(Chap này có sử dụng một số thuật ngữ dùng trong cảnh giường chiếu, ai không đọc được vui lòng thoát ra. Xin cảm ơn!).
Đảo mắt nhìn đến bộ vị kia của cậu, Mục Diệc Thần không khỏi nở một nụ cười gian tà, lưu manh trêu chọc cậu một câu.
"Thực dễ thương nha! Hàm Hàm hay "tiểu Hàm Hàm" đều thực đáng yêu!".
Nơi tư mật của Lâm Hàn, phải nói là một sợi lông tơ cũng không có, bóng loáng trắng mịn vô khuyết. "Tiểu Hàm Hàm" so với "tiểu Thần Thần" của hắn nhỏ hơn rất nhiều, đã thế còn là màu hồng phấn. Mặc dù đang ở thể bán c.ư.ơ.n.g nhưng phải nói là thực sự rất nhỏ, nhỏ bé đến đáng yêu.
"Biến thái!". Lâm Hàm nghe hắn nói như thế thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Chỉ trách, cậu xuyên hồn vào đúng cái thân thể của một tiểu bạch thụ, nhìn mà xem, cơ thể chỗ nào cũng thực d.â.m đãng.
Mục Diệc Thần chỉ cười không đáp, nhìn thân thể trần trụi, nuột nà của Lâm Hàm dưới sự động chạm của hắn mà trở nên thực sắc tình. Hai mắt Mục Diệc Thần nhanh chóng tối sầm, cảnh sắc d.â.m mỹ này thành công kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng của hắn. Hormone nồng đậm không kiểm soát bộc phát, lan rộng ra cả căn phòng.
Thình thịch! Lâm Hàm ngay giờ phút này có thể rõ ràng cảm giác được cơ thể cậu có gì đó rất lạ, giống như có một loại áp lực vô hình khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người dày vò, còn có một loại khao khát không nói thành lời.
Trái tim nảy mạnh hai nhịp, đầu óc cứ ong ong quay cuồng, toàn thân đỏ ửng nóng bừng.
Lâm Hàm khó chịu vặn vẹo thân thể, không hiểu tại sao nhưng hậu h.u.y.ệ.t phía sau lại ngứa ngấy khó nhịn, thực muốn...có thứ gì đó đến lấp đầy!.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Hàm thực sự bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Cậu sao có thể...sao có thể có cái loại suy nghĩ này cơ chứ?.
Nhưng quả thực không thể phủ nhận, vào lúc này, Lâm Hàm có thể ngưởi thấy được một mùi hương rất đặc trưng. Và cũng chính là cái mùi hương này khiến thân thể và suy nghĩ của cậu trở nên kỳ lạ.
Đây là...hormone của Alpha sao? Khoan! Chờ đã, tại sao cậu lại có thể ngưởi thấy hormone cơ chứ? Cậu là Beta kia mà! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Chẳng phải nói chỉ có Alpha và Omega mới có thể nhận thấy và bị ảnh hưởng bởi hormone thôi sao? Vậy thì tại sao hiện tại, một Beta như cậu lại cảm nhận được nó kia chứ? Chẳng những thế, cậu còn có thể rõ ràng cảm nhận được, hormone đang ngày một dày đặc hơn.
Nhưng không đợi Lâm Hàm suy nghĩ nhiều, động tác tiếp theo của Mục Diệc Thần liền không khỏi khiến cậu giật nảy mình. Bởi vì, hắn thế mà...thế mà cho một ngón tay vào nơi tư mật kia của cậu để....khuếch trương rồi!!!.
"Ahh!". Bất ngờ bị dị vật tập kϊƈɦ, Lâm Hàm chấn kinh hô lên một tiếng, cơ thể bất giác căng thẳng. Theo động tác tay di chuyển của hắn, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được, "nơi đó" đang không ngừng tiết ra dịch bôi trơn, điều này khiến ngón tay Mục Diệc Thần hai ngón rồi lại ba ngón ở bên trong luật động càng dễ dàng hơn.
Mục Diệc Thần lúc này cũng đã phát hiện ra dị tượng, chẳng phải nói "nơi đó" của nam nhân rất khó để "cho vào" hay sao? Còn cần phải làm tốt công tác chuẩn bị nếu không sẽ rất dễ làm bạn t.ì.n.h bị thương. Thế nhưng tại sao nơi này của Hàm Hàm lại trơn trượt và ẩm ướt như thế, thật giống như..."nơi đó" của Omega!!!
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng động tác tay hắn chưa hề dừng lại một giây nào, đổi lại là những tiếng rêи rỉ đứt quãng êm tai cùng tiếng thở dốc mềm mại của Lâm Hàm khiến hắn có cảm giác càng hưng phấn.
"Ah...ha, ư...ưm. Hộc...dừng..a..dừng lại! Không...không được. Có..có gì đó lạ lắm, Mục...Mục Diệc Thần...ah..mau...mau dừng lại đi!". Ngón tay Mục Diệc Thần ở bên trong di chuyển động trúng vào điểm G của Lâm Hàm, thành công khiến thân thể cậu giật nảy. Kɧօáϊ cảm lan tràn khiến đầu óc Lâm Hàm trở nên choáng váng trống rỗng. Thân dưới giống như có thứ gì đó đang kêu gào muốn...xuất ra!.
Bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Lâm Hàm, cảm nhận được bên trong cậu không ngừng co giật, thít chặt kẹp lấy ngón tay hắn. Biết cậu sắp đạt cao triều, Mục Diệc Thần liền không ngừng ra sức đâm rút. Mãi cho đến khi Lâm Hàm "Ahh" lên một tiếng đầy gượng ép cũng thỏa mãn, hắn mới chậm chạp rút tay ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc nhớp nháp.
Lâm Hàm sau khi trải qua cao triều, toàn thân vô lực, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ cùng vóc người hết sức khiêu gợi. Trêи chiếc bụng phẳng lì, dịch thể màu trắng đục vương vãi lên hai hạt anh đào rồi chảy dài xuống tận rốn.
Mục Diệc Thần chuyển tầm mắt đến hai hạt anh đào hồng nhuận đã sớm dựng thẳng, còn dính thêm một ít t.i.n.h dịch trắng đục. Chiếc bụng nhỏ không ngừng nhấp nhô thở dốc, xuống chút nữa chính là cảnh tượng đầy sắc t.ì.n.h. "Nơi đó" của cậu sau một hồi dày vò liền đang không ngừng tiết ra d.ị.c.h thủy, chảy ướt cả một mảng đệm giường.
Cảnh sắc d.â.m mỹ đến cực điểm.
(Toi biết là các bác đợi chờ thời khắc này đã lâu, nhưng dạo này bận quá nên thật sự không có thời gian viết tiếp. Hôm nay bù chap mới cho mọi người, thịt sương sương thoi, chap sau mới có thịt mặn mòi. Mời hưởng dụng!(╯з╰)).
Đảo mắt nhìn đến bộ vị kia của cậu, Mục Diệc Thần không khỏi nở một nụ cười gian tà, lưu manh trêu chọc cậu một câu.
"Thực dễ thương nha! Hàm Hàm hay "tiểu Hàm Hàm" đều thực đáng yêu!".
Nơi tư mật của Lâm Hàn, phải nói là một sợi lông tơ cũng không có, bóng loáng trắng mịn vô khuyết. "Tiểu Hàm Hàm" so với "tiểu Thần Thần" của hắn nhỏ hơn rất nhiều, đã thế còn là màu hồng phấn. Mặc dù đang ở thể bán c.ư.ơ.n.g nhưng phải nói là thực sự rất nhỏ, nhỏ bé đến đáng yêu.
"Biến thái!". Lâm Hàm nghe hắn nói như thế thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Chỉ trách, cậu xuyên hồn vào đúng cái thân thể của một tiểu bạch thụ, nhìn mà xem, cơ thể chỗ nào cũng thực d.â.m đãng.
Mục Diệc Thần chỉ cười không đáp, nhìn thân thể trần trụi, nuột nà của Lâm Hàm dưới sự động chạm của hắn mà trở nên thực sắc tình. Hai mắt Mục Diệc Thần nhanh chóng tối sầm, cảnh sắc d.â.m mỹ này thành công kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng của hắn. Hormone nồng đậm không kiểm soát bộc phát, lan rộng ra cả căn phòng.
Thình thịch! Lâm Hàm ngay giờ phút này có thể rõ ràng cảm giác được cơ thể cậu có gì đó rất lạ, giống như có một loại áp lực vô hình khiến cậu không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người dày vò, còn có một loại khao khát không nói thành lời.
Trái tim nảy mạnh hai nhịp, đầu óc cứ ong ong quay cuồng, toàn thân đỏ ửng nóng bừng.
Lâm Hàm khó chịu vặn vẹo thân thể, không hiểu tại sao nhưng hậu h.u.y.ệ.t phía sau lại ngứa ngấy khó nhịn, thực muốn...có thứ gì đó đến lấp đầy!.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Hàm thực sự bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Cậu sao có thể...sao có thể có cái loại suy nghĩ này cơ chứ?.
Nhưng quả thực không thể phủ nhận, vào lúc này, Lâm Hàm có thể ngưởi thấy được một mùi hương rất đặc trưng. Và cũng chính là cái mùi hương này khiến thân thể và suy nghĩ của cậu trở nên kỳ lạ.
Đây là...hormone của Alpha sao? Khoan! Chờ đã, tại sao cậu lại có thể ngưởi thấy hormone cơ chứ? Cậu là Beta kia mà! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Chẳng phải nói chỉ có Alpha và Omega mới có thể nhận thấy và bị ảnh hưởng bởi hormone thôi sao? Vậy thì tại sao hiện tại, một Beta như cậu lại cảm nhận được nó kia chứ? Chẳng những thế, cậu còn có thể rõ ràng cảm nhận được, hormone đang ngày một dày đặc hơn.
Nhưng không đợi Lâm Hàm suy nghĩ nhiều, động tác tiếp theo của Mục Diệc Thần liền không khỏi khiến cậu giật nảy mình. Bởi vì, hắn thế mà...thế mà cho một ngón tay vào nơi tư mật kia của cậu để....khuếch trương rồi!!!.
"Ahh!". Bất ngờ bị dị vật tập kϊƈɦ, Lâm Hàm chấn kinh hô lên một tiếng, cơ thể bất giác căng thẳng. Theo động tác tay di chuyển của hắn, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được, "nơi đó" đang không ngừng tiết ra dịch bôi trơn, điều này khiến ngón tay Mục Diệc Thần hai ngón rồi lại ba ngón ở bên trong luật động càng dễ dàng hơn.
Mục Diệc Thần lúc này cũng đã phát hiện ra dị tượng, chẳng phải nói "nơi đó" của nam nhân rất khó để "cho vào" hay sao? Còn cần phải làm tốt công tác chuẩn bị nếu không sẽ rất dễ làm bạn t.ì.n.h bị thương. Thế nhưng tại sao nơi này của Hàm Hàm lại trơn trượt và ẩm ướt như thế, thật giống như..."nơi đó" của Omega!!!
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng động tác tay hắn chưa hề dừng lại một giây nào, đổi lại là những tiếng rêи rỉ đứt quãng êm tai cùng tiếng thở dốc mềm mại của Lâm Hàm khiến hắn có cảm giác càng hưng phấn.
"Ah...ha, ư...ưm. Hộc...dừng..a..dừng lại! Không...không được. Có..có gì đó lạ lắm, Mục...Mục Diệc Thần...ah..mau...mau dừng lại đi!". Ngón tay Mục Diệc Thần ở bên trong di chuyển động trúng vào điểm G của Lâm Hàm, thành công khiến thân thể cậu giật nảy. Kɧօáϊ cảm lan tràn khiến đầu óc Lâm Hàm trở nên choáng váng trống rỗng. Thân dưới giống như có thứ gì đó đang kêu gào muốn...xuất ra!.
Bỏ ngoài tai những lời cầu xin của Lâm Hàm, cảm nhận được bên trong cậu không ngừng co giật, thít chặt kẹp lấy ngón tay hắn. Biết cậu sắp đạt cao triều, Mục Diệc Thần liền không ngừng ra sức đâm rút. Mãi cho đến khi Lâm Hàm "Ahh" lên một tiếng đầy gượng ép cũng thỏa mãn, hắn mới chậm chạp rút tay ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc nhớp nháp.
Lâm Hàm sau khi trải qua cao triều, toàn thân vô lực, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ cùng vóc người hết sức khiêu gợi. Trêи chiếc bụng phẳng lì, dịch thể màu trắng đục vương vãi lên hai hạt anh đào rồi chảy dài xuống tận rốn.
Mục Diệc Thần chuyển tầm mắt đến hai hạt anh đào hồng nhuận đã sớm dựng thẳng, còn dính thêm một ít t.i.n.h dịch trắng đục. Chiếc bụng nhỏ không ngừng nhấp nhô thở dốc, xuống chút nữa chính là cảnh tượng đầy sắc t.ì.n.h. "Nơi đó" của cậu sau một hồi dày vò liền đang không ngừng tiết ra d.ị.c.h thủy, chảy ướt cả một mảng đệm giường.
Cảnh sắc d.â.m mỹ đến cực điểm.
(Toi biết là các bác đợi chờ thời khắc này đã lâu, nhưng dạo này bận quá nên thật sự không có thời gian viết tiếp. Hôm nay bù chap mới cho mọi người, thịt sương sương thoi, chap sau mới có thịt mặn mòi. Mời hưởng dụng!(╯з╰)).
Danh sách chương