Lăng Xuyên sau khi thu dọn hành lí của bản thân xong liền chạy đến hội họp với nhóm người Triệu Mặc.
Chỉ là, vừa bước vào phòng kí túc xá đã nhìn thấy Lâm Hàm giống như người mất hồn ngồi ở trên giường, mày của hắn liền không khỏi nhíu chặt lại.
Hắn tiến về phía Triệu Mặc còn đang bận rộn thu dọn kia, vừa giúp một tay vừa nhỏ giọng dò hỏi.
“Em ấy làm sao vậy? Rốt cục là xảy ra chuyện gì?!”.
Hắn vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt cậu, thấy cậu vẫn cứ như vậy, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Cái tên thượng tướng vừa rồi chúng ta gặp, chính là kẻ đã cưỡng ép đánh dấu em ấy!”.
Triệu Mặc cũng không nhiều lời, chỉ đè thấp thanh giọng, mọi câu từ hàm ý đều gói gọn trong một câu.
Hắn tin rằng, cho dù bản thân không nói ra, Lăng Xuyên cũng rõ hơn ai hết.
Vì dù sao, mỗi người dù ít dù nhiều, ngoại trừ Lâm Hàm đã mất đi kí ức ban đầu thì chắc hẳn từ nhỏ, ai cũng đều đã được phổ cập qua những loại kiến thức cơ bản này.
Bất kể là Alpha, Omega hay Beta, chỉ cần vừa tròn bảy tuổi sẽ tiến hành giám định mã gen, sau đó được gửi đến các trường học.
Ở đây, bọn họ sẽ được phổ cập những kiến thức chuyên sâu hơn về giới tính của mình và cả những giới tính còn lại.
Bởi vì con người ở tinh hệ phát dục khá sớm và còn tùy theo thể trạng từng người.
Chính vì thế mà từ nhỏ bọn họ đã phải học những kiến thức liên quan đến vấn đề này.
Và kể cả cách ứng phó khi lâm vào tình trạng phát tình không thể kiểm soát hoặc gặp phải Omega đương trong kỳ phát tình.
Song song với đó, bọn họ còn được học thêm về các kiến thức liên quan đến thứ gọi là “ấn ký” kia.
Cho nên, Triệu Mặc mới chỉ nói đến bấy nhiêu thôi, Lăng Xuyên cũng đã tự nắm bắt được tình hình cụ thể.
Hắn chỉ nhíu mày suy tư một lúc liền buông đồ trong tay xuống, từng bước một tiến về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Lâm Hàm thấy hắn đến gần thì chỉ quay lại nhìn hắn một cái, sau đó lại thẩn thờ phóng tầm mắt về phía bầu trời.
"Tôi biết, bây giờ em đang rất khó chịu, rất trống rỗng, cảm thấy rất không thoải mái.
Đây chính là tác dụng của cái này, ‘ấn ký’.
Nhưng em biết không? Có những Omega kiên cường vẫn có thể vượt qua được ràng buộc của ấn ký.
Và em, cũng đã rất kiên cường mà, phải không?.
Em không nên cảm thầy lo lắng về nó, em làm được như vậy, đã là rất tốt rồi.
Đừng như vậy nữa có được không? Nhìn em cứ như người mất hồn làm tôi cũng cảm thấy rất khó chịu!".
Lăng Xuyên đưa tay vuốt ve ấn ký đang lúc ẩn lúc hiện sau gáy cậu, giọng điện hắn hết sức ôn nhu.
Hai tay dịu dàng ôm lấy cậu vào lòng mình mà vỗ về.
Nghe những lời an ủi động viên đó, Lâm Hàm không hiểu sao lại rất muốn khóc.
Phải chăng cậu đã quá yếu đuối khi dễ dàng khóc vì những lời như vậy?.
Nhưng, hiện tại trong cơ thể cậu có cảm giác lạ lắm.
Nó khiến cậu trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, hiện tại cậu rất cần một bờ vai vững chãi để dựa vào.
Cần một người đủ tin cậy để nương tựa.
Mà hiện tại, nằm trong vòng tay ấm áp của Lăng Xuyên, trái tim cậu giống như được xoa dịu.
______________________
Đợi bọn họ thu xếp xong thì đã là ba giờ chiều.
Mọi người lúc này ai cũng đã đói rã rời, nhưng nghĩ đến những món ngon hơn hai tháng chưa được nếm lại ở nhà ăn thì tinh thần liền phấn chấn hơn hẳn.
Lâm Hàm sau khi được động viên an ủi, tâm trạng đã tốt hơn phần nào.
Thế nhưng, trên đường đến nhà ăn, cậu lại thông qua ‘ấn ký’ cảm ứng được Mục Diệc Thần đang ở rất gần chỗ này.
Tâm trạng vừa mới tốt lên liền đã chùng xuống, cậu cúi đầu rũ mi, cố gắng xóa đi loại cảm ứng chết tiệc này, nhưng cho dù có làm thế nào thì cậu vẫn bị nó ràng buộc lấy.
Lâm Hàm cố gắng hít thở sâu vài lần, điều hòa tâm trạng đang ngày một hỗn loạn của mình.
Bước chân cũng nhanh hơn một chút, cậu muốn mau chóng đến nhà ăn, nếu không cứ đứng ở nơi này, bị loại cảm ứng này chi phối cậu sẽ không chịu đựng nổi mất.
Đến nhà ăn, cơm còn chưa ăn xong, Lâm Hàm đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Có một loại cảm giác gì đó đang điên cuồng kêu gào, nó muốn được thoát ra ngoài, chiếm hữu, điều khiển lấy cơ thể cậu.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên ở phía bên ngoài Mục Diệc Thân đang từng bước chậm rãi đến gần về phía này.
“Tôi có thể ngồi ở chỗ này chứ?!”.
Mục Diệc Thần tự mình kéo thêm một cái ghế rồi rất tự nhiên ngồi xuống.
Hắn bâng quơ hỏi một câu cho có lệ, cũng không biết là hữu ý hay vô tình lại ngồi ngay đối diện trước mặt Lâm Hàm.
“Có thể có thể.
Ngài thượng tướng cứ tự nhiên nhé!”.
Lý Bân_ Người hồn nhiên không nhận ra không khí bất thường giữa bọn hắn rất tự nhiên mà chào đón Mục Diệc Thần.
Vũ Chiêu cũng đã nhận ra được người đến rốt cục là người nào.
Lúc nãy vì đột ngột gặp lại nên hắn không nhớ ra người này là ai, nhưng mà hiện tại nhìn sắc mặt của ba người Lâm Hàm, hắn liền đột nhiên nhận ra.
Đây không phải là tên hắn đã gặp ở quán bar lần đó, và cũng chính là kẻ đã đánh dấu Lâm Hàm à? Hắn làm gì ở đây? Xuất hiện là có mục đích gì?
Có phải hay không là đến nhằm về phía Lâm Hàm? Chức vụ của hắn còn cao như vậy, nếu thật sự bị hắn gây khó dễ thì bọn họ cũng rất khó sống.
Vũ Chiêu nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hàm, mắt thấy cậu không được tự nhiên cho lắm liền nháy mắt ra hiệu cho Lý Bân vẫn còn đang thao thao bất tuyệt kia im miệng lại.
Nhìn thấy Vũ Chiêu cứ liên tục chau mày nháy mắt với mình, Lý Bân cũng không hiểu làm sao liền hỏi một câu xanh rờn.
“Mắt cậu làm sao vậy? Nổi mục nhọt à?!”.
Vũ Chiêu lúc này quả thực là tức đến muốn thổ huyết, gương mặt cũng trướng thành màu gan heo.
Quả thực có xúc động muốn xông đến đấm cho tên đầu heo này một trận mà..
Chỉ là, vừa bước vào phòng kí túc xá đã nhìn thấy Lâm Hàm giống như người mất hồn ngồi ở trên giường, mày của hắn liền không khỏi nhíu chặt lại.
Hắn tiến về phía Triệu Mặc còn đang bận rộn thu dọn kia, vừa giúp một tay vừa nhỏ giọng dò hỏi.
“Em ấy làm sao vậy? Rốt cục là xảy ra chuyện gì?!”.
Hắn vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt cậu, thấy cậu vẫn cứ như vậy, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Cái tên thượng tướng vừa rồi chúng ta gặp, chính là kẻ đã cưỡng ép đánh dấu em ấy!”.
Triệu Mặc cũng không nhiều lời, chỉ đè thấp thanh giọng, mọi câu từ hàm ý đều gói gọn trong một câu.
Hắn tin rằng, cho dù bản thân không nói ra, Lăng Xuyên cũng rõ hơn ai hết.
Vì dù sao, mỗi người dù ít dù nhiều, ngoại trừ Lâm Hàm đã mất đi kí ức ban đầu thì chắc hẳn từ nhỏ, ai cũng đều đã được phổ cập qua những loại kiến thức cơ bản này.
Bất kể là Alpha, Omega hay Beta, chỉ cần vừa tròn bảy tuổi sẽ tiến hành giám định mã gen, sau đó được gửi đến các trường học.
Ở đây, bọn họ sẽ được phổ cập những kiến thức chuyên sâu hơn về giới tính của mình và cả những giới tính còn lại.
Bởi vì con người ở tinh hệ phát dục khá sớm và còn tùy theo thể trạng từng người.
Chính vì thế mà từ nhỏ bọn họ đã phải học những kiến thức liên quan đến vấn đề này.
Và kể cả cách ứng phó khi lâm vào tình trạng phát tình không thể kiểm soát hoặc gặp phải Omega đương trong kỳ phát tình.
Song song với đó, bọn họ còn được học thêm về các kiến thức liên quan đến thứ gọi là “ấn ký” kia.
Cho nên, Triệu Mặc mới chỉ nói đến bấy nhiêu thôi, Lăng Xuyên cũng đã tự nắm bắt được tình hình cụ thể.
Hắn chỉ nhíu mày suy tư một lúc liền buông đồ trong tay xuống, từng bước một tiến về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Lâm Hàm thấy hắn đến gần thì chỉ quay lại nhìn hắn một cái, sau đó lại thẩn thờ phóng tầm mắt về phía bầu trời.
"Tôi biết, bây giờ em đang rất khó chịu, rất trống rỗng, cảm thấy rất không thoải mái.
Đây chính là tác dụng của cái này, ‘ấn ký’.
Nhưng em biết không? Có những Omega kiên cường vẫn có thể vượt qua được ràng buộc của ấn ký.
Và em, cũng đã rất kiên cường mà, phải không?.
Em không nên cảm thầy lo lắng về nó, em làm được như vậy, đã là rất tốt rồi.
Đừng như vậy nữa có được không? Nhìn em cứ như người mất hồn làm tôi cũng cảm thấy rất khó chịu!".
Lăng Xuyên đưa tay vuốt ve ấn ký đang lúc ẩn lúc hiện sau gáy cậu, giọng điện hắn hết sức ôn nhu.
Hai tay dịu dàng ôm lấy cậu vào lòng mình mà vỗ về.
Nghe những lời an ủi động viên đó, Lâm Hàm không hiểu sao lại rất muốn khóc.
Phải chăng cậu đã quá yếu đuối khi dễ dàng khóc vì những lời như vậy?.
Nhưng, hiện tại trong cơ thể cậu có cảm giác lạ lắm.
Nó khiến cậu trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, hiện tại cậu rất cần một bờ vai vững chãi để dựa vào.
Cần một người đủ tin cậy để nương tựa.
Mà hiện tại, nằm trong vòng tay ấm áp của Lăng Xuyên, trái tim cậu giống như được xoa dịu.
______________________
Đợi bọn họ thu xếp xong thì đã là ba giờ chiều.
Mọi người lúc này ai cũng đã đói rã rời, nhưng nghĩ đến những món ngon hơn hai tháng chưa được nếm lại ở nhà ăn thì tinh thần liền phấn chấn hơn hẳn.
Lâm Hàm sau khi được động viên an ủi, tâm trạng đã tốt hơn phần nào.
Thế nhưng, trên đường đến nhà ăn, cậu lại thông qua ‘ấn ký’ cảm ứng được Mục Diệc Thần đang ở rất gần chỗ này.
Tâm trạng vừa mới tốt lên liền đã chùng xuống, cậu cúi đầu rũ mi, cố gắng xóa đi loại cảm ứng chết tiệc này, nhưng cho dù có làm thế nào thì cậu vẫn bị nó ràng buộc lấy.
Lâm Hàm cố gắng hít thở sâu vài lần, điều hòa tâm trạng đang ngày một hỗn loạn của mình.
Bước chân cũng nhanh hơn một chút, cậu muốn mau chóng đến nhà ăn, nếu không cứ đứng ở nơi này, bị loại cảm ứng này chi phối cậu sẽ không chịu đựng nổi mất.
Đến nhà ăn, cơm còn chưa ăn xong, Lâm Hàm đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Có một loại cảm giác gì đó đang điên cuồng kêu gào, nó muốn được thoát ra ngoài, chiếm hữu, điều khiển lấy cơ thể cậu.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên ở phía bên ngoài Mục Diệc Thân đang từng bước chậm rãi đến gần về phía này.
“Tôi có thể ngồi ở chỗ này chứ?!”.
Mục Diệc Thần tự mình kéo thêm một cái ghế rồi rất tự nhiên ngồi xuống.
Hắn bâng quơ hỏi một câu cho có lệ, cũng không biết là hữu ý hay vô tình lại ngồi ngay đối diện trước mặt Lâm Hàm.
“Có thể có thể.
Ngài thượng tướng cứ tự nhiên nhé!”.
Lý Bân_ Người hồn nhiên không nhận ra không khí bất thường giữa bọn hắn rất tự nhiên mà chào đón Mục Diệc Thần.
Vũ Chiêu cũng đã nhận ra được người đến rốt cục là người nào.
Lúc nãy vì đột ngột gặp lại nên hắn không nhớ ra người này là ai, nhưng mà hiện tại nhìn sắc mặt của ba người Lâm Hàm, hắn liền đột nhiên nhận ra.
Đây không phải là tên hắn đã gặp ở quán bar lần đó, và cũng chính là kẻ đã đánh dấu Lâm Hàm à? Hắn làm gì ở đây? Xuất hiện là có mục đích gì?
Có phải hay không là đến nhằm về phía Lâm Hàm? Chức vụ của hắn còn cao như vậy, nếu thật sự bị hắn gây khó dễ thì bọn họ cũng rất khó sống.
Vũ Chiêu nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hàm, mắt thấy cậu không được tự nhiên cho lắm liền nháy mắt ra hiệu cho Lý Bân vẫn còn đang thao thao bất tuyệt kia im miệng lại.
Nhìn thấy Vũ Chiêu cứ liên tục chau mày nháy mắt với mình, Lý Bân cũng không hiểu làm sao liền hỏi một câu xanh rờn.
“Mắt cậu làm sao vậy? Nổi mục nhọt à?!”.
Vũ Chiêu lúc này quả thực là tức đến muốn thổ huyết, gương mặt cũng trướng thành màu gan heo.
Quả thực có xúc động muốn xông đến đấm cho tên đầu heo này một trận mà..
Danh sách chương