3 chúng tôi nhìn xung quanh, tiếng nói vừa rồi phát ra từ đâu... Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, tiếng nói đó phát ra từ chiếc balo của tôi:
- Hé hé... Đạo sĩ thối... Mày quên tao nhanh thế sao...? Sư tỷ và sư muội từ từ lùi ra xa chiếc balo... còn tôi bước từng bước nhẹ nhàng tiến về chiếc balo, thật chậm rãi tôi từ từ mở nó ra... Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong chiếc gương bát quái... từ từ khuôn mặt đó trắng bệch, hai dòng máu đỏ chảy ra từ hai khóe mắt trắng dã và nụ cười ngoác đến tận mang tai...
Đích thị là ẻm... ma nữ ở ngôi nhà hoang trong nghĩa địa làng chài, bao lâu nay do bận việc học đạo và nghĩ cách đấu với thần trùng mà quên mất việc xử lý ẻm ma nữ này!
Đã định tối đó về khách sạn sẽ từ từ hấp em ấy mà thế quái nào tôi lại quên khuấy đi mất nhưng trong cái rủi cũng có cái may vì biết đâu ẻm biết được huyền cơ trong căn nhà này.
Tôi mỉm cười nhìn vào trong gương:
- Làm sao có thể quên giai nhân được, hình như ta nhớ chúng ta có lời thề ước trước bàn thờ của nàng mà...!
Ẻm không màng đến lời nói đùa của tôi, khuôn mặt ẻm quay về dạng xinh đẹp, cất giọng nói nhẹ nhàng tình cảm:
- Hình như là ngươi đang muốn biết bí ẩn trong căn nhà này thì phải.... hay là chúng ta lại lập lời thề ước đi...!
Tôi mỉm cười với ẻm ma nữ, giọng nói tình cảm không kém:
- Nàng muốn thề ước như thế nào?
- Nếu ta bật mí bí ẩn trong căn nhà này cho người thì ngươi phải giải thoát cho ta khỏi chiếc gương chết tiệt này....!
Một lời đề nghị xem ra cũng khá hợp lý nhưng nếu thả ẻm ra thì có khi còn nguy hiểm hơn... mà thôi kệ, vì tôi có biết cách sử dụng gương bát quái đâu mà thả ẻm ra được. Cứ hứa suông trước rồi tính sau, tôi gật đầu đồng ý với ẻm.
Ẻm vừa đưa mắt về phía đại sảnh vừa cất tiếng nói the thé:
- Ngươi nhìn xem ngôi nhà này âm khí dày đặc nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một vong hồn nào là lý do vì sao? Dù người có tìm đến mỏi gối cũng không có đâu... Vì nó không có ở trong căn nhà này... Và nếu vậy thì nó ở dưới mảnh đất của căn nhà này... ngay chính giữa nơi 6 người treo cổ...
Hóa ra huyền cơ bên trong là như thế, tất nhiên là vẫn có những điều mà còn đang thắc mắc nên tôi buột miệng hỏi ẻm:
- Ta vẫn chưa hiểu cho lắm, vậy cái gì khiến cho những người ở đây lại bỗng nhiên không làm chủ được mình tự treo cổ chết...?
Ẻm ma nữ mỉm cười lên tiếng:
- Lúc ở địa giới ta có nghe nói đến thuật luyện quỷ thần vòng... dùng thân thể của một cô gái còn trinh bị chết do treo cổ chôn ở nơi cực âm... Lúc này cứ mỗi năm ở tại địa điểm chôn cô gái đó sẽ có một người treo cổ cho đến khi đủ 7 người thì cô gái đó sẽ quật mồ sống lại trở thành quỷ thần vòng với sức mạnh kinh hồn thoát ra khỏi tam giới... Ta nghi ngờ có kẻ luyện thuật này ở đây!
Lúc này có vẻ như tôi đã bắt đầu thông suốt mọi việc nhưng lời ẻm ma nữ này có đáng tin hay không thì còn phải xem xét. Ẻm ma nữ có vẻ đang mong chờ tôi giải thoát khỏi chiếc gương bát quái nên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đạo sĩ đẹp trai à...! Ta đã giúp người giải đáp bí ẩn trong căn nhà này thì ngươi cũng nên có qua có lại chứ nhỉ!
Tôi hé miệng cười đểu nhìn ẻm:
- Ta rất muốn giải thoát cho nàng khỏi chiếc gương này.... nhưng lúc này ta lại chưa biết làm thế nào cả... thôi để lúc khác nhé...!
Khuôn mặt ẻm tức giận cau có chửi xối xả vào tôi:
- Xcm mày... thằng đạo sĩ thối...tao nguyền rủa mày đồ ăn cháo đá bát... đồ không giữ lời.....!
Tôi dán lá bùa vào gương cho đỡ phải lời chửi bới của ẻm ma nữ, nhìn sang sư tỷ và sư muội thấy họ vẫn có vẻ dè chừng ẻm ma nữ nên tôi phải giải thích cho hai chị em đỡ lo lắng.
Lúc này là lúc quan trọng nhất, để tránh đêm dài lắm mộng nên chúng tôi quyết định khai quật đại sảnh này xem có ngôi mộ nào nằm dưới đó không, tất nhiên là nhẹ nhàng nhất có thể để tránh gây ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Sau một tiếng nhẹ nhàng đào bới thì chúng tôi cũng phát hiện thu hoạch trên mức khả quan... một chiếc quan tài màu đỏ có bùa vàng dán bên trên. Vậy là bước đầu có thể tin lời ẻm ma nữ nói là sự thật.
Nhưng với bản tính tò mò thì với tôi thế là vẫn chưa đủ, tôi từ từ cậy nắp quan tài ra xem... dù sư tỷ và sư muội đã ra sức khuyên can, xem một tí thôi thì đâu chết chứ...
Thứ bên trong quan tài từ từ hiện ra... tưởng là phải ghê gớm lắm nhưng xác chết cô gái đó vẫn nguyên vẹn không có một chút thối rữa nào cả, một thân hình hoàn mỹ đằng sau chiếc váy sườn xám màu đỏ... thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.
Bàn tay thon mềm với móng tay sắc nhọn sơn màu đỏ chót... Cái gì... móng tay sắc nhọn á.... Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi... Bàn tay tôi run run hé bờ môi căng mịn ra... 2 hàm răng nanh cô gái nhọn hoắt và có màu đen tuyền...
Tôi chậm rãi đóng nắp quan tài lại rồi nhẹ nhàng tiến về 2 sư tỷ muội, nở nụ cười và nói một cách thì thầm vào tai họ:
- Hai người chạy nhanh kẻo muộn...!
Nhưng có lẽ lời cảnh báo của tôi đã muộn màng vì ở đằng sau chiếc quan tài màu đỏ đang rung lên bần bật...
- Hé hé... Đạo sĩ thối... Mày quên tao nhanh thế sao...? Sư tỷ và sư muội từ từ lùi ra xa chiếc balo... còn tôi bước từng bước nhẹ nhàng tiến về chiếc balo, thật chậm rãi tôi từ từ mở nó ra... Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong chiếc gương bát quái... từ từ khuôn mặt đó trắng bệch, hai dòng máu đỏ chảy ra từ hai khóe mắt trắng dã và nụ cười ngoác đến tận mang tai...
Đích thị là ẻm... ma nữ ở ngôi nhà hoang trong nghĩa địa làng chài, bao lâu nay do bận việc học đạo và nghĩ cách đấu với thần trùng mà quên mất việc xử lý ẻm ma nữ này!
Đã định tối đó về khách sạn sẽ từ từ hấp em ấy mà thế quái nào tôi lại quên khuấy đi mất nhưng trong cái rủi cũng có cái may vì biết đâu ẻm biết được huyền cơ trong căn nhà này.
Tôi mỉm cười nhìn vào trong gương:
- Làm sao có thể quên giai nhân được, hình như ta nhớ chúng ta có lời thề ước trước bàn thờ của nàng mà...!
Ẻm không màng đến lời nói đùa của tôi, khuôn mặt ẻm quay về dạng xinh đẹp, cất giọng nói nhẹ nhàng tình cảm:
- Hình như là ngươi đang muốn biết bí ẩn trong căn nhà này thì phải.... hay là chúng ta lại lập lời thề ước đi...!
Tôi mỉm cười với ẻm ma nữ, giọng nói tình cảm không kém:
- Nàng muốn thề ước như thế nào?
- Nếu ta bật mí bí ẩn trong căn nhà này cho người thì ngươi phải giải thoát cho ta khỏi chiếc gương chết tiệt này....!
Một lời đề nghị xem ra cũng khá hợp lý nhưng nếu thả ẻm ra thì có khi còn nguy hiểm hơn... mà thôi kệ, vì tôi có biết cách sử dụng gương bát quái đâu mà thả ẻm ra được. Cứ hứa suông trước rồi tính sau, tôi gật đầu đồng ý với ẻm.
Ẻm vừa đưa mắt về phía đại sảnh vừa cất tiếng nói the thé:
- Ngươi nhìn xem ngôi nhà này âm khí dày đặc nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một vong hồn nào là lý do vì sao? Dù người có tìm đến mỏi gối cũng không có đâu... Vì nó không có ở trong căn nhà này... Và nếu vậy thì nó ở dưới mảnh đất của căn nhà này... ngay chính giữa nơi 6 người treo cổ...
Hóa ra huyền cơ bên trong là như thế, tất nhiên là vẫn có những điều mà còn đang thắc mắc nên tôi buột miệng hỏi ẻm:
- Ta vẫn chưa hiểu cho lắm, vậy cái gì khiến cho những người ở đây lại bỗng nhiên không làm chủ được mình tự treo cổ chết...?
Ẻm ma nữ mỉm cười lên tiếng:
- Lúc ở địa giới ta có nghe nói đến thuật luyện quỷ thần vòng... dùng thân thể của một cô gái còn trinh bị chết do treo cổ chôn ở nơi cực âm... Lúc này cứ mỗi năm ở tại địa điểm chôn cô gái đó sẽ có một người treo cổ cho đến khi đủ 7 người thì cô gái đó sẽ quật mồ sống lại trở thành quỷ thần vòng với sức mạnh kinh hồn thoát ra khỏi tam giới... Ta nghi ngờ có kẻ luyện thuật này ở đây!
Lúc này có vẻ như tôi đã bắt đầu thông suốt mọi việc nhưng lời ẻm ma nữ này có đáng tin hay không thì còn phải xem xét. Ẻm ma nữ có vẻ đang mong chờ tôi giải thoát khỏi chiếc gương bát quái nên nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đạo sĩ đẹp trai à...! Ta đã giúp người giải đáp bí ẩn trong căn nhà này thì ngươi cũng nên có qua có lại chứ nhỉ!
Tôi hé miệng cười đểu nhìn ẻm:
- Ta rất muốn giải thoát cho nàng khỏi chiếc gương này.... nhưng lúc này ta lại chưa biết làm thế nào cả... thôi để lúc khác nhé...!
Khuôn mặt ẻm tức giận cau có chửi xối xả vào tôi:
- Xcm mày... thằng đạo sĩ thối...tao nguyền rủa mày đồ ăn cháo đá bát... đồ không giữ lời.....!
Tôi dán lá bùa vào gương cho đỡ phải lời chửi bới của ẻm ma nữ, nhìn sang sư tỷ và sư muội thấy họ vẫn có vẻ dè chừng ẻm ma nữ nên tôi phải giải thích cho hai chị em đỡ lo lắng.
Lúc này là lúc quan trọng nhất, để tránh đêm dài lắm mộng nên chúng tôi quyết định khai quật đại sảnh này xem có ngôi mộ nào nằm dưới đó không, tất nhiên là nhẹ nhàng nhất có thể để tránh gây ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Sau một tiếng nhẹ nhàng đào bới thì chúng tôi cũng phát hiện thu hoạch trên mức khả quan... một chiếc quan tài màu đỏ có bùa vàng dán bên trên. Vậy là bước đầu có thể tin lời ẻm ma nữ nói là sự thật.
Nhưng với bản tính tò mò thì với tôi thế là vẫn chưa đủ, tôi từ từ cậy nắp quan tài ra xem... dù sư tỷ và sư muội đã ra sức khuyên can, xem một tí thôi thì đâu chết chứ...
Thứ bên trong quan tài từ từ hiện ra... tưởng là phải ghê gớm lắm nhưng xác chết cô gái đó vẫn nguyên vẹn không có một chút thối rữa nào cả, một thân hình hoàn mỹ đằng sau chiếc váy sườn xám màu đỏ... thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.
Bàn tay thon mềm với móng tay sắc nhọn sơn màu đỏ chót... Cái gì... móng tay sắc nhọn á.... Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi... Bàn tay tôi run run hé bờ môi căng mịn ra... 2 hàm răng nanh cô gái nhọn hoắt và có màu đen tuyền...
Tôi chậm rãi đóng nắp quan tài lại rồi nhẹ nhàng tiến về 2 sư tỷ muội, nở nụ cười và nói một cách thì thầm vào tai họ:
- Hai người chạy nhanh kẻo muộn...!
Nhưng có lẽ lời cảnh báo của tôi đã muộn màng vì ở đằng sau chiếc quan tài màu đỏ đang rung lên bần bật...
Danh sách chương