Tôi đang ở một nơi vô định, đợi chờ một kẻ mà tôi không biết trong đầu hắn đang toan tính những gì... Từ trong hư vô sâu thẳm cuối cùng thì khuôn mặt gớm ghiếc đó cũng xuất hiện. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sợ sệt, vì ngay lúc này bản thân tôi không còn gì để sợ nữa:
- Rốt cuộc là ông đang muốn giở trò gì? Pandaka!
Hắn nhìn tôi rồi thở dài quay đi:
- Ta muốn giở trò gì ư? Ngươi có biết là thế giới của ngươi sắp đến ngày diệt vong không? Tôi ngạc nhiên trước lời mà hắn vừa nói:
- Diệt vong? Ý ông là sao? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Hắn nhe nanh cười lớn rồi ngoắc mắt nhìn tôi:
- "Ngũ lôi trấn trạch" cuối cùng mà ngươi đang tìm kiếm rất ở gần đây thôi...! Một khi trấn trạch bị phá vỡ thì cũng là lúc cánh cửa liên kết giữa lục giới mở ra và ngươi nghĩ xem ai là người có lợi nhất trong truyện này...?
Tôi dần dần hiểu ra mọi truyện... kẻ đang âm thầm phá "bỏ ngũ lôi trấn trạch" chỉ có một người: Atula vương..! Nhưng tôi cũng khó có thể tin được quỷ vương pandaka, rõ ràng hắn vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó... Tôi nghiêm mặt nhìn hắn:
- Ông nghĩ đến lúc này mà tôi còn ngây thơ tin lời ông nói sao?
Ông tự tiện chiếm lấy cơ thể tôi, chưa kể còn có bí mật gì đó với tên "tả phồng tôm"! Rốt cuộc là ông đang có mưu đồ gì!
Gã nhìn tôi rồi cười nhạt:
- 1000 năm... 1000 năm bị phong ấn trong thanh kiếm cùn, ngươi có hiểu cảm giác của một quỷ vương bất bại không? 1000 năm phải tha phương đất khách quê người liệu ngươi có hiểu nỗi cô đơn đó không? 1000 năm nhìn dân chúng la sát giới bị lũ atula đô hộ ngươi có hiểu nỗi nhục đó không?
Nước mắt của quỷ vương rơi xuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con quỷ khóc rõ ràng những lời hắn vừa nói là thật tâm từ đáy tim mà phát ra. Hắn mím môi lại, khẽ đưa bàn tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn:
- Đúng... ta có mưu đồ! Ta rất muốn atula mở cánh cửa thông với lục giới và lúc đó ta có thể trở về cố hương... thân xác của ngươi đáng lẽ thuộc về ta từ lâu rồi nhưng hôm nay ta trả lại cho ngươi!
Nếu ngươi muốn biết ngũ lôi trấn trạch ở đâu... hãy hỏi "phờ ông tôm" vì hắn từ đó mà lạc vào nhân giới!
Tôi chợt quay về thực tại, giờ đây thân xác tôi đã không còn bị pandaka nhập nữa, liệu những gì hắn nói có là sự thật không?
"Phờ ông tôm" thật sự biết "ngũ lôi trấn trạch" ở đâu. Tối nay đối chất với hắn sẽ biết ngay.
*************************
Tôi đi về phía ngôi nhà hoang hôm trước, khung cảnh nơi này ban đêm ít người qua lại thích hợp để không bị ai đó làm phiền. Lấy trong balo ra kính bát quái, tôi nhìn thẳng vào kính rồi gọi:
- Tả tướng quân...! Ta có điều muốn hỏi?
Từ trong kính hiện ra khuôn mặt gớm ghiếc với 2 cái sừng dê trên trán, hắn nhìn tôi tỏ thái độ khúm núm:
- Quỷ vương bệ hạ muốn hỏi thần chuyện gì ạ?
Tôi đang định lên tiếng hỏi "phờ ông tôm" bỗng một giọng nói quen thuộc chen ngang:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Quay mặt lại tôi bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy người vừa cất lên tiếng nói... Một người mà tôi không biết phải giải thích ra sao vào thời điểm này.
- Rốt cuộc là ông đang muốn giở trò gì? Pandaka!
Hắn nhìn tôi rồi thở dài quay đi:
- Ta muốn giở trò gì ư? Ngươi có biết là thế giới của ngươi sắp đến ngày diệt vong không? Tôi ngạc nhiên trước lời mà hắn vừa nói:
- Diệt vong? Ý ông là sao? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Hắn nhe nanh cười lớn rồi ngoắc mắt nhìn tôi:
- "Ngũ lôi trấn trạch" cuối cùng mà ngươi đang tìm kiếm rất ở gần đây thôi...! Một khi trấn trạch bị phá vỡ thì cũng là lúc cánh cửa liên kết giữa lục giới mở ra và ngươi nghĩ xem ai là người có lợi nhất trong truyện này...?
Tôi dần dần hiểu ra mọi truyện... kẻ đang âm thầm phá "bỏ ngũ lôi trấn trạch" chỉ có một người: Atula vương..! Nhưng tôi cũng khó có thể tin được quỷ vương pandaka, rõ ràng hắn vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó... Tôi nghiêm mặt nhìn hắn:
- Ông nghĩ đến lúc này mà tôi còn ngây thơ tin lời ông nói sao?
Ông tự tiện chiếm lấy cơ thể tôi, chưa kể còn có bí mật gì đó với tên "tả phồng tôm"! Rốt cuộc là ông đang có mưu đồ gì!
Gã nhìn tôi rồi cười nhạt:
- 1000 năm... 1000 năm bị phong ấn trong thanh kiếm cùn, ngươi có hiểu cảm giác của một quỷ vương bất bại không? 1000 năm phải tha phương đất khách quê người liệu ngươi có hiểu nỗi cô đơn đó không? 1000 năm nhìn dân chúng la sát giới bị lũ atula đô hộ ngươi có hiểu nỗi nhục đó không?
Nước mắt của quỷ vương rơi xuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con quỷ khóc rõ ràng những lời hắn vừa nói là thật tâm từ đáy tim mà phát ra. Hắn mím môi lại, khẽ đưa bàn tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn:
- Đúng... ta có mưu đồ! Ta rất muốn atula mở cánh cửa thông với lục giới và lúc đó ta có thể trở về cố hương... thân xác của ngươi đáng lẽ thuộc về ta từ lâu rồi nhưng hôm nay ta trả lại cho ngươi!
Nếu ngươi muốn biết ngũ lôi trấn trạch ở đâu... hãy hỏi "phờ ông tôm" vì hắn từ đó mà lạc vào nhân giới!
Tôi chợt quay về thực tại, giờ đây thân xác tôi đã không còn bị pandaka nhập nữa, liệu những gì hắn nói có là sự thật không?
"Phờ ông tôm" thật sự biết "ngũ lôi trấn trạch" ở đâu. Tối nay đối chất với hắn sẽ biết ngay.
*************************
Tôi đi về phía ngôi nhà hoang hôm trước, khung cảnh nơi này ban đêm ít người qua lại thích hợp để không bị ai đó làm phiền. Lấy trong balo ra kính bát quái, tôi nhìn thẳng vào kính rồi gọi:
- Tả tướng quân...! Ta có điều muốn hỏi?
Từ trong kính hiện ra khuôn mặt gớm ghiếc với 2 cái sừng dê trên trán, hắn nhìn tôi tỏ thái độ khúm núm:
- Quỷ vương bệ hạ muốn hỏi thần chuyện gì ạ?
Tôi đang định lên tiếng hỏi "phờ ông tôm" bỗng một giọng nói quen thuộc chen ngang:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Quay mặt lại tôi bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy người vừa cất lên tiếng nói... Một người mà tôi không biết phải giải thích ra sao vào thời điểm này.
Danh sách chương