“Ây da, Đinh thiếu à, sao tự dựng lại xuống đây.
Nào, chúng ta trở lại giường đi, để em hảo hảo bồi Đinh thiếu cho thật tốt!”.
Mắt thấy chỉ còn mấy bước nữa gã đàn ông kia đã đến bên tủ gỗ, người phụ nữ vội vàng hồi thần, trêи môi nở một nụ cười gượng gạo tiến lên ôm lấy hắn.
Chỉ là, vòng tay mảnh khảnh bao khỏa không hết cái bụng bệ của gã, tình cảnh trông có chút bất đắc dĩ.
“Bên trong chứa cái gì? Mở ra xem nào!”.
Gã béo vẫn không hề dừng lại cước bộ, hai ba bước đã đến ngay trước tủ gỗ.
Thông qua khe hở, Lăng Xuyên có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng gương mặt d.â.m tà đáng ghê tởm của hắn.
Trong lòng dâng lên sợ hãi cùng bất an, hy vọng người mẹ kia của hắn có thể cản lại ‘khách’ của bà ta.
Suy cho cùng, hắn vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, dù tâm tính có thành thục hơn so với những đứa trẻ đồng lứa khác thì khi đối mặt với tình cảnh này vẫn không khỏi dâng lên hoảng loạn.
Hai tay hắn siết chặt lấy hai vạt áo đơn bạc, hai mắt thấp thỏm mở to, môi mím chặt thành một đường thẳng, trái tim nảy bang bang trong lòng ngực.
“Bên trong chỉ có một ít đồ lặt vặt thôi, không có gì đáng xem đâu.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đừng ở đây lãng phí thời gian có được không? Trở về giường để em hảo hảo bồi Đinh thiếu đi!”.
Người phụ nữ cứng người, cố nặn ra một nụ cười đồng thời không ngừng lôi kéo cánh tay hắn hướng trở về trêи giường.
Cũng không phải bà ta quan tâm hay lo lắng gì cho Lăng Xuyên nên mới làm thế.
Bà ta chỉ là đang lo cho chính mình mà thôi, nếu tin tức bà ta đã từng sinh một đứa con truyền ra ngoài, lượng ‘khách hàng’ chắc chắn sẽ sụt giảm đáng kể.
Làm loại nghề nghiệp này, một người phụ nữ từng sinh con sẽ rất mất giá, chẳng những chẳng ai thèm tới, tiền kiếm được cũng sẽ rất ít chứ đừng nói đến tiền boa.
Vì chuyện làm ăn sau này cũng như cuộc sống sắp tới, người phụ nữ bằng mọi cách sẽ không để người khác gặp được Lăng Xuyên.
“Ồ~, vật vô tri cũng biết phát ra tiếng động à?!”.
Gà đàn ông dường như không hề tin tưởng, ánh mắt nhìn vào cái khóa nhỏ trêи hai cánh cửa trở nên ám trầm.
Gã dễ dàng vùng ra khỏi cái ôm lôi kéo của người phụ nữ, hơi cúi người xuống nắm lấy khóa sắt, tay dùng sức giật mạnh một cái.
Cánh cửa gỗ mục nát lâu ngày chịu phải lực tác động lớn, ‘sầm’ một tiếng bị gã đàn ông to con dễ dàng kéo ra.
Mặt khắc kia Lăng Xuyên ngồi bên trong hô hấp như cứng lại, hai mắt mở to nhìn cánh cửa gỗ bị dỡ bỏ, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở trắng bệch, chân tay rung rẫy đến lợi hại.
Thân ảnh gầy yếu cùng làn da trắng bệch xanh xao của Lăng Xuyên đập vào mắt gã, tuy thân thể hắn gầy yếu nhỏ bé nhưng gương mặt lại thập phần xinh đẹp.
Chính điều này đã khơi gợi lên d.ụ.c vọng biến thái đè ép đã lâu của gã đàn ông.
Gã nắm lấy cổ áo của Lăng Xuyên, đem hắn lôi ra ngoài như xách một con gà con, ánh mắt ẩn chứa d.â.m d.ụ.c ám trầm nhìn hết thảy từ trêи xuống dưới của hắn như nhìn một món hàng ưng ý.
“Thì ra bên trong còn giấu một con chuột nhắt rình trộm người khác thế này! Bất quá…gương mặt xinh đẹp này cũng không tồi!”.
Gã béo ánh mắt thâm trầm, nở một nụ cười tràn đầy ghê tởm.
Hắn nâng cằm Lăng Xuyên lên, ánh mắt quan sát từng chút một đường nét tinh tế trêи khuôn mặt cùng biểu tình khϊế͙p͙ đảm non nớt của hắn.
Trong đôi con ngươi gã nhanh chóng ánh lên d.ụ.c vọng điên cuồng.
Lăng Xuyên cả người đều run rẫy, cả cơ thể xụi lơ bị gã nắm trong tay.
Nhìn khuôn mặt đáng sợ ghê tởm phóng đại trong tầm mắt, hắn quả thực có xúc cảm muốn nôn.
“Đinh thiếu à, nó là em trai của em, cũng không phải là cố ý muốn xem trộm đâu.
Có thể là do ham chơi nên bị kẹt lại ở bên trong, Hàm thiếu niệm tình em mà tha cho nó đi, phí của hôm nay em cũng sẽ không lấy, về sau còn ưu tiên khi Hàm thiếu ghé thăm!”.
Người phụ nữ tiến lên kéo lấy cánh tay gã, nhỏ giọng cầu xin cùng nũng nịu lấy lòng.
Gã đàn ông kia dĩ nhiên là không dễ dàng buông tha, cánh tay nắm lấy Lăng Xuyên càng thêm xiết chặt.
Gã nắm lấy hắn tiến về phía giường lục lọi trong đống quần áo hỗn độn lấy ra một xấp tiềm dày cộm quăng tới trước mặt người phụ nữ, giọng nói khàn đục lên tiếng.
“Bấy nhiêu đó đã đủ chưa? Nhóc con này hôm nay bản đại gia nhất định muốn.
Hôm nay chị em hai người liền hầu hạ bản đại gia thống kɧօáϊ một đêm đi!”.
Gã đàn ông nở một nụ cười vặn vẹo, khuôn mặt vốn đã xấu xí cộng thêm vẻ ɖâʍ tà càng khiến hắn trở nên thật buồn nôn.
Nhìn tiền bay lả tả trêи nền đất, người phụ nữ lập tức như con chó mà quỳ bò trêи đất, mặc cho thân trể trần trụi mà trườn bò lượm nhặt.
Trong đôi con ngươi lóe sáng, gương mặt vui sướиɠ mừng như điên, hiển nhiên đã bị đống tiền này làm mờ mắt.
Hoàn toàn bỏ qua biểu tình khϊế͙p͙ sợ cùng tuyệt vọng trêи gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Lăng Xuyên, trước mắt bà ta chỉ có tiền, còn lại tất cả mọi thứ đều không quan trọng.
“Đủ, đủ…đủ rồi! Hôm nay nhất định sẽ hầu hạ Đinh thiếu có một đêm khó quên!”.
Người phụ nữ nhặt xong tiền liền nở trêи môi một nụ cười tà tứ, cung kính mà hướng gã đàn ông cúi người, bộ dạng tất cung tất kính..
Nào, chúng ta trở lại giường đi, để em hảo hảo bồi Đinh thiếu cho thật tốt!”.
Mắt thấy chỉ còn mấy bước nữa gã đàn ông kia đã đến bên tủ gỗ, người phụ nữ vội vàng hồi thần, trêи môi nở một nụ cười gượng gạo tiến lên ôm lấy hắn.
Chỉ là, vòng tay mảnh khảnh bao khỏa không hết cái bụng bệ của gã, tình cảnh trông có chút bất đắc dĩ.
“Bên trong chứa cái gì? Mở ra xem nào!”.
Gã béo vẫn không hề dừng lại cước bộ, hai ba bước đã đến ngay trước tủ gỗ.
Thông qua khe hở, Lăng Xuyên có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng gương mặt d.â.m tà đáng ghê tởm của hắn.
Trong lòng dâng lên sợ hãi cùng bất an, hy vọng người mẹ kia của hắn có thể cản lại ‘khách’ của bà ta.
Suy cho cùng, hắn vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, dù tâm tính có thành thục hơn so với những đứa trẻ đồng lứa khác thì khi đối mặt với tình cảnh này vẫn không khỏi dâng lên hoảng loạn.
Hai tay hắn siết chặt lấy hai vạt áo đơn bạc, hai mắt thấp thỏm mở to, môi mím chặt thành một đường thẳng, trái tim nảy bang bang trong lòng ngực.
“Bên trong chỉ có một ít đồ lặt vặt thôi, không có gì đáng xem đâu.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đừng ở đây lãng phí thời gian có được không? Trở về giường để em hảo hảo bồi Đinh thiếu đi!”.
Người phụ nữ cứng người, cố nặn ra một nụ cười đồng thời không ngừng lôi kéo cánh tay hắn hướng trở về trêи giường.
Cũng không phải bà ta quan tâm hay lo lắng gì cho Lăng Xuyên nên mới làm thế.
Bà ta chỉ là đang lo cho chính mình mà thôi, nếu tin tức bà ta đã từng sinh một đứa con truyền ra ngoài, lượng ‘khách hàng’ chắc chắn sẽ sụt giảm đáng kể.
Làm loại nghề nghiệp này, một người phụ nữ từng sinh con sẽ rất mất giá, chẳng những chẳng ai thèm tới, tiền kiếm được cũng sẽ rất ít chứ đừng nói đến tiền boa.
Vì chuyện làm ăn sau này cũng như cuộc sống sắp tới, người phụ nữ bằng mọi cách sẽ không để người khác gặp được Lăng Xuyên.
“Ồ~, vật vô tri cũng biết phát ra tiếng động à?!”.
Gà đàn ông dường như không hề tin tưởng, ánh mắt nhìn vào cái khóa nhỏ trêи hai cánh cửa trở nên ám trầm.
Gã dễ dàng vùng ra khỏi cái ôm lôi kéo của người phụ nữ, hơi cúi người xuống nắm lấy khóa sắt, tay dùng sức giật mạnh một cái.
Cánh cửa gỗ mục nát lâu ngày chịu phải lực tác động lớn, ‘sầm’ một tiếng bị gã đàn ông to con dễ dàng kéo ra.
Mặt khắc kia Lăng Xuyên ngồi bên trong hô hấp như cứng lại, hai mắt mở to nhìn cánh cửa gỗ bị dỡ bỏ, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở trắng bệch, chân tay rung rẫy đến lợi hại.
Thân ảnh gầy yếu cùng làn da trắng bệch xanh xao của Lăng Xuyên đập vào mắt gã, tuy thân thể hắn gầy yếu nhỏ bé nhưng gương mặt lại thập phần xinh đẹp.
Chính điều này đã khơi gợi lên d.ụ.c vọng biến thái đè ép đã lâu của gã đàn ông.
Gã nắm lấy cổ áo của Lăng Xuyên, đem hắn lôi ra ngoài như xách một con gà con, ánh mắt ẩn chứa d.â.m d.ụ.c ám trầm nhìn hết thảy từ trêи xuống dưới của hắn như nhìn một món hàng ưng ý.
“Thì ra bên trong còn giấu một con chuột nhắt rình trộm người khác thế này! Bất quá…gương mặt xinh đẹp này cũng không tồi!”.
Gã béo ánh mắt thâm trầm, nở một nụ cười tràn đầy ghê tởm.
Hắn nâng cằm Lăng Xuyên lên, ánh mắt quan sát từng chút một đường nét tinh tế trêи khuôn mặt cùng biểu tình khϊế͙p͙ đảm non nớt của hắn.
Trong đôi con ngươi gã nhanh chóng ánh lên d.ụ.c vọng điên cuồng.
Lăng Xuyên cả người đều run rẫy, cả cơ thể xụi lơ bị gã nắm trong tay.
Nhìn khuôn mặt đáng sợ ghê tởm phóng đại trong tầm mắt, hắn quả thực có xúc cảm muốn nôn.
“Đinh thiếu à, nó là em trai của em, cũng không phải là cố ý muốn xem trộm đâu.
Có thể là do ham chơi nên bị kẹt lại ở bên trong, Hàm thiếu niệm tình em mà tha cho nó đi, phí của hôm nay em cũng sẽ không lấy, về sau còn ưu tiên khi Hàm thiếu ghé thăm!”.
Người phụ nữ tiến lên kéo lấy cánh tay gã, nhỏ giọng cầu xin cùng nũng nịu lấy lòng.
Gã đàn ông kia dĩ nhiên là không dễ dàng buông tha, cánh tay nắm lấy Lăng Xuyên càng thêm xiết chặt.
Gã nắm lấy hắn tiến về phía giường lục lọi trong đống quần áo hỗn độn lấy ra một xấp tiềm dày cộm quăng tới trước mặt người phụ nữ, giọng nói khàn đục lên tiếng.
“Bấy nhiêu đó đã đủ chưa? Nhóc con này hôm nay bản đại gia nhất định muốn.
Hôm nay chị em hai người liền hầu hạ bản đại gia thống kɧօáϊ một đêm đi!”.
Gã đàn ông nở một nụ cười vặn vẹo, khuôn mặt vốn đã xấu xí cộng thêm vẻ ɖâʍ tà càng khiến hắn trở nên thật buồn nôn.
Nhìn tiền bay lả tả trêи nền đất, người phụ nữ lập tức như con chó mà quỳ bò trêи đất, mặc cho thân trể trần trụi mà trườn bò lượm nhặt.
Trong đôi con ngươi lóe sáng, gương mặt vui sướиɠ mừng như điên, hiển nhiên đã bị đống tiền này làm mờ mắt.
Hoàn toàn bỏ qua biểu tình khϊế͙p͙ sợ cùng tuyệt vọng trêи gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Lăng Xuyên, trước mắt bà ta chỉ có tiền, còn lại tất cả mọi thứ đều không quan trọng.
“Đủ, đủ…đủ rồi! Hôm nay nhất định sẽ hầu hạ Đinh thiếu có một đêm khó quên!”.
Người phụ nữ nhặt xong tiền liền nở trêи môi một nụ cười tà tứ, cung kính mà hướng gã đàn ông cúi người, bộ dạng tất cung tất kính..
Danh sách chương