Lâm Hàm hai chân vắt chéo, một tay gối dưới đầu, một tay gác lên trán nằm suy nghĩ sự đời, tự oán thán nhân sinh.

Ngoài cửa lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân "cộp cộp", Lâm Hàm vừa vểnh tai lắng nghe vừa đề cao cảnh giác. Người tới có tận ba người.

Cửa phòng mở ra, Lâm Hàm lúc này đã ngồi dậy, đôi con ngươi sắc như ưng quan sát người bước vào phòng. Cơ thể vì đề cao cảnh giác mà mơ hồ tỏa ra sát khí lành lạnh.

Bước vào đầu tiên là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mắt tím, mái tóc kim sắc, quý khí trang nhã mười phần.

Đi ở giữa là một nam nhân lớn lên trông thực tuấn tú, mái tóc tử sắc ánh lên sự ma mỵ, bí ẩn không nói thành lời. Đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo, sâu không thấy đáy. Ngũ quan nam tính, sắc xảo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. Nhưng điều mà Lâm Hàm quan tâm hiện tại không phải là loại khí chất cao lãnh, bức người của hắn. Cái mà cậu để ý chính là dung mạo kia.

Sao...sao có thể chứ, hắn...thế mà ngũ quan lại giống cái tên đã giết chết cậu ở kiếp trước đến tám chín phần.

Lâm Hàm lúc này có một loại xúc động muốn xông lên giết người, cho dù biết không có khả năng là tên kia được nhưng chỉ cần nhìn đến cái gương mặt kia liền khiến cậu hận thấu tâm can.

Thử hỏi một người ôm hận mà chết, tỉnh dậy lần nữa liền gặp ngay kẻ có khuôn mặt giống với kẻ thù của mình thì sẽ làm gì nào.

Chú tâm nhìn người nọ một lúc, dường như người kia cũng nhìn ra ánh mắt khác thường mang theo cả sát khí của Lâm Hàm thì nheo mắt lại nhìn cậu, mặc dù cậu che giấu rất tốt, phần sát khí kia chỉ là thoáng qua trong chốc lát mà thôi. Nếu như người bình thường sẽ không có khả năng nhận ra, nhưng người đứng trước mặt cậu vốn không phải là người tầm thường.

Cái ánh nhìn thâm thúy mang lẫn sự khó hiểu kia cũng không khiến Lâm Hàm bận tâm. Cậu cố gắng hít vào thở ra một hơi, điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình. Lâm Hàm thực sự bội phục định lực của chính mình, gặp phải chuyện như thế mà vẫn giữ được bình tĩnh, quả là kỳ tích.

Lâm Hàm cũng biết rõ, dù có tức giận nhưng hiện giờ không phải lúc để phát tiết. Cậu chưa hiểu được hoàn cảnh sống cũng như vẫn chưa thực sự hiểu rõ về những con người này, hiện giờ cậu không thể nóng nảy, bóc đồng được, nó không có lợi cho hoàn cảnh hiện tại của cậu.



Lâm Hàm vừa mới bình ổn được tâm trạng xong thì bất ngờ bị một cái ôm ấm áp bao phủ. Lâm Hàm tròn mắt nhìn người nọ, thì ra là người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy. Lâm Hàm theo bản năng muốn đẩy người đang ôm mình ra nhưng khi cảm nhận được cái ôm thực ấm áp của bà ấy, Lâm Hàm có cảm giác thật quen thuộc. Cứ như thế để mặc người nọ ôm mình trong vòng tay.

"Hàm Hàm của mẹ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Con làm mẹ lo lắng lắm có biết không hả? Sao lại làm ra loại chuyện dại dột thế này, lúc con muốn tự vẫn có từng nghĩ đến ba mẹ hay không? Nếu con mà không qua khỏi, ba mẹ biết sống như thế nào đây hả?!".

Người phụ nữ vừa mắng vừa đau lòng, đôi bàn tay ôm lấy cậu có chút run rẫy. Ôm lấy cậu chặt hơn rồi òa khóc nức nở, cứ như bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu tự trách, dằn vặt bấy lâu nay đều theo dòng nước mắt trúc ra hết.

"Cái tên tiểu tử thối này! Có biết mấy ngày qua mọi người lo lắng cho mày thế nào không? Nhìn bà ấy đi, gầy đi bao cân rồi, mắt cũng sưng hết cả lên, ngày nào cũng lo lắng không ăn không ngủ!". Lúc này, người đàn ông trung niên từ phía sau bước tới, lấy khăn dịu dàng lau nước mắt cho vợ mình.

Lâm Hàm ngước mắt quan sát người nọ, là một nam nhân trung niên, thế nhưng dáng vẻ còn rất trẻ, nếu không nhìn thấy nếp nhăn bên khóe mắt, Lâm Hàm cùng lắm chỉ nghĩ người này mới hơn ba mươi.

Người này ngũ quan cũng rất xuất sắc, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng từng có một thời oanh liệt khó quên. Vóc người cao gầy, mái tóc vàng óng, đôi mắt hắc sắc ánh lên sự trầm ổn, nội liễm cùng nghiêm nghị, nhưng khi nhìn về phía người phụ nữ trung niên, ánh mắt không giấu nổi ôn nhu.

Từ cử chỉ cũng như hành động của hai người này, Lâm Hàm có thể khẳng định đây chắc chắn là ba mẹ của nguyên chủ rồi. Tuy là mắng cậu nhưng bên trong lại không có vẻ trách mắng mà nhiều hơn là lo lắng. Họ thật sự rất yêu thương nguyên chủ.

Xem ra nguyên chủ may mắn hơn cậu, cậu ấy còn có ba mẹ quan tâm, yêu thương.

Còn cậu, ở hiện đại, cậu là cô nhi, đến hơn mười tuổi thì gia nhập tổ chức, bị huấn luyện để trở thành một sát thủ máu lạnh vô tình.

Xuyên về cổ đại, cậu lại xuyên trúng thân thể của một người bị tru di tam tộc, mẫu thân phụ thân, cả gia tộc từ lớn đến bé đều chết thảm dưới lưỡi dao của đao phủ. Thế nên cậu chẳng biết đến cảm giác có ba mẹ ở bên là như thế nào. Người duy nhất cho cậu ấm áp, cho cậu an tâm thì lại là người tự tay cướp đoạt sinh mệnh cậu.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện ngu ngốc mình đã làm trước kia, Lâm Hàm không khỏi cười tự giễu. Thật nực cười mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện