Trường học nhà ăn.
Cũng như mấy trường học khác, nhà ăn Nhất Tây đủ rộng để chứa hơn mấy trăm học sinh. Bàn ghế đều bằng loại gỗ tốt cho sức khỏe. Mỗi cái bàn như vậy có 4 chỗ ngồi, mua cơm xong qua ngồi xuống ăn là được.
Thẩm Lăng được giao nhiệm vụ kiếm bàn ghế trống chiếm chỗ, hắn tìm một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống trước.
Cũng không có gì, theo lẽ tự nhiên, có chỗ trống thì ngồi xuống thôi. Nhưng mà, thái độ mấy học sinh gần đó có chút xuất sắc.
Có một học sinh nhỏ giọng nói với Thẩm Lăng, khuyên nhủ: "Bạn học, đây là chỗ ngồi của Diệp Thiên Trần và bạn của cậu ta. Cậu vẫn là nên tìm một chỗ ngồi khác thì hơn."
Diệp Thiên Trần? Diệp Thiên Trần là học bá của trường, hàng năm luôn xếp hạng 1 toàn khối toàn trường, cao tài sinh của khối tự nhiên, là lớp trưởng của lớp thực nghiệm duy nhất trong trường. Hằng năm đều được nhà trường cử đi thi Olympic Vật lý, Hóa học, tuy không được hạng nhất, nhưng cũng luôn nằm trong top 10.
Hắn ta còn có rất nhiều người hâm mộ trong trường, một là vì thành tích học tập xuất sắc, hai là vì, hắn rất đẹp trai, cái mặt có thể tại chỗ xuất đạo thành minh tinh.
Thẩm Lăng nhíu mày, đặt câu hỏi: "Mặt bàn cũng đâu có viết tên bọn họ đâu?" Tại sao phải nhường? Diệp Thiên Trần thì ghê gớm lắm sao?
Bạn học kia khó xử bưng mâm đi mất, cậu ta không muốn lát nữa bị gây rắc rối.
Thẩm Lăng ngồi đợi một lúc, không chờ được Kỷ Tú Hiên trở lại, mà chờ được người tới kiếm chuyện.
Người tới có 3 người, Diệp Thiên Trần và bạn của hắn ta, Lâm Hà và Lê Văn.
Lâm Hà thấy chỗ ngồi chuyên dụng của bọn họ bị chiếm, rất không vui nhìn Thẩm Lăng: "Bạn học, chỗ này là của bọn tôi, cậu mau nhường chỗ lẹ đi."
Mau nhường chỗ lẹ đi? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy? Kỷ Tú Hiên sao?
Diệp Thiên Trần không nói gì, chỉ bưng mâm đứng nhìn. Hắn ta sẽ không nhúng tay vào những chuyện vặt vãnh như vầy, tốt nhất là giải quyết cho lẹ, hắn ngại phiền phức.
Thẩm Lăng đổi giọng, rụt rè nói: "Nhưng mà tôi đã giành chỗ này trước rồi."
Lâm Hà kiên nhẫn giải thích: "Bạn học, đây là chỗ ngồi cố định của bọn tôi từ năm lớp 10 rồi. Cả trường ai cũng biết, cậu ngồi đây không đi là làm khó tụi này lắm."
Bọn học là học sinh xuất sắc, hằng năm được cử đi thi đấu giành về cho trường không biết bao nhiêu huy chương, cúp, giấy khen. Một cái bàn ăn mà thôi, ai cũng phải nể mặt mũi bọn họ. Có mấy người có thể giỏi hơn bọn họ sao? Không có!
Nhiều khi bị người khác nịnh hót lấy lòng quen rồi, sẽ thành thói quen, thói quen ngang ngược, tự cho là mình giỏi hơn người.
Thẩm Lăng vẫn ngồi cứng, không nói gì.
Lạc Minh Vũ đi nhà ăn tìm Diệp Thiên Trần thì gặp phải cảnh này: "Thiên Trần, làm sao vậy?" Thằng tóc tai bù xù, cặp kính dày cộm này nhìn quen quen.
Diệp Thiên Trần gương mặt nhu hòa hơn một chút, đáp: "Có người giành chỗ ngồi của chúng tớ."
Lạc Minh Vũ bình thường cũng hay đem cơm hộp ra ngồi ăn chung với tụi Diệp Thiên Trần, nên bàn ghế 4 người đều có phần.
Cậu ta nhìn qua Thẩm Lăng, nhíu mày khó xử, nhưng vẫn mềm nhẹ nói: "Bạn học này, rất xin lỗi cậu nhưng mà chúng tôi ngồi đây đã quen rồi. Có thể nhường không?"
Lạc Minh Vũ nói chuyện rất dễ nghe, còn thái độ thành khẩn làm tụi Diệp Thiên Trần cảm thấy Thẩm Lăng mới là đứa vô cớ gây rối, thích gây sự.
Thẩm Lăng không thích phiền phức, hắn xoắn xuýt: "Chỗ ngồi thì-" Nhường mấy người đó, nằm đây ngủ luôn cũng được.
Chưa để hắn nói xong, Lê Văn là đứa nóng tính đã nắm cổ áo hắn lên, quát: "Kêu mày nhường thì nhường đi, cà rề cà mò làm gì!"
Những người còn lại khoanh tay đứng nhìn, bọn họ cũng phiền những loại người làm hỏng không khí như hắn. Nhường chỗ ngồi thì chết à?
Lạc Minh Vũ khuyên cũng khuyên rồi, không trách cậu ta được nha, là tại Thẩm Lăng cố chấp.
Thẩm Lăng từ lúc ban đầu đã định nhường chỗ cho bọn họ để đỡ bớt rắc rối, ai biết thằng Lâm Hà lại hống hách như vậy, hai chữ "làm ơn" thì không nói, còn ra lệnh cho hắn đi chỗ khác nữa chứ. Đâu ra? Học sinh giỏi thì ở trường học có thể đi ngang à?
Thẩm Lăng đơn giản để Lê Văn nắm cổ áo luôn, hắn không phản kháng vì hắn ngắm thấy Kỷ Tú Hiên đã mua cơm trở lại. Chờ cậu ra tay dạy dỗ bọn họ một trận, làm đại ca thì phải nâng niu đàn em, đúng không?
Lạc Minh Vũ tỏ vẻ muốn can lại cả hai người, cậu ta vội vàng khuyên nhủ: "Lê Văn cậu làm gì vậy, không được đánh bạn học." Diệp Thiên Trần còn đang nhìn, cậu ta phải ra vẻ rộng lượng, thiện lương một chút.
Kỷ Tú Hiên hai tay bưng hai mâm, vui sướng nhìn phần ăn được cậu trả giá với cô đầu bếp lúc nãy. Cậu nhìn dáo dác khắp nơi không thấy Thẩm Lăng đâu, trái lại học sinh trở nên nhiều hơn, hay đúng hơn là tụ tập lại một chỗ, hóng hớt gì đó.
Hôm nay nhà ăn còn bán cái gì món mới mà cậu bỏ lỡ sao?
Cũng như mấy trường học khác, nhà ăn Nhất Tây đủ rộng để chứa hơn mấy trăm học sinh. Bàn ghế đều bằng loại gỗ tốt cho sức khỏe. Mỗi cái bàn như vậy có 4 chỗ ngồi, mua cơm xong qua ngồi xuống ăn là được.
Thẩm Lăng được giao nhiệm vụ kiếm bàn ghế trống chiếm chỗ, hắn tìm một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống trước.
Cũng không có gì, theo lẽ tự nhiên, có chỗ trống thì ngồi xuống thôi. Nhưng mà, thái độ mấy học sinh gần đó có chút xuất sắc.
Có một học sinh nhỏ giọng nói với Thẩm Lăng, khuyên nhủ: "Bạn học, đây là chỗ ngồi của Diệp Thiên Trần và bạn của cậu ta. Cậu vẫn là nên tìm một chỗ ngồi khác thì hơn."
Diệp Thiên Trần? Diệp Thiên Trần là học bá của trường, hàng năm luôn xếp hạng 1 toàn khối toàn trường, cao tài sinh của khối tự nhiên, là lớp trưởng của lớp thực nghiệm duy nhất trong trường. Hằng năm đều được nhà trường cử đi thi Olympic Vật lý, Hóa học, tuy không được hạng nhất, nhưng cũng luôn nằm trong top 10.
Hắn ta còn có rất nhiều người hâm mộ trong trường, một là vì thành tích học tập xuất sắc, hai là vì, hắn rất đẹp trai, cái mặt có thể tại chỗ xuất đạo thành minh tinh.
Thẩm Lăng nhíu mày, đặt câu hỏi: "Mặt bàn cũng đâu có viết tên bọn họ đâu?" Tại sao phải nhường? Diệp Thiên Trần thì ghê gớm lắm sao?
Bạn học kia khó xử bưng mâm đi mất, cậu ta không muốn lát nữa bị gây rắc rối.
Thẩm Lăng ngồi đợi một lúc, không chờ được Kỷ Tú Hiên trở lại, mà chờ được người tới kiếm chuyện.
Người tới có 3 người, Diệp Thiên Trần và bạn của hắn ta, Lâm Hà và Lê Văn.
Lâm Hà thấy chỗ ngồi chuyên dụng của bọn họ bị chiếm, rất không vui nhìn Thẩm Lăng: "Bạn học, chỗ này là của bọn tôi, cậu mau nhường chỗ lẹ đi."
Mau nhường chỗ lẹ đi? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy? Kỷ Tú Hiên sao?
Diệp Thiên Trần không nói gì, chỉ bưng mâm đứng nhìn. Hắn ta sẽ không nhúng tay vào những chuyện vặt vãnh như vầy, tốt nhất là giải quyết cho lẹ, hắn ngại phiền phức.
Thẩm Lăng đổi giọng, rụt rè nói: "Nhưng mà tôi đã giành chỗ này trước rồi."
Lâm Hà kiên nhẫn giải thích: "Bạn học, đây là chỗ ngồi cố định của bọn tôi từ năm lớp 10 rồi. Cả trường ai cũng biết, cậu ngồi đây không đi là làm khó tụi này lắm."
Bọn học là học sinh xuất sắc, hằng năm được cử đi thi đấu giành về cho trường không biết bao nhiêu huy chương, cúp, giấy khen. Một cái bàn ăn mà thôi, ai cũng phải nể mặt mũi bọn họ. Có mấy người có thể giỏi hơn bọn họ sao? Không có!
Nhiều khi bị người khác nịnh hót lấy lòng quen rồi, sẽ thành thói quen, thói quen ngang ngược, tự cho là mình giỏi hơn người.
Thẩm Lăng vẫn ngồi cứng, không nói gì.
Lạc Minh Vũ đi nhà ăn tìm Diệp Thiên Trần thì gặp phải cảnh này: "Thiên Trần, làm sao vậy?" Thằng tóc tai bù xù, cặp kính dày cộm này nhìn quen quen.
Diệp Thiên Trần gương mặt nhu hòa hơn một chút, đáp: "Có người giành chỗ ngồi của chúng tớ."
Lạc Minh Vũ bình thường cũng hay đem cơm hộp ra ngồi ăn chung với tụi Diệp Thiên Trần, nên bàn ghế 4 người đều có phần.
Cậu ta nhìn qua Thẩm Lăng, nhíu mày khó xử, nhưng vẫn mềm nhẹ nói: "Bạn học này, rất xin lỗi cậu nhưng mà chúng tôi ngồi đây đã quen rồi. Có thể nhường không?"
Lạc Minh Vũ nói chuyện rất dễ nghe, còn thái độ thành khẩn làm tụi Diệp Thiên Trần cảm thấy Thẩm Lăng mới là đứa vô cớ gây rối, thích gây sự.
Thẩm Lăng không thích phiền phức, hắn xoắn xuýt: "Chỗ ngồi thì-" Nhường mấy người đó, nằm đây ngủ luôn cũng được.
Chưa để hắn nói xong, Lê Văn là đứa nóng tính đã nắm cổ áo hắn lên, quát: "Kêu mày nhường thì nhường đi, cà rề cà mò làm gì!"
Những người còn lại khoanh tay đứng nhìn, bọn họ cũng phiền những loại người làm hỏng không khí như hắn. Nhường chỗ ngồi thì chết à?
Lạc Minh Vũ khuyên cũng khuyên rồi, không trách cậu ta được nha, là tại Thẩm Lăng cố chấp.
Thẩm Lăng từ lúc ban đầu đã định nhường chỗ cho bọn họ để đỡ bớt rắc rối, ai biết thằng Lâm Hà lại hống hách như vậy, hai chữ "làm ơn" thì không nói, còn ra lệnh cho hắn đi chỗ khác nữa chứ. Đâu ra? Học sinh giỏi thì ở trường học có thể đi ngang à?
Thẩm Lăng đơn giản để Lê Văn nắm cổ áo luôn, hắn không phản kháng vì hắn ngắm thấy Kỷ Tú Hiên đã mua cơm trở lại. Chờ cậu ra tay dạy dỗ bọn họ một trận, làm đại ca thì phải nâng niu đàn em, đúng không?
Lạc Minh Vũ tỏ vẻ muốn can lại cả hai người, cậu ta vội vàng khuyên nhủ: "Lê Văn cậu làm gì vậy, không được đánh bạn học." Diệp Thiên Trần còn đang nhìn, cậu ta phải ra vẻ rộng lượng, thiện lương một chút.
Kỷ Tú Hiên hai tay bưng hai mâm, vui sướng nhìn phần ăn được cậu trả giá với cô đầu bếp lúc nãy. Cậu nhìn dáo dác khắp nơi không thấy Thẩm Lăng đâu, trái lại học sinh trở nên nhiều hơn, hay đúng hơn là tụ tập lại một chỗ, hóng hớt gì đó.
Hôm nay nhà ăn còn bán cái gì món mới mà cậu bỏ lỡ sao?
Danh sách chương