Lần nữa mở mắt, Lâm Hàm cả người đau nhức quan sát mọi thứ xung quanh.

Chẳng phải cậu đã chết rồi sao? Bị chính tay người mình dùng cả tâm can để yêu thương một đao giết hại. Lâm Hàm à Lâm Hàm! Nhìn lại bản thân mày đi, thật thảm hại mà.

Kiếp trước Lâm Hàm cậu từng là một sát thủ cấp S, tiếng tâm lẫy lừng, sát phạt tung hoành tứ phương khiến người người sợ hãi. Thế nhưng một lần bị xe tông mất mạng, ai ngờ sau khi tỉnh dậy liền phát hiện bản thân thế mà xuyên về thời cổ đại rồi.

Là một sát thủ, bản chất máu lạnh vô tình vốn nên thấm sâu vào tận xương tủy. Thế nhưng ông trời lại cho cậu gặp được hắn, vì hắn mà tim loạn nhịp, vì hắn mà biết cảm giác rung động vì một người là như thế nào.

Biết hắn muốn lên ngôi thiên tử, làm một đấng quân vương tối cao được nhân dân tôn thờ kính ngưỡng. Từ đó, cậu dốc công rèn luyện bán sống bán chết, ngày ngày huấn luyện cường độ cao đến độ cơ thể nhiều lúc tưởng chừng như đạt đến giới hạn cuối cùng, nhưng vẫn cố gắng không ngừng nghỉ.

Cho đến khi cậu đã trở thành một Triệu hồi sư đỉnh cấp, điều động muôn thú giúp hắn sang bằng thành trì quân địch, lập biết bao công trạng to lớn. Giúp hắn mưu toan kế sách, giúp hắn từng bước một ngồi vào ngôi cửu ngũ chí tôn kia.

Nhưng đến cuối cùng thì sao chứ, thứ cậu có được là gì? Đặt hết lòng tin, điên cuồng yêu say đắm một người, đổi lại bản thân vạn kiếp bất phục. Cậu tự hỏi lòng mình, cậu làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, đáng sao?.

Chắc có lẽ hắn ghê tởm chuyện yêu một nam nhân, cũng có thể vương triều của hắn không chấp nhận một vị nam hậu. Nhưng, những phong vị đó là thứ mà cậu thực sự mong muốn sao? Không phải, hoàn toàn không! Thứ cậu muốn là hắn có thể yêu cậu nhiều một chút, quan tâm cậu nhiều hơn một chút, mong hắn có thể đáp lại tình cảm của cậu một cách chân thành nhất. Cậu như vậy là sai sao? Yêu hắn cũng là một sai lầm sao?!.

Đế vương vô tình, tình cảm ở trước mặt hoàng vị, chẳng đáng một xu!.

Quay trở về thực tại, nhìn lên trần nhà màu trắng tinh, Lâm Hàm đột nhiên có một loại xúc động không nói nên lời.

Mọi thứ được bày biện xung quanh căn phòng tuy có nhiều thứ rất lạ mắt nhưng có vẻ rất tân tiến, ngay cả chiếc giường cũng được làm bằng vải nhung mềm mại. Cậu đây là được quay trở về hiện đại rồi sao?!.

Lâm Hàm nhìn mọi thứ quanh căn phòng, vui vẻ đến muốn nhảy cẩn lên.



Gần mười năm, gần mười năm cậu rời xa thời hiện đại xuyên không về cổ đại lạc hậu. Cuối cùng cậu cũng được trở về rồi!.

Nhưng mà, lần này xuyên trở về, cậu rốt cuộc là đoạt xá hoàn hồn vào ai đây?.

Lâm Hàm lê thân thể uể oải bước xuống, xỏ vào đôi dép lê đặt ngay cạnh chân giường. Nhìn bao quát một lượt khắp căn phòng, Lâm Hàm cuối cùng tìm được một cái gương.

Người trong gương da trắng thịt trơn, môi hồng răng trắng, mái tóc màu vàng óng ánh, tròng mắt lam sắc trong suốt, mênh ʍôиɠ như biển hồ thu. Mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ ma mỵ không nói thành lời. Khoác lên mình bộ áo ngủ, nhìn thì tùy tiện nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, câu nhân đoạt phách.

Thế nhưng trêи trán lại quấn băng vải trắng. Dường như bị thương khá nặng, chạm tay vào Lâm Hàm liền không khỏi rít một hơi khí lạnh. Thực đau a.

Thực sự mà nói, Lâm Hàm rất may mắn. Khi còn ở hiện đại, tuy làm một sát thủ luôn ẩn mình trong bóng đêm nhưng cậu có một vẻ đẹp tà tứ, quỷ mỵ giống như ác ma.

Đến lúc xuyên về cổ đại liền tá thi hoàn hồn vào thể xác của một người mang trêи mình vẻ đẹp xuất trần, thánh khiết như trích tiên, một vẻ đẹp của thiên thần.

Hiện tại lần nữa xuyên không liền đoạt xá vào một người mang vẻ đẹp vừa ma mỵ của ác quỷ, vừa thánh khiết như thiên thần. Ngũ quan xắc xảo, một nét đẹp phi giới tính khiến phụ nữ ghen tỵ, đàn ông mê đắm.

Hai nét đẹp đối nhau lại cùng tồn tại trêи một con người, trái lại mang đến một cảm giác hài hòa đến lạ. Đẹp đến không chân thực.

Lâm Hàm dùng bàn tay thon gầy chạm nhẹ lên gương mặt, xúc cảm vừa mềm mịn vừa có độ đàn hồi. Da có chút trắng bệch, chắc nguyên chủ do bị bệnh không qua khỏi nên hồn cậu mới có thể xuyên vào.

Dáng người có chút nhỏ con, lại hơi gầy, vòng eo nhỏ nhắn còn hơn cả eo con gái. Lâm Hàm xem ra lại xuyên vào một cái vẻ ngoài tốt, nhưng cậu lại không thích cái dáng vẻ quá thấp bé này. Nó làm cậu cảm giác bản thân trở nên yếu đuối, nhu nhược, không có một chút lực phản kháng. Cái cảm giác bất lực, mặc người định đoạt, áp đặt mọi thứ lên đầu này, cậu thực sự rất chán ghét nó.

Lâm Hàm bắt đầu đi khắp căn phòng lục tìm những thứ có liên quan đến thân phận của nguyên chủ. Tại sao ư? Bởi vì lần trước xuyên hồn về cổ đại, cậu liền nhận được ký ức truyền thừa của nguyên chủ nên hòa nhập, thích nghi với cuộc sống mới rất nhanh.

Nhưng lần này lại khác, từ nãy đến giờ đầu óc Lâm Hàm cứ trống rỗng. Một chút ký ức về cuộc sống trước kia của nguyên chủ cũng không có, ngoài cái vỏ bọc quá ư là hoàn hảo này ra thì tất cả mọi thứ đều là con số không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện