Thư ký Kim bế người đại diện vẫn còn chưa tỉnh lại đặt anh ta vào sau xe bảo mẫu.
"Anh ấy tình trạng thể chất ổn định, vì vậy cậu không cần phải lo lắng.

Cậu vào địa phủ theo thủ tục chính thức nên sẽ không gây hại cho cơ thể của cậu.

Số tiền còn lại sẽ được chuyển khoản vào ngày mai.

Vui lòng kiểm tra tài khoản của cậu.

Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng liên hệ với tôi ngay lập tức.

Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp.

"
Thư ký Kim giải thích từng câu một, luôn đứng cách xa Quỳnh Nhân, sự chu đáo của anh khiến cậu có chút áy náy.
Biết cậu vô cùng sợ ma, những con ma cầm đồ ở điện ba không đi theo, chúng đứng ở lối vào của nhà hàng được thắp sáng rực rỡ, nhìn anh từ xa.
Ánh đèn làm chói mắt đám đông trong bóng tối, và cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ ở khoảng cách này.

Cậu trong lòng vẫn sợ hãi, vô cùng cảm động không muốn từ bỏ một lần nữa, trong lòng có một chút suy tư.
Làn gió đêm khẽ vờn quanh người, thổi tới hương thơm nhẹ nhàng trong ô tô.
Đây là địa phủ, nhưng gió không khác gì nhân gian.
"Ác linh trốn thoát, bó tay chịu trói."
Giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên khắp nơi, cắt ngang tâm trạng của Quỳnh Nhân.
"Đây là giọng của Diêm Ma La Già," Tống Đế Vương nhíu mày, "Thư ký Kim."
Thư ký Kim lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn hình báo cáo tình hình: "Có hồn ma trốn khỏi địa ngục.

Hồn ma trốn thoát là một tên cặn bã một chân đạp bảy thuyền.

Hắn ta đã bị đuổi khỏi công ty sau khi vợ hắn báo cáo về thói trăng hoa của hắn, và cuộc sống của hắn đã bị tàn phá kể từ đó.

Hắn ta có mối hận thù sâu sắc với vợ cũ và đã nhiều lần bày tỏ mong muốn trả thù vợ cũ khi đang thụ án.

gì.

"
Tống Đế Vương: "?"
Thư ký Kim: "Vợ cũ của hắn đang làm việc ở điện thứ ba của chúng ta, hắn cũng đến xem Quỳnh Nhân biểu diễn hôm nay.

Nếu biết được điều này, hắn có thể sẽ đến đây."
Người cặn bã.
Muốn trả thù vợ cũ.
Quỳnh Nhân cảm thấy sôi máu, nắm đấm của cậu hơi ngứa.

Tống Đế Vương bình tĩnh hạ lệnh: "Bố trí quản ngục canh giữ tứ phương, có khả năng sẽ đi đường vòng từ địa ngục băng."
Quỳnh Nhân thoáng thấy một bóng người mơ hồ lao về phía bên này trong bóng tối, nắm đấm đang ngứa ngáy, đó là một điềm báo rõ ràng.
Quỳnh Nhân chỉ về hướng của người kia: "Là anh ta?"
Cậu có một đôi tai tinh tường, cậu nghe thấy người đàn ông thì thầm với vợ cũ của hắn để xin lỗi, cậu càng chắc chắn rằng đây là một tên cặn bã.
Bóng người nhanh đến không ngờ, Tống Đế Vương và Thư ký Kim vừa quay đầu lại, người đàn ông đã chạy tới phía trước, đi về phía nhà hàng.
Quỳnh Nhân còn không nghĩ tới, sau vài bước đuổi kịp, cậu vặn eo nhấc chân lên, đạp nhanh bắp chân, mu bàn chân căng như vầng trăng khuyết, đạp ra một đường vòng cung sắc bén, cắt xuyên màn đêm địa phủ.
Chỉ nghe thấy một tiếng động bị bóp nghẹt.
Mu bàn chân quét mạnh vào cổ tên cặn bã, đá văng cả người gã cặn bã ra, sau khi chạm đất cũng không mất sức, lăn lộn hai vòng rồi mới dừng lại.
Khi đá vào mu bàn chân của hồn ma, Tống Đế Vương đã nhìn thấy rõ ràng ánh sáng vàng tản ra từ chỗ tiếp xúc.
Tống Đế Vương trợn to mắt: "Đó dường như là..."
Không nói gì, hắn chợt nhớ ra trách nhiệm của mình, liền nhanh chóng ra lệnh cho bọn cai ngục tiến lên trói hồn ma lại.
Sau đó anh ta nhìn Quỳnh Nhân và nói một cách hào hứng: "Cậu còn có kỹ năng ẩn này! Nhưng không phải cậu sợ ma sao, tại sao lại dám đá hắn ta?"
"Đừng nhắc cậu ấy!" Thư ký Kim muốn dừng lại, nhưng đã quá muộn.
Tống Đế Vương rất mất hứng: "Hả?"
Quỳnh Nhân mới nhận ra rằng mình đã đá vào con ma vừa rồi.

Hắn chỉ cảm thấy mát lạnh bò dọc mu bàn chân đến tận óc, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu khó khăn cử động cổ họng, sốt sắng nhìn Thư ký Kim, "Có vẻ như tôi phải làm phiền anh rồi làm ơn có thể bế tôi lên xe, cảm ơn."
Chưa kịp dứt lời, Cậu đã ngã thẳng xuống.
Nhưng cậu không ngã xuống.
Mà được diêm vương tóc đỏ, mắt đỏ đỡ lấy.
———————————
"Diêm Ma La Già." Tống Đế Vương gọi tên Diêm Vương với lương tâm cắn rứt.
Diêm Vương mờ mịt nhìn hắn ta, và ném con người nhẹ trên tay cho Thư ký Kim.
"Để ta đưa tội nhân trở lại địa ngục, và thêm một vạn năm hình phạt."
Nghĩ đến những ngày liên tục bị voi sắt giẫm xuống bùn ở Địa ngục Trung Hà, gã cặn bã chợt run lên.
"Vào thời cổ đại, một người đàn ông có thể có ta thê tứ thiếp.

Tôi chỉ tìm bảy người vợ cùng một lúc.

Tại sao tôi phải bị trừng phạt nghiêm khắc như vậy? Bản án của người địa phủ thật là bất công!"
Đôi mắt của Diêm vương nhìn xuống lạnh lùng.
Người đàn ông cặn bã nhìn thấy con ngươi đỏ của Diêm vương, dũng khí chống trả đã biến mất sạch, hắn ta cố gắng thu mình lại thành một quả bóng.
Hắn vừa rồi nhất định là bị đá hỏng, làm sao dám cùng Diêm Vương nói chuyện.
Giọng nói lạnh lùng của Diêm vương vang lên.
"Người xưa có ba vợ bốn thiếp, cũng phải vào ngục thất phu".
"Tuy nhiên, thẩm phán kết tội ngươi không đủ nghiêm khắc."
Cơ thể gã cặn bã ngừng run rẩy.
Vua Diêm La nói tiếp: "Đối với tội ác của ngươi, ngươi không chỉ bị tra tấn trong tất cả Địa Ngục, mà còn bị tra tấn trong Địa Ngục Đại Đế."
" Tống Đế Vương.

Yêu cầu quản ngục tống hắn ta xuống Địa ngục, và để hắn ta thụ án luân phiên trong hai địa ngục cho đến khi mãn hạn."
Tống Đế Vương: " dạ."

Lời nói của Diêm vương là luật của địa phủ, khi hắn nói ra, bản án sẽ có hiệu lực.

Tên cặn bã cảm thấy mười vạn năm đã thêm vào là câu nói khắc sâu trong linh hồn mình, trên cổ tay hắn còn có một tấm biển gọi là Đại Địa Ngục.
Hắn ta nằm co quắp xuống đất và khóc, rồi bị tên quản ngục chói lại.
Diêm Vương liếc nhìn Thư ký Kim, chỉ thấy một mái tóc xoăn nhỏ và một bàn tay buông thõng.
Hắn xoa đầu ngón tay trong vô thức.
Đôi mắt của Diêm vương dừng lại một lúc trên những lọn tóc nhỏ mềm mại và bồng bềnh.
"Đây là thần tượng kia?"
Sau khi bắt được người vừa rồi, hắn đẩy tới chỗ Thư ký Kim không kịp nhìn mặt.

Mặc dù Quỳnh Nhân là một thần tượng nổi tiếng trong âm phủ, Diêm vương không có hứng thú với cậu ta.
Tống Đế Vương: "Ừ..."
Diêm Vương lại liếc nhìn những lọn tóc của Quỳnh Nhân, đưa tay ra sau lưng và chậm rãi thú nhận:
"Hôm nay hồn ma trốn thoát và xảy ra va chạm.

Nhất định phải nhớ bồi thường tinh thần cho cậu ta.

Số tiền bồi thường không được vượt quá tiền biểu diễn."
Tống Đế Vương: "Được!"
Hắn không khỏi cảm động, Diêm Ma La Già hầu hết thời gian giống như một cỗ máy làm việc lạnh lùng, nhưng bên trong hắn ta vẫn rất dịu dàng.
Tống Đế Vương đang nghĩ như vậy, liền nghe Diêm Vương nói: "Quên đi, ta dù sao cũng không ngủ được, ta sẽ đưa hắn đi về.

"
"A.

Đã lâu không tự mình làm rồi."
Diêm vương cử động vai, và các khớp phát ra tiếng "cạch" nhẹ.
Kẻ cặn bã ngất xỉu, suýt chút nữa tạo nên kỳ tích chết ma.
Tống Đế Vương: "Ồ...!nó không phải không phù hợp lắm sao?"
Diêm vương cụp mắt, hơi buồn ngủ: " Làm việc bàn giấy một thời gian dài không tốt cho cột sống thắt lưng và cổ, nên vận động một chút ".
Tống Đế Vương cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của hắn thì thấy trên khuôn mặt trắng bệch của diêm vương có hai quầng thâm rất lớn.
Hắn không khỏi lo lắng cho Diêm vương: " ngươi vẫn còn mất ngủ sao?" Chuyện này kéo dài bao lâu rồi.
Diêm vương tuy là thần chứ không phải là một lập trình viên, nhưng làm việc nhiều, ngủ ít, hơn nữa áp lực công việc cao và đầy căng thẳng mà không bị rụng tóc.Nhưng hắn ta là chúa tể của địa phủ, cơ thể hắn ta mà có vấn đề, tất cả mọi việc ở địa phủ đều bị ảnh hưởng.
Tống Đế Vương còn nhớ rõ hàng ngàn năm trước, Diêm Ma La Già một đêm gặp một cơn ác mộng, Sông vong xuyên lập tức sôi trào.

Kể từ đó về sau, Diêm Ma La Già luôn hết sức kìm chế, luôn dữ vẻ ngoài điềm tĩnh và vững vàng.
" thảo nào hoa bỉ ngạn hai bên bờ vong xuyên chụi đến mức không ra hình thù gì, ngươi không thể mất ngủ được nữa, Nếu không ngươi đến dương gian để tìm một bác sỹ tâm lý xem sao?"
Đôi mắt lặng lẽ của Diêm vương lóe lên.
———————————
Đến tận trưa Quỳnh Nhân mới tỉnh lại.
Người đại diện được đưa về ký túc xá với cậu, sau đó ở lại không rời đi, thấy Quỳnh Nhân tỉnh, rồi nấu cho cậu một bát cháo yến mạch sữa, do dự hỏi.

Quỳnh Nhân đặt bát cháo yến mạch vào chậu nước để nguội, ngồi đối diện với người đại diện.
"Hỏi những gì anh muốn."
Người đại diện: " cậu đã hứa thực hiện việc ký kết chưa?"
Quỳnh Nhân: "Ừ."
Quản lý lắc đầu, không có ai khác, nhưng không khỏi thấp giọng nói: "Nhưng bọn họ là ma!"
Quỳnh Nhân: "Họ là những người hâm mộ sống quý giá."
Quản lý: " sống? Cái nào là sống?"
Quỳnh Nhân: "Viết tắt của người hâm mộ ma đang hoạt động."
Quỳnh Nhân trải lòng: " So với việc trả 580 vạn trong ba tháng, nếu không tôi sẽ không được làm thần tượng nữa, xuống địa phủ mở bảng hiệu bán có vẻ tốt hơn không phải sao?"
Người quản lý âm thầm lấy ra một bức ảnh chụp " xác thôn trong núi".

Hắn còn không biết Quỳnh Nhân sao? thậm chí không cậu còn không dám xem " thiện nữ u hồn ", còn muốn xuống âm phủ để đăng ký bán...
Đó chính là Địa phủ a, cậu không sợ không trở về được sao?
Quỳnh Nhân quay đầu lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Anh không cản được em, em đã hứa với họ rồi."
Hắn đưa tay lên ôm mặt, vì sợ cậu nhìn thấy cái gì không nên thấy,
" em đi giải quyết chuyện sợ ma, công ty không phải thường xuyên gặp chuyên gia tâm lý sao? Anh giúp em hỏi bác sĩ nào giỏi chữa bệnh ám ảnh với ạ.

"
Người đại diện bất lực: "Được, anh hỏi giúp em."
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Quỳnh Nhân nhìn qua mắt mèo, chỉ mở ra một khe nhỏ, cau mày nói: " Cậu đến đây làm gì?"
Người tới là người hot nhất công ty Phó Gia Trạch, cậu ta mỉm cười và chen vào qua khe cửa.
Sau khi Phó Gia Trạch vào cửa, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một chàng trai trẻ đẹp, hắn ta là một người lớn, với mái tóc đen dài từ đầu đến vai.
Hắn lặng lẽ đứng trong hành lang, nở nụ cười ác ý với Quỳnh Nhân.
Hành lang tối om, chàng trai đột ngột xuất hiện với nụ cười ảm đạm đã tạo thành một khung cảnh đầy kinh dị.
Thật không may nó không có tác dụng với Quỳnh Nhân.
Cậu chỉ sợ ma, đây rõ ràng là người.
Đó là người, thì không có vấn đề gì cả.
Một người nhỏ gầy như này, một tay cậu có thể đánh được mười người.
Cậu đóng cửa, Phó gia đang nói chuyện với người đại diện của cậu.
Người đại diện: " Tôi nghe nói tinh động thiếu thực tập sinh đến lợi hại, ngay cả những đạo sĩ đi ngang qua cũng bị lôi kéo, còn ký hợp đồng với bọn họ.

"
Phó Gia Trạch gật đầu, không quan tâm nói: " ừm.

Người hâm mộ đã chán xem ca hát và nhảy múa rồi, Thanh Hành là một đạo sĩ mà, thắng ở mới mẻ."
Hắn thấy một con thỏ sang trọng ở l trên của ghế, hơi tò mò: " anh thích loại đồ này từ khi nào vậy? Sao không nói sớm, fan của tôi tặng nhiều lắm, tôi đều không biết sử lý sao."
Quỳnh Nhân lấy con thỏ qua đặt nó bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: "Không cần "
Thần sắc cậu lạnh lùng, Phó Gia Trạch không quan tâm, cười nói:
"Tôi vừa mua một biệt thự trong khu thịnh thế, đang được trang trí, chờ sắp xếp xong, cậu liền chuyển sang sống với tôi.

Nó gần công ty cũng rất thuận tiện để đi đến phòng tập."
Quỳnh Nhân: "Nếu không có gì quan trọng, tôi muốn luyện tập."
"Vâng!" Phó Gia Trạch nói, "Có một vấn đề!"
Hắn gật đầu với người đại diện, tôi nghe nói về sự không phù hợp của công ty.
"Tôi có một chương trình tạp kỹ về du lịch gọi là " đi nào, bạn ơi ", khách mời được yêu cầu mang theo một người bạn để tạo thành một đội hai người, dự kiến sẽ ghi hình tám tập.

Họ đã được tiết lộ với tôi, những người tôi mang theo cũng có thể nhận được ít nhất 200 vạn.
"Vừa có thể lộ mặt vừa có tiền, vừa có thể được đi du lịch miễn phí.


Như thế nào, có hứng thú sao?"
Quỳnh Nhân: " Không đi."
Phó Gia Trạch: " Tôi biết cậu sẽ nói không đi, Dương ca, anh thuyết phục Quỳnh Nhân đi."
Người đại diện nghĩ thầm điều này còn cần thuyết phục sao?
Cùng với Phó Gia Trạch tham gia tạp kỹ về du lịch không phải tốt hơn nhiều lần so với việc đến địa phủ để mở một cuộc họp bán hàng.
Mà Quỳnh Nhân chưa bao giờ chấp nhận lòng tốt của Phó Gia Trạch, lần này chắc chắn cũng không muốn.
Trước khi người đại diện đưa ra lời khuyên, Quỳnh Nhân đột nhiên nói: " Phó Gia Trạch, anh muốn giúp tôi đúng không."
"Đương nhiên, người tôi quan tâm nhất là cậu."
Phó Gia Trạch ôn nhu nói xong, hai má đột nhiên đỏ lên, giống như một thiếu niên ngây thơ xấu hổ vô tình để lộ chân tình.
Quỳnh Nhân nheo mắt lại, nụ cười nơi khóe miệng trở nên lạnh lùng hơn:
"Vì anh rất quan tâm đến tôi, tại sao anh không cho tôi vay 580 vạn phí đào tạo, chờ tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh, chúng ta viết giấy nợ, tôi sẽ trả lãi cho anh dựa trên lãi suất thế chấp."
Phó Gia Trạch hơi ngạc nhiên, Quỳnh Nhân đã rất lạnh nhạt với anh ta trong những năm gần đây, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với hắn về tiền.
Nhưng hắn đã sớm chuẩn bị.Ngón tay cái của hắn từ từ xoay quanh khung viền điện thoại di động, lộ ra vẻ đặc biệt xấu hổ.
"Tôi vừa mua một căn biệt thự, trang trí đặc biệt đắt đỏ, đặc biệt eo hẹp.

Như vậy đi, khi nào nhận được khoản thanh toán hợp đồng tiếp theo, tôi sẽ trực tiếp trả lại cho công ty giúp cậu được chứ? Đừng nói đến giấy nợ, hay lãi suất, chỉ cần cậu muốn, tất cả tiền của tôi đều là của cậu.

"
Quỳnh Nhân ăn hai ba miếng ngũ cốc sữa lạnh, lau miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn vào Phó Gia Trạch: " Còn gì nữa không?"
Phó Gia Trạch biết, đây là bảo hắn nhanh chóng cút đi.
Hắn thong dong đứng dậy, không nhìn thấy vẻ bối rối khi bị đuổi đi, " vậy tôi đi trước, ngày khác lại đến gặp cậu.

Tôi sẽ tìm biện pháp kiếm tiền, cậu đừng lo lắng."
Người đại diện lúng túng cười: " Tôi tiễn cậu?"
Phó Gia Trạch tỏ vẻ tự mãn, "Không cần, tôi đi đây, Dương ca tạm biệt, Quỳnh Nhân..."
Quỳnh Nhân đang rửa bát trong bếp, không để ý tới hắn.
Nụ cười của Phó Gia Trạch hơi hạ xuống, bộ dáng giống như một thiếu niên vô tình bị tổn thương.
Người đại diện đuổi người đi khẽ cau mày: " Phó Gia Trạch tốt với cậu như vậy, anh thấy hắn thực sự thích cậu, cho dù không thích họ, cậu cũng không nên có thái độ này."
Quỳnh Nhân oằn mình lau khô bát trên giá bát, bất lực lắc đầu, Dương ca đã gia nhập vào vòng giải trí nhiều năm như vậy, mà vẫn còn ngây thơ a.
" lão Dương, nếu anh là Phó Gia Trạch, anh biết công ty lấy phí đào tạo của tôi là vì anh, anh sẽ làm gì?"
Người đại diện đang còn nghĩ Phó Gia Trạch không đáng, nghe Quỳnh Nhân nói, suy nghĩ một chút, ngay lập tức phát hiện ra vấn đề.
Hắn đột nhiên nhận ra: " đúng vậy, nếu tôi là Phó Gia Trạch, ngay cả khi mua biệt thự, tôi có thể kiếm được 30 nghìn vạn trong một năm.

không thể nói mua nhà mà không thể bỏ ra nổi mấy trăm vạn.

nếu tôi là hắn, không cần cậu phải nói, tôi sẽ chủ động giúp cậu trả tiền cho công ty.
" Hắn vừa vào cửa đã nói ngay chuyện này, chỉ vì hắn sợ tôi vay tiền của hắn.

Cậu biết ý của hắn nên mới nói hắn đúng không?"
Nhưng hắn vẫn có chút khó hiểu: "Vậy thì tại sao cậu không cùng hắn ngả bài?"
"Bởi vì có một số việc tôi chưa nghĩ ra." Quỳnh Nhân bước đến cửa và vẫy tay với người đại diện.
"Chiếc điện thoại ở cửa nhà chúng ta không phản hồi khi được nhấn, có vẻ như nó đã bị hỏng." Quỳnh Nhân nhấn nút gọi, màn hình chiếc điện thoại bật sáng.

"Kỳ thực, tôi có thể đơn phương xem video ở cửa, đương nhiên cũng có thể nghe thấy thanh âm."
"Đừng chớp mắt.

không phải lúc nào anh cũng có cơ hội xem trò khỉ đỉnh cao miễn phí mỗi ngày.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện