Edit: Kogi

Cảnh Viễn vừa quay đầu xe, Hứa Ninh Sam liền mở cửa sắt ra túm cổ áo Hứa Ninh Triết xách vào như xách một con mèo, Hứa Ninh Triết phản ứng chậm nửa nhịp quay đầu sang, cười khanh khách: “Ơ, chị à? Chị, ha ha ha, chị xem này Cảnh Viễn tặng em một bánh xà phòng”.

“Có phải em thích Cảnh Viễn không?”.

“Phải đấy”. Hứa Ninh Triết trả lời rất thẳng thắn, vẫn đang ngắm nghía bánh xà phòng trong tay, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

“Cảnh Viễn thích em không?”.

Hứa Ninh Triết lập tức im lặng, nụ cười trên mặt cũng thu lại.

“Triết Triết, Cảnh Viễn có thích em không?”.

“Em không biết, anh ấy chưa nói”. Giọng nói Hứa Ninh Triết cực nhỏ, như thể nhắc tới một chuyện rất không vui.

“Vậy sao hắn lại hôn em?”.

“Vì anh ấy ngại chỉ tặng em một bánh xà phòng, nên bồi thường cho em, dù sao anh ấy cũng chưa từng nói thích em”.

Hứa Ninh Sam như có điều suy nghĩ.

Hôm sau, Hứa Ninh Triết say rượu đầu đau như muốn nứt ra, uống thuốc giảm đau nữ đồng nghiệp sát vách cho mới miễn cưỡng lên tinh thần làm việc.

Sắp đến giờ cơm trưa, Hứa Ninh Triết đang vẽ đột nhiên hai mắt bị ai đó bịt kín, tức khắc bật cười: “Chị, sao lại đến đây?”.

“Xì, đoán nhanh thế, chẳng vui gì. Chị mang nước mật ong chanh giải rượu cho em, tiện thể dò hỏi một chút về ông chủ của em”. Mặc dù sau khi kết hôn Hứa Ninh Sam đã là bà chủ nhà, nhưng vẫn rất chú ý ăn mặc, lại trời sinh là đại mỹ nữ có khí thế ngự tỷ, vì vậy chỉ cần trang điểm một chút thì chẳng ai đoán ra chị đã kết hôn, càng không có ai nhìn ra chị hơn Hứa Ninh Triết những mười hai tuổi, mặc dù Hứa Ninh Triết trông rất giống học sinh trung học.

Đồng nghiệp bên cạnh sôi nổi tỏ ra hâm mộ: “Triết Triết thích ghê, có chị gái trẻ trung xinh đẹp quan tâm như vậy”.

Hứa Ninh Triết quàng vai Hứa Ninh Sam, hơi đắc ý: “Đúng thế, nhưng mấy người đừng có nhăm nhe chị tôi, tôi là người có thể lên chức cậu bất cứ lúc nào đó”.

Hứa Ninh Sam tét mông cậu: “Nói linh tinh trước mặt đồng nghiệp thế”.

Hứa Ninh Triết uống từng ngụm nhỏ nước mật ong chanh, từ xa nhìn chị mình gõ cửa vào phòng làm việc của Cảnh Viễn, trong lòng hơi thấp thỏm, không biết vì sao đột nhiên chị tới tìm Cảnh Viễn.

“Cảnh tiên sinh, xin chào, tôi là chị của Hứa Ninh Triết, Hứa Ninh Sam. Cảm ơn anh đã quan tâm và bồi dưỡng Triết Triết nhà tôi trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên em tôi ra ngoài làm việc, tôi biết về mặt đối nhân xử thế nó còn chưa chín chắn, mong anh lượng thứ cho”.

“Chị Ninh Sam, chào chị, đừng khách sáo như vậy, mời ngồi”. Đợi Hứa Ninh Sam ngồi xuống rồi, Cảnh Viễn nói tiếp: “Em trai chị —— Triết Triết, cậu ấy rất tốt, cậu ấy có cách xử sự riêng của mình, tôi rất quý cậu ấy, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, phải là tôi cảm ơn chị đã dạy dỗ được đứa em trai ưu tú như vậy mới đúng”.

Hứa Ninh Sam ngoài cười trong không cười, hai mắt nhìn thẳng Cảnh Viễn: “Cảnh tiên sinh, lần này tới đây ngoài để cảm ơn anh ra, còn có một việc quan trọng khác. Tôi nói thẳng, tôi biết em trai tôi thích anh, tôi không biết nó đã nói với anh chưa, nhưng tôi đoán rồi hay chưa thì cũng vậy, con người nó có suy nghĩ gì cũng để trên mặt, kẻ mù cũng có thể nhìn ra. Tôi muốn hỏi —— Điều tôi muốn biết là, tình cảm anh đối với thằng bé là gì?”.

Hứa Ninh Sam không trực tiếp vạch trần chuyện tối qua chị nhìn thấy Cảnh Viễn và Hứa Ninh Triết ôm hôn, mà hỏi thẳng vào điểm mấu chốt, chính là em trai tôi thích anh, vậy anh có thích em tôi không? Cảnh Viễn suýt thì bị Hứa Ninh Sam dọa được, nhưng như vậy lại hợp với tác phong giao tiếp hồi anh ở bên Mĩ, thế là anh cũng trả lời thẳng thắn.

“Đúng là tôi biết Hứa Ninh Triết rất thích tôi”. Anh không che đậy thêm một chữ “rất” vào, khiến Hứa Ninh Sam ngầm nổi lên sát ý, “Tôi cũng —— rất thích cậu ấy, nhưng xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, có lẽ tôi không thể đến với cậu ấy được, vì vậy chị yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp lại mối quan hệ này”.

“Vậy thì được”. Hứa Ninh Sam gật gật đầu, “Có thể Triết Triết đã ít nhiều kể với anh về chuyện hồi nhỏ, thằng bé trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình như vậy, sẽ đặc biệt tỏ ra khao khát và nhạy cảm với tình cảm, vì vậy nếu anh sớm biết rõ mình không thể cho nó một kết cục đoàn viên mà nó mong muốn, từ giờ trở đi đừng cho nó quá nhiều hy vọng viển vông nữa, nếu không chỉ đang hủy hoại nó mà thôi, tôi chỉ có đứa em trai này, anh đối xử không tốt với nó, tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra việc gì đâu”. Bầu không khí đột nhiên hơi quỷ dị, Hứa Ninh Sam thở dài, chuyển chủ đề: “Triết Triết là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, chỉ cần anh nói rõ ràng rằng anh không có ý đó với nó —— Có những lúc lời nói dối thiện ý là điều bắt buộc đúng không? Nó nhất định sẽ không đi vào bế tắc. Từ nhỏ nó đã hiểu biết rồi, anh biết nó ăn khỏe lại sợ đói, nhưng lần nào cũng chờ tôi tan học về nấu cơm, đợi tôi ăn một nửa rồi mới bắt đầu ăn, nó luôn nói rằng ‘Chị học hành vất vả phải ăn nhiều một chút’…”. Đang nói vành mắt chị bỗng hơi ươn ướt, “Nó là đứa em trai tôi thương nhất, mong anh đừng khiến nó chịu tổn thương”.

Sau khi Hứa Ninh Sam đi về Cảnh Viễn rơi vào trầm tư, cho đến khi một túi đồ ăn đặt lên mặt bàn làm việc anh mới tỉnh lại.

“Sao anh không đi ăn cơm trưa? Chị tôi nói gì với anh vậy? Hôm nay bánh dứa quán ăn nhanh Hồng Kông giảm giá, nhưng biết anh không ăn đồ ngọt nên tôi không mua, tôi tự ăn rồi, tôi mua cho anh cơm tứ bảo”. Nói xong liền hăng hái lấy hộp cơm ra, chỉ xuống nắp đậy trong suốt, “Anh xem —— bảo, bảo, bảo, bảo, còn có cơm! Ha ha ha ha ha”.

Cảnh Viễn cũng không nhịn được cười, kể ra thì chính cậu cũng là một bảo vật rồi.

Biết cười kìa, rõ ràng là biết cười đúng không?! Về sau mỗi lần Hứa Ninh Triết nhớ lại chuyện này, đều không khỏi mang theo nỗi nghi hoặc như vậy.

Từ hôm đó trở đi, Cảnh Viễn trở nên lạnh lùng như bước ra từ hầm băng, hơn nữa đối xử với người khác thì vẫn bình thường, nhưng riêng với cậu thì vô cùng lạnh lùng, nói chuyện với hắn hắn không để ý, về công tác có việc gì cũng không trực tiếp tìm cậu, quanh có lòng vòng bảo đồng nghiệp khác chuyển lời cho cậu, chỉ duy lúc mua đồ ăn cho cậu lúc tan làm là gặp mặt nhau.

Hứa ninh Triết rất nghiêm túc suy đi nghĩ lại có phải mình đã làm gì sai khiến Cảnh Viễn không vui hay không, nam thần à anh đừng đi theo con đường lạnh lùng mà, anh không thích em chỗ nào, em sửa chỗ đó.

Anh chê em ăn nhiều? Cái đó hình như em không sửa được.

Anh chê em vẽ xấu? Không thể nào, ngon thì anh tự vẽ xem nào.

Anh chê em làm việc riêng trong giờ? Hiện tại chưa về đến nhà em không dám lên Weibo mà a a a.

Anh chê em keo kiệt mời anh ăn kem ốc quế và cơm hộp? Anh muốn ăn gì cứ nói đi, em có tiền, mặc dù tiền là anh trả cho em.



Hứa Ninh Triết giả thiết đủ loại khả năng, lại biện hộ cho mình từng cái một, cậu càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, càng ấm ức càng muốn trêu chọc Cảnh Viễn để Cảnh Viễn để ý đến cậu.

Thế nhưng Cảnh Viễn ngăn chặn toàn bộ những trao đổi thầm kín của cậu, còn vứt lại một câu: “Không có việc gấp thì đừng tùy tiện vào phòng làm việc của tôi”. Hứa Ninh Triết sững lại trước cửa phòng làm việc, cảm thấy toàn thân mình rét run.

Không cho nói trước mặt, nhắn tin qua điện thoại chắc là được, nhưng bất kể Hứa Ninh Triết có nhắn gì, hỏi han ân cần cũng vậy, nhìn thấy gì đó thú vị nhắn tin đùa với hắn cũng thế, hắn hoặc là không hồi âm hoặc là chỉ nhắn lại một chữ “Ờ”, đến dấu chấm câu cũng không cho cậu.

Hứa Ninh Triết hoàn toàn hết hy vọng, giận dỗi nhắn tin cho hắn “Có phải anh rất ghét tôi không?”, hắn không nhắn lại.

Hôm đó cậu đã quên là lần thứ mấy mình mặt dày vào phòng làm việc của Cảnh Viễn, khi ấy Lăng Nhược Hồng cũng ở đó. Vì chương trình của Kiếm Uyên phiên bản hai đã bắt đầu viết, bộ phận kinh doanh ngày nào cũng có rất nhiều kế hoạch cần thảo luận với Cảnh Viễn, vì vậy Lăng Nhược Hồng cũng chuyển sang đây luôn, một ngày thì có đến hơn nửa ngày đứng trong phòng làm việc của Cảnh Viễn.

“Cảnh Viễn, tặng anh này, tôi tự làm đấy”. Hứ Ninh Triết đem chiếc móc treo điện thoại figure (*) dài bằng ngón trỏ để lên mặt bàn làm việc của Cảnh Viễn, là dựa vào một bức tranh chibi Cảnh Viễn mang vẻ mặt kiêu ngạo Hứa Ninh Triết tự vẽ làm ra, gần đây Hứa Ninh Triết bực bội phát điên, ở nhà chế tạo sơ lược, chế tạo mô hình, linh kiện, làm khuôn, lên màu, lắp ráp, treo móc, sau đó làm ra móc treo figure.

(*) Móc treo figure.

Cảnh Viễn nâng mắt: “Tôi không cần, thứ đồ ấu trí”.

“…”.

Lăng Nhược Hồng thấy bầu không khí rất không ổn, liền giả vờ đi photo văn kiện rồi chuồn ra khỏi phòng làm việc.

“Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho anh, không cần cũng phải cần”. Cuối tuần là sinh nhật của Cảnh Viễn, Hứa Ninh Triết vẫn nhớ rõ.

“Không cần cậu phải phí tâm”. Cảnh Viễn thở dài nhè nhẹ, như là bất đắc dĩ, lại giống như cực kì không kiện nhẫn.

“Không cần thì anh vứt đi, đừng trả lại tôi!”. Hứa Ninh Triết hung hăng châm chọc một câu, sau đó xoay người ra ngoài trở về chỗ ngồi của mình.

Không cần thì anh ném đi, đừng trả lại cho tôi, lời này giống như là tình cảm của mình đối với hắn vậy, tình cảm quả thực không thể miễn cưỡng, hắn đã xử sự rõ ràng như vậy rồi mà mình vẫn lấy mặt nóng dán mông lạnh thì có vẻ quá ti tiện, nhưng thích thì cũng thích rồi, không cần thì anh ném đi, đừng trả lại tôi.

Lăng Nhược Hồng thấy bên trong đã giảm nhiệt liền trở lại phòng làm việc, thấp thỏm một lúc, chỉ vào figure Hứa Ninh Triết tự làm không nhịn được hỏi: “Ông chủ, móc treo điện thoại này, anh thực sự không cần?…”.

“Anh muốn à? Cho đấy”.

“Không, tôi cũng không cần, ha ha, thứ này vừa nhìn đã biết là làm theo dáng vẻ của anh, tôi cầm cũng không hay…”.

Lăng Nhược Hồng chưa nói hết Cảnh Viễn đã tiện tay ném móc treo vào ngăn kéo.

Tan làm, toilet công ty vẫn sáng đèn.

“Dì Vương, bồn cầu vẫn chưa thông xong à?”.

“Ôi? Ông chủ, đúng vậy, không biết xảy ra chuyện gì, làm suốt buổi chiều rồi”.

“Dì về đi, chồng con dì đang chờ dì về nấu cơm nữa, ngày mai tôi gọi người đến sửa là được, dì khóa cửa vào, tôi chờ dì ở bãi đỗ xe”. Vừa nói vừa đưa một chùm chìa khóa sang.

“Được được, cảm ơn cậu, ông chủ. Ấy, ông chủ, búp bê trên chìa khóa của cậu đáng yêu thế, cậu cũng thích treo loại đồ chơi này à, con trai tôi cũng thích lắm, còn nói mình là cái gì nhỉ…trạch nam? Tôi bảo nó chẳng có triển vọng gì, chỉ thích tiêu tiền bậy bạ, học hành thì không để tâm…À, nhưng cái của ông chủ đúng là đẹp thật”.

Cảnh Viễn cúi đầu nhìn chăm chú figure nho nhỏ: “Món đồ ấu trí”.

“Hả?…”.

“Không có gì, dì Vương khóa cửa đi, tôi ra bãi đỗ xe trước”.

Bánh dứa

24d9f5e024e76884d4e5fc83fa816858d54a17590137dfb11ce5891d49da1366

Cơm tứ bảo

1413615960-3222711471_n
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện