh cong cong, nhịn không được đưa tay vuốt phẳng lại giùm. Thật là, đã hậu đậu rồi mà còn ngang nhiên tuyên bố muốn chăm sóc hắn, còn phải để hắn chăm ngược lại.
Hắn không ghét Lạc Minh Tuyền, ngược lại, ở chung lâu rồi, bị quấy nhiễu cuộc sống, cũng không tệ.
Lạc Minh Tuyền đã quen, đứng im cho người ta sờ lại vuốt tóc, còn nhìn trộm. Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn anh, nhưng chững chạc và trưởng thành hơn anh nhiều, nhiều lúc anh còn dựa dẫm vào người ta, mắc cỡ thật.
Kỷ Tú Hiên cầm theo kịch bản đi đến: “Lạc Minh Tuyền, có một đoạn thoại-”
Cậu ngước mắt lên nhìn hai người tư thế ám muội, tròn mắt: “Hai anh tiến triển cũng nhanh quá ha.”
Không những ăn chung ngủ chung, đi làm cũng chung nốt, có tình cảm với nhau là chuyện bình thường, hai người này có sở thích giống nhau, quan điểm cũng giống nhau, tính cách thì bù trừ cho nhau. Hợp quá rồi còn gì.
Chỉ có fan của hai bên, như chó với mèo, hằng ngày xé nhau.
Ninh Thanh hài lòng mới thu tay: “Nhanh lắm hả?” Ở chung hơn 2 tháng, Lạc Minh Tuyền vẫn là ngây ngô như vậy, làm hắn chưa dám bóc tem người ta.
“Anh Tuyền, lại có quà của fan T gửi cho anh nè.” Cô trợ lý ôm một con gấu bông, một bó hoa và hộp quà tiến lại, hớn hở đưa cho Lạc Minh Tuyền.
Fans Lạc Minh Tuyền rất nhiều nhưng được tặng quà thế này thì chỉ có T, tự xưng là người ủng hộ số 1.
Kỷ Tú Hiên nhéo con gấu bông cầm lên nhìn, Lạc Minh Tuyền thấy thế cười nói: “Nếu em thích thì lấy về đi.” Tú Tú mình không rời nhà, đám gấu bông em ấy chơi trong trung tâm cũng quyên góp hết rồi. Dù sao ẻm còn trẻ, chắc cũng thích chơi gấu bông.
Kỷ Tú Hiên ném con gấu cho Ninh Thanh, mở hộp quà ra nhìn, bên trong toàn là ảnh chụp của Lạc Minh Tuyền, có gần có xa có riêng tư ở mọi góc độ.
Cậu cầm lên xem từng tấm một: “Anh nhận được những món quá thế này, từ khi nào thế?”
Lạc Minh Tuyền cũng ý thức được sức mạnh của fan cuồng, sắc mặt nháy mắt trắng: “Bình thường được fan tặng quà anh không nhận, cũng không mở ra xem, cứ cất vào tủ kỉ niệm.”
Có hình anh ra vào căn hộ của Ninh Thanh, cùng hắn đi mua đồ, cùng hắn đi ăn, còn có hình nude của bản thân.
Kỷ Tú Hiên chỉ tay: “Con gấu đó, có camera ấy, còn bó hoa này, chắc cũng không tốt lành gì.” Từ trong bó hoa cậu lấy ra một cái thiệp, nội dung khó hiểu: Thần của em.
Kỷ Tú Hiên biết rất rõ là vì, lúc nãy khi cầm con gấu lên, một bên mắt rõ ràng là camera chứ không phải ngọc đen.
Ninh Thanh đen mặt, vò nát tấm thiệp, vứt sọt rác, kể cả bó hoa với con gấu bông: “Nhảm nhí.”
Lạc Minh Tuyền không ngăn cản, bản thân anh lần đầu gặp phải quấy rối kiểu này, rất bất an. Biết anh là Lạc thiếu gia, chưa ai dám ngông cuồng với anh, cuộc đời xuôi gió xuôi nước chỉ 2 lần gặp phải chuyện phiền muộn. Lần đầu, chính là bị tên cướp tấn công, làm Ninh Thanh liên lụy.
Kỷ Tú Hiên còn muốn nhiều chuyện đề nghị, nhưng liếc mắt qua nhìn Ninh Thanh, cái gì cũng không nói nữa, nhún vai.Lạc Minh Tuyền có ngay hộ hoa sứ giả bên cạnh, cậu lo lắng làm gì, thà về sớm ăn tối với Lăng.
_____
Lúc sau, Ninh Thanh cứ rảnh là kè kè bên cạnh Lạc Minh Tuyền, người ở trong tầm mắt mới yên tâm được.
Lạc Minh Tuyền lúc đầu khá bất an, nhưng thấy Ninh Thanh liền an tâm hẳn. Chắc là vì hắn đã nhiều lần bảo vệ nên anh rất tin tưởng.
Hôm nay Ninh Thanh đi thu âm, không đến được, làm anh có chút nhớ.
Uống xong cốc cà phê của cô trợ lý mua, Lạc Minh Tuyền vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh ngủ. Hôm nay quay sớm quá, làm anh khá uể oải.
Vì mệt quá nên anh buồn ngủ rồi sao? Cạch.
Nhà vệ sinh nam tầng này rất ít người dùng, vì chỉ có đoàn phim của Lạc Minh Tuyền thôi.
Tiếng bước chân làm anh chú ý, xoay qua nhìn, chần chờ: “Cô là…?”
Cô trợ lý nhoẻn môi cười, đóng cửa nhà vệ sinh lại, đôi mắt lăm lăm nhìn anh: “Sao anh lại để người khác vứt mấy món quà em tặng anh chứ? Có biết em buồn lắm không?”
Lạc Minh Tuyền đầu càng đau, anh không thể không chống tay lên bệ đỡ ổn định cơ thể, ngộ ra: “Cô là T? Kẻ quấy rối tôi cũng là cô?”
Cô trợ lý từng bước tới gần, vừa đi vừa cởi cúc áo: “Quấy rối gì chứ, đó là tình cảm của em dành cho anh mà.”
Cô ta không chấp nhận được việc, thần tượng của mình lại là gay, cô ta phải làm cho anh thẳng lại!
Danh sách chương