Người bị hại đã lên tiếng cho thấy lập trường, mấy anh trai cũng không thể ép buộc Kỷ Tú Hiên tha thứ Lạc Minh Vũ. Nếu đổi lại là bọn họ bị bôi nhọ, bị nhục nhã, bị người không quen biết chửi xối xả, cũng sẽ buồn bực không vui.
Kỷ Tú Hiên bề ngoài thì mềm mỏng như nhân bánh pía vậy thôi, chứ nội tâm còn cứng hơn kim cương. Nhất là, đối với những người họ Lạc, cùng chung huyết thống nhưng dòng máu này không phải ấm áp, mà là lạnh lẽo.
Phòng khách lâm vào im lặng, ai cũng không có lập trường mở miệng, Lạc Minh Huyền cũng vậy, hắn không có tư cách gì cầu xin cho Lạc Minh Vũ, nhưng vẫn cố gắng: "Tú Hiên, anh biết em không thoải mái, nhưng Minh Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, xúc động nên mới ghen ghét em."
Kỷ Tú Hiên hài hước nhìn hắn, câu câu đều là châm chọc: "Nếu không Lạc Minh Vũ có hôn ước với Diệp Thiên Trần. Tôi còn tưởng là anh muốn nuôi con dâu từ bé đó. Sao? Cậu ta nhỏ còn tôi lớn tuổi lắm chắc? Cho xin đi, là các người giáo dục có vấn đề, đừng có trốn tránh trách nhiệm."
Cả đám anh lớn chấn động: "..." Kỷ Tú Hiên tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ trưởng thành hơn xa bọn họ nghĩ. Ai cũng thấy mình có một phần thất trách, từ phân đoạn nào, Lạc Minh Vũ ra vấn đề chứ? Lạc Minh Huyền tay đặt trên ghế không tự chủ được siết chặt, hắn thất thố giải thích: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, anh không có súc vật đến nổi xuống tay với em trai của mình đâu!"
Trong thời gian vừa qua đúng là hắn có gần gũi với Lạc Minh Vũ thật, nhưng không phải cảm giác thích, mà là hắn muốn cho Lạc Minh Vũ cơ hội thành thật với hắn tất cả. Nếu không đừng trách hắn không niệm tình xưa.
Kỷ Tú Hiên là người trọng sinh, sao có thể tin: "Anh chối thì chối đi, chỉ cần lòng tôi hiểu rõ là được."
Cậu liếc mắt nhìn Lạc Minh Vũ đang khóc không ngừng ở đối diện, mệt mỏi mà nói: "Sẵn đây tôi nói luôn. Tôi, Kỷ Tú Hiên, thật sự không cần tình cảm rẻ rúng của các anh đâu. Làm ơn, để tôi yên đi."
"..." Cậu gọi tình cảm chân thành của bọn họ là, rẻ tiền sao?
Lạc Minh Tuyền xúc động nhất, cậu là người anh đón về nhà, từ lúc đầu bài xích cho đến chấp nhận. Họ đang muốn mở lòng hơn với cậu, mà cậu nỡ lòng nào vứt bỏ nó.
Lạc Minh Yến chỉ số thông minh không cao nhưng cũng nghe ra, có chút bất an: "Em đừng đùa, chúng ta là anh em đó?"
Kỷ Tú Hiên làm như nghe được cái gì đó buồn cười lắm: "Anh em? Các anh, một người cũng không xứng làm anh tôi. Khoa học kĩ thuật bây giờ phát đạt như vậy, tôi đi đổi máu thì anh em cũng chẳng phải đâu."
"..." Kỷ Tú Hiên sẽ không nói dối.
Lạc Minh Vũ không thể tin nổi trừng lớn mắt, cũng không khóc nữa. Kỷ Tú Hiên nói thật? Vậy bao công sức cậu ta bỏ ra chẳng phải là mua dây buộc mình sao!?
Kỷ Tú Hiên đứng lên, đeo cặp lên vai: "Yên tâm đi, gia sản của mấy người tôi không-"
Choang!
Ba Lạc bùng nổ từ trên cầu thang bước xuống, đập bể ly trà thị uy: "Tao chưa chết mà mày đã muốn chiếm gia sản rồi? Súc sinh! Di chúc không có phần mày đâu!"
Mẹ Lạc mắt sắc thấy Lạc Minh Vũ khóc sưng mắt, đau lòng đi nhanh qua dỗ dành cậu ta. Kỷ Tú Hiên thì thôi bỏ đi, bây giờ nói chuyện với nhau còn khó, vẫn là chờ một thời gian nữa đã.
Kỷ Tú Hiên ngoái lỗ tai: "Chưa gì mà thính lực của ông có vấn đề rồi, ai thèm di chúc của ông?" Cậu bây giờ có việc làm có tiền lương rồi, mấy đồng của Lạc gia mới không thèm.
Ba Lạc tức tới đỡ cầu thang, mẹ Lạc quát: "Con ít nói lại vài câu đi, ba con già rồi, lại còn ức hiếp em nhỏ nữa! Sao không lên đầu chúng ta ngồi luôn đi!" Nơi nào là đem con về chăm sóc để nó báo hiếu? Nó không chọc mình tức chết vào bệnh viện đã tạ ơn trời đất rồi.
Lạc Minh Uyên trước nay nói chuẩn vào trọng tâm: "Hai người hiểu lầm, Tú Hiên là người bị hại, không ai bắt nạt Minh Vũ."
Năm anh em động tác nhất trí che chở cho Kỷ Tú Hiên, coi như còn chút tình người. À không, phải nói là trí thông minh online, không bị Lạc Minh Vũ hàng trí.
Giằng co nữa cũng không có kết quả, Kỷ Tú Hiên quyết đoán liên hệ Thẩm Lăng, qua chỗ hắn ở ké. Lạc gia lục đục nội bộ, kệ bọn họ. Xe đạp cậu còn dựng ngoài sân.
Lạc Minh Yến cũng chuồn ra ngoài, thấy cậu dắt xe đạp ra, khó hiểu: "Tối rồi còn đi đâu vậy?"
Kỷ Tú Hiên bỏ cặp xách vào rổ xe: "Đi kiếm bạn trai." Đạp bàn đạp đi xa.
"??" Em nó có bạn trai hồi nào vậy?
_______
Khu chung cư Tây Lễ.
Thẩm Lăng đã sớm chờ ở dưới, Kỷ Tú Hiên gọi đến tá túc làm hắn kinh ngạc. Thẩm gia cơ bản là đang diễn phim cung đấu, ông nội Thẩm Lăng là Thẩm Hiền cứ như hoàng đế sắp về hưu, Thẩm Hải, Thẩm Khương tranh thủ lấy lòng ông cụ. Thẩm Minh vẫn còn ở Thẩm gia, nhưng đãi ngộ xưa đâu bằng nay. Hắn thì không thèm một cái Thẩm gia nho nhỏ đâu.
Thẩm Nghiên nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, nay thấy hắn thay đổi thành như vậy, định chuốc thuốc hắn hãm hại hắn gánh tội cưỡng x chị ruột. Thẩm Lăng cũng không ngu, ngay lập tức liền trong ngày dọn ra ngoài ở.
Thẩm Nghiên thật biết chơi, hắn nghĩ, cũng tới lúc cho con chị này biết mùi phản phệ.
Kỷ Tú Hiên bề ngoài thì mềm mỏng như nhân bánh pía vậy thôi, chứ nội tâm còn cứng hơn kim cương. Nhất là, đối với những người họ Lạc, cùng chung huyết thống nhưng dòng máu này không phải ấm áp, mà là lạnh lẽo.
Phòng khách lâm vào im lặng, ai cũng không có lập trường mở miệng, Lạc Minh Huyền cũng vậy, hắn không có tư cách gì cầu xin cho Lạc Minh Vũ, nhưng vẫn cố gắng: "Tú Hiên, anh biết em không thoải mái, nhưng Minh Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, xúc động nên mới ghen ghét em."
Kỷ Tú Hiên hài hước nhìn hắn, câu câu đều là châm chọc: "Nếu không Lạc Minh Vũ có hôn ước với Diệp Thiên Trần. Tôi còn tưởng là anh muốn nuôi con dâu từ bé đó. Sao? Cậu ta nhỏ còn tôi lớn tuổi lắm chắc? Cho xin đi, là các người giáo dục có vấn đề, đừng có trốn tránh trách nhiệm."
Cả đám anh lớn chấn động: "..." Kỷ Tú Hiên tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ trưởng thành hơn xa bọn họ nghĩ. Ai cũng thấy mình có một phần thất trách, từ phân đoạn nào, Lạc Minh Vũ ra vấn đề chứ? Lạc Minh Huyền tay đặt trên ghế không tự chủ được siết chặt, hắn thất thố giải thích: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, anh không có súc vật đến nổi xuống tay với em trai của mình đâu!"
Trong thời gian vừa qua đúng là hắn có gần gũi với Lạc Minh Vũ thật, nhưng không phải cảm giác thích, mà là hắn muốn cho Lạc Minh Vũ cơ hội thành thật với hắn tất cả. Nếu không đừng trách hắn không niệm tình xưa.
Kỷ Tú Hiên là người trọng sinh, sao có thể tin: "Anh chối thì chối đi, chỉ cần lòng tôi hiểu rõ là được."
Cậu liếc mắt nhìn Lạc Minh Vũ đang khóc không ngừng ở đối diện, mệt mỏi mà nói: "Sẵn đây tôi nói luôn. Tôi, Kỷ Tú Hiên, thật sự không cần tình cảm rẻ rúng của các anh đâu. Làm ơn, để tôi yên đi."
"..." Cậu gọi tình cảm chân thành của bọn họ là, rẻ tiền sao?
Lạc Minh Tuyền xúc động nhất, cậu là người anh đón về nhà, từ lúc đầu bài xích cho đến chấp nhận. Họ đang muốn mở lòng hơn với cậu, mà cậu nỡ lòng nào vứt bỏ nó.
Lạc Minh Yến chỉ số thông minh không cao nhưng cũng nghe ra, có chút bất an: "Em đừng đùa, chúng ta là anh em đó?"
Kỷ Tú Hiên làm như nghe được cái gì đó buồn cười lắm: "Anh em? Các anh, một người cũng không xứng làm anh tôi. Khoa học kĩ thuật bây giờ phát đạt như vậy, tôi đi đổi máu thì anh em cũng chẳng phải đâu."
"..." Kỷ Tú Hiên sẽ không nói dối.
Lạc Minh Vũ không thể tin nổi trừng lớn mắt, cũng không khóc nữa. Kỷ Tú Hiên nói thật? Vậy bao công sức cậu ta bỏ ra chẳng phải là mua dây buộc mình sao!?
Kỷ Tú Hiên đứng lên, đeo cặp lên vai: "Yên tâm đi, gia sản của mấy người tôi không-"
Choang!
Ba Lạc bùng nổ từ trên cầu thang bước xuống, đập bể ly trà thị uy: "Tao chưa chết mà mày đã muốn chiếm gia sản rồi? Súc sinh! Di chúc không có phần mày đâu!"
Mẹ Lạc mắt sắc thấy Lạc Minh Vũ khóc sưng mắt, đau lòng đi nhanh qua dỗ dành cậu ta. Kỷ Tú Hiên thì thôi bỏ đi, bây giờ nói chuyện với nhau còn khó, vẫn là chờ một thời gian nữa đã.
Kỷ Tú Hiên ngoái lỗ tai: "Chưa gì mà thính lực của ông có vấn đề rồi, ai thèm di chúc của ông?" Cậu bây giờ có việc làm có tiền lương rồi, mấy đồng của Lạc gia mới không thèm.
Ba Lạc tức tới đỡ cầu thang, mẹ Lạc quát: "Con ít nói lại vài câu đi, ba con già rồi, lại còn ức hiếp em nhỏ nữa! Sao không lên đầu chúng ta ngồi luôn đi!" Nơi nào là đem con về chăm sóc để nó báo hiếu? Nó không chọc mình tức chết vào bệnh viện đã tạ ơn trời đất rồi.
Lạc Minh Uyên trước nay nói chuẩn vào trọng tâm: "Hai người hiểu lầm, Tú Hiên là người bị hại, không ai bắt nạt Minh Vũ."
Năm anh em động tác nhất trí che chở cho Kỷ Tú Hiên, coi như còn chút tình người. À không, phải nói là trí thông minh online, không bị Lạc Minh Vũ hàng trí.
Giằng co nữa cũng không có kết quả, Kỷ Tú Hiên quyết đoán liên hệ Thẩm Lăng, qua chỗ hắn ở ké. Lạc gia lục đục nội bộ, kệ bọn họ. Xe đạp cậu còn dựng ngoài sân.
Lạc Minh Yến cũng chuồn ra ngoài, thấy cậu dắt xe đạp ra, khó hiểu: "Tối rồi còn đi đâu vậy?"
Kỷ Tú Hiên bỏ cặp xách vào rổ xe: "Đi kiếm bạn trai." Đạp bàn đạp đi xa.
"??" Em nó có bạn trai hồi nào vậy?
_______
Khu chung cư Tây Lễ.
Thẩm Lăng đã sớm chờ ở dưới, Kỷ Tú Hiên gọi đến tá túc làm hắn kinh ngạc. Thẩm gia cơ bản là đang diễn phim cung đấu, ông nội Thẩm Lăng là Thẩm Hiền cứ như hoàng đế sắp về hưu, Thẩm Hải, Thẩm Khương tranh thủ lấy lòng ông cụ. Thẩm Minh vẫn còn ở Thẩm gia, nhưng đãi ngộ xưa đâu bằng nay. Hắn thì không thèm một cái Thẩm gia nho nhỏ đâu.
Thẩm Nghiên nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, nay thấy hắn thay đổi thành như vậy, định chuốc thuốc hắn hãm hại hắn gánh tội cưỡng x chị ruột. Thẩm Lăng cũng không ngu, ngay lập tức liền trong ngày dọn ra ngoài ở.
Thẩm Nghiên thật biết chơi, hắn nghĩ, cũng tới lúc cho con chị này biết mùi phản phệ.
Danh sách chương