- Ngươi là ai? Nhìn bức tượng cực kì ghê rợn với những họa tiết tinh xảo ẩn hiện một luồng tà khí cực lớn, thật sự là tôi khó có thể đoán ra kẻ mang giọng nói vừa gần vừa xa này là ai. Một kẻ mà tôi quen ư? Từ trước đến giờ tôi đâu có qua lại với tà ma ngoại đạo? Thần trùng tìm đến trả thù sao? Đang mải suy nghĩ thì giọng nói ồm ồm đó cười một cách ghê rợn:
- Ha Ha Ha! Ta là thần linh mà ngươi đã từng thỉnh đấy?
Người mà tôi từng thỉnh? trước đến giờ chỉ có... nhìn kĩ bức tượng thì tôi đoán ra được giọng nói ồm ồm đó là ai... Chắc chắn mục đích của người này là không có ý đồ tốt, nhưng nếu y muốn giết mình thì thừa khả năng việc gì phải trói mình lại mang đến đây đối thoại với y. Cứ tùy cơ rồi ứng biến vậy, tôi mỉm cười nhìn thẳng về phía bức tượng:
- Có cơ hội được thần linh để mắt tới, con thật sự cảm thấy rất vinh hạnh! Chẳng hay người "trói" con mang đến đây có việc gì cần sai khiến ạ?
Giọng nói ồm ồm đó lại phát ra:
- Thực ra ta cũng chẳng cần thiết phải trói ngươi đâu! Vì dù ngươi có trốn phương trời nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Hắc Đạo Trưởng... Ngươi mau thả trói cho hắn đi!
Tay đạo sĩ mặc hắc y lên tiếng khuyên can:
- Thưa ngài, tên nhãi con này cực kì nguy hiểm... Chính hắn đã làm hỏng thuật triệu hồi quỷ thần vòng, không những thế hắn còn có pháp lực kinh hồn ngay cả huyết thi cũng tan thành mây khói! Nếu thả trói cho hắn e rằng hậu quả khó lường!
Giọng nói ồm ồm có vẻ ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Lúc ta nhập vào thân xác hắn cũng thấy hắn đâu có pháp lực cao thâm đến vậy?
Chuẩn cơm mẹ nấu rồi! Tôi vẫn còn đang thắc mắc vụ huyết thi đây, rõ ràng trước khi ngất thì tôi nhớ mình bị huyết thi cắn vào cổ mà giờ chẳng thấy đau buốt gì cả. Giờ tự nhiên lại dính phốt giết huyết thi... rõ ràng là tay đạo sĩ già kia ngậm máu phun người!
Tôi ra sức thanh minh:
- Thần linh à...! Ngài đừng tin tay đạo sĩ già đó...! Một tiểu đạo sĩ học việc như con sao có khả năng tiêu diệt huyết thi được...! Rõ ràng là hắn đang nói dối ngài đó!
Một tràng cười ghê rợn vang lên:
- Ha Ha Ha! Quỷ thần trùng cũng chỉ là một con tốt trong bàn cờ của ta thôi, mất một con tốt mà bắt được một con xe như ngươi xem ra ta vẫn còn lời chán...! Hắc đạo trưởng... mau bắt đầu lễ nhập xác đi!
Gã đạo sĩ già nhìn tôi cười một cách đểu giả, hắn giơ tay trái lên cao rồi hô lớn:
- Bắt đầu lễ nhập xác!
Một tấm vải trắng trải dài từ bức tượng đến chỗ chân ghế của tôi, 4 tay hắc y đạo sĩ đốt 4 ngọn đuốc ở 2 bên. Còn tay đạo sĩ già miệng lẩm nhẩm kinh dịch gì đó nghe rất kì dị. Rồi hắn ném thứ bột gì đó lên tấm vải trắng.
Trên tấm vải trắng bỗng xuất hiện dấu chân quỷ rất to, Dấu bàn chân 6 ngón có móng sắc nhọn... Từ từ các dấu chân hiện lên tiến chậm rãi về phía tôi... càng ngày càng đến gần hơn...
Giờ chết gần điểm trong cuộc đời còn lưu luyến gì hơn... Mẹ già đơn côi lúc tuổi già... Tri kỉ khóc than kẻ bạc mệnh... Liệu bước chân vào con đường làm đạo sĩ là một sai lầm lớn... Tôi không suy nghĩ gì nhiều nữa... Chỉ chờ đợi cái chết đang đến gần mà thôi...
Vút....! Một cái gì đó vừa lóe qua tỏa ánh sáng chói lòa, dây trói sau lưng tôi được ai đó cắt đứt... Một thứ gì đó đang ở trong lòng bàn tay tôi... "Phá hồn kiếm"... Đúng là "Phá Hồn Kiếm" rồi...!
Chưa kịp vui mừng thì tôi bỗng có cảm giác không làm chủ được bản thân... Như là cảm giác thỉnh một ai đó vậy...
Giọng nói ồm ồm tức giận lên tiếng:
- Ngươi là ai! Dám ở đây quậy phá nghi lễ nhập xác...!
Tôi cười mỉa nhìn về phía bức tượng:
- Atula vương... Trận chiến 1000 năm về trước người còn nhớ chứ... Liên minh thiên địa nhân đối đầu với liên minh atula la sát...
Chúng ta từng cạn chén kết làm huynh đệ thề là đánh sập phủ đế thích thiên... Nhưng rồi chỉ vì lời hứa phong thần của thiên giới mà ngươi đâm sau lưng ta... khiến ta chết không toàn thây...!
Atula vương lộ rõ vẻ kinh ngạc:
- Phải chăng người là...! Không thể nào...!
Tôi dõng dạc hô thật lớn:
- Hiện tại giới đạo sĩ gọi ta là Phá Hồn Kiếm...! Còn 1000 năm trước 8 hướng 10 phương đều gọi ta là... Pandaka - Đại Quỷ Thần Vương...!
- Ha Ha Ha! Ta là thần linh mà ngươi đã từng thỉnh đấy?
Người mà tôi từng thỉnh? trước đến giờ chỉ có... nhìn kĩ bức tượng thì tôi đoán ra được giọng nói ồm ồm đó là ai... Chắc chắn mục đích của người này là không có ý đồ tốt, nhưng nếu y muốn giết mình thì thừa khả năng việc gì phải trói mình lại mang đến đây đối thoại với y. Cứ tùy cơ rồi ứng biến vậy, tôi mỉm cười nhìn thẳng về phía bức tượng:
- Có cơ hội được thần linh để mắt tới, con thật sự cảm thấy rất vinh hạnh! Chẳng hay người "trói" con mang đến đây có việc gì cần sai khiến ạ?
Giọng nói ồm ồm đó lại phát ra:
- Thực ra ta cũng chẳng cần thiết phải trói ngươi đâu! Vì dù ngươi có trốn phương trời nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Hắc Đạo Trưởng... Ngươi mau thả trói cho hắn đi!
Tay đạo sĩ mặc hắc y lên tiếng khuyên can:
- Thưa ngài, tên nhãi con này cực kì nguy hiểm... Chính hắn đã làm hỏng thuật triệu hồi quỷ thần vòng, không những thế hắn còn có pháp lực kinh hồn ngay cả huyết thi cũng tan thành mây khói! Nếu thả trói cho hắn e rằng hậu quả khó lường!
Giọng nói ồm ồm có vẻ ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Lúc ta nhập vào thân xác hắn cũng thấy hắn đâu có pháp lực cao thâm đến vậy?
Chuẩn cơm mẹ nấu rồi! Tôi vẫn còn đang thắc mắc vụ huyết thi đây, rõ ràng trước khi ngất thì tôi nhớ mình bị huyết thi cắn vào cổ mà giờ chẳng thấy đau buốt gì cả. Giờ tự nhiên lại dính phốt giết huyết thi... rõ ràng là tay đạo sĩ già kia ngậm máu phun người!
Tôi ra sức thanh minh:
- Thần linh à...! Ngài đừng tin tay đạo sĩ già đó...! Một tiểu đạo sĩ học việc như con sao có khả năng tiêu diệt huyết thi được...! Rõ ràng là hắn đang nói dối ngài đó!
Một tràng cười ghê rợn vang lên:
- Ha Ha Ha! Quỷ thần trùng cũng chỉ là một con tốt trong bàn cờ của ta thôi, mất một con tốt mà bắt được một con xe như ngươi xem ra ta vẫn còn lời chán...! Hắc đạo trưởng... mau bắt đầu lễ nhập xác đi!
Gã đạo sĩ già nhìn tôi cười một cách đểu giả, hắn giơ tay trái lên cao rồi hô lớn:
- Bắt đầu lễ nhập xác!
Một tấm vải trắng trải dài từ bức tượng đến chỗ chân ghế của tôi, 4 tay hắc y đạo sĩ đốt 4 ngọn đuốc ở 2 bên. Còn tay đạo sĩ già miệng lẩm nhẩm kinh dịch gì đó nghe rất kì dị. Rồi hắn ném thứ bột gì đó lên tấm vải trắng.
Trên tấm vải trắng bỗng xuất hiện dấu chân quỷ rất to, Dấu bàn chân 6 ngón có móng sắc nhọn... Từ từ các dấu chân hiện lên tiến chậm rãi về phía tôi... càng ngày càng đến gần hơn...
Giờ chết gần điểm trong cuộc đời còn lưu luyến gì hơn... Mẹ già đơn côi lúc tuổi già... Tri kỉ khóc than kẻ bạc mệnh... Liệu bước chân vào con đường làm đạo sĩ là một sai lầm lớn... Tôi không suy nghĩ gì nhiều nữa... Chỉ chờ đợi cái chết đang đến gần mà thôi...
Vút....! Một cái gì đó vừa lóe qua tỏa ánh sáng chói lòa, dây trói sau lưng tôi được ai đó cắt đứt... Một thứ gì đó đang ở trong lòng bàn tay tôi... "Phá hồn kiếm"... Đúng là "Phá Hồn Kiếm" rồi...!
Chưa kịp vui mừng thì tôi bỗng có cảm giác không làm chủ được bản thân... Như là cảm giác thỉnh một ai đó vậy...
Giọng nói ồm ồm tức giận lên tiếng:
- Ngươi là ai! Dám ở đây quậy phá nghi lễ nhập xác...!
Tôi cười mỉa nhìn về phía bức tượng:
- Atula vương... Trận chiến 1000 năm về trước người còn nhớ chứ... Liên minh thiên địa nhân đối đầu với liên minh atula la sát...
Chúng ta từng cạn chén kết làm huynh đệ thề là đánh sập phủ đế thích thiên... Nhưng rồi chỉ vì lời hứa phong thần của thiên giới mà ngươi đâm sau lưng ta... khiến ta chết không toàn thây...!
Atula vương lộ rõ vẻ kinh ngạc:
- Phải chăng người là...! Không thể nào...!
Tôi dõng dạc hô thật lớn:
- Hiện tại giới đạo sĩ gọi ta là Phá Hồn Kiếm...! Còn 1000 năm trước 8 hướng 10 phương đều gọi ta là... Pandaka - Đại Quỷ Thần Vương...!
Danh sách chương