Dựa theo manh mối Tiểu An cung cấp, cảnh sát cuối cùng đã phá tan mấy đường dây giao dịch quan trọng của lão đại Tiêu.
Bọn họ đã bao vây nơi này, chuẩn bị một mẻ tóm gọn đám người lão đại Tiêu.
Nhưng boong ke này thật sự kiên cố quá mức, hơn nữa bên trong còn có quá nhiều người vô tội, nên cảnh sát tuyệt nhiên không thể tiến công vào trong được.
Mà lão đại Tiêu không biết đã chuẩn bị trực thăng từ bao giờ nên hắn có thể thoát thân bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi hắn đi, hắn muốn làm nhục Tiểu An trước mặt tất cả cảnh sát, giẫm đạp lên tôn nghiêm của cảnh sát.
Tôi vừa chạy đến sân thượng của boong ke, thì thấy đàn em của lão đại Tiêu một tay nắm chặt tóc của Tiểu An, một chân đá cô ấy lăn ra đất, liên tiếp đập đầu cô ấy xuống đất.
Trên đất đã có một vũng máu lớn.
A Đông nhào ra, muốn khống chế lão đại Tiêu nhưng lại bị trúng một phát đạn vào chân.
Chỗ chúng tôi là góc chết, bên dưới có thể nhìn thấy một chút, nhưng tay súng bắn tỉa thì không có tầm nhìn.
Lão đại Tiêu cứng rắn ôm tôi vào lòng.
"Bé cưng, nợ của chúng ta sau này từ từ tính."
"Nhưng bây giờ em phải nhìn cho rõ, chúng ta mới là một loại người."
"Em phải cùng tôi xem xem hai tên cớm này từng chút từng chút bị giày vò đến chết như thế nào."
Tiểu An nhìn thấy tôi xuất hiện, nhịn đau kêu lớn: "Hải Lạp, đừng quên những gì tôi đã nói với cô, tôi tên là Trương Hoài An!"
Tôi nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Im miệng."
Hễ khó chịu là tôi muốn giết người.
"Trương Hoài An, cô nghe rõ cho tôi."
"Cô không được chết, cô phải sống thật tốt cho tôi."
Tôi vồ tay lão đại Tiêu, u ám mỉm cười nói: "Thực sự anh tên Tiêu Tầm đúng không? Tiêu Tầm, anh sẽ bị cảnh sát bắn chết ngay lập tức."
Lời vừa dứt, một viên đạn xoẹt qua bên tai tôi.
Người đàn ông phía sau tôi theo đó ngã khụy, vẫn không can tâm trừng lớn hai mắt.
Đến khi chết hắn cũng không biết, là hắn xem thường tôi, và điều hại chết hắn chính là chiếc vòng cổ do mẹ hắn tặng mà hắn đeo.
Tất cả hoa văn trên vòng cổ đều khớp lại với nhau, là đánh vần chữ "Tầm" trong văn cổ của người Maya.
Nhân lúc mọi người hoảng loạn do Tiêu Tầm chết bất đắc kỳ tử thì cảnh sát ập vào.
Tôi đạp từng tên đàn em tấn công tôi xuống khỏi sân thượng.
Tiểu An dùng hết sức để kiểm soát những tên côn đồ phía sau.
Còn A Đông, hắn không biết đã hôn mê từ khi nào.
"Đúng rồi, còn có mày."
Tôi nở một nụ cười dịu dàng với Bahrton đang run rẩy trong góc.
Giây tiếp theo, nó đã biến thành một đường cong hoàn mỹ trong không trung.
Có tôi ở đây, một tên tội phạm cũng đừng hoàng trốn thoát.
Cả chó cũng vậy.
Bọn họ đã bao vây nơi này, chuẩn bị một mẻ tóm gọn đám người lão đại Tiêu.
Nhưng boong ke này thật sự kiên cố quá mức, hơn nữa bên trong còn có quá nhiều người vô tội, nên cảnh sát tuyệt nhiên không thể tiến công vào trong được.
Mà lão đại Tiêu không biết đã chuẩn bị trực thăng từ bao giờ nên hắn có thể thoát thân bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi hắn đi, hắn muốn làm nhục Tiểu An trước mặt tất cả cảnh sát, giẫm đạp lên tôn nghiêm của cảnh sát.
Tôi vừa chạy đến sân thượng của boong ke, thì thấy đàn em của lão đại Tiêu một tay nắm chặt tóc của Tiểu An, một chân đá cô ấy lăn ra đất, liên tiếp đập đầu cô ấy xuống đất.
Trên đất đã có một vũng máu lớn.
A Đông nhào ra, muốn khống chế lão đại Tiêu nhưng lại bị trúng một phát đạn vào chân.
Chỗ chúng tôi là góc chết, bên dưới có thể nhìn thấy một chút, nhưng tay súng bắn tỉa thì không có tầm nhìn.
Lão đại Tiêu cứng rắn ôm tôi vào lòng.
"Bé cưng, nợ của chúng ta sau này từ từ tính."
"Nhưng bây giờ em phải nhìn cho rõ, chúng ta mới là một loại người."
"Em phải cùng tôi xem xem hai tên cớm này từng chút từng chút bị giày vò đến chết như thế nào."
Tiểu An nhìn thấy tôi xuất hiện, nhịn đau kêu lớn: "Hải Lạp, đừng quên những gì tôi đã nói với cô, tôi tên là Trương Hoài An!"
Tôi nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Im miệng."
Hễ khó chịu là tôi muốn giết người.
"Trương Hoài An, cô nghe rõ cho tôi."
"Cô không được chết, cô phải sống thật tốt cho tôi."
Tôi vồ tay lão đại Tiêu, u ám mỉm cười nói: "Thực sự anh tên Tiêu Tầm đúng không? Tiêu Tầm, anh sẽ bị cảnh sát bắn chết ngay lập tức."
Lời vừa dứt, một viên đạn xoẹt qua bên tai tôi.
Người đàn ông phía sau tôi theo đó ngã khụy, vẫn không can tâm trừng lớn hai mắt.
Đến khi chết hắn cũng không biết, là hắn xem thường tôi, và điều hại chết hắn chính là chiếc vòng cổ do mẹ hắn tặng mà hắn đeo.
Tất cả hoa văn trên vòng cổ đều khớp lại với nhau, là đánh vần chữ "Tầm" trong văn cổ của người Maya.
Nhân lúc mọi người hoảng loạn do Tiêu Tầm chết bất đắc kỳ tử thì cảnh sát ập vào.
Tôi đạp từng tên đàn em tấn công tôi xuống khỏi sân thượng.
Tiểu An dùng hết sức để kiểm soát những tên côn đồ phía sau.
Còn A Đông, hắn không biết đã hôn mê từ khi nào.
"Đúng rồi, còn có mày."
Tôi nở một nụ cười dịu dàng với Bahrton đang run rẩy trong góc.
Giây tiếp theo, nó đã biến thành một đường cong hoàn mỹ trong không trung.
Có tôi ở đây, một tên tội phạm cũng đừng hoàng trốn thoát.
Cả chó cũng vậy.
Danh sách chương