Đêm đến, Lâm Hàm nằm ở trên giường, chăn quấn lên người kín mít không khác nào con nhộng.
Cậu cố gắng nắm sát mép giường bên kia nhất có thể, xem như tránh được bao xa liền tính bấy nhiêu.
Chỉ là, lăn qua lộn lại mãi mà chẳng ngủ được, chắc là do lạ chỗ chăng?.
Cậu len lén hé mắt nhìn sang phía bàn làm việc vẫn còn đang sáng đèn kia.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm rồi, thế nhưng Mục Diệc Thần vẫn còn đang bận rộn thống kê số liệu.
Nhìn góc mặt cương nghị, sống mũi cao cùng bờ môi mỏng hơi mím lại của hắn.
Không hiểu tại sao nhưng khi hắn nghiêm túc làm việc, cảm giác như…thực cuốn hút.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Hàm cứ như thế nằm ngây ngốc nhìn hắn.
Mãi đến khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai chạm nhau giữa không trung, Lâm Hàm lúc này mới hốt hoảng hoàn hồn.
Tự mắng bản thân thực không có tiền đồ, sau đó cậu lại quay mặt sang nơi khác, đem cả đầu cũng vùi luôn vào trong chăn.
Mãi đến khoảng một giờ sau, đèn ở chỗ bàn làm việc mới tắt, thế nhưng Lâm Hàm lúc này cũng vẫn chưa thể nào chợp mắt.
Mục Diệc Thần mở tủ đồ, lấy ra một cái áo choàng tắm, sau đó lại bước vào phòng tắm.
Tiếng nước róc rách êm tai nhanh chóng truyền tới màng nhĩ của Lâm Hàm.
Trong không gian yên tĩnh thế này, cậu có thể nghe đến thực rõ ràng, thực chân thật.
Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra…
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Hàm tự tát cho mình một cái, bên mặt truyền đến đau rát, cậu mới lấy lại được bình tĩnh.
Tiếng nước trong phòng tắm tắt hẳn, biết Mục Diệc Thần sắp ra đến, Lâm Hàm liền trùm chăn qua khỏi đầu, giả vờ như bản thân đương ngủ rất say.
Tiếng dép lê theo từng bước chân của hắn mà vang lên tiếng ‘bộp bộp’, tim Lâm Hàm lúc này cũng đập thình thịch theo.
Nhưng là, ngọai dự đoán của cậu, Mục Diệc Thần thế nhưng không ‘làm’ gì cả, mà là trực tiếp đi tắt đèn.
Rồi sau đó rất đoan đoan chính chính quay trở về giường mình.
Không hiểu tại sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Chờ chút đã, ‘hụt hẫng’ sao? Cậu đang cảm thấy ‘hụt hẫng’ sao??? Vậy có khác gì cậu đang mong chờ, Mục Diệc Thần sẽ ‘làm’ gì đó với cậu chứ???.
Lâm Hàm, cái đồ không có tiền đồ này? Chẳng lẽ Lăng Xuyên và Triệu Mặc còn chưa đủ để thõa mãn mày ư?!.
Lâm Hàm điên cuồng tự sỉ vã chính mình, thật hận không thể đem bản thân treo lên đánh một trận cho tỉnh ra.
Căn phòng lúc này chìm vào một mảng tối đen, Lâm Hàm ở trong chăn bất giác lại trở nên có chút căng thẳng.
Bên cạnh vang lên tiếng ‘xột xoạt’ rất nhỏ, có lẽ là tiếng Mục Diệc Thần đương đắp chăn.
Mặc dù cách nhau một khoảng, lại còn cách hai lớp chăn dày, thế nhưng Lâm Hàm vẫn có thể mơ hồ cảm nhân được mùi hormone của hắn.
Lâm Hàm nằm ở trong chăn, mặt mũi đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhịp thở gấp gáp.
Cũng không biết có phải là do bị ngộp hay không, nhưng cậu lại cảm thấy cơ thể nóng lên một cách bất thường.
Thế nhưng cậu vẫn đợi một lúc, sau khi nhịp thở của người bên cạnh đều đặn bình ổn, có vẻ như đã ngủ say.
Cậu mới dám ló đầu ra khỏi chăn.
Lâm Hàm cũng không biết vì sao, đêm nay lại khó ngủ như vậy.
Thêm vào đó, trong vô thức, cậu cứ muốn tiến gần về phía Mục Diệc Thần hơn nữa.
Ở trong mắt cậu, hắn đêm nay không hiểu tại sao lại đặc biệt cuốn hút, khiến cậu không thể rời mắt được.
Trong bóng đêm, nhờ có ánh trăng le lói rọi vào từ cửa sổ, Lâm Hàm vẫn có thể quan sát được rõ ràng đường nét gương mặt người nọ.
Quả thực là đẹp như tượng tạc, dường như hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào.
Mục Diệc Thần mặc trên người áo choàng tắm lõng lẽo, cổ áo xẻ sâu đến tận rốn.
Đai lưng cũng chỉ là treo lên cho có, chăn hắn đắp cũng chỉ đến ngang bụng.
Nằm ở tư thế này, hoàn toàn có thể phô bày ra hết xương quai xanh quyến rũ cùng lồng ngực rắn chắc.
Xuống chút nữa liền có thể nhín thấy hàng cơ bụng săn chắc nằm lấp ló sau lớp áo.
Nửa kín nửa hỡ, quả thực là dụ hoặc chết người.
Lâm Hàm bất tri bất giác nhìn hắn đến thất thần, tầm mắt dừng ở hàng cơ bụng kia liền giống như bị cố định lại, chỉ chăm chăm nhìn vào bên trong.
Cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Hàm lại cảm thấy cái áo Mục Diệc Thần mặc trên người thực vướng víu.
Vì thế, nghĩ là làm, cậu không chút do dự vươn tay.
Cứ như thế đem một bên áo hắn vạch ra.
Hàng cơ bụng săn chắc rắn rỏi lại đều đặn hoàn mỹ ngay tức khắc được phô bày lộ liễu ở ngay trước mắt.
Dụ hoặc cỡ này, ai mà kháng cự nỗi cơ chứ.
Tay Lâm Hàm lại một lần nữa chiến thắng lý trí, vươn ra trực tiếp sờ lên.
Xúc cảm đàn hồi lại săn chắc từ lòng bàn tay truyền đến khiến Lâm Hàm không khỏi nắn bóp thêm hai cái.
Sau đó, cậu mất mấy giây để định thần lại, Lâm Hàm lúc này lại muốn tát cho mình một cái thực mạnh.
Mày đang làm gì vậy a?? Làm như vậy với người đang ngủ thì có khác gì biếи ŧɦái cơ chứ?!!!.
Lâm Hàm nội tâm điên cuồng gào thét, tay cũng nhanh chóng rụt trở về.
Chỉ là, nửa đường lại bị một cánh tay khác giữ chặt lại..
Cậu cố gắng nắm sát mép giường bên kia nhất có thể, xem như tránh được bao xa liền tính bấy nhiêu.
Chỉ là, lăn qua lộn lại mãi mà chẳng ngủ được, chắc là do lạ chỗ chăng?.
Cậu len lén hé mắt nhìn sang phía bàn làm việc vẫn còn đang sáng đèn kia.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ đêm rồi, thế nhưng Mục Diệc Thần vẫn còn đang bận rộn thống kê số liệu.
Nhìn góc mặt cương nghị, sống mũi cao cùng bờ môi mỏng hơi mím lại của hắn.
Không hiểu tại sao nhưng khi hắn nghiêm túc làm việc, cảm giác như…thực cuốn hút.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Hàm cứ như thế nằm ngây ngốc nhìn hắn.
Mãi đến khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai chạm nhau giữa không trung, Lâm Hàm lúc này mới hốt hoảng hoàn hồn.
Tự mắng bản thân thực không có tiền đồ, sau đó cậu lại quay mặt sang nơi khác, đem cả đầu cũng vùi luôn vào trong chăn.
Mãi đến khoảng một giờ sau, đèn ở chỗ bàn làm việc mới tắt, thế nhưng Lâm Hàm lúc này cũng vẫn chưa thể nào chợp mắt.
Mục Diệc Thần mở tủ đồ, lấy ra một cái áo choàng tắm, sau đó lại bước vào phòng tắm.
Tiếng nước róc rách êm tai nhanh chóng truyền tới màng nhĩ của Lâm Hàm.
Trong không gian yên tĩnh thế này, cậu có thể nghe đến thực rõ ràng, thực chân thật.
Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra…
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Hàm tự tát cho mình một cái, bên mặt truyền đến đau rát, cậu mới lấy lại được bình tĩnh.
Tiếng nước trong phòng tắm tắt hẳn, biết Mục Diệc Thần sắp ra đến, Lâm Hàm liền trùm chăn qua khỏi đầu, giả vờ như bản thân đương ngủ rất say.
Tiếng dép lê theo từng bước chân của hắn mà vang lên tiếng ‘bộp bộp’, tim Lâm Hàm lúc này cũng đập thình thịch theo.
Nhưng là, ngọai dự đoán của cậu, Mục Diệc Thần thế nhưng không ‘làm’ gì cả, mà là trực tiếp đi tắt đèn.
Rồi sau đó rất đoan đoan chính chính quay trở về giường mình.
Không hiểu tại sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Chờ chút đã, ‘hụt hẫng’ sao? Cậu đang cảm thấy ‘hụt hẫng’ sao??? Vậy có khác gì cậu đang mong chờ, Mục Diệc Thần sẽ ‘làm’ gì đó với cậu chứ???.
Lâm Hàm, cái đồ không có tiền đồ này? Chẳng lẽ Lăng Xuyên và Triệu Mặc còn chưa đủ để thõa mãn mày ư?!.
Lâm Hàm điên cuồng tự sỉ vã chính mình, thật hận không thể đem bản thân treo lên đánh một trận cho tỉnh ra.
Căn phòng lúc này chìm vào một mảng tối đen, Lâm Hàm ở trong chăn bất giác lại trở nên có chút căng thẳng.
Bên cạnh vang lên tiếng ‘xột xoạt’ rất nhỏ, có lẽ là tiếng Mục Diệc Thần đương đắp chăn.
Mặc dù cách nhau một khoảng, lại còn cách hai lớp chăn dày, thế nhưng Lâm Hàm vẫn có thể mơ hồ cảm nhân được mùi hormone của hắn.
Lâm Hàm nằm ở trong chăn, mặt mũi đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhịp thở gấp gáp.
Cũng không biết có phải là do bị ngộp hay không, nhưng cậu lại cảm thấy cơ thể nóng lên một cách bất thường.
Thế nhưng cậu vẫn đợi một lúc, sau khi nhịp thở của người bên cạnh đều đặn bình ổn, có vẻ như đã ngủ say.
Cậu mới dám ló đầu ra khỏi chăn.
Lâm Hàm cũng không biết vì sao, đêm nay lại khó ngủ như vậy.
Thêm vào đó, trong vô thức, cậu cứ muốn tiến gần về phía Mục Diệc Thần hơn nữa.
Ở trong mắt cậu, hắn đêm nay không hiểu tại sao lại đặc biệt cuốn hút, khiến cậu không thể rời mắt được.
Trong bóng đêm, nhờ có ánh trăng le lói rọi vào từ cửa sổ, Lâm Hàm vẫn có thể quan sát được rõ ràng đường nét gương mặt người nọ.
Quả thực là đẹp như tượng tạc, dường như hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào.
Mục Diệc Thần mặc trên người áo choàng tắm lõng lẽo, cổ áo xẻ sâu đến tận rốn.
Đai lưng cũng chỉ là treo lên cho có, chăn hắn đắp cũng chỉ đến ngang bụng.
Nằm ở tư thế này, hoàn toàn có thể phô bày ra hết xương quai xanh quyến rũ cùng lồng ngực rắn chắc.
Xuống chút nữa liền có thể nhín thấy hàng cơ bụng săn chắc nằm lấp ló sau lớp áo.
Nửa kín nửa hỡ, quả thực là dụ hoặc chết người.
Lâm Hàm bất tri bất giác nhìn hắn đến thất thần, tầm mắt dừng ở hàng cơ bụng kia liền giống như bị cố định lại, chỉ chăm chăm nhìn vào bên trong.
Cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Hàm lại cảm thấy cái áo Mục Diệc Thần mặc trên người thực vướng víu.
Vì thế, nghĩ là làm, cậu không chút do dự vươn tay.
Cứ như thế đem một bên áo hắn vạch ra.
Hàng cơ bụng săn chắc rắn rỏi lại đều đặn hoàn mỹ ngay tức khắc được phô bày lộ liễu ở ngay trước mắt.
Dụ hoặc cỡ này, ai mà kháng cự nỗi cơ chứ.
Tay Lâm Hàm lại một lần nữa chiến thắng lý trí, vươn ra trực tiếp sờ lên.
Xúc cảm đàn hồi lại săn chắc từ lòng bàn tay truyền đến khiến Lâm Hàm không khỏi nắn bóp thêm hai cái.
Sau đó, cậu mất mấy giây để định thần lại, Lâm Hàm lúc này lại muốn tát cho mình một cái thực mạnh.
Mày đang làm gì vậy a?? Làm như vậy với người đang ngủ thì có khác gì biếи ŧɦái cơ chứ?!!!.
Lâm Hàm nội tâm điên cuồng gào thét, tay cũng nhanh chóng rụt trở về.
Chỉ là, nửa đường lại bị một cánh tay khác giữ chặt lại..
Danh sách chương