2.
Đợi sau khi khách khứa rời đi hết, tôi mới lạnh mặt nói với Bạch Cẩn Du ở bên cạnh:
“Ba giờ chiều, mẹ đợi con ở tầng 4 căn số 3 của khu Tân Giang.”
“Mẹ!”
Tôi không quan tâm nó, xoay người dẫn trợ lý rời đi.
Tầng bốn của căn số 3 khu Tân Giang là phòng tiếp khách riêng của tôi, trừ lúc dùng để gặp đối thủ trong công việc thì tôi chỉ dùng cho việc riêng một lần, đó là lúc bàn bạc việc ly hôn với ông bố Tống Đình Thịnh của Bạch Cẩn Du.
Bạch Chu tôi chỉ có hai lần hối hận trên đời, một lần là kết hôn với Tống Đình Thịnh, một lần là bây giờ.
Tôi không hiểu sao mình lại sinh được thằng con ngu ngốc như vậy, thế mà còn nuôi nó lớn đến mức này cũng hay đấy chứ.
Chiều hôm đó, tôi bảo bạn thân và Lục Vu đến đây, bạn thân khuyên tôi mấy câu, bảo tôi đừng tức giận với con trai.
“Là hai đứa bé không có duyên phận, cũng là do người lớn chúng ta ép buộc, cậu nói chuyện với Cẩn Du bình tĩnh thôi.”
“Điềm Điềm, cậu không cần phải vuốt tớ, nó không muốn đính hôn thì có không ít lúc có thể nói riêng với tớ, cần gì đợi tới hôm đính hôn rồi làm mất mặt nhau như vậy chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Chẳng qua là nó muốn thay ông bố không có tương lai của nó làm tớ mất mặt thôi.”
Tôi cầm tay Lục Vu, dịu dàng nói: “Dì sẽ cho con lời xin lỗi về chuyện này, Tiểu Vu cứ yên tâm.”
Đôi mắt Lục Vu đỏ ửng, tâm trạng đã bình ổn lại, con bé còn cười an ủi tôi: “Dì Bạch đừng giận nữa, con và Bạch Cẩn Du không làm vợ chồng được thì làm bạn bè thôi.”
Đang nói chuyện thì thấy Bạch Cẩn Du dẫn tình yêu đích thực của nó đến.
Trong mắt nó có chút chần chờ nhưng lại làm ra vẻ không để ý, còn lớn giọng tra hỏi tôi: “Có gì thì người trong nhà đóng cửa bảo nhau là được, sao còn gọi người ngoài đến?”
Sinh thằng ngu này còn không bằng sinh quả trứng rồi ăn luôn.
“Cẩn Du, con có biết bây giờ mẹ muốn làm gì không?”
“Mẹ đã nghĩ, con là con ruột của mẹ thật à? Con không thông minh, mẹ có thể chấp nhận nhưng con quên sạch những lễ phép được dạy từ nhỏ, cái này khiến mẹ phải xem xét lại quan hệ mẹ con của hai chúng ta.”
Sắc mặt Bạch Cẩn Du thay đổi, cứng họng không nói được gì nhưng An An sau lưng nó lại lên tiếng thay: “Dì à, sao dì có thể nói với con ruột của mình như vậy chứ?”
“Cô An, tôi đang dạy dỗ con trai của mình, làm phiền cô đừng chọt mỏ vào.”
“Mẹ, có giận gì thì trút lên con, đừng nói thế với An An!”
Lúc này tôi không còn cảm thấy tức giận nữa, chỉ thấy buồn cười, thằng con ngu xuẩn như vậy có thể bảo vệ tài sản mà tôi kiếm được à? “Cẩn Du, con tới đây, tới gần mẹ chút.”
Bạch Cẩn Du cắn răng, đi tới trước vài bước, khoảng cách đủ cho tôi đánh nó.
Tôi cười với nó, vẻ mặt nó trầm tĩnh lại: “Mẹ, con biết mẹ giận nhưng ----“
Tôi đưa tay lên tát nó một cái, mấy năm nay tôi vẫn luôn đi tập thể hình, sức lực không yếu, chỉ tát một cái đã làm mặt nó lệch sang một bên.
“Dì ---“ An An định đi tới lại bị ánh mắt của tôi dọa sợ, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh Bạch Cẩn Du.
“Cái tát này là mẹ đánh thay dì Điềm Điềm của con.”
“Lúc nhỏ con toàn ăn ngủ tại nhà dì ấy, Lục Vu có gì thì dì ấy cũng chuẩn bị cho con, con bị ốm nằm viên là dì Điềm của con không ăn không ngủ, chăm sóc con ba ngày liền.”
“Hôm nay con làm như vậy có nghĩ sẽ làm dì Điềm của con đau lòng cỡ nào không hả?”
Bạch Cẩn Du ôm mặt, ngẩn người không nói gì, trong lòng có chút áy náy, xem ra cái não bị tình yêu che lấp kia vẫn còn tí khoảng trống.
Tôi thả lỏng tay, sau đó tát nó cái nữa.
“Cái tát này là đánh thay Tiểu Vu.”
“Con và con bé lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, lúc con thi đại học thiếu điểm, là Tiểu Vu ở cạnh giúp con. Hai đứa không làm vợ chồng được thì vẫn có thể làm bạn bè, cho dù con có người trong lòng thì vẫn có thể nói với mẹ từ trước, cần gì phải đợi tới hôm đính hôn rồi làm mất mặt con bé?”
Bạch Cẩn Du cau mày, mồm miệng cãi lại: “Lục Vu chỉ giả vờ trước mặt mọi người thôi, mẹ không biết cô ta đối xử với An An thế nào đâu!”
Lục Vu nhịn không được mà cắt lời nó: “Anh nói bậy gì đấy, tôi chẳng biết An An này là ai!”
“An An là nhân viên vô tội bị cô đuổi đi đó.”
Lục Vu cạn lời: “Tôi là tổng giám đốc của một tập đoàn, sao rảnh mà để ý một nhân viên nhỏ bị đuổi chứ?”
“Cô Lục, hôm tôi bị đuổi có đi tìm cô nhưng cô lại bảo bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, sao cô không có ấn tượng được?”
“Đúng thế! Lục Vu, cô thấy tôi thích An An nên mới trả thù cô ấy.”
Tôi không muốn nghe thằng ngu này nói nữa, nên tát nó phát nữa.
Nó ôm mặt, nhìn tôi khiếp sợ: “Sao mẹ còn đánh con?”
Tôi vuốt tay: “Cái tát này xem như con trả hiếu cho mẹ, mẹ đang lấy nợ của mình.”
“Con không có lễ phép là lỗi của mẹ, con làm việc không nể mặt mũi ai như vậy là do mẹ dạy dỗ không đủ.”
“Con không có gia giáo là do mẹ không quản con.”
“Mấy năm nay mẹ đối xử với con quá thoáng nên con đã quên mình họ gì, dựa vào ai để ăn cơm.”
Nó ngẩng gương mặt bị đánh sưng lên, trong mắt tràn ngập đau lòng, nói:
“Con biết ba nói đúng mà, mẹ không hiểu tình cảm là gì!”
“Hèn gì ba con chịu không được mà yêu người khác.”
Đợi sau khi khách khứa rời đi hết, tôi mới lạnh mặt nói với Bạch Cẩn Du ở bên cạnh:
“Ba giờ chiều, mẹ đợi con ở tầng 4 căn số 3 của khu Tân Giang.”
“Mẹ!”
Tôi không quan tâm nó, xoay người dẫn trợ lý rời đi.
Tầng bốn của căn số 3 khu Tân Giang là phòng tiếp khách riêng của tôi, trừ lúc dùng để gặp đối thủ trong công việc thì tôi chỉ dùng cho việc riêng một lần, đó là lúc bàn bạc việc ly hôn với ông bố Tống Đình Thịnh của Bạch Cẩn Du.
Bạch Chu tôi chỉ có hai lần hối hận trên đời, một lần là kết hôn với Tống Đình Thịnh, một lần là bây giờ.
Tôi không hiểu sao mình lại sinh được thằng con ngu ngốc như vậy, thế mà còn nuôi nó lớn đến mức này cũng hay đấy chứ.
Chiều hôm đó, tôi bảo bạn thân và Lục Vu đến đây, bạn thân khuyên tôi mấy câu, bảo tôi đừng tức giận với con trai.
“Là hai đứa bé không có duyên phận, cũng là do người lớn chúng ta ép buộc, cậu nói chuyện với Cẩn Du bình tĩnh thôi.”
“Điềm Điềm, cậu không cần phải vuốt tớ, nó không muốn đính hôn thì có không ít lúc có thể nói riêng với tớ, cần gì đợi tới hôm đính hôn rồi làm mất mặt nhau như vậy chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Chẳng qua là nó muốn thay ông bố không có tương lai của nó làm tớ mất mặt thôi.”
Tôi cầm tay Lục Vu, dịu dàng nói: “Dì sẽ cho con lời xin lỗi về chuyện này, Tiểu Vu cứ yên tâm.”
Đôi mắt Lục Vu đỏ ửng, tâm trạng đã bình ổn lại, con bé còn cười an ủi tôi: “Dì Bạch đừng giận nữa, con và Bạch Cẩn Du không làm vợ chồng được thì làm bạn bè thôi.”
Đang nói chuyện thì thấy Bạch Cẩn Du dẫn tình yêu đích thực của nó đến.
Trong mắt nó có chút chần chờ nhưng lại làm ra vẻ không để ý, còn lớn giọng tra hỏi tôi: “Có gì thì người trong nhà đóng cửa bảo nhau là được, sao còn gọi người ngoài đến?”
Sinh thằng ngu này còn không bằng sinh quả trứng rồi ăn luôn.
“Cẩn Du, con có biết bây giờ mẹ muốn làm gì không?”
“Mẹ đã nghĩ, con là con ruột của mẹ thật à? Con không thông minh, mẹ có thể chấp nhận nhưng con quên sạch những lễ phép được dạy từ nhỏ, cái này khiến mẹ phải xem xét lại quan hệ mẹ con của hai chúng ta.”
Sắc mặt Bạch Cẩn Du thay đổi, cứng họng không nói được gì nhưng An An sau lưng nó lại lên tiếng thay: “Dì à, sao dì có thể nói với con ruột của mình như vậy chứ?”
“Cô An, tôi đang dạy dỗ con trai của mình, làm phiền cô đừng chọt mỏ vào.”
“Mẹ, có giận gì thì trút lên con, đừng nói thế với An An!”
Lúc này tôi không còn cảm thấy tức giận nữa, chỉ thấy buồn cười, thằng con ngu xuẩn như vậy có thể bảo vệ tài sản mà tôi kiếm được à? “Cẩn Du, con tới đây, tới gần mẹ chút.”
Bạch Cẩn Du cắn răng, đi tới trước vài bước, khoảng cách đủ cho tôi đánh nó.
Tôi cười với nó, vẻ mặt nó trầm tĩnh lại: “Mẹ, con biết mẹ giận nhưng ----“
Tôi đưa tay lên tát nó một cái, mấy năm nay tôi vẫn luôn đi tập thể hình, sức lực không yếu, chỉ tát một cái đã làm mặt nó lệch sang một bên.
“Dì ---“ An An định đi tới lại bị ánh mắt của tôi dọa sợ, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh Bạch Cẩn Du.
“Cái tát này là mẹ đánh thay dì Điềm Điềm của con.”
“Lúc nhỏ con toàn ăn ngủ tại nhà dì ấy, Lục Vu có gì thì dì ấy cũng chuẩn bị cho con, con bị ốm nằm viên là dì Điềm của con không ăn không ngủ, chăm sóc con ba ngày liền.”
“Hôm nay con làm như vậy có nghĩ sẽ làm dì Điềm của con đau lòng cỡ nào không hả?”
Bạch Cẩn Du ôm mặt, ngẩn người không nói gì, trong lòng có chút áy náy, xem ra cái não bị tình yêu che lấp kia vẫn còn tí khoảng trống.
Tôi thả lỏng tay, sau đó tát nó cái nữa.
“Cái tát này là đánh thay Tiểu Vu.”
“Con và con bé lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, lúc con thi đại học thiếu điểm, là Tiểu Vu ở cạnh giúp con. Hai đứa không làm vợ chồng được thì vẫn có thể làm bạn bè, cho dù con có người trong lòng thì vẫn có thể nói với mẹ từ trước, cần gì phải đợi tới hôm đính hôn rồi làm mất mặt con bé?”
Bạch Cẩn Du cau mày, mồm miệng cãi lại: “Lục Vu chỉ giả vờ trước mặt mọi người thôi, mẹ không biết cô ta đối xử với An An thế nào đâu!”
Lục Vu nhịn không được mà cắt lời nó: “Anh nói bậy gì đấy, tôi chẳng biết An An này là ai!”
“An An là nhân viên vô tội bị cô đuổi đi đó.”
Lục Vu cạn lời: “Tôi là tổng giám đốc của một tập đoàn, sao rảnh mà để ý một nhân viên nhỏ bị đuổi chứ?”
“Cô Lục, hôm tôi bị đuổi có đi tìm cô nhưng cô lại bảo bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, sao cô không có ấn tượng được?”
“Đúng thế! Lục Vu, cô thấy tôi thích An An nên mới trả thù cô ấy.”
Tôi không muốn nghe thằng ngu này nói nữa, nên tát nó phát nữa.
Nó ôm mặt, nhìn tôi khiếp sợ: “Sao mẹ còn đánh con?”
Tôi vuốt tay: “Cái tát này xem như con trả hiếu cho mẹ, mẹ đang lấy nợ của mình.”
“Con không có lễ phép là lỗi của mẹ, con làm việc không nể mặt mũi ai như vậy là do mẹ dạy dỗ không đủ.”
“Con không có gia giáo là do mẹ không quản con.”
“Mấy năm nay mẹ đối xử với con quá thoáng nên con đã quên mình họ gì, dựa vào ai để ăn cơm.”
Nó ngẩng gương mặt bị đánh sưng lên, trong mắt tràn ngập đau lòng, nói:
“Con biết ba nói đúng mà, mẹ không hiểu tình cảm là gì!”
“Hèn gì ba con chịu không được mà yêu người khác.”
Danh sách chương