Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Hàm, Mục Diệc Thần chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Hắn từ trên ghế đứng dậy, từng bước một ép sát về phía cậu.
“Anh…anh muốn làm gì?!”.

Lâm Hàm vừa lùi lại vừa cảnh giác nhìn hắn.
Mục Diệc Thần chống tay lên vách tường, ép sát Lâm Hàm, vây hãm ở trong lồng ngực mình, cúi đầu ám muội thì thầm vào tai cậu.
“Em không biết cũng là điều đương nhiên thôi.

Vì dù sao…trong hai tháng em rèn luyện trong rừng, Tinh hệ đã xảy ra rất nhiều biến đổi nghiêng trời lệch đất!”.
Hắn nói tới đây liền dừng lại, sau đó quan sát sắc mặt vừa căng thẳng vừa hoang mang của Lâm Hàm, tựa như đó là một thú vui gì đó rất thích thú.
"Có biết vì sao Quân Bộ lại ban phát đặc ân cho các em cơ hội gia nhập hay không?.

Đây vốn cũng không phải đặc ân, nó là…một cái bẫy lớn đấy.
Nếu như không đủ cơ trí cùng thực lực để thoát ra thì, chỉ có một con đường chết!".
Nghe hắn nói tới đây, Lâm Hàm liền không khỏi càng thêm hoang mang.

Quả thực chuyện bọn họ được đặc cách cho vào Quân Bộ là một chuyện rất kỳ lạ.
Quân Bộ là nơi nào chứ? Không phải cứ cố gắng là vào được.

Chẳng những phải có thực lực cường đại, quyền lực trong tay cũng tầm cỡ nhất định mới có thể gia nhập.
Cho nên, để một đám nhóc còn đang học tập quân sự tại trường học tham gia vào Quân Bộ, chuyện này nghe thế nào cũng hết sức nực cười.
Rốt cục là trong hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?!.
"Gần đây, các hành tinh lân cận đã xảy ra các cuộc chiến đẫm máu.

Nguyên nhân, là do trùng tộc xâm lấn gây nên.
Quân Bộ hiện tại vì để gia tăng phòng thủ và lực lượng chiến đấu, cho nên mới gấp rút tuyển thêm nhiều người vào như vậy!".

Rốt cục thưởng thức vẻ mặt vừa tò mò vừa hoang mang của Lâm Hàm đủ, Mục Diệc Thần mới chậm rãi nói tiếp.
"Còn việc vì sao tôi lại nói, với thực lực vượt trội nhưng lại không có chỗ dựa như em là một mối hiểm họa.
Biết vì sao không?
Hiện tại, vì để bảo vệ toàn vẹn gia tộc của chính mình trước mối nguy cơ xảy ra chiến tranh.

Các ‘ông lớn’ bên trên đã gấp rút truy lùng nhân tài để ‘cống hiến’ vì gia tộc mình.
‘Cống hiến’ này bao gồm cả thể xác và linh hồn cũng sẽ bị ràng buộc.

Nếu sa lưới, sẽ vĩnh viễn mất đi tự do, phải trở thành một con chó trung thành, mặc bọn họ tùy ý sai khiến.
Đồng dạng, em hiện tại đang đứng chênh vênh trên bờ vực ấy.


Nếu không có chỗ dựa đủ vững chắc thì một khi các ‘ông lớn’ kia tìm ra em và ra tay, thì không chỉ em, mà cả trên dưới Lâm gia cũng gặp họa!
Họ có rất nhiều cách để khiến em quy phục dưới trướng, tỉ như phá hủy Lâm gia, cũng tựa như bắt nhốt người nhà của em.

Hoặc bất cứ thứ gì em để tâm đến, đều sẽ bị nhắm đến!
Nhưng, nếu như em tìm được chỗ dựa đủ lớn, thì bọn họ sẽ không dám động tới một sợi tóc của em".
Mục Diệc Thần nói đến đây thì nhếch môi, dửng dưng quan sát sắc mặt của Lâm Hàm, tựa như không bỏ qua dù chỉ là một giây một phút nào.
Lâm Hàm quả thực cũng không ngờ còn có loại sự tình này.

Nếu đúng như lời Mục Diệc Thần nói, vậy cậu hiện tại phải làm sao vây giờ?.
Nếu bọn họ muốn đối phó cậu, cậu có thể chiến một trận sống còn với họ.

Nhưng cậu bây giờ còn có một Lâm gia cần phải bảo vệ, mà bây giờ, cậu còn chưa có cái loại thực lực ấy.
Bảo cậu tìm chỗ dựa vững chắc, vậy phải đi đâu tìm bây giờ?!.
“Không cần lo lắng, cũng không cần phải tìm ở đâu xa.

Chỗ dựa vững chắc mà em muốn tìm, chẳng phải đã đứng ngay ở trước mặt em rồi ư?!”.
Dường như đọc được suy nghĩ của Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cũng rất đúng lý hợp tình mà nói ra lời này.

Nói xong, tay còn thuận tiện vòng xuống siết chặt lấy thắt lưng cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt chính mình.
Đối mặt với gương mặt tuấn mỹ vô trù cùng mùi hương hormone quyến rũ chết người kia của hắn.

Tay chân Lâm Hàm lúc này đã muốn nhũn ra tới nơi, nhưng cậu vẫn cố kìm nén duy trì tỉnh táo.
“Không tin tôi sao? Tôi bây giờ đã là thượng tướng, bảo vệ em, bảo vệ cả Lâm gia chu toàn hoàn mỹ không chút tổn hao.


Loại việc này, tôi vẫn có khả năng làm được.

Dù sao, em cũng là Omega của tôi mà, có đúng không?!”.
Mục Diệc Thần vùi đầu vào hõm cổ Lâm Hàm, ám muội hít ngửi hương thơm chỉ thuộc về riêng mình cậu.

Tay đưa ra sau gáy cậu, vuốt ve ấn ký mà hắn đã để lại ở nơi đó.
“Không trả lời, tôi xem như em đã đồng ý rồi!”.

Mục Diệc Thần thấy cậu vẫn trầm mặc, có lẽ vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ, cho nên hắn không muốn chờ đợi nữa mà trực tiếp chọn đáp án bản thân muốn.
“Và đổi lại, em phải ở chung phòng ký túc xá với tôi!”.

Mục Diệc Thần tay lướt nhanh trên bảng điện tử, tùy ý sửa lại thông tinh dị năng, thể lực, tinh thần lực của Lâm Hàm xuống cấp A, sau đó liền loại trừ hết tất cả dấu vết có liên quan.
Lâm Hàm nghe điều kiện của hắn, không khỏi càng thêm do dự.

Nhưng, bây giờ cậu còn có cách nào khác nữa sao?.
“Đi thôi, đưa em đến nơi ở mới của chúng ta!”.

Mục Diệc Thần đạt được mục đích, nụ cười trên môi ngày càng sâu.

Hắn thu dọn xong tư liệu liền đứng dậy, ngoái đầu ra hiệu cho Lâm Hàm vẫn còn đang ngẩn người ở phía sau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện