Tôi và ông bác già nhìn nhau không nói nên lời! Sao tư nhiên lại có đứa ất ơ nào đến hỏi về "Phá Hồn Kiếm" nhỉ? Hay là có âm mưu hoặc uẩn khúc nào ở đây. 

Ông bác già ra hiệu cho tôi ra bên ngoài phòng khách gặp tên Xao Jin gì đó, không cần ổng nói thì tôi cũng muốn xem rốt cuộc kẻ nào có nhã hứng muốn tìm hiểu về pháp bảo của tôi. Và có lẽ kẻ lạ mặt này làm tôi đôi chút bất ngờ...

Thực vậy, một thanh niên mới ngoài 20 tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ chính trực hiên ngang và đôi mắt tỏa ra sự tinh tường khác lạ. Thật khó để diễn tả bề ngoài của hắn ngoài một từ: " Chính ".

Tôi mỉm cười nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Xin chào! Tôi là quản lý của nơi này...! Nghe nói là cậu muốn hỏi về: "Phá Hồn Kiếm"

Hắn khẽ gật đầu, nhận lấy tách trà từ tay tôi rồi ôn tồn trả lời:

- Đúng vậy a! Đúng vậy a! Ngộ nghe lói nà ở đây có người đang giữ " Phá Hồn Kiếm" a! Lên ngộ đến tìm hiểu xem niệu tin đồn có chính xác không a!

Tôi suýt sặc nước khi nghe giọng nói của hắn, không hiểu sao một người mang dáng vẻ khí khái nam nhi như vậy lại có giọng nói ngọng níu ngọng nô, thật là chẳng ra thể thống gì cả. Tôi khẽ mỉm cười buông lời ôn tồn đáp:

- Dù có hay không thì cũng chưa từng có chuyện chúng tôi mang của nhà cho người ngoài xem cả! Nói thử một lý do vì sao tôi phải mang " Phá Hồn Kiếm " cho cậu chiêm ngưỡng chứ? Hắn ngạc nhiên nhìn tôi rồi ngỡ ngàng cất lời:

- Lị hiểu nhầm rồi a! Ngộ đến không phải chiêm ngưỡng đâu a! Ngộ đến là để nấy " Phá Hồn Kiếm " mang về trung quốc đó a! Lị mà giữ thì cho ngộ xin đi a!

Tôi nhăn mặt tức giận vì những gì mà tên Xao Jin vừa nói, nghe đến xuất thân tàu khựa là máu nóng trong tôi đã tuôn trào rồi. Còn mặt dày đến đòi đồ gia bảo nhà tôi thì thực sự rất khó để nuốt trôi cục tức này. Tôi cố gắng nén giận, mím môi rồi ôn tồn lên tiếng hỏi:

- Cậu đến từ Trung Quốc sao? Vùng nào vậy? Sao cậu lại biết về " Phá Hồn Kiếm "?

Gã mỉm cười nhanh nhẩu trả lời không một chút dối trá:

- Ngộ đến từ Lúi Mao Sơn thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc đó a! Sư phụ phái ngộ đến đây tìm nại " Phá Hồn Kiếm " đó a!

Khuôn mặt tôi bỗng tái xanh khi nghe đến 2 chữ " Mao Sơn ", nhưng sao bỗng nhiên họ lại phái người đến đòi lại " Phá Hồn Kiếm "? Pháp bảo này không phải là bà nội nuôi để lại cho tôi sao? Tôi đăm chiêu nhìn về phía tên Xao Jin rồi hoài nghi hỏi hắn:

- Cậu là đạo sĩ Mao Sơn?

Gã ngạc nhiên nhìn tôi rồi mỉm cười trả lời:

- Chuẩn cơm mẹ lấu rồi a! Ngộ đúng nà đạo sĩ Mao Sơn đó a!

- Có đúng là đạo sĩ Mao sơn hay không... Phải thử thì mới biết được!

Tôi quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói! Ổng bác già lạnh lùng cười một cách bí ẩn như đang toan tính điều gì đó! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện