Nhìn thấy vẻ nghi ngờ thoáng qua trong đáy mắt Tiêu Chính Vũ, Tô Mộc Linh hai mắt liền tối sầm xuống.
Tay vừa lật liền đốt cháy một lá bùa vàng, bên trêи tô vẽ đầy những hoa văn màu đỏ kỳ bí.
Tro bùa được nàng ta nhanh chóng bỏ vào một tách trà, sau đó liền thần không biết quỷ không hay đưa đến bên người hắn.
“Quân thượng, sức khỏe ngài gần đây rất sa sút, uống xong chén trà này liền trở về nghỉ ngơi đi thôi!”.
Tô Mộc Linh hai tay dưng trà, trêи môi lộ một nụ dười dịu dàng ôn nhu.
Tiêu Chính Vũ nhìn cũng không nhìn, ống tay áo vung lên, trực tiếp đem tách trà kia hất văng xuống đất.
‘Choang’
Tiếng rơi vỡ vang vọng trong mật thất, nước trà văng tung tóe trêи nền đất, bốc lên một loại khói xanh vô cùng kỳ quái.
Nhìn đến đây, hai mắt Tiêu Chính Vũ liền tối sầm, trực tiếp hướng gương mặt yêu mị kia của Tô Mộc Linh mà quăng một cái bạt tay.
"Ngươi tưởng trẫm ngu ngốc đến như thế ư? Ngươi tưởng bản thân mình sắp đặt hết thảy đều chu toàn ư? Tất cả đều là do âm mưu ngươi bày ra phải không?.
Hồi sinh sao? Vốn dĩ chẳng hề có chuyện đó! Dùng bùa chú để điều khiển trẫm, khiến trẫm chính tay giết chết người mình yêu.
Nói đi, vì cái gì lại làm vậy? Vì cái gì phải hãm hại cậu ấy, vì cái gì muốn chính tay trẫm giết chết người mình yêu? Vì cái gì, hả?!!!".
Tiêu Chính Vũ điên cuồng túm chặt lấy bả vai Tô Mộc Linh mà thét lên, dường như điên loạn mất kiểm soát.
Tô Mộc Linh một bên má sưng đỏ, ngước đôi mắt không thể tin, sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Vũ.
Có lẽ nàng ta cũng không ngờ tới, hắn lại thực sự ra tay như vậy.
"Vì cái gì sao! Ha, người không biết hay cố tình không biết? Từ khi còn bé ta đã thích ngài, đến tận bây giờ đều yêu ngài, trái tim này chưa từng thay đổi.
Nếu không phải vì yêu ngài, ta hà cớ gì phải đảm nhiệm chức vụ pháp sư này cơ chứ? Ngài nói xem, tất cả đều chỉ vì muốn ở gần ngài nhiều thêm một chút…một chút thôi, vậy cũng đủ để thõa mãn rồi.
Nhưng mà, vì cái gì…vì cái gì khi hắn ta xuất hiện, ngài lại đến một cái liếc mắt cũng không nhìn đến ta? Toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, lo lắng cho hắn, bảo bọc hắn.
Đã thế còn muốn trái quy tắc triều cương lập hắn ta làm ‘hậu’, ngài có biết khi nghe tin đó, ta đã cảm thấy như thế nào không?
Thế còn ta…còn ta thì sao? Ta yêu ngài nhiều như vậy, cũng trả giá nhiều như vậy, đến cuối cùng thì ta nhận lại được cái gì?!.
Còn tại sao ta lại khiến ngài chính tay giết chết người mình yêu à? Đơn giản vì ta căm hận hắn, cũng hận ngài, nhìn cả hai người hạnh phúc bên nhau, ta quả thực không cam tâm.
Cho nên, ta muốn hắn cũng giống như ta, phải nếm thử đau khổ đến tột cùng.
Bị chính tay người mình yêu giết chết là cảm giác gì nhỉ, cũng không biết trước khi chết Lâm Hàm kia là có suy nghĩ gì trong đầu, quả thực khiến ta tò mò, cũng thực hả hê.
Haha hahaha.
Còn chính tay giết chết người mình yêu là cảm giác gì nhỉ? Ta cũng thực tò mò, ngài có thể nói cho ta biết luôn không? Ha haha hahahaha!".
Tô Mộc Linh nói tới đây liền giống như bị điên, ả ta điên cuồng ngửa mặt lên trời mà cười to.
“Câm miệng!”.
Tiêu Chính Vũ hiện tại cũng lâm vào trạng thái cuồng nộ, rút ra bội kiếm bên hông, chỉa thẳng vào cổ Tô Mộc Linh mà gầm lên.
“Câm miệng? Ngài có giỏi thì giết chết ta luôn đi, giống như cái cách mà ngài đã giết chết Lâm Hàm đó! Một nhát xuyên tim!”.
Tô Mộc Linh không ngần ngại mà khiêu khích, dù sao mặt nạ cũng đã bị xé rách, nàng ta cũng không sợ cái gì nữa.
Tô Mộc Linh không ngừng chọc vào vảy ngược trêи người hắn, Tiêu Chính Vũ liền thực sự vung kiếm.
Nhìn một màng này, Tô Mộc Linh chẳng những không sợ hãi, trái lại còn cười to thêm.
Nàng ta cũng không biết, bản thân làm nhiều chuyện như vậy, rốt cục là vì cái gì nữa.
"Vốn định giết chết hắn ta, sau đó liền nhân thời gian ‘hồi sinh’ này mà bồi đắp tình cảm với ngài, để ngài biết, ngoài hắn ta ra, còn có một người vẫn luôn yêu ngài như vậy.
Nhưng mà, có lẽ Tô Mộc Linh ta đã đi một nước cờ sai lệch rồi, cho nên cả ván cờ này đều thua thảm hại như vậy.
Nếu ngài hiện tại đã biết hết chân tướng, ta cũng không cần phải ngụy trang giả dối nữa làm gì.
Lâm Hàm kia đã chết, không có cách nào sống lại được nữa, cái xác kia cũng sớm đã tan rã từ lâu, cái mà ngài nhìn thấy, chỉ là hình nhân che mắt ta phù phép ra mà thôi!".
Tô Một Linh vừa dứt lời, vươn tay gỡ xuống lá bùa dán ở mặt dưới của quan tài thủy tinh.
Ngay tức khắc, cái xác liền biến thành những vệt sáng li ti, lan ra trong không khí, sau đó biến mất trong hư vô.
Tiêu Chính Vũ sững sờ nhìn hình ảnh thiếu niên tan biến trước mắt mình, trái tim nhói lên đau đớn, tay cầm kiếm siết chặt lại.
“Đau lòng sao? Đó chính là điều mà hiện giờ ta mong muốn đó! Cái mà ta không có được, ai cũng đừng mong có được! Haha hahahahaha!”.
Tô Mộc Linh lại tiếp tục lâm vào trạng thái cười điên cuồng, nhưng mà, còn chưa đợi nàng ta cười xong, một thanh kiếm lạnh lẽo đã vung lên, trực tiếp đem đầu của nàng ta cắt xuống.
Cái đầu văng ra, máu tươi đầm đìa lăn đến dưới chân quan tài thủy tinh, bên trêи gương mặt đó, cho đến lúc chết vẫn duy trì một nụ cười vặn vẹo dữ tợn.
Có lẽ…nàng ta cũng đã biết được, chết dưới tay người mình yêu nhất, rốt cục là cảm giác gì rồi.
Thực đau…đau cả thể xác, lẫn cả linh hồn….
Tay vừa lật liền đốt cháy một lá bùa vàng, bên trêи tô vẽ đầy những hoa văn màu đỏ kỳ bí.
Tro bùa được nàng ta nhanh chóng bỏ vào một tách trà, sau đó liền thần không biết quỷ không hay đưa đến bên người hắn.
“Quân thượng, sức khỏe ngài gần đây rất sa sút, uống xong chén trà này liền trở về nghỉ ngơi đi thôi!”.
Tô Mộc Linh hai tay dưng trà, trêи môi lộ một nụ dười dịu dàng ôn nhu.
Tiêu Chính Vũ nhìn cũng không nhìn, ống tay áo vung lên, trực tiếp đem tách trà kia hất văng xuống đất.
‘Choang’
Tiếng rơi vỡ vang vọng trong mật thất, nước trà văng tung tóe trêи nền đất, bốc lên một loại khói xanh vô cùng kỳ quái.
Nhìn đến đây, hai mắt Tiêu Chính Vũ liền tối sầm, trực tiếp hướng gương mặt yêu mị kia của Tô Mộc Linh mà quăng một cái bạt tay.
"Ngươi tưởng trẫm ngu ngốc đến như thế ư? Ngươi tưởng bản thân mình sắp đặt hết thảy đều chu toàn ư? Tất cả đều là do âm mưu ngươi bày ra phải không?.
Hồi sinh sao? Vốn dĩ chẳng hề có chuyện đó! Dùng bùa chú để điều khiển trẫm, khiến trẫm chính tay giết chết người mình yêu.
Nói đi, vì cái gì lại làm vậy? Vì cái gì phải hãm hại cậu ấy, vì cái gì muốn chính tay trẫm giết chết người mình yêu? Vì cái gì, hả?!!!".
Tiêu Chính Vũ điên cuồng túm chặt lấy bả vai Tô Mộc Linh mà thét lên, dường như điên loạn mất kiểm soát.
Tô Mộc Linh một bên má sưng đỏ, ngước đôi mắt không thể tin, sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Vũ.
Có lẽ nàng ta cũng không ngờ tới, hắn lại thực sự ra tay như vậy.
"Vì cái gì sao! Ha, người không biết hay cố tình không biết? Từ khi còn bé ta đã thích ngài, đến tận bây giờ đều yêu ngài, trái tim này chưa từng thay đổi.
Nếu không phải vì yêu ngài, ta hà cớ gì phải đảm nhiệm chức vụ pháp sư này cơ chứ? Ngài nói xem, tất cả đều chỉ vì muốn ở gần ngài nhiều thêm một chút…một chút thôi, vậy cũng đủ để thõa mãn rồi.
Nhưng mà, vì cái gì…vì cái gì khi hắn ta xuất hiện, ngài lại đến một cái liếc mắt cũng không nhìn đến ta? Toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn, lo lắng cho hắn, bảo bọc hắn.
Đã thế còn muốn trái quy tắc triều cương lập hắn ta làm ‘hậu’, ngài có biết khi nghe tin đó, ta đã cảm thấy như thế nào không?
Thế còn ta…còn ta thì sao? Ta yêu ngài nhiều như vậy, cũng trả giá nhiều như vậy, đến cuối cùng thì ta nhận lại được cái gì?!.
Còn tại sao ta lại khiến ngài chính tay giết chết người mình yêu à? Đơn giản vì ta căm hận hắn, cũng hận ngài, nhìn cả hai người hạnh phúc bên nhau, ta quả thực không cam tâm.
Cho nên, ta muốn hắn cũng giống như ta, phải nếm thử đau khổ đến tột cùng.
Bị chính tay người mình yêu giết chết là cảm giác gì nhỉ, cũng không biết trước khi chết Lâm Hàm kia là có suy nghĩ gì trong đầu, quả thực khiến ta tò mò, cũng thực hả hê.
Haha hahaha.
Còn chính tay giết chết người mình yêu là cảm giác gì nhỉ? Ta cũng thực tò mò, ngài có thể nói cho ta biết luôn không? Ha haha hahahaha!".
Tô Mộc Linh nói tới đây liền giống như bị điên, ả ta điên cuồng ngửa mặt lên trời mà cười to.
“Câm miệng!”.
Tiêu Chính Vũ hiện tại cũng lâm vào trạng thái cuồng nộ, rút ra bội kiếm bên hông, chỉa thẳng vào cổ Tô Mộc Linh mà gầm lên.
“Câm miệng? Ngài có giỏi thì giết chết ta luôn đi, giống như cái cách mà ngài đã giết chết Lâm Hàm đó! Một nhát xuyên tim!”.
Tô Mộc Linh không ngần ngại mà khiêu khích, dù sao mặt nạ cũng đã bị xé rách, nàng ta cũng không sợ cái gì nữa.
Tô Mộc Linh không ngừng chọc vào vảy ngược trêи người hắn, Tiêu Chính Vũ liền thực sự vung kiếm.
Nhìn một màng này, Tô Mộc Linh chẳng những không sợ hãi, trái lại còn cười to thêm.
Nàng ta cũng không biết, bản thân làm nhiều chuyện như vậy, rốt cục là vì cái gì nữa.
"Vốn định giết chết hắn ta, sau đó liền nhân thời gian ‘hồi sinh’ này mà bồi đắp tình cảm với ngài, để ngài biết, ngoài hắn ta ra, còn có một người vẫn luôn yêu ngài như vậy.
Nhưng mà, có lẽ Tô Mộc Linh ta đã đi một nước cờ sai lệch rồi, cho nên cả ván cờ này đều thua thảm hại như vậy.
Nếu ngài hiện tại đã biết hết chân tướng, ta cũng không cần phải ngụy trang giả dối nữa làm gì.
Lâm Hàm kia đã chết, không có cách nào sống lại được nữa, cái xác kia cũng sớm đã tan rã từ lâu, cái mà ngài nhìn thấy, chỉ là hình nhân che mắt ta phù phép ra mà thôi!".
Tô Một Linh vừa dứt lời, vươn tay gỡ xuống lá bùa dán ở mặt dưới của quan tài thủy tinh.
Ngay tức khắc, cái xác liền biến thành những vệt sáng li ti, lan ra trong không khí, sau đó biến mất trong hư vô.
Tiêu Chính Vũ sững sờ nhìn hình ảnh thiếu niên tan biến trước mắt mình, trái tim nhói lên đau đớn, tay cầm kiếm siết chặt lại.
“Đau lòng sao? Đó chính là điều mà hiện giờ ta mong muốn đó! Cái mà ta không có được, ai cũng đừng mong có được! Haha hahahahaha!”.
Tô Mộc Linh lại tiếp tục lâm vào trạng thái cười điên cuồng, nhưng mà, còn chưa đợi nàng ta cười xong, một thanh kiếm lạnh lẽo đã vung lên, trực tiếp đem đầu của nàng ta cắt xuống.
Cái đầu văng ra, máu tươi đầm đìa lăn đến dưới chân quan tài thủy tinh, bên trêи gương mặt đó, cho đến lúc chết vẫn duy trì một nụ cười vặn vẹo dữ tợn.
Có lẽ…nàng ta cũng đã biết được, chết dưới tay người mình yêu nhất, rốt cục là cảm giác gì rồi.
Thực đau…đau cả thể xác, lẫn cả linh hồn….
Danh sách chương