Cơ thể tôi đổ gục xuống nền đất lạnh, người tôi giật lên liên hồi, đôi mắt lờ mờ nhìn khoảnh khắc xung quanh lần cuối. Mình sẽ chết thật sao? Không còn được gặp lại gia đình nữa sao? Cả một tương lai hạnh phúc bên ý trung nhân vỡ tan như vậy sao? Tôi không cam tâm, quyết không cam tâm, chắc chắn không cam tâm. Tôi gồng mình lấy hết sức bình sinh cố gắng đứng thẳng dậy, ôm chặt vết thương ở bụng và lê từng bước nặng nề.
Cơ thể tôi bắt đầu nóng dần lên, những vết thương do con thi tinh cái gây ra bỗng nhiên sùi bọt và lan tỏa khắp cơ thể. Hình như những vết thương đó từ từ thu nhỏ dần rồi liền lại như chưa từng tồn tại vậy.
Tôi bắt đầu cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn trong cơ thể, nó như đang muốn phát tiết ra, muốn trỗi dậy, muốn... bùng cháy. Tôi nhận ra nó rồi... cái cảm giác này... sức mạnh của quỷ vương Pandaka... Tại sao tôi lại có được nó chứ? Rõ ràng là đại quỷ thần vương đã quay trở về la sát giới rồi mà?
Nhưng tôi không quan tâm, nhặt lại Phá Hồn Kiếm, tôi cảm thấy lúc này mình có thể tiêu diệt được 2 con cương thi tinh. Khẽ mỉm cười, tôi lao thật nhanh đến con thi tinh cái và song phi cước vào lưng của nó.
Cơ thể con cương thi tinh cái đập thẳng xuống nền đất, Con thi tinh đực trợn mắt nhìn tôi rồi nhe hàm răng sắc nhọn toan lao đến xé xác tôi, tôi khẽ lách người rồi đá quét vào mặt nó làm thân hình thi tinh đực bay về phía 2 chiếc quan tài.
Ông bác già và tên Xao Jin trố mắt nhìn tôi như không thể tin những gì vừa xảy ra, nếu là cách đây 10 phút trước thì chắc ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được là mình làm được như vậy. Nhưng giờ thời thế đã thay đổi, và hiện tại chỉ có tôi mới có thể chuyển bại thành thắng.
- Grào.....!
Con thi tinh cái lao đến điên cuồng chĩa đôi bàn tay sắc nhọn đâm về phía tôi, nhưng giờ phản ứng của nó đối với tôi là quá chậm. Tôi nắm chặt Phá Hồn Kiếm chém thẳng xuống, đôi bàn tay của con thi tinh cái rụng rời nằm dưới mặt đất. Nó ré lên đau đớn,rồi hoảng sợ bỏ chạy về phía con cương thi tinh đực nhưng có lẽ mọi thứ đã muộn...
- Chết đi...! Yêu nghiệt...!
Tôi phi thân đến đâm thẳng Phá Hồn Kiếm vào sau ngực con thi tinh cái, đôi mắt nó run run nhìn về phía con thi tinh đực như có ý cầu cứu. Tôi rút mạnh lưỡi kiếm ra, con thi tinh cái đổ nhào xuống mặt đất rồi bỗng nhiên tan chảy thành nước, một sình nước bốc mùi hôi thôi khó ngửi.
Con thi tinh đực nhìn về phía sình nước, nó rống lên tiếng kêu dữ dội. Cơ thể nó bỗng nhiên tỏa ra oán khí đỏ rực như lửa vậy, đôi mắt nó trợn tròn nhìn về phía tôi rồi rít lên tiếng gì đó mà tôi nghe không hiểu...
Ông bác già bỗng buông thanh kiếm gỗ xuống, còn tên Xao Jin thì lắp bắp miệng không nói rõ lên lời. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía tên người tàu rồi bâng quơ lên tiếng hỏi:
- Con cương thi nói cái gì vậy?
Tên Xao Jin nhìn về phía tôi, giọng nói run run trả lời:
- Chúng mày sẽ phải chết hết...! Cương thi... mà biết lói... chỉ có thể nà... Cương... Thi.... Vương...!
Cơ thể tôi bắt đầu nóng dần lên, những vết thương do con thi tinh cái gây ra bỗng nhiên sùi bọt và lan tỏa khắp cơ thể. Hình như những vết thương đó từ từ thu nhỏ dần rồi liền lại như chưa từng tồn tại vậy.
Tôi bắt đầu cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn trong cơ thể, nó như đang muốn phát tiết ra, muốn trỗi dậy, muốn... bùng cháy. Tôi nhận ra nó rồi... cái cảm giác này... sức mạnh của quỷ vương Pandaka... Tại sao tôi lại có được nó chứ? Rõ ràng là đại quỷ thần vương đã quay trở về la sát giới rồi mà?
Nhưng tôi không quan tâm, nhặt lại Phá Hồn Kiếm, tôi cảm thấy lúc này mình có thể tiêu diệt được 2 con cương thi tinh. Khẽ mỉm cười, tôi lao thật nhanh đến con thi tinh cái và song phi cước vào lưng của nó.
Cơ thể con cương thi tinh cái đập thẳng xuống nền đất, Con thi tinh đực trợn mắt nhìn tôi rồi nhe hàm răng sắc nhọn toan lao đến xé xác tôi, tôi khẽ lách người rồi đá quét vào mặt nó làm thân hình thi tinh đực bay về phía 2 chiếc quan tài.
Ông bác già và tên Xao Jin trố mắt nhìn tôi như không thể tin những gì vừa xảy ra, nếu là cách đây 10 phút trước thì chắc ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được là mình làm được như vậy. Nhưng giờ thời thế đã thay đổi, và hiện tại chỉ có tôi mới có thể chuyển bại thành thắng.
- Grào.....!
Con thi tinh cái lao đến điên cuồng chĩa đôi bàn tay sắc nhọn đâm về phía tôi, nhưng giờ phản ứng của nó đối với tôi là quá chậm. Tôi nắm chặt Phá Hồn Kiếm chém thẳng xuống, đôi bàn tay của con thi tinh cái rụng rời nằm dưới mặt đất. Nó ré lên đau đớn,rồi hoảng sợ bỏ chạy về phía con cương thi tinh đực nhưng có lẽ mọi thứ đã muộn...
- Chết đi...! Yêu nghiệt...!
Tôi phi thân đến đâm thẳng Phá Hồn Kiếm vào sau ngực con thi tinh cái, đôi mắt nó run run nhìn về phía con thi tinh đực như có ý cầu cứu. Tôi rút mạnh lưỡi kiếm ra, con thi tinh cái đổ nhào xuống mặt đất rồi bỗng nhiên tan chảy thành nước, một sình nước bốc mùi hôi thôi khó ngửi.
Con thi tinh đực nhìn về phía sình nước, nó rống lên tiếng kêu dữ dội. Cơ thể nó bỗng nhiên tỏa ra oán khí đỏ rực như lửa vậy, đôi mắt nó trợn tròn nhìn về phía tôi rồi rít lên tiếng gì đó mà tôi nghe không hiểu...
Ông bác già bỗng buông thanh kiếm gỗ xuống, còn tên Xao Jin thì lắp bắp miệng không nói rõ lên lời. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía tên người tàu rồi bâng quơ lên tiếng hỏi:
- Con cương thi nói cái gì vậy?
Tên Xao Jin nhìn về phía tôi, giọng nói run run trả lời:
- Chúng mày sẽ phải chết hết...! Cương thi... mà biết lói... chỉ có thể nà... Cương... Thi.... Vương...!
Danh sách chương